Dưới bóng đêm của sân trường, trên sân khấu là những ánh đèn sáng rực rỡ, dưới sân khấu là một mảnh ồn ào, suýt nữa đạt tới cảnh giới không cách nào khống chế cục diện với trạng thái điên cuồng này, chỉ vì một tiết mục trước đó đã làm nổ tung toàn trường, rất nhanh thanh âm ồn ào bị sự yên lặng thay thế, chỉ vì một bóng dáng mảnh khảnh đang bước lên bậc thang lững thững đi lên sân khấu.
"Hiện tại mời đồng học Tử Huyên thuộc năm hai ban ba, sẽ trình diễn cho chúng ta một tiết mục đánh đàn dương cầm, ca khúc Kiss The Rain, vỗ tay hoan nghênh nào."
Theo một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ánh đèn màu trắng bạc chiếu lên trên người Phương Tử Huyên, thánh khiết như vậy, sáng ngời như vậy, ánh sáng của sân khấu dần dần tối xuống, cuối cùng tụ thành một chùm sáng lặng lẽ bao phủ lên bóng dáng ấy.
Mái tóc dài màu đen mềm mại, toàn thân mặc bộ váy dài màu thuần trắng bằng bông, trên người cô gần như không có trang sức, tuy nhiên lại có một vẻ đẹp sạch sẽ cùng yên tĩnh.
Cô nhẹ nhàng cúi chào với những người xem dưới sân khấu sau đó ngồi vào trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài trắng noãn trên phím đàn đen trắng nhẹ nhàng nhảy múa, một bài hát trữ tình hóa thành những nốt nhạc, tại hiện trường tâm hồn của mỗi người đều nhảy lên, theo tiết tấu trầm bổng của bài hát, trong lòng của mỗi người giống như là mê mẩn vậy, linh hồn hơi hơi run rẩy lay động.
Đứng ở lầu hai của một giáo đường nhỏ đối diện sân khấu, ban công được chạm trổ bằng đá cẩm thạch, phía trước là hàng rào chắn, con ngươi trong đôi mắt thâm thúy nhỏ dài của Đông Phương Hạo khóa chặt bóng dáng trên sân khấu kia, rơi vào suy nghĩ không có giới hạn, trong lòng có hai loại cảm giác đối với bóng dáng kia vừa thưởng thức vừa khinh thường, khóe miệng thoáng qua một độ cong tà mị.
Với cô cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết.
Ba ngày trước Đông Phương Hạo từ một cô gái nhận được một cái bánh ngọt, ngay tại lúc cô gái kia lộ vẻ mặt hết sức vui mừng, anh đem cái bánh ngọt được gói rất tỉ mỉ, chính mình làm một hành động độc ác ném bánh ngọt vào thùng rác trước mặt cô gái kia.
Nhìn khuôn mặt của cô bé trong nháy mắt vàng như màu đất, Đông Phương Hạo vỗ tay giống như cái bánh ngọt kia làm bẩn tay anh vậy, đây là phương thức cự tuyệt trước sau như một của anh, không lưu một tia tình cảm và thể diện.
Ngoài hành lang là từng hạt mưa rơi tí tách trên đất, anh nhìn thấy đôi con ngươi của nữ sinh kia nhanh chóng che lên một tầng hơi nước, giống như phong cảnh ngoài hành lang, xung quanh là mấy nữ sinh trên mặt toát lên vẻ giễu cợt một bộ dạng hả hê đối với nữ sinh kia.
Anh hi vọng một lần cự tuyệt này có thể giết một người tác dụng răn trăm người, khiến đám hoa si về sau chớ làm phiềm anh, quấn lấy anh, nhưng nữ sinh không coi ai vào mắt Phương Tử Huyên đang ngồi trên sân khấu kia, anh phải hung hăng sửa chữa thật tốt một phen, bởi vì cô làm ra một chuyện mà anh không thể tha thứ, đó là một sỉ nhục lớn nhất trong 17 năm cuộc đời của anh.
Vào buổi chiếu mưa rơi lác đác ba ngày trước, khi anh làm cho mắt của cô gái tặng bánh ngọt giống như bầu trời sắp mưa kia, anh mới phát hiện sau lưng có bóng dáng của một cô gái đang cầm cây dù xanh dương đứng đó thật lâu.
Ánh mắt của Phương Tử Huyên sáng ngời thông suốt đang theo dõi anh, trên mặt viết chữ bất mãn đối với anh, cô mang giày vải màu trắng đứng trên hành lang ướt nhẹp nhưng vẫn giữ được sự sạch sẻ, cô thu hồi cây dù đặt nó nhẹ nhàng xuống một góc tường.
Phía trên áo sơ mi trắng có viền tơ lụa, váy màu trắng dài dưới gối, làn váy điểm những hoa văn đóa hoa làm cho chiếc vày trở nên lung linh thanh nhã, tóc của cô xõa trên vai, đen nhánh bóng loáng.
Khóe miệng Đông Phương Hạo cong lên, cô nữ sinh có phong cách trước mặt này ngược lại thì có thể, rất giống một Barbie, trên người cô có hơi thể vượt qua tất cả những nữ sinh xung quanh, một phong cách mộc mạc ở nhà, cùng với một trường học quý tộc tập hợp bởi tất cả con nhà giàu thật sự không hợp nhau, anh tò mò cái quan niệm cá nhân vô cùng quan trọng ở trường học của người cha chủ tịch, khi nào thì bắt đầu thương cảm gia đình có giới hạn về kinh tế vậy.
Từ phía sau Phương Tử Huyên đặt nhẹ tay lên vai cô nữ sinh bị cự tuyệt đang khóc kia, hai tay Đông Phương Hạo xuyên vào túi, bỏ qua cô nữ sinh nho nhỏ có thể dễ dàng xử lí ấy, lười biếng xoay người chuẩn bị hướng về phía một hành lang khác đi tới.
"Đứng lại." Sau lưng truyền đến một tiếng nói thanh thúy.
Đông Phương Hạo có tai như điếc, tiếp tục nhàn nhã bước đi.
"Anh đứng lại đó cho tôi!" Sau lưng là tiếng nói mang theo tức giận.
"Cái gì. . ." Chữ thứ ba còn chưa nói ra miệng, một cỗ bánh ngọt Hessen mùi vị nồng nặc đập thẳng vào mặt, Đông Phương Hạo cũng bị sặc một hơi, đầu ngón tay khẽ che mũi, gương mặt khinh miệt.
"Làm sao anh có thể đối với người thích anh sự tôn trọng cơ bản cũng không có? Nếu như không thích cũng không cần nhận, nhận rồi lại muốn ném vào thùng rác, anh có biết hành động chà đạp lên tâm ý của người khác rất không có đẳng cấp?" Trước mắt là mắt hạnh trợn tròn của Phương Tử Huyên đặc biệt sáng bóng linh động, để cho anh có thể nhìn thấy cô không phải là loại nữ sinh có khí chất u buồn.
"Hả? Cô là đang dạy đời tôi sao?" Cho tới bây giờ chưa có người nào dám dùng thái độ đó đối xử với anh, Đông Phương Hạo có chút cảm giác mới mẻ.
Cô gái bị cự tuyệt khóc càng lúc càng lớn, Đông Phương Hạo vì cô nữ sinh chuyện bé xé ra to này càng ghét thêm một điểm, so sánh, nữ sinh chính nghĩa trước mặt càng thêm hấp dẫn.
"Mời lập tức nói lời xin lỗi với bạn ấy!" Trong mắt Phương Tử Huyên giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho người khác không có khí thế cự tuyệt.
Đáng tiếc ngọn lửa cùng khí thể đó của cô khi đi vào con ngươi tối tăm của anh trong nháy mắt liền bị dập tắt, từ xưa đến nay chưa có ai dám dùng giọng điệu mệnh lệnh với anh, cô cũng không ngoại lệ.
Ngón tay thon dài của Đông Phương Hạo mạnh mẽ nắm giữ chiếc cằm nhọn của cô, cô bị hành động của anh làm cho cả kinh, nhưng cô cố trấn định, rất nhanh liền dùng sức đẩy tay của anh ra, hai ngươi bốn mắt nhìn nhau giằng co.
Chung quanh người đang xem cuộc chiến đều vì Phương Tử Huyên vào thế yếu mà toát mồ hôi lạnh, dĩ nhiên cũng không thiếu những người hả hê đang chờ nhìn kịch hay, nhìn cô bị nhục nhã khi phô trương.
Đông Phương Hạo đối với những kẻ xung quanh hoặc là khẩn trương hoặc là hả hê vậy xem đều làm như không thấy, nhìn Phương Tử Huyên trước mắt không có chút nào e sợ lùi nước, hai tay anh ôm ngực không đứng đắn cười một tiếng, "Cô thật là có tinh thần can đảm, chẳng qua tôi sẽ không xin lỗi bất cứ kẻ nào, hiểu chưa? Cho nên cô cùng đồ bỏ đi kia cùng nhau biến mất khỏi mắt tôi đi."
"Khốn kiếp!" Nhìn đến anh không có ý tứ nói xin lỗi, Phương Tử Huyên chửi nhỏ một câu.
Luôn luôn được người khác tâng bốc nâng lên cao, chưa từng bị người khác mắng, mày kiếm tự đắc dương lên, ngũ quan lập thể tinh tế có một tia vặn vẹo thoáng qua rồi biến mất.
Anh mỉm cười về phía Phương Tử Huyên, trong nháy mắt thoáng biến mất, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào cô, âm thầm cảnh cáo cô, sau đó xoay người rời đi.
◎ ◎ ◎
Một cái chớp mắt đã qua ba ngày, vào giờ phút này, đứng ở nơi này Đông Phương Hạo có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực kia, bóng dáng phía trên đài, cô trình diễn xong, đứng lên đi tới trước sân khấu nhẹ nhàng cuối đầu chào mọi người, sau đó bỏ mặc tiếng vỗ tay như sấm của nam sinh cùng với ánh mắt ghen tỵ của nữ sinh đi xuống sân khấu.
Đông Phương Hạo xoay người từng bước từng bước đi xuống cầu thang, chắc bây giờ cô sẽ chuẩn bị về nhà, nếu như anh có thể ở giữa đường chặn lại cô rồi dạy dỗ thật tốt cô, thì cũng có thể xem là một chuyện vui.