Bạn Gái Cũ Yêu Dấu

Chương 8.2

Ở trong một quán bar mờ tối, Chu Húc liều mạng nhịn đau đớn, cuối đầu uống rượu.

"Chu Húc, không bằng trước tiên xử lý với thương trên cánh tay một chút, những chuyện khác từ từ tính, được không?" Phương Tử Huyên nhìn Chu Húc một ly lại một ly rượu mạnh uống vào bụng, lo lắng không thôi.

Cô còn nhớ rõ bảy năm trước bởi vì Đông Phương Hạo rời đi, không ít những nữ sinh đố kỵ với cô len lén trêu cợt cô, có một lần còn kéo cô đến vườn cây hoang phế đã lâu ở trường học, nhốt cô ở bên trong, cô vừa đói lại lạnh, vừa kinh vừa sợ, là anh em Chu Húc tìm được và cứu cô ra.

Mà giờ khắc này nhìn tinh thần Chu Húc sa sút, cô nghỉ đến những người khinh dễ mình, cô thật không đành lòng nhìn anh như vậy, chỉ là cô đành bất lực, cái gì cũng không giúp được, nhất thời đau lòng cô cũng bưng ly rượu lên, hơi ngửi đầu uống vào.

"Thương thế của anh không sao, để cho anh một mình yên tĩnh một chút, em không biết uống thì đừng uống, em nên đi đến giáo đường đi." Chu Húc cuối đầu, một ly lại một ly.

"Trước kia tại lúc em bị khinh dễ chính anh là người đã bảo vệ em, hiện tại anh gặp chuyện đau lòng, tại sao em có thể rời đi?" Phương Tử Huyên nắm chai rượu rót một ly rượu, nháy mắt uống cạn.

"Hôm nay là hôn lễ của em." Chu Húc cảm giác rất khổ sở, vốn anh còn muốn nhìn thấy giờ phút em gái tốt nhất Phương Tử Huyên hạnh phúc nhất, nhưng không ngờ lại biến thành cô ở chỗ này cùng anh.

"Đã không quan trọng rồi." Phương Tử Huyên lắc đầu một cái, cô vẫn không nhận điện thoại, bởi vì cô không muốn nghe bất cứ lời giải thích gì của Đông Phương Hạo, cô thủy chung không thể tha thứ cho anh, bởi vì anh đã không thể thực hiện lời hứa của mình là bảo vệ đạo quán thật tốt.

"Tử Huyên, nhà chúng ta...Không còn." Không để ý đến người xung quanh, Chu Húc khổ sở nghẹn ngào.

Phương Tử Huyên đã say, cô khoát khoát tay, "Nhà không có thì xây lại, em có thể lấy nhà em cho anh mượn."

"Tử Huyên, em thật là nghĩa khí, cảm ơn em...Nhưng anh không muốn như vậy, nhà của chúng ta đã không thể nhìn thấy được nữa rồi." Trong mắt Chu Húc là một hồi chán nản.

"Anh muốn nhà thế nào? Nhà em phòng thật to, thật có thể cho anh mượn nha..."Trên mặt là một mảnh hồng, khủy tay của Phương Tử Huyên nặng nề đỡ trên bàn, chống để cô đang chóng mặt.

"Anh nghĩ muốn một ngôi nhà có mẹ không rời đi nữa." Lần đầu tiên mười năm khổ sở của Chu Húc hiện ra trước mắt Phương Tử Huyên.

"Không cần khổ sở..." Phương Tử Huyên sững sờ, vỗ vỗ bề vai anh an ủi anh.

"Tại sao...Tại sao anh cố gắng như vậy, ba anh lại không thấy được? Tại sao ông có thể không gượng dậy nổi lựa chọn trốn tránh thực tế, anh lại không thể? Tại sao ông lại muốn bán căn nhà kia, ngay cả một chút hồi ức cũng không để lại cho chúng ta? Tại sao..."

Lần đầu thấy Chu Húc khóc, Phương Tử Huyên tỉnh rượu một nửa, nhìn Chu Húc uống say khóc rối tinh rối mù, cô chưa bao giờ nghĩ bạn tốt một mực yên lặng ủng hộ bên cạnh cô, Chu Húc vẫn lạc quan trầm ổn thì ra đã chịu đựng nhiều áp lực như vậy, cô đưa tay khẽ vỗ vai anh một cái.

"Tử Huyên, em đồng ý với anh, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ chăm sóc lẫn nhau được không?"

"Ừ, nhưng anh phải đồng ý với em trước..." Phương Tử Huyên ôm mặt anh, "Nhất định phải tốt nha!"

"Ừ, Tử Huyên, em say, anh đưa em trở về bên cạnh chú rễ." Chu Húc lảo đảo đứng lên.

"Không. . . không được đi...Em không say, em thật là khổ sở..." Phương Tử Huyên vươn tay kéo anh lại, anh lại một lần nữa ngã xuống nguyên tại chỗ.

Hai mắt Phương Tử Huyên chứa đựng nước mắt, "Thật xin lỗi, em không thay anh bảo vệ đạo quán thật tốt, đều là lỗi của em!"

Cô nhịn không được khó thút thít, trừ tự trách, hơn nửa là khổ sở, cô tự trách không bảo vệ tốt đạo quán, cô khổ sở cô nhờ vả người không đáng tin cậy.

"Tử Huyên, em đã tận lực."

"Không, là anh ấy lừa em...Anh ấy đồng ý rồi nhưng lại không hết lòng tuân thủ, em không lấy anh ấy nữa!" Phương Tử Huyên thương tâm khóc lên.

Nhìn cô lầu bầu nơi rất nhiều, Chu Húc không biết chân chính cô muốn nói cái gì, chỉ là nước mắt của cô làm cho anh nhất thời luống cuống, một tay anh ôm cô vào trong ngực, "Không quan trọng, Tử Huyên, anh ta không thương em nhưng em còn có anh, anh sẽ chăm sóc em em không cần khổ sở."

Hai người an ủi lẫn nhau, không biết một màn của bọn họ vừa lúc từ hiện trường hôn lễ chạy tới đã lọt vào mắt Đông Phương Hạo một cước bước vào quán bar.

Một màn này khiến cho Đông Phương Hạo nổi giận, người anh thích nhất, cô dâu xinh đẹp nhất của anh, không chỉ ở trong hôn lễ bỏ chạy, còn cùng đàn ông ôm ôm ấp ấp ở trước mặt mọi người, trong khoảng thời gian ngắn trong cơn tức giận, anh không biết mặt mũi của mình đặt ở chỗ nào.

Một tay kéo Phương Tử Huyên từ ngực Chu Húc ra, anh tức giận không thôi, khuôn mắt anh tuấn gần như vặn vẹo, "Tử Huyên, em mang cho anh sự kinh ngạc cùng vui mừng vô cùng!"

"Thật sao? Anh thất vọng? Anh cho rằng có thể lập tức lấy được tôi, cho nên liền hủy đi đạo quán, tôi vốn cho là có thể bỏ qua chuyện anh lấy đạo quán uy hiếp tôi, toàn tâm toàn ý gả cho anh, nhưng tôi phát hiện tôi sai lầm rồi, anh thật ngốc, đại khái ngày mai anh có thể hủy đi đạo quán, ngày mai hủy đi không phải ngày hôm nay!"

"Tử Huyên, em nói bậy bạ gì đó? Em cho rằng anh đê tiện như vậy sao? Em nghĩ anh thành người gì hả? Trên trán Đông Phương Hạo nổi gây xanh, tức giận nhìn người đang khóc trước mặt, làm cho anh tức giận không thôi.

"Anh muốn tôi gả cho anh nhưng lại không bảo vệ đạo quán thật tốt, tôi hận anh." Phương Tử Huyên hai tay đẩy Đông Phương Hạo ra.

"Tử Huyên, em" Chu Húc ở trong lời nói của Phương Tử Huyên đại khái đã nghe được một chút nội dung, anh tiến lên muốn nghe được nguồn gốc sự thật.

"Anh tránh ra!" Đông Phương Hạo đẩy anh ra.

"Phương Tử Huyên em có biết hay không, từng chữ em nói đều làm tổn thương lòng anh? Em hiểu lầm anh!" Đông Phương Hạo nắm cổ tay cô tức tức giận quát.

"Đúng! Nếu tôi hiểu lầm anh, tôi tổn thương anh, như vậy anh không cần ở bên cạnh tôi lãng phí thời gian, tôi không lấy anh, có thể không? Về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi!"

Cô nói một phen như vậy làm cho hốc mắt Đông Phương Hạo ướt ướt, cố gắng của anh, tất cả sự chờ đợi của anh đều là tốn công vô ích.

Anh biết Phương Tử Huyên rời đi trên đường tới hôn lễ của bọn họ, ném chú rễ là anh, mặc kệ nhưng lời nói kia nhưng anh không tin tưởng, ít nhất anh tin tưởng cô cuối cùng sẽ về, nhưng cho đến khi tất cả bạn bè người thân quan khách đều không thể bình tĩnh chờ đợi đều rời đi, anh mới nản lòng thoái chí biết cô sẽ không xuất hiện tại hôn lễ của bọn họ, trở thành vợ của anh.

Nhưng anh vẫn không bỏ được cô, mặc dù trong lòng cô vị hôn phu như anh không quan trong bằng chuyện kia, nhưng anh vẫn không thể ném cô ra xa, cho nên xử lý tốt chuyện hôn lễ sau đó anh liền đuổi tới đây.

Hỏi thăm được cô dâu xinh đẹp của anh đi đến quán bar, anh liền tìm đến, lại thấy tình cảnh như vậy, nắm quả đấm run run, thấy ánh mắt đau lòng của cô, anh chợt hiểu người đàn ông đang ôm Phương Tử Huyên trong lòng kia được cô quan tâm nhiều hơn.

Đáy mắt thoáng qua đau đớn, Đông Phương Hạo chỉ có lựa cho ẩn nhẫn, xoay người rời đi.

Sau khi Đông Phương Hạo rời đi, một bóng dáng nặng nề tựa vào cửa, Chu Diễm thở hồng hộc nhìn hai người đang có tâm sự.

"Anh, hiện tại cảm xúc của ba rất kích động, anh nhanh trở về!"

"Ba thế nào? Chu Húc nghe được giọng nói lo lắng của em gái, cuống quýt đứng dậy.

"Ba nói ông đã biết sai, ông rất hối hận, nói muốn tìm tập đoàn Đông Phương lấy phòng ốc trở về."

"Anh đi xem ba." Chu Húc đứng dậy đi ra khỏi quán bar.

Chu Diễm đi tới bên cạnh Phương Tử Huyên, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt cô, "Tử Huyên, vừa rồi mình mới gọi điện cho Đông Phương Hạo, cũng không phải anh ta lệnh dỡ đạo quán, anh ta cũng sau mới biết, cho nên xin bạn không nên trách cứ anh ta, mình hiểu rõ anh ta đã cố gắng duy trì đạo quán."

Biết mình hiểu lầm Đông Phương Hạo, Phương Tử Huyện chợt vùi đầu vào lồng ngực Chu Diễm khóc, "Nhưng...Nhưng mới vừa rồi mình mắng anh ấy, để cho anh ấy đau lòng..." Phương Tử Huyên tự trách không dứt.

"Nhanh đổi áo cưới rồi tìm anh ta giải thích một chút, đừng vì chuyện nhà của chúng mình mà phiền não." Chu Diễm đỡ cô dậy.

"Nhưng mình sợ anh ấy giận mình." Lần đầu tiên Phương Tử Huyên có dáng vẻ tay chân luống cuống.

"Tử Huyên, anh ta sẽ không, nhanh đi tìm anh ta đi." Chu Diễm khích lệ nói.
Bình Luận (0)
Comment