Sáng sớm, Phương Tử Huyên bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, cô cuống quít cầm lấy điện thoại di động lên nhìn thấy là Chu Diễm gọi tới.
"Tử Huyên, bạn tới tập đoàn Đông Phương một chuyến đi, nhanh lên một chút!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lòng Phương Tử Huyên túm chặt thành một đoàn, trong khoảng thời gian này sóng trước chưa dừng sóng sau lại xô tới, lòng của cô lên lên xuống xuống, cả người cô tiều tụy không còn hình người.
"Những ngày qua, cảm xúc ba mình luôn không ổn định, ông nói là liên lụy đến người nhà, đòi phải đi tới tập đoàn Đông Phương tìm Đông Phương Hạo để lấy lại khế đất, cả đêm ông đều không trở về phòng thuê, giống như uống rất nhiều rượu, mình lo lắng ba sẽ xúc phạm đến Đông Phương Hạo, mình từ nhà bạn học chạy tới, anh trai vẫn chưa tới, bạn mau gọi cho Đông Phương Hạo thông báo, kêu anh ta đừng đến công ty."
Phương Tử Huyên vén chăn xuống gường, "Được, mình biết rồi."
Cô nhấn số điện thoại của Đông Phương Hạo, mặc dù cô rất lo lắng người nghe điện thoại là Tô San, nhưng vì an toàn của Đông Phương Hạo, cô chỉ đành cố gắng vượt qua lo lắng của mình.
Cho đến khi cô thay đồ xong ra cửa đón taxi, Đông Phương Hạo cũng không nghe điện thoại của cô, khi cô lòng như lửa đốt đón taxi chạy thẳng đến cửa chính của tập đoàn Đông Phương, cô vẫn không dừng động tác gọi điện thoại.
Xa xa liền nhìn thấy mấy nhân viên an ninh bị ba Chu dùng đai đen Taekwondo đánh ngã trên mặt đất, Chu Diễm càng không ngừng ngăn động tác của ba Chu, nhưng cũng vô ích.
Phương Tử Huyên một hồi đau lòng, bắt đầu lúc nào nhà bọn họ đã thay đổi thành bộ dạng này rồi?
Trước kia cô có vài phần hâm mộ bốn người nhà này, ba Chu rất có kiên quyết, đảm đương kinh doanh đạo quán trở nên sống động; mẹ Chu là người dịu dàng hiền thục, xinh đẹp hào phóng, để ý trong nhà ngay ngắn gọn gàng, nấu ăn rất ngon làm cho cô nhịn không được mỗi lần đến nhà họ lại ăn chực; Chu Húc cùng ba Chu rèn luyện võ tràn đầy chính nghĩa giống như ánh mặt trời, Chu Diễm có thể ở trong lòng mẹ làm nũng, tính tính mềm mại rất được mọi người cưng chiều bảo vệ.
Đối với việc tai nạn xe cộ thình lình cướp đi tính mạng của mẹ Chu, làm cho bọn họ gánh một tai hoạ ngập đầu, Phương Tư Huyên rất khổ sở.
Bởi vì mẹ Chu mất, điều này làm cho mọi người hâm mộ một nhà bốn người không còn tồi tại nữa, thay vào đó là vì yêu vợ ba Chu luôn mượn rượu giải sầu, vượt qua thời gian trong sòng bạc, ngay sau đó bọn cho vay nặng lãi đuổi tới cửa đe dọa cùng uy hiếp bắt họ trả nợ.
Chu Húc vốn là ánh mặt trời ôn hòa, là một chàng trai mới lớn lập tức trở thành trụ cột trong nhà, cắn chặt răng chăm sóc ba cùng em gái, nuốt xuống toàn bộ khổ sở vào trong bụng, chỉ ôm một ý niệm, kinh doanh tốt đạo quán sẽ lấy lại sự tự tin của ba Chu, nhưng tất cả khổ tâm kinh doanh nháy mắt đều sụp đổ, không có người nào biết trước được, cũng không ai giữ lại tất cả được.
Đôi mắt đẫm lệ của Phương Tử Huyên mờ đi, lo lắng nhìn sau lưng, sợ Đông Phương Hạo đang trên đường tới, nghĩ đến anh buổi tối cùng Tô San ở chung một chỗ, tư vị khổ sở tràn lan cả nội tâm.
Vào lúc này một hồi chuông quen thuộc vang lên, Phương Tử Huyên ngước mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy Đông Phương Hạo với hai mắt lạnh lùng đang từ bật thang bước xuống.
Anh vẫn dùng bài hát đó để làm tiếng chuông điện thoại, đó là bài hát trong đoạn thời gian cô ở biệt thư dưỡng thương đã chọn cho anh, lúc đó anh nói cô ngây thơ, kiên trì nói không muốn dùng, là cô hung tợn nhìn chằm chằm anh nói nếu như anh dám đổi cô sẽ không để ý đến anh, không ngờ...anh vẫn còn giữ, chỉ là đứng bên cạnh anh là Tô San.
Lỗ mũi Phương Tử Huyên ê ẩm, lại một lần nữa kích động muốn rơi nước mắt, nhìn cặp mắt vắn lên tia máu của anh, nhìn thấy cô theo dõi nhìn anh liền vội vàng xoay mặt đi, làm bộ dáng vẻ không để ý cùng Tô San nói chuyện.
"A Hạo, đi mau, nhanh một chút rời đi chỗ này.'’ Phương Tử Huyên xông lên phía trước, lôi kéo tay anh muốn dẫn anh cách xa nơi ba Chu gây chuyện.
Nhưng Đông Phương Hạo lại tránh thoáng tay cô, chỉ là cau mày nhìn cô gương mặt không hiểu.
"Ba Chu rất nguy hiểm, anh mau rời khỏi nơi này đi." Phương Tử Huyên khẩn trương nhìn anh.
"Ông ta nháo loạn đã không phải là lần một lần hai, để cho nhân viên an ninh mang ông ta đi là tốt, không cần cô giả bộ tốt bụng!" Một bên dáng vẻ Tô San vênh váo hống hách.
"Hôm nay ông ấy uống say, tinh thần cả người rất hỗn loạn, A Hạo nhanh lên rời đi được không? Không để cho ông ấy nhìn thấy anh." Phương Tử Huyên đi tới trước mặt Đông Phương Hạo, cản trở anh đi về phía trước đồng thới cản anh đi về phía sau.
Thấy cô còn đang lo lắng cho mình, trong lòng Đông Phương Hạo đắng chát một mảnh.
"Đông Phương Hạo, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy cậu!" Trên mặt ba Chu vừa vui mừng vừa bi thương, trên người bẩn hề hề đi về phía Đông Phương Hạo, xung quanh không ít những nhân viên run như cầy sấy nhìn tât cả mọi chuyện diễn ra, có người càng không ngừng gọi điện báo cảnh sát, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
"A! Ông ta thật đáng sợ!" Tô San nhìn khí thế xông lên của ba Chu thét chói tai, một cái chớp mắt đã chạy xa đến cửa thang máy đầu bên kia.
"Đông Phương Hạo, coi như tôi van cậu, trả lại khế đất cho con trai tôi, chuyện khác tôi đều đồng ý với cậu....cậu muốn mạng tôi tôi cũng cho cậu, van cậu, đó là duy vật duy nhất của nhà tôi!" ba Chu đỏ mặt vì rượu điên khùng chạy tới trước mặt Đông Phương Hạo.
Ông biết sai lầm rồi, từ lúc trẻ cùng vợ cố gắng kinh doanh đã sụp đổ chỉ trong một khắc, từ giây phút con trai xông lên đạo quán tranh đấu bị thương, từ giây phút con gái gào khóc khi nhà bị người ta tàn phá, ông đã biết sai rồi.
Ông ngây ngô dại dột như xác không hồn sống lâu như vậy, toàn do hai đứa con hết lòng chăm sóc không xa rời, thế nhưng ông lại hồ đồ như vậy, hủy diệt tất cả...Hôm nay ông dù có mất mạng già này cũng muốn lấy khế đất về, coi như đây là lời sám hối cuối cùng dành cho con trai và con gái ông.
Nhưng Phương Tử Huyên lại chắn trước mặt ông, bất chấp tất cả để bảo vệ cho tổng giám đốc Tập đoàn Đông Phương, cô gái này là người ông cảm kích nhất, nếu như con trai có phúc khí, đã sớm cưới cô làm vợ rồi, đáng tiếc nhà bọn họ không có vận khí tốt như vậy, ông không trách con trai, chỉ tự trách mình không có tiền đồ, một mực oán trách trời đất, để cho con trai con gái ông lo lắng lâu như vậy.
"Ba Chu có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện thật tốt, không cần phải tổn thương mọi người được hay không?" Phương Tử Huyên ngăn cản trước mặt Đông Phương Hạo, ngăn cản cha Chu Húc xúc phạm đến Đông Phương Hạo.
"Cháu tránh ra, ta hiểu rõ cháu giúp nhà chúng ta nhiều chuyện, ta không muốn thương tổn đến cháu." Dời tầm mắt chuyển qua khuôn mặt Đông Phương Hạo, "Thế nhưng lần này ta nhất định phải lấy được khế đất, tiền ta đã xài hết, chẳng qua ta sẽ trả, tôi lấy mạng mình trả cho cậu, cậu trả khế đất lại cho con trai tôi!" Nước mắt ba Chu rơi xuống, càng không ngừng cầu khẩn.
Ngoài cửa tiếng xe cảnh sát đã truyền đến, thần sắt ba Chu rét lạnh, thế nhưng từ trong túi lấy ra một con dao, trong tay cầm dao sắc bén quê múa, ba Chu uy hiếp, "Để cho những người xung quanh và cảnh sát đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ không khách khí!"
"Ba Chu không nên quá kích động, chú phải tỉnh táo, A Hạo, anh để cảnh sát không cần hù dọa ông ấy được không? Để cảnh sát đi ra ngoài đi?’’ Phương Tử Huyên ngăn ba Chu lại, vừa kéo lấy ống tay áo Đông Phương Hạo cầu khẩn.
Nhìn Phương Tử Huyết hết sức bảo vệ ba của người yêu, Đông Phương Hạo một hồi đau lòng, anh phất tay ý bảo cảnh sát đừng vào, sau đó nhìn ba của Chu Húc, "Khế đất đó không phải chỉ có một mình tôi có thể định đoạt, ban đầu ông bán cho tập đoàn Đông Phương, cũng đã hiểu giao dịch đã hoàn thành, bây giờ muốn lấy trở về là không thể, bởi vì đó là tài sản hợp pháp của tập đoàn Đông, nếu như ông vẫn giữ đúng ý định chỉ tự hại người hại mình thôi."
"Ba Chu không có chuyện gì là không giải quyết được, chú để dao xuống đi, chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp được không?" Thanh âm của Phương Tử Huyên mang theo tiếng khóc nức nở, cô thật rất lo lắng, mặc kệ người nào cô cũng quan tâm, cô không hy vọng ai có chuyện cả.
"Hôm nay nhất định ta phải lấy được!" ba Chu kêu gào vun dao tới gần, mà cảnh sát ở phía ngoài cùng giơ súng ngắm ngay ông.
"Ba! Dừng ta! Nếu như ba còn khăng khăng một mực, mẹ ở trên trời sẽ hận ba đấy!" Ở lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên cạnh chạy ra một bóng dáng lớn tiếng trách móc, sau đó thấy Chu Húc đoạt dao găm ném lên sàn nhà.
"Tôi đã tạo cái nghiệt gì đây!" Ba Chu vỗ ngực liên tục, ngã ngồi trên mặt đất.
Phương Tử Huyên nén nước mắt tiến tới an ủi ba Chu.
Mà Đông Phương Hạo xoa xoa mi tâm, một đêm làm thêm giờ cùng chuyện này xảy ra làm anh có chút nhức đầu, nhưng hơn nữa là cảm giác đau lòng khi thấy cô.
Bọn họ giống như dáng vẻ của một gia đình, làm cho Đông Phương Hạo cảm giác mình có chút buồn cười, anh nhìn thấy Tô San mới vừa rồi nguy hiểm liền tránh thoát trước mắt hết nguy hiểm thì trở về lôi kéo anh hỏi han, đáy lòng một hồi chán ghét không lí do.
Vừa lúc một phút kia Phương Tử Huyên quay đầu quyến luyến nhìn anh một cái, anh thuận thế kéo Tô San vào trong ngực, làm bộ dạng thân mật, kiêu ngạo tự ái của anh không cho phép Phương Tử Huyên nhìn ra anh đang đợi cô, vẫn yêu cô, thấy cô rất nhanh quay đầu lại, Đông Phương Hạo ôm lấy Tô San đi ra cửa.
"Đông Phương Hạo!" Chu Húc siết chặt quả đấm bước nhanh về phía trước, nặng nề đánh một quyền vào cằm Đông Phương Hạo.
Đầu lưỡi Đông Phương Hạo va chạm với miệng, một hồi máu tanh tràn ra để cho anh tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Chu Húc.
"Anh điên rồi? Tại sao lại đánh người? Quả nhiên cha nào con nấy, đều là người điên!" Tô San dùng sức đẩy Chu Húc một cái, nhưng phát hiện anh bất động như núi.
Chu Húc đẩy Tô San ra, cặp mắt tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Đông Phương Hạo, "Một quyền này là thay Tử Huyên bảy năm chờ đợi trả lại cho anh."
Ngay sau đó Chu Húc lại đánh một quyền vào má phải của Đông Phương Hạo, "Một quyền này là anh tổn thương Tử Huyên một lần nữa trả lại cho anh đấy!"
Đông Phương Hạo kinh ngạc nhìn nơi Phương Tử Huyên thong thả đứng lên, đối với hai quyền của Chu Húc anh không đánh trả.
"Anh và người bảy năm trước đều cùng một loại, anh ngay cả chuyện hôn lễ nho nhỏ cũng không muốn nghe cô ấy giải thích, còn dùng người phụ nữ khác tổn thương cô ấy."
'’Tôi không phải là thành toàn cho hai người sao?" Đông Phương Hạo không để ý đến khuôn mặt đang ẩn ẩn đau.
"Có ý gì?"
"Anh ở quán bar nhỏ cùng cô ấy ôm ôm ấp ấp còn chưa tính, cô ấy chỉ vì anh mà mắng tôi, tôi cũng không thể không để ý, hiên tại chỉ có thể lựa chọn rút lui, đây cũng là có lỗi sao?"
"Nếu như cô ấy nguyện ý, tôi sẽ không tiếc chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng trong lòng cô ấy chỉ có anh, cô ấy cự tuyệt tôi, nếu như không phải bởi vì chuyện hôn lễ một cơ hội giải thích anh đều không cho cô ấy, anh không phải không nhận điện thoại của cô ấy, không nghe cô ấy giải thích cũng coi như xong, anh lại ôm ấp phụ nữ làm tổn thương cô ấy, tôi hỏi anh, nếu như cô ấy không tình nguyện có thể đối tốt với anh sao?" Chu Húc tức giận rống to.
Nghe được Chu Húc nói tất cả, nước mắt Phương Tử Huyên đảo quanh hốc mắt, cô cố gắng giấu đi sự mềm yếu, đỡ ba Chu cùng anh em Chu Húc bước nhanh rời đi.
"Xin dừng bước, vị tiên sinh này có ý đồ cầm dao đả thương người khác, cho nên cảnh sát chúng tôi muốn dẫn ông ấy đi."
"Ông ấy chỉ nhất thời xúc động không có ác ý, xin các người không cần mang ba tôi đi..." Chu Diễm nắm chặt tay ba không cho cảnh sát mang ông đi.
"Đừng ảnh hưởng cảnh sát chúng tôi thi hành công vụ, có gì thì về sở cảnh sát rồi nói."
Hai bên trong khoảng thời gian xảy ra tranh chấp.
"Thôi, ông ấy không tổn thương đến tôi, để cho bọn họ đi đi." Đông Phương Hạo thay bọn họ giải vây.