Có Lăng Mặc tiếp ứng, hai người này rất nhanh liền từ bên trong bầy Zombie phá vây ra. Lúc này trước siêu thị này đã tụ tập mấy chục con Zombie, một giây cũng không thể chờ lâu.
"Huynh đệ, đi theo tôi."
Nam sinh cảm kích hướng Lăng Mặc cười cười, quay đầu theo hướng một con hẻm nhỏ chạy tới.
Mà Lăng Mặc quay đầu nhìn thoáng qua Zombie đi đầy đường, cũng chỉ đành mang Diệp Luyến đi theo. Còn cô bé kia thì mười phần trấn định đi ở cuối cùng, thỉnh thoảng đem Zombie vây đến chém ngã xuống đất.
Nhìn thấy cô bé này ra tay ở khoảng cách gần, Lăng Mặc chú ý nàng không chỉ có tốc độ công kích cực nhanh, còn cây trường đao trong tay kia. Cực kì sắc bén, mà lại có cảm giác khá nặng, cũng không biết lấy cánh tay mảnh khảnh kia của nàng, làm thế nào nhẹ nhõm vung lên với tốc độ nhanh như thế.
Mấu chốt vẫn là biểu lộ của ánh mắt lúc nàng chém giết Zombie, quá trấn định, thậm chí để cho người ta cảm thấy có chút run rẩy...
Nam sinh mang theo hai người Lăng Mặc chui ở trong hẻm nhỏ trọn vẹn hơn mười phút, lại đi vào một căn nhà nhỏ, rốt cục mới đem con sóng Zombie bỏ rơi.
Ở thời điểm nam sinh thở lấy lại hơi, Lăng Mặc đã chú ý tới, căn nhà nhỏ này có vết tích người xử lý qua. Rất có thể, nơi này chính là trụ sở của bọn hắn.
"Huynh... Huynh đệ... Thật sự là đa tạ cậu." Liều mạng chạy trốn mười mấy phút, trên mặt nam sinh đều hoàn toàn đỏ lên, thậm chí ngay cả tóc cũng bị mồ hôi ướt nhẹp, một tay hắn chống đỡ bả vai của Lăng Mặc, một bên đứt quãng nói nói, " Thật... Cám ơn..."
Nhìn dáng vẻ của nam sinh, Lăng Mặc rất muốn nói câu không cần miễn cưỡng, nhưng nét mặt của hắn ngược lại cũng chân thành, cái này khiến Lăng Mặc chỉ có thể kiên trì nhẹ gật đầu.
"Cậu thật lợi hại..." Nam sinh khó khăn thở đều một hơi này, lập tức vạn phần bội phục nói, "Còn có bạn gái của cậu, chạy nhanh như vậy thế mà mặt cũng không đổi sắc... Trước kia chắc không phải là vận động viên a? Nhưng tôi nhìn cũng không có cơ bắp a... Hạ Na nhà chúng ta chắc có thể liều một trận a..."
"Lưu Vũ Hào, cậu có phiền hay không!" Hạ Na một mực không nói một lời đột nhiên cau mày ngắt lời hắn, biểu lộ có vẻ hơi không vui, "Ai là Hạ Na nhà cậu!"
"Đừng như vậy, tốt xấu chúng ta cũng là đồng học mà!" Lưu Vũ Hào vừa đùa vừa cười nói, sau đó lại hướng tới Lăng Mặc cười cười, "Hôm nay thật sự là đa tạ cậu, thế nào, lên lầu ngồi một chút được không?" Nói xong, hắn trở tay vỗ vỗ ba lô sau lưng, "Có bia nha!"
Lăng Mặc quay đầu nhìn Diệp Luyến một cái, thầm nghĩ còn tốt, sau khi nàng trải qua tiến hóa, bề ngoài đã cùng người bình thường không có gì khác biệt, nhìn phản ứng của Hạ Na cùng Lưu Vũ Hào, tựa hồ cũng không có nhìn ra sơ hở gì. Chỉ có điều vì cân nhắc cho Diệp Luyến, hắn cảm thấy vẫn là không nên tiếp xúc với người sống sót quá nhiều.
Bởi vậy, sau khi suy tính một giây đồng hồ, Lăng Mặc liền quả quyết lắc đầu: "Vẫn không được, chúng tôi còn có việc."
"A? Có thể có chuyện gì a, cùng một chỗ ngồi một chút đi." Lưu Vũ Hào lập tức sững sờ, hắn thấy, bên trong tận thế gặp được người sống sót khác, hiển nhiên là một chuyện tình đáng giá cao hứng, coi như không cùng một chỗ cầu sinh, nếu trao đổi một chút kinh nghiệm cũng là chuyện tốt. Huống chi Lăng Mặc là nhân vật lợi hại như thế, nhất định biết rất nhiều tin tức bọn hắn không rõ ràng, nếu như có thể lưu lại, đối bọn hắn cũng là một sự giúp đỡ lớn.
Về phần có việc... Trong tận thế ngoại trừ cầu sinh, còn có thể có chuyện gì?
Hạ Na thì hơi không kiên nhẫn nói: " Người ta đã không nguyện ý, cậu cũng chớ miễn cưỡng... A?" Nàng nói được nửa câu, đột nhiên kinh ngạc đưa ánh mắt về phía đoản đao trong tay Lăng Mặc. Sau khi ngắn ngủi ngốc trệ, nàng đột nhiên đưa tay đưa về phía bên hông Lăng Mặc, tốc độ nhanh chóng, đơn giản là làm cho người ta không kịp phản ứng.
Lăng Mặc cũng không nghĩ tới nàng lại đột nhiên đưa tay ra như vậy, nhưng thời điểm ngón tay của nàng chạm đến chuôi đao, Lăng Mặc vẫn là cấp tốc phản ứng lại.
Hắn vẻn vẹn chỉ là hơi hơi nghiêng người một cái, liền lấy một góc độ vi diệu để động tác Hạ Na chộp vào không khí.
Cái này khiến Hạ Na lập tức sững sờ, mà Lưu Vũ Hào cũng kinh hãi há to miệng: "Hạ Na, cậu đây là làm gì a?"
Động tác thất bại để ánh mắt Hạ Na nhìn về phía Lăng Mặc xuất hiện một tia biến hóa, nhưng khẩu khí của nàng lại có vẻ hơi bất thiện: "Cái đoản đao này từ đâu tới?"
"Với cô không quan hệ đi." Bị nàng chất vấn như thế, cộng với việc nàng vừa mới tùy tiện ra tay, cũng làm cho Lăng Mặc nhịn không được có chút nhíu mày, không khách khí đáp.
Mặc dù cũng không phải là tự nguyện, nhưng mình cũng coi là đã cứu bọn hắn, không biết lễ phép cũng phải có chút hạn độ đi. Xem xét thái độ của Lưu Vũ Hào lúc đối đãi với nàng cẩn thận từng li từng tí, liền biết nàng dựa vào một thân sức chiến đấu cường hoành, bình thường phách lối đã quen, nhưng Lăng Mặc cũng không sợ chút sức mạnh này của nàng.
"Anh!" Hạ Na có chút tức giận trừng mắt nhìn Lăng Mặc một cái, nhưng nhìn ánh mắt nàng thỉnh thoảng liếc về phía đoản đao kia, hiển nhiên đối với cái này vô cùng để ý. Tầm mặc một lát, nàng thoáng điều chỉnh ngữ khí một chút, lại hỏi: "Cái đoản đao này anh từ nơi nào đạt được, có thể nói cho tôi được không?"
Loại này nữ hài khó có thể nhanh như vậy đã bỏ đi lòng kiêu ngạo, điều này chỉ cần xem vẻ giật mình của Lưu Vũ Hào liền biết.
Ban đầu cũng không có ý định giấu diếm gì, Lăng Mặc liền đem chuyện mình tới tiệm đao kiếm thủ công tìm kiếm vũ khí đơn giản nói một lần, nhưng về chuyện Zombie biến dị thì nói hơi qua loa một chút, tỉ như khối chất gel màu đỏ kia...
Nghe được tồn tại của Zombie biến dị, thần sắc hai người này không có lộ ra vẻ kinh ngạc chút nào, điều này cũng làm cho Lăng Mặc khẳng định suy đoán của mình. Quả nhiên ở bên trong thành khu, số lượng Zombie biến dị đã không ít...
"Chỗ anh đi, là cửa hàng Vương gia a?" Hạ Na đột nhiên hỏi.
"Làm sao cô biết?" Cái đoản đao này mặc dù là thành phẩm, nhưng vỏ đao cùng trên thân đao cũng không có khắc chữ, cô bé này làm sao nhìn ra được? Nghĩ lại, thủ công đao kiếm Vương thị ở thành phố X rất nổi danh, đoán chừng cũng không khó đoán được đi...
Hạ Na có chút phức tạp nhìn đoản đao kia một cái: "Nói cách khác, người trong tiệm đều chết sạch đi. Được rồi, không có gì."
"Đã không có gì, cô có thể đừng nhìn chằm chằm vào tôi hay không..." Bị Hạ Na một mực nhìn chằm chằm nửa người dưới, Lăng Mặc luôn có một loại cảm giác mười phần kỳ dị, nhịn không được kiên trì nói.
Hạ Na đầu tiên là sững sờ, sau đó liền vô ý cười khẽ một tiếng: "Sợ cái gì, bạn gái của anh không phải không có để ý chút nào sao?" Vừa nói, nàng đưa tay chỉ Diệp Luyến đứng sau lưng Lăng Mặc, "Đúng không? Vị tỷ tỷ này."
"Tôi để ý..." Lăng Mặc lập tức không còn gì để nói, cái cô nàng Hạ Na này nhìn qua nhiều nhất mười bảy mười tám tuổi, nói chuyện làm sao sắc bén như vậy, chỉ có điều nghe nàng nói chuyện cùng Diệp Luyến, Lăng Mặc vội vàng nói, "Cái này, thật không tiện, nàng không biết nói chuyện..."
"A? Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, lại là câm điếc? Ách, thật xin lỗi, tỷ tỷ chị chớ để ý a..." Lưu Vũ Hào đầu tiên là kinh hô một tiếng, sau đó vẻ mặt lúng túng cười làm lành nói.
Lăng Mặc cũng không biết giải thích như thế nào, đành phải cười khổ gật đầu một cái.
Để hắn không nghĩ tới chính là, Hạ Na nhìn Diệp Luyến một cái thật sâu về sau, đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay của nàng. Nếu như không phải Lăng Mặc lập tức ngăn lại xúc động công kích của Diệp Luyến, đoán chừng trong nháy mắt này, Hạ Na đã bị Diệp Luyến xé thành mảnh nhỏ.
Nhìn nét mặt của nàng, hiển nhiên không có có ý thức tới chính mình vừa mới bị nguy hiểm cỡ nào: "Tỷ tỷ, đến nhà của bọn em nghỉ ngơi một lát đi, em thấy sắc mặt chị thật không tốt."
Trong giọng nói của nàng ẩn hàm một tia đồng tình, mà sau khi nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Lăng Mặc cũng nhu hòa rất nhiều: "Anh rất không tệ, đi lên ngồi một lát, ta mời ngươi uống rượu."
Hiểu lầm!
Lăng Mặc vừa muốn há miệng cự tuyệt, Hạ Na liền đã dắt lấy tay Diệp Luyến chạy lên lầu, mà Lưu Vũ Hào cũng đi tới phía sau Lăng Mặc, đẩy lưng của hắn thúc giục nói: "Đi thôi đi thôi, bọn tôi vậy mà lại khó nhìn được thấy người sống a..."