Bạn Gái Đại Ca

Chương 6

Có những lúc tưởng chừng là ảo giác...

Là những ảo mộng hư vô

Như đôi khi đó lại chính là sự thật...

... ...... ...... .....

Sau vài giờ hôn mê, nó chợt tỉnh giấc thì thấy mình đã ở trong bệnh viện cùng với đôi chân đã được băng lại...

-Em tỉnh rồi à ? Đã khỏe hơn chút nào chưa ?-Jiro ngồi kế bế giường, hỏi nó một cách dịu dàng.

*Jiro* Bác sĩ nói vết thương của em khá nhẹ nên chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là đủ ! Mà em có đói bụng không ? Anh mua gì cho em nha ! ( đứng dậy )

*Satomi-níu áo Jiro* Không..cần đâu anh! Em không đói ! À..mà...

*Jiro* ? ( ngồi xuống )

*Satomi-ấp úng* Anh...đã cứu em à ?

spinner.gif

*Jiro* Phải ! Nhưng đâu chỉ mình anh !-Jiro chỉ vào hai người đang dựa đầu vào nhau, ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa của bệnh viện, đôi bàn tay vẫn đan xen vào nhau, nó liền nhìn anh một cách khó hiểu :

*Satomi* Họ...từ lúc nào...

*Jiro-cười* Thì như em đã thấy !

*Satomi-nhìn Jiro* Vậy...anh là người đã bế em vào đây à ?

*Jiro* Việc này...

RẦMMMMM-Cal mở cửa bước vào, chỉ một chút thôi là cánh cửa cũng "đi theo" hắn luôn, khiến mọi cặp mắt đều dồn về phía hắn...kể cả Bu, Gui-giờ thì ai có thể ngủ được trước cảnh như vầy chứ.

*Cal-cau có* Các người nói xong chưa ? Bu, Jiro ! Đi theo tớ, nhanh lên !

*Satomi-hết hồn* Ở trường không dạy anh phép lịch sự àh ?

*Gui-sợ* Satomi à !

*Cal* -...-

*Satomi-được nước làm tới* Đình phá làng phá xóm chắc....

*Cal* -...- hắn vẫn im lìm tập hai khiến cho Bu+Jiro+Gui không khỏi rùng mình.

*Y tá-quát* Này cô, cậu! Đã khuya rồi mà, có thể im lặng một chút được không ? Cũng đến giờ rồi đấy ! Tất cả mau về đi!

*Cal-liếc* Sao hả mụ già ? Có ý kiến gì à ? -hắn giở giọng...du côn.

*Y tá-run rẩy* À không....tôi...tôi ( chạy )

Nó nhìn Cal một cách cau cú cho đến khi hắn lên tiếng :

*Cal* Bu, Jiro ! Về thôi !-nhìn Satomi- Tiền viện phí, giờ nghỉ việc của oshin, cộng thêm những lời mắng nhiếc chủ nhân mình , tôi sẽ ghi thêm vào khỏan nợ của cô ! ( quay đi )

*Satomi-quát* Anh điên thì điên vừa thôi ! Có ai bảo anh làm thế đâu !-Nó liền ném gối vào đầu Cal cho hả giận, nhưng lại bị hắn chụp lấy một cách...nghệ thuật. =__=

*Cal* Thêm vào việc dám ném gối vào đầu tôi nữa-hắn thản nhiên nói trong khi Gui, Bu, Jiro đang nhịn cười một cách khổ sở.

*Satomi* Anh...

Hai chàng trai vội lôi hắn đi trong khi nó đang điên tiết lên.

... ...... ...... ...... .......

Hahahahahah...-Jiro vừa đi vừa cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn "ăn tươi nuốt sống" của Cal, anh đành im lặng.

*Cal* Việc ...tớ đã bế cô ta..các cậu hãy giữ kín chuyện này...nếu cô ta mà biết thì đừng trách...

*Bu-gật gù* -...-

*Jiro-thắc mắc* Tại sao vậy ? Chuyện này bình thường thôi mà ? À ! Thì ra là vì chuyện này...mà có ai đó ban nãy xông vào...muốn gãy cửa luôn...-Jiro bắt đầu cười tập hai trong khi hắn đang sôi máu, anh chàng đành lãng sang chuyện khác :

-Để...tớ ra ngoài lấy xe trước nhá ! ( chạy )

*Cal* Làm gì nhìn tớ ghê vậy ?-Cal phát hiện Bu đang nhìn "đắm đuối' mình với vẻ mặt ngạo nghễ.

*Bu-giả vờ thở dài* Vì tớ thấy cậu thật là trẻ con, Cal à ! ai lại làm như vậy !

*Cal-quê* Mặc kệ tớ !

*Bu-nghiêm túc* Tớ không cấm cậu quen bất cứ cô gái nào mà cậu thích ! Nhưng cậu có từng nghĩ rằng việc quen biết với những người như chúng ta sẽ đem lại nguy hiểm cho cô ấy không ? Nếu một mai cô ấy biết được sự thật về cậu ? Liệu cô ta sẽ nghĩ gì ?

Vừa dứt lời, Bu vội quay đi, bỏ lại mình Cal với vẻ mặt đầy lo nghĩ...

... ...... ...... ...... ...... ...... ........

Về phần Satomi, con bé vẫn không khỏi hậm hực, giờ trong phòng chỉ còn Gui [người chăm sóc bệnh nhân] và nó.

*Satomi* Tên tảng băng chết tiệt...Grừ...grừ...

Nó cắn một cách.... "mãnh liệt" vào cái gối và tưởng tưởng đó là hắn.

*Gui-quạu* Này! Bồ định phá hoại tài sản của bệnh viện à ?

*Satomi* Mặc kệ mình....mà bồ có biết...ai đã đưa mình vào bệnh viện không ?-nó sựt nhớ nên cái gối được tạm tha một bên.

*Gui* Thì..là tụi này! Hỏi thừa ! [ Cal đã "xi nhan" với con bé mất rồi còn đâu ]

Nó thở dài ngao ngán, một lần nữa lại là ảo giác sao ?

*Gui-cười* Nhưng mà đây là lần đầu tiên...mình thấy anh Cal có vẻ mặt như thế! Anh ấy thực sự rất là lo cho bồ đó!

*Satomi-chề môi* Hắn thì tốt lành gì! Chẳng qua là..hắn sợ không ai trả nợ cho mình thôi!

*Gui* Thật kì lạ! Trước giờ bồ luôn là người thông minh trong mọi việc...Mà sao việc này...bồ chậm hiểu quá vậy ?

*Satomi-véo má Gui* Này! Cô đang nói móc tôi đây àh ? Cô còn nợ tôi một lời gải thích đấy !

*Gui* ui da....chuyện..gì...cơ ?

*Satomi* Chuyện của bồ và..Bu!

Không gian trùng xuống...như vơi đi những tâm sự, tình cảm của con người...một tình yêu thầm kín...một tình yêu sợ hãi...tất cả hòa vào nhau tạo thành những cung bậc ai óan của cuộc đời...
Bình Luận (0)
Comment