Những ngày nhàn hạ chung quy vẫn nhẹ nhàng mà nhàm chán, không tìm được người cùng nhau tán gẫu, Hà Dư hằng ngày cơ bản chỉ còn lại có vận động và đọc sách xem kịch, thỉnh thoảng về nhà một chuyến, Hà mẹ từng mấy lần cố ý hay vô tình hỏi tới Diệp Tầm, ám chỉ muốn gặp người một lần, Hà Dư đều qua loa lấy lệ cho qua.
Hà mẹ dĩ nhiên biết nàng như thế là không muốn trả lời, cũng không tra hỏi nhiều, chỉ quanh co nhắc nhở nói: "Yên ổn sinh hoạt, đừng luôn lăn tới lăn đi, phải có ổn định.
"
Hà Dư biết đây là đang lo lắng cho mình, trịnh trọng gật đầu: "Hiểu ạ.
"
Lúc đi, Hà mẹ đặc biệt gói riêng cho nàng phần thịt giòn cùng bánh dày đường nâu dành cho hai người.
Phần bánh dày đường nâu cho hai người này toàn bộ vào bụng Diệp Tầm.
Về đề nghị lúc trước của cô, Hà Dư nghiêm túc cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn quyết định không đi —— nhưng sự tình luôn có biến cố, ngay trước lúc Hà Dư chuẩn bị nói quyết định cho Diệp Tầm, Hà mẹ bọn họ đột nhiên quyết định xuất ngoại du lịch ăn tết, qua mùng bốn mới về nước, đúng lúc mâu thuẫn với thời gian Hà Dư sắp xếp.
Khi anh trai nàng đem tin tức này nói cho Hà Dư, Diệp Tầm vừa khéo ở đó, cô gần như theo bản năng liếc mắt nhìn Hà Dư một cái.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tầm tuy rằng không nói rõ, nhưng ngoài sáng trong tối đều đang quan sát phản ứng của nàng, chờ nàng hồi đáp.
Diệp Tầm dường như vô cùng hy vọng có thể mang nàng cùng nhau về nhà.
Hà Dư không biết quyết định thế nào, để cho Khương Vân giúp mình tham khảo một chút.
Khương Vân không cần suy nghĩ nói: "Sớm gặp gia trưởng khá tốt đó, lão ba người ta gửi đặc sản cho cậu chứng tỏ nguyện ý tiếp nhận, cậu đừng áp lực tâm lý lớn như vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp.
"
"Có khi nào hơi đường đột hay không?" Hà Dư nhíu mày, tiến triển như vậy dường như quá nhanh.
"Cậu cho rằng tại sao bạn nhỏ nhà cậu muốn hỏi cậu chuyện này?" Khương Vân hỏi lại, nếu không phải ba mẹ đề cập, Diệp Tầm làm sao có thể nghĩ tới chuyện này, "Gặp gia trưởng lại không phải đi hỏi cưới, bây giờ chỉ là ăn một bữa cơm nói một chút chuyện, đừng lo lắng quá nhiều.
"
Hà Dư do dự, Khương Vân sờ điếu thuốc lấy ra ngửi ngửi, không hút, cô ấy đang cai thuốc, cơn nghiện tới liền ngửi một chút, lúc thật sự bực bội mới có thể hút nửa điếu, chỉ chốc lát sau, cảm giác ngực bắt đầu khó chịu nôn nóng, liền cầm bật lửa đi ra ngoài.
!
Hà Dư quyết định đi Bắc Kinh, Diệp Tầm ngoài mặt không gợn sóng, nhưng lại lén lút gọi cho ba mẹ nhà mình hai ba cuộc điện thoại.
Buổi tối thứ sáu, có thể là nghĩ tới sau khi tới Bắc Kinh sẽ không tự do như vậy nữa, cô nửa đêm chạy sang bên này "Hỗ trợ thu dọn hành lý", giúp đỡ một chút, liền không đứng đắn.
Hà Dư trong lòng biết rõ, không để tùy ý cô, mà trước tiên làm xong việc.
"Sáng sớm ngày mai lại dọn! ! " Diệp Tầm nhẹ giọng nói, ở sau tai nàng lưu lại vệt ướt át bóng loáng, lại cúi đầu hôn cổ trắng nõn, ôm chặt eo nàng.
Hà Dư nghiêng đầu, vành tai mẫn cảm lại thoáng chốc bị ấm áp bao vây, nàng bắt lấy cánh tay Diệp Tầm, thấp giọng ừ một tiếng.
Diệp Tầm quay nàng lại, nhẹ đụng chóp mũi.
! !
Lăn lộn đến tận đêm, hai người chìm vào ngủ say.