BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 86
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Khi rau củ gieo trồng mọc lên chồi xanh thì cũng là lúc nhóm người đầu tiên muốn rời khỏi tòa nhà phụ của khách sạn Chấn Hoa, cùng nhau đến căn cứ người sống sót ở thành phố B.
Một nhóm người, ai cũng từng bị thương, đặc biệt mấy người bị thiếu ngón tay kia là trông thê thảm nhất. Nhưng bọn họ có thể sống sót qua cảnh bị nô dịch, ức hiếp, bị xem như đội cảm tử mà đối đầu với xác sống, ý chí và năng lực của bản thân họ đều vô cùng mạnh mẽ, chỉ không am hiểu những việc đòi hỏi sự tỉ mỉ thôi.
Sau này Tang Lộ mang về thêm một vài người tay chân lành lặn, thế nên bọn họ giúp đỡ lẫn nhau. Các phương diện của một đội nhóm nhỏ cũng càng trở nên hoàn thiện.
Trước khi đi, nhóm người ấy đến chào tạm biệt, nói trong tòa nhà phụ còn một số đồ đạc không mang đi được, muốn để lại cho mấy người Hạ Vị Sương xem như tỏ lòng cảm tạ. Thật ra cũng không phải thứ gì đặc biệt tốt, chỉ là một ít vũ khí dài cùng giáp bảo vệ hình ngôi nhà di động đơn sơ tự chế không tiện mang theo mà thôi. Người đến nói để lại mấy món đồ đó cũng rất ngượng ngùng, nhưng bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên nói một tiếng. Mình có lòng là một chuyện, còn mấy người Hạ Vị Sương có xem trọng hay không thì lại là chuyện của người ta.
Biết nhóm người này đã quyết định sáng mai sẽ lên đường, Hạ Vị Sương thản nhiên bước đến vỗ vỗ vai cô nàng học cao trung kia, bình tĩnh nói: “Muộn chút nữa em đến đây một chuyến. Chị có thứ này cho mọi người.”
Thật ra lúc vỗ cô nàng, Hạ Vị Sương đã sử dụng dị năng, nhìn thử xem trên đường đi, nhóm người này có gặp phải nguy cơ tử vong không thể đối phó nào hay không. Mà món quà Hạ Vị Sương muốn tặng cho bọn họ, chính là bản đồ đường đi.
Vị trí của khách sạn Chấn Hoa đã nằm ngoài thành phố A. Đồng hành đến căn cứ người sống sót ở thành phố B, nếu may mắn thì không bao lâu sẽ đến. Lần trước Bạch Thiến mang sách từ hiệu sách về, trong đó cũng lẫn không ít bản đồ. Hạ Vị Sương lấy một tấm, dùng bút đỏ vẽ lên.
Chờ đến khi cô nàng kia trở lại, cô liền chỉ vào bản đồ, nói: “Căn cứ người sống sót của thành phố B ở đây. Cứ đi dọc theo quốc lộ này là đến. Có điều khi rời khỏi thành phố A, mọi người phải chú ý một chút. Chỗ này có một đám xác sống khổng lồ phải tránh. Còn chỗ này, trong cống thoát nước trốn một con xác sống biến dị có tốc độ rất nhanh, rất mạnh, tốt nhất là nên vòng qua.”
Xác sống biến dị đó từng xuất hiện trong hình ảnh tiên tri của Hạ Vị Sương. Nếu đi vòng qua khu này thì hẳn là có thể tránh được mối nguy ấy.
Hạ Vị Sương nói tiếp: “Chỗ này có một trạm xăng dầu đã hỏng. Cửa hàng nhỏ ở đó nhìn như bị cháy nhưng bên trong hẳn là vẫn còn ít đồ…”
Kết hợp với những điều mình từng biết trong chuyến đi đến và rời khỏi thôn Thúy Sơn lần trước, cùng với hình ảnh thấy được trong cảnh tiên tri, Hạ Vị Sương nói hết cho cô gái kia. Còn thật sự lên đường sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có thể trông vào cách ứng đối của chính bọn họ.
Cô nàng học sinh cao trung hết sức kinh ngạc, bởi vì sau khi bị nhốt, cô và bạn trai chỉ riêng việc kiếm đồ ăn để sống sót qua ngày thôi đã khó khăn lắm rồi. Ngay cả hoàn cảnh chung quanh chỗ ẩn thân, họ cũng không thể nhận là hiểu biết, càng không cần phải nói đến tình huống trên đường đi: “Chị, sao chị biết nhiều dữ vậy?”
Hạ Vị Sương đáp: “Tụi chị thường ra ngoài thu thập vật tư, cho nên biết nhiều hơn một chút.”
Cô nàng có vẻ thắc mắc: “Lại nói, các chị nhìn đã biết là lợi hại lắm rồi, vì sao vẫn ở chỗ này mà không đi đến căn cứ?”
Hạ Vị Sương không muốn biểu hiện có vẻ ấu trĩ như Ngụy Vân Lang, bèn đáp: “Bởi vì tụi chị còn muốn tìm người thân thất lạc.”
Nhưng nào ngờ chỉ một lí do nói bừa thế thôi mà đã khiến đứa nhỏ này cảm động đến mức nước mắt tuôn trào.
“Chị, mọi người thật sự quá kiên cường, quá lương thiện. Vì tìm kiếm người thân mà lựa chọn ở lại, còn tiện tay cứu nhiều người như tụi em… Huhu! Ở hiền gặp lành, mọi người nhất định sẽ thành công!”
Hạ Vị Sương dở khóc dở cười, vội gấp bản đồ lại dúi vào túi cô nàng: “Nhớ kĩ hết rồi đúng không? Đừng khóc, coi chừng tèm lem. Được rồi, về chuẩn bị đồ đạc đi.”
Cô nàng đi xa một chút, Hạ Vị Sương dõi theo, loáng thoáng nghe thấy cô nhóc nhỏ giọng khóc ròng với người bạn trai đến đón: “Em nhớ ba mẹ.”
“Anh cũng nhớ mẹ anh… Đừng khóc, không chừng bọn họ đều đang đợi chúng ta ở căn cứ thì sao!”
“Ưm!”
Không biết người thân trôi giạt giờ đang ở phương trời nào. Có lẽ chỉ cần chưa nhìn thấy là có thể tự nhủ rằng mình vẫn còn hy vọng.
_____________
Ừa chương này có nhiêu thoi đó.