Đêm nay Tô Lâm ngủ không quá yên ổn.
Loại thuốc anh uống hình như là thuốc có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, anh ngủ thiếp đi rất nhanh, nhưng rạng sáng lại tỉnh dậy mấy lần.
Lần cuối cùng tỉnh lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh cẩn thận sờ sờ, cả người cũng nhớp nháp.
Nhưng cảm giác nặng đầu chóng mặt trước đó đã biến mất.
Cánh tay đặt dưới cổ Lộc Viên Viên không biết đã rút ra từ lúc nào, anh chậm rãi đứng dậy, vén chăn bước xuống giường, liếc nhìn đồng hồ.
Năm giờ.
Anh lại nhìn người đang nằm trên giường.
Hoàn toàn không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Bước chân vốn muốn đi ra ngoài của Tô Lâm thoáng dừng lại, anh đi vòng qua bên kia, dép lê giẫm lên thảm chung quanh giường, gần như không phát ra tiếng động.
Anh đến bên cạnh cô, ngồi xổm bên giường nhìn.
Tư thế tối qua bọn họ đi vào giấc ngủ chính là anh ôm cô từ phía sau lưng.
Lộc Viên Viên cứ như cả đêm không trở mình, hô hấp đều đều kéo dài, chăn bông che khuất nửa khuôn mặt trắng nõn.
Trong đầu cố gắng giữ suy nghĩ không được đánh thức cô.
Anh cưỡng lại cơn kích động muốn bóp khuôn mặt mềm mại của cô.
Nửa phần dưới mũi và miệng của cô bị che khuất dưới lớp chăn bông, Tô Lâm vươn tay kéo chăn bông xuống cằm cô.
Toàn bộ khuôn mặt của cô gái nhỏ lộ ra, lông mi rất dài, đôi môi khẽ mở, tuần suất hô hấp đều đều, dung mạo vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, như một con búp bê đang ngủ.
Nhìn hồi lâu, anh vẫn cảm thấy lòng ngứa ngáy.
Anh rút điện thoại ra, chụp mấy bức ảnh —— từ nhiều góc độ khác nhau.
-
Lúc Lộc Viên Viên tỉnh lại, cảm thấy trên người có chút nặng nề, không phải là sức nặng của chăn bông mà giống như có gì đó đang đè lên người mình.
Cô vẫn chưa mở mắt ra, lại từ từ nhắm mắt, đưa tay vào nhéo nhéo.
Mềm và cứng.
Một cánh tay.
Hơi nóng phả vào lưng khiến tất cả ký ức đồng loạt ùa về.
Cô muốn thử trở người.
Chỉ vừa nhúc nhích một chút, người dán sau lưng lập tức động đậy, cô sợ đánh thức anh nên không dám cử động nữa.
Cho đến khi giọng anh vang lên: "Tỉnh rồi à?"
Giọng nói rõ ràng tỉnh táo, hoàn toàn không giống vừa mới ngủ dậy.
Lộc Viên Viên hơi sửng sốt, mở mắt ra, sau đó yên tâm xoay người quay đầu lại, vừa định nói gì đó ——
Trên môi lập tức lướt qua một lớp da.
Hình như là... cằm của anh.
Hai người đồng thời ngẩn ra.
Người đầu tiên phản ứng là Tô Lâm.
Anh nở một nụ cười, có phần hư hỏng, dí sát chóp mũi vào chóp mũi cô, nói: "Hôn chúc buổi sáng nhé?"
"..."
“Hửm?” Anh nhất quyết không bỏ qua: “Bạn gái?"
"..."
Cũng như mọi lần, Lộc Viên Viên lại bị một tiếng "Hửm" của anh chọc đến đỏ bừng mặt.
Mùi sữa tắm thơm tho trên người anh quấn lấy cô, sau đó cô nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, trong âm thanh tràn đầy vui sướng.
Cánh tay của Tô Lâm đặt trên người cô bỗng nhấc lên, Lộc Viên Viên thả lỏng người, ngay sau đó đầu cô bị người nào đó nâng lên - cánh tay còn lại của anh lại nhét vào dưới cổ cô.
Với tư thế này, Tô Lâm lại dùng hai tay ôm chặt lấy cả người cô.
Lộc Viên Viên chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Anh hạ sốt chưa?"
Tô Lâm cũng học theo bộ dạng của cô, chớp mắt cười: "Sao em không tự mình sờ thử đi?"
"..."
Anh nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô nhóc, lúc đang định thành thật nói cho cô biết mình đã hạ sốt.
Cô đột nhiên vươn một cánh tay từ trong chăn ra, nhanh đến mức anh không nhìn rõ, ống tay áo cọ vào chăn bông, phát ra tiếng "xoạt xoạt".
Sau đó ——
Một lòng bàn tay nhỏ mà mềm ấm áp lên trán anh.
Cô chỉ đặt lên mấy giây, nói một câu "Hạ rồi ạ" xong thì lập tức rút tay về trong chăn.
Anh còn chưa kịp hưởng thụ thì sự quan tâm của bạn gái cứ thế mà kết thúc.
Nhưng cả hai tay anh đều không thể lấy ra nên chỉ có thể ôm cô chặt hơn.
Tô Lâm trước giờ luôn đặt chủ nghĩa hưởng thụ lên hàng đầu, cho dù là nhà ở tạm trong mấy năm cấp ba cũng phải thoải mái, nhất định phải có giường kingsize.
Cũng may cái giường thật sự đủ lớn, nếu không chẳng phải Lộc Viên Viên sẽ có thêm một lý do để không cho anh lên giường hay sao?
Im lặng một vài giây, người trong lòng anh lại hỏi: "Đàn anh, anh tỉnh lại khi nào?"
Anh không nói năm giờ, chỉ nói: "Dậy lâu rồi."
"Vậy tại sao anh vẫn nằm ở đây?"
"Ai nói với em là dậy rồi thì phải rời giường hửm, anh muốn nằm ngắm bạn gái của anh không được sao?"
"Nhưng mà em quay lưng về phía anh cơ mà —— "
"Ừ, em quay lưng về phía anh." Anh tiếp lời cô: "Vậy thì, anh ngắm gáy em."
Lộc Viên Viên: "..."
Ngắm gáy?
Mấy chữ này lọt vào tai cô khiến cô nhớ đến bài post của cô gái bị hiểu lầm trong đại hội thể dục thể thao hai tháng trước.
Bài đó nói lúc Tô Lâm cho cô ấy xem một tấm ảnh, có một câu ["Ngay cả cái gáy cũng đẹp nữa."].
... Rốt cuộc thì cái gáy có gì hay mà nhìn hả trời?
Lộc Viên Viên nghĩ đến chuyện lúc trước xong, bắt đầu cảm thấy càng lúc càng nóng, trong ngực giống như có một quả bóng bay, hơn nữa quả bóng bay còn không ngừng to lên.
Tô Lâm nhìn ra được mánh khóe của cô.
Cánh tay khoác trên eo cô chuyển về phía sau, kéo cô tới sát mình, cả người cô gần như bị ép chặt vào anh.
Anh quan sát khuôn mặt đỏ bừng của cô, trên trán toát ra chút mồ hôi từ lúc nào không hay.
Anh cau mày: "Em đây là —"
Anh chưa kịp nói xong thì đã bị hành động của cô cắt ngang.
Bởi vì cánh tay anh khoác trên người cô nên đầu cô thấp hơn anh một khoảng, Lộc Viên Viên ở dưới cằm anh.
Cô gái nhỏ đột nhiên cúi đầu, gần như dùng sức đụng vào, vừa khéo vùi cả mặt vào ngực anh.
Hình như mũi bị đụng đau, phát ra một tiếng động rất nhỏ.
Giống như một con vật nhỏ liều lĩnh, không biết thể hiện cảm xúc thế nào, chỉ có thể phản ứng theo bản năng.
Anh vuốt tóc cô.
Cô dụi vào ngực anh.
Tô Lâm không khỏi âm thầm cười khổ, trong lòng mềm nhũn.
Cái bản năng này đáng yêu chết mất!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
-
Sau khi cọ cọ một hồi, Lộc Viên Viên cảm thấy cơn cáu kỉnh của mình đã biến mất liền ngẩng đầu lên.
Lộc Viên Viên cảm thấy có lỗi vì đã ở trên giường quá lâu, cô muốn xuống giường tắm rửa, nhưng vừa có động tác thì Tô Lâm cũng ngồi dậy theo cô.
Cô nghĩ, chắc là anh muốn ra ngoài rửa mặt.
Nhưng không ngờ, chân trước cô vừa bước vào phòng tắm thì anh đã theo sát phía sau.
"Đàn anh, anh không đi—"
“Anh xong xuôi từ trước rồi." Tô Lâm ngắt lời cô: “Hôm qua em dùng bàn chải đánh răng này à?” Anh chỉ vào cái bàn chải bên cạnh bồn rửa.
Lộc Viên Viên nhìn theo, bàn chải đánh răng màu xanh đậm trong ly thủy tinh trong suốt, cô gật đầu: "Dạ."
"Bỏ đi, xấu."
"Dạ?"
Anh ném cái bàn chải đánh răng màu xanh đậm sang một bên, sau đó đột ngột ngồi xổm xuống mở cửa tủ dưới bồn rửa ra lục lọi một hồi.
Lúc đứng lên, trên tay anh cầm một cái bàn chải đánh răng mới: "Em dùng cái này đi."
"Dạ..."
Lộc Viên Viên im lặng nhận lấy.
Cô không còn muốn biết tại sao trong căn nhà đàn anh Tô ở năm cấp ba lại có một cái bàn chải đánh răng màu hồng mới.
Chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Chắc chắn lúc còn là học sinh anh đã bắt đầu âm thầm thích màu hồng rồi!
Quần áo không phải màu hồng, hẳn là bởi vì không đủ cool ngầu, vả lại sợ bị người khác nói ra nói vào.
Cho nên chỉ có thể âm thầm thích mà thôi!
Tô Lâm nhìn bé người yêu của mình sau khi nhận nó thì không mở ra xem, cứ cầm nó nhìn mấy giây, rồi ngước lên nhìn anh với một chút... quan tâm... và thấu hiểu?
Sau đó, cô ấy thở dài một hơi.
Tô Lâm:?
Anh không thể đoán được mọi chuyện trong lòng cô, có một số chuyện không quan trọng lắm thì thôi.
Lộc Viên Viên vốn định cột tóc đi tắm, nhưng vừa mới vén tóc lên thì đột nhiên xuất hiện thêm một lực khác.
Cô thắc mắc: "Đàn anh, anh nắm tóc em làm gì thế ạ?"
"Em buông ra đi." Anh nói.
Lộc Viên Viên làm theo.
Sau đó anh nói: "Em không cần buộc tóc đâu, anh sẽ cầm cho em, em cứ việc rửa."
"Dạ...?"
Cô nhất thời không phản ứng kịp, nhưng tóc ở trong tay anh, cô không thể trực tiếp quay lại.
Thói quen của cô là đánh răng trước rồi mới rửa mặt.
Nặn kem đánh răng, hứng nước, đánh răng, tất cả mọi thứ cô làm hàng ngày, nhưng vì bên cạnh có thêm một người nên thành ra có chút không được tự nhiên.
Hơn nữa thân phận của người này lại là bạn trai cô.
Lộc Viên Viên cố gắng phớt lờ cảm giác đó, nhìn chằm chằm vào vòi nước suốt quá trình.
Đánh răng, chà răng, tùy ý nhìn lên gương.
Không ngờ, Tô Lâm cũng đang soi gương.
Một tay anh giữ tóc cô, tay kia chống vào thành bàn, lười biếng đứng đó, ngay khi bắt gặp ánh mắt của cô ở trong gương, anh lập tức mỉm cười.
Giống như một luồng điện rất nhỏ, xuyên qua tấm gương đâm thẳng tới Lộc Viên Viên.
Cuối cùng vẫn là cô quay đi chỗ khác trước.
Dù không nhìn vào gương, cũng không thấy đằng sau lưng nhưng cô dám chắc Tô Lâm nhất định đang cười mình.
Trong quá trình rửa mặt, tay anh vẫn luôn để sau đầu cô, không lỏng không chặt, thỉnh thoảng có vài sợi tóc rơi xuống, anh còn vén lên cho cô.
Nói chung là một dây buộc tóc cực kỳ đạt chuẩn.
Sau khi rửa sạch, cô ngẩng đầu lên, nói nhỏ với cái gương: "Em rửa xong rồi."
“Ồ.” Anh gật đầu, buông lỏng tay.
Nhưng anh không có ý định ra ngoài.
Trong quá trình lau mặt tiếp theo, anh vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ bám sau lưng cô.
Lộc Viên Viên thực sự không nhịn được nữa.
"Đàn anh." Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh còn chuyện gì nữa sao ạ?"
“Hả?” Anh nhíu mày: “Chờ em thôi, còn có thể có chuyện gì chứ?”
"Vậy anh có thể ra ngoài đợi không..." Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra: "Em muốn... đi vệ sinh..."
"..."
-
Hai người ăn sáng ở một cửa hàng điểm tâm ở dưới lầu. Năm cấp ba, về cơ bản thì hầu hết bữa sáng của Tô Lâm đều được giải quyết ở đó, anh cũng quen biết với hai vợ chồng chủ quán.
Trong kỳ nghỉ năm nhất đại học, thỉnh thoảng anh cũng đến đây nhưng chỉ có một mình, lần này anh dẫn theo Lộc Viên Viên đi cùng, hai vợ chồng chủ quán rất vui vẻ, cho cô thêm gần gấp đôi phần bữa sáng bình thường.
Mà Lộc Viên Viên vẫn ăn hết.
Cho nên mới sáng sớm hai người đã bắt đầu đi dạo để tiêu hóa thức ăn.
Tô Lâm kéo cô đi dọc con đường nhỏ trong công viên, giật giật thứ trên cổ, nhíu mày: "Khó chịu quá, anh không mang nữa đâu."
Lộc Viên Viên nấc một tiếng, lập tức hất tay anh ra, trợn mắt, giọng nói lanh lảnh, mạnh mẽ: "Anh không đeo thì tự anh đi đi!"
Lại bắt đầu rồi.
Vừa rồi thay quần áo để ra ngoài, anh thay xong trước rồi đứng đợi cô ở cửa, sau khi cô nhìn thấy thì sống chết không chịu ra ngoài, bảo là anh mặc quá ít.
Cô nói nếu anh không mặc thêm quần áo thì sẽ không xuống lầu.
Vì vậy, Tô Lâm đành mặc thêm một chiếc áo lông nặng nề mình chưa từng chạm vào kể từ khi tốt nghiệp cấp hai, hơn nữa dưới sự ép buộc, anh còn quấn một chiếc khăn quàng cổ không biết tại sao lại xuất hiện trong tủ đồ của mình.
Cổ tay giày vò chiếc khăn quàng cổ của anh dừng lại.
Anh đi tới bên cạnh cô nhóc còn đang nấc cụt, nắm lấy tay cô: "Mang mà, mang mà."
Mấy phút sau, cuối cùng Lộc Viên Viên cũng hết nấc cụt.
Không yên tĩnh được bao lâu, Tô Lâm bỗng nói: "Em biết anh gọi cái này là gì không?"
"... Dạ?"
Lời nói không đầu không đuôi làm Lộc Viên Viên nghi ngờ nhìn sang người bên cạnh.
Cái tay không nắm tay cô của Tô Lâm lại bắt đầu nới chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam đậm trên cổ, màu sắc làm tay và mặt anh càng thêm trắng, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
Anh kéo một hồi lâu, thở ra một hơi, trên không trung tạo thành một mảng sương trắng xóa, sau đó lại nhanh chóng tản đi.
Tô Lâm dừng bước, quay đầu nhìn thẳng cô, vẻ mặt thành thật nghiêm túc: "Cái này anh gọi là tiêu chuẩn vợ quản nghiêm."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lộc Viên Viên: "..."
-
Hôm nay nằm ỳ trên giường, lại còn rề rà thay quần áo nên ăn sáng xong cũng đã gần 10 giờ.
Xung quanh đây không có địa điểm vui chơi nào, lịch chiếu phim buổi sáng rất ít, nếu không phải do thời gian không hợp thì cũng là mấy phim kỳ quái.
Cho nên hai người cứ đi dạo xung quanh không mục đích, rồi ngồi tán gẫu trong công viên một lúc, trêu chọc bạn gái thì đến giờ ăn trưa.
Ngồi trên băng ghế dài, Tô Lâm đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Bé yêu biết nấu ăn không?"
Bé yêu của anh nói: "Biết ạ."
Trong lòng Tô Lâm mừng như điên: "Biết nấu gì nào?"
“Em biết nấu mì!” Hai mắt bé yêu của anh sáng rực lên: “Hồi cấp ba em thường xuyên tự nấu mì, có thể nấu mì cà chua trứng!”
"Còn món nào khác không?"
Bé yêu rất thành thật lắc đầu: "Mấy món khác em không biết."
Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Nhưng em có biết nấu món trứng xào cà chua!"
"À..." Vẻ mừng rỡ của anh biến mất, rất bình tĩnh nói: "Vậy anh dẫn em đi ăn."
Về đến nhà đã hơn một giờ chiều.
Từ lúc ăn no nê ở nhà hàng, cô nhóc này đã bắt đầu ngáp dài liên tục. Vừa về đến nhà, cô nhanh chóng cởi áo khoác và giày, chạy "bạch bạch" vào phòng, động tác thuần thục như đã chạy rất nhiều lần rồi.
Tô Lâm đi theo phía sau, tốc độ chậm hơn cô, vừa mở cửa đã nhìn thấy cô nằm trên chăn bông, tạo thành một chữ "Đại" (1)
(1) Chữ "Đại": 大
Tất nhiên, là một chữ "Đại" bé nhỏ.
Anh bước tới bế người đang mơ màng ngủ lên, nhét vào chăn đàng hoàng, tay bỗng bị cô bắt được.
Cô dường như muốn nói gì đó với anh, nhưng cố gắng một hồi, phát ra mấy âm tiết, sau khi đảo mắt —
Mí mắt nhắm chặt, không nhúc nhích nữa.
Tô Lâm cười đến mức cả người run lên, lại không thể phát ra tiếng, anh đành phải đứng đó, cái tay để không che môi cười.
Sau khi bình tĩnh lại, anh buông tay cô ra rồi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh không có thói quen nghỉ trưa, định lấy điện thoại di động tìm thử xem buổi chiều đưa cô đi chơi ở đâu.
Sáng giờ anh vẫn chưa vào WeChat, vừa mở ra đã thấy một loạt các tin nhắn chưa đọc.
Anh trả lời mấy cái, suy nghĩ một hồi, tìm thấy WeChat của Thẩm Cố Minh.
Cậu ta nhắn: [Cậu ở thành phố B thường đi hẹn hò ở đâu?]
Thẩm Cố Minh cũng là người không bao giờ nghỉ trưa, cấp tốc trả lời: [Bọn tôi đi Thiên. An. Môn.]
Thẩm Cố Minh: [Cực lực đề cử.]
Đề cử cái rắm...
Tô Lâm: [Phắng liền.]
Tô Lâm: [Nói mau, chiều nay tôi còn dẫn cô ấy đi nữa.]
Bên kia hiển thị đang nhập văn bản.
Tin nhắn còn chưa đến, đột nhiên——
Ngoài cửa truyền đến một tiếng "cạch".
Tô Lâm ngẩng phắt đầu lên.
Đó là âm thanh của cửa chống trộm.
Giây tiếp theo - tiếng tra chìa khóa, tiếng khóa cửa bị vặn mấy lần liên tục truyền đến.
Cuối cùng là tiếng giày cao gót.
Tô Lâm nhìn người phụ nữ quen thuộc ở cạnh cửa, bà mặc một chiếc áo khoác len có thắt lưng vừa người, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt hoàn toàn không thể nhìn ra một người đã bốn mươi, năm mươi tuổi.
Và rất giống mặt anh.
Người phụ nữ dường như cũng sững sờ, đứng ngoài huyền quan nhìn anh.
Tô Lâm đứng dậy, cắn răng hàm, gọi: "Mẹ."
Lúc này bà Tô mới phản ứng kịp.
Bà thuần thục cởi giày cao gót ra, thay dép lê, cỗ khí chất lúc đứng ở đằng kia biến mất trong nháy mắt, bước nhanh tới vài bước, động tác đầu tiên là bóp chặt cánh tay anh.
"Con trai?" Bà nói: "Nóng, còn sống."
Giây tiếp theo, cứ như chợt phản ứng kịp, lập tức cất cao giọng: "Hai ngày trước mẹ còn nhìn thấy Tiểu Thẩm, nó cũng nói với mẹ là con không về, thế mà mẹ cũng tin nữa. Nhưng mà —— không phải con không về sao?"
Tô Lâm ở gần bà, màng nhĩ bị kích thích, lại sợ Lộc Viên Viên nghe thấy: "... Mẹ nói nhỏ chút."
“Vậy mà con lại bảo Tiểu Thẩm gạt mẹ —— À!” Sắc mặt bà Tô biến hóa như đang diễn kịch, đột nhiên thần bí nói: “Viên Viên cũng tới đúng không? Mẹ có thể gặp con dâu rồi đúng không? Con bé ở đâu rồi!?! "
“Cô ấy không tới.” Tô Lâm chỉ muốn mau chóng tiễn bà Tô đi, về điểm này da mặt Lộc Viên Viên rất mỏng, kiểu gì cũng có thể dọa cô sợ.
Bà Tô cười: "Đừng làm bộ nữa, mới vừa rồi con cứ liếc nhìn cửa phòng, con nghĩ mẹ mù à?"
Bà đi về hướng đó: "Con trai của mẹ mà mẹ còn không hiểu sao?"
... Đệch.
Tô Lâm chạy đến cửa nhanh hơn bà. Bà Tô cũng không định mở cửa mà chỉ muốn thử con trai mình, thấy phản ứng của anh, trong lòng bà vui đến nở hoa: "Còn nói không phải, con xem phản ứng của con kìa, chậc chậc chậc."
Tô Lâm: "..."
“Bên trong là con dâu của mẹ chứ gì, thừa nhận đi.” Bà Tô khoanh tay, nhỏ giọng nói.
"Không phải."
"Vẫn cứng đầu ghê." Bà Tô nói: "Thế thì con nói xem là ai hả? Còn có thể là ai nữa hả?"
Tô Lâm nhắm mắt, cắn răng nói: "Thẩm Cố Minh đang ngủ ở bên trong."
"!!?"
Bà Tô che miệng, đầu óc quay cuồng.
Tiểu Thẩm có bạn gái mà... nhưng con trai bà cũng có!!!
Không phải chứ?
Bọn nó làm bạn bè nhiều năm thế rồi, sao tự dưng lại ——!
Không thể nào! Sao có thể được chứ! Ảnh con dâu bà đáng yêu như thế, một "con nhóc" Tiểu Thẩm sao có thể bì được!
Bà buông miệng mình ra, nhưng nỗi lo lắng vẫn không vơi đi tí nào, bà cảm thấy ngón tay mình duỗi ra cũng có hiệu ứng ngón tay run rẩy trong phim truyền hình: "Con —"
“Cạch.” Cánh cửa bên cạnh họ phát ra tiếng động.
Ngay sau đó, bà Tô nhìn thấy một cô gái tóc dài, mặc áo len trắng, một tay giữ cửa, một tay dụi dụi mắt, tóc tai bù xù, giọng ngái ngủ, nhẹ nhàng mà ngọt ngào: “Đàn anh... bên ngoài có chuyện gì vậy ạ?"
Khoảnh khắc đó.
Bà Tô cảm thấy tim mình như muốn tan ra.
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Mẹ Tô: A a a a a a a! Mẹ thét chói tai!!!
Thẩm Cố Minh:?