Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 92

Qua cuối kỳ chính là kỳ nghỉ đông, Tô Nghiên được cha mẹ đích thân lái xe đến đón, cô cảm thấy họ quả thật là chuyện nhỏ xé ra to quá rồi, nhưng lại không thể từ chối, cô hơi buồn bực.

- -Tô Ngự cũng ở thành phố B, điều này khiến cô không thể về nhà cùng Tô Ngự.

Tô Ngự không có ý kiến gì đối với chuyện này cả, anh nói dù sao kỳ nghỉ đông cũng ở cùng thành phố, lúc nào cũng có thể ra ngoài gặp nhau được.

Tô Nghiên cứ bị anh thuyết phục một cách đơn giản như vậy.

Có thể nói Tô Nghiên bị người lớn nuông chiều, bởi vì sức khỏe của Lâm Mai không tốt, chỉ sinh duy nhất một đứa con gái là cô, ba cô lại là người đàn ông tốt đến mức tuyệt vời, ở thời đại đó mà cũng không vì chuyện này đi tìm tình nhân bên ngoài, môi trường sống của Tô Nghiên cũng luôn rất tốt đẹp.

Trước kia là suốt ngày nuôi bên người, giờ mấy tháng không gặp, Lâm Mai gặp được con gái xong thì rơi nước mắt, Tô Nghiên và ba cô vội an ủi, cũng quên nói cho họ chuyện mình đã yêu đương, chờ khi nhớ ra đã là lúc nằm trên giường rồi.

Trước giờ ba mẹ luôn khá thoáng, nên Tô Nghiên hoàn toàn không lo lắng, cô muốn tìm một cơ hội rồi nói sau.

Kết quả, ngày hôm sau ở nhà, Tô Nghiên muốn dùng điện thoại bàn gọi vào số điện thoại Tô Ngự để lại, lại được thông báo rằng phải cùng đi tham dự một bữa tiệc.

Tiệc tùng cũng coi như là một trong những thứ Tô Nghiên quen tham gia nhất từ nhỏ đến lớn, cũng nói không được là thích hay ghét, đều là ba mẹ bảo cô đi cùng thì cô đi.

Lần này cũng vậy.

Định muộn chút lại gọi cho anh, Tô Nghiên thay quần áo, đến giờ thì cùng ra khỏi nhà với ba mẹ.

Trong xe trên đường đi, cô tùy miệng hỏi hai người ngồi phía trước: “Lần này đi ăn với ai ạ? Nhà chú Tôn hay là dì Tân?”

“Đều không phải.” Ba Tô đáp.

Tô Nghiên hơi ngạc nhiên.

Hai nhà này coi như là ba mẹ cô quen thuộc nhất, vậy mà đều không phải?

“Vậy là ai ạ? Là nhà lúc trước con gặp qua sao?”

Lâm Mai quay đầu nói với cô: “Là nhà con chưa gặp qua, bác Tô, bạn thân nhiều năm của ba con, lát nữa con sẽ biết.”

“…Bác gì ạ? Tô?” Tô Nghiên nghiêng đầu nhìn ba mình: “Ba ơi, sao con không biết ba còn có một anh em họ Tô ạ?”

“Có chứ con, lúc trước ở thành phố S, nhà họ vừa chuyển đến thành phố B nửa năm, chưa kịp giới thiệu cho con quen mà thôi, khoảng thời gian con lên đại học chúng ta đều đã gặp nhau nhiều lần rồi.”

“À… Vậy được thôi.” Sau đó Tô Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý nữa.

Gặp người lớn thôi mà, có gì đâu.

Không lâu sau, Lâm Mai phía trước lại xoay đầu: “Nghiên Nghiên, không chỉ là gặp bác Tô thôi đâu, nhà ông ấy có một đứa con trai, lúc nhỏ con còn gặp qua rồi nữa kìa, trùng hợp bằng tuổi con, lần này con cũng làm quen đi.”

Ba Tô chen miệng nói: “Nghe nói còn học chung trường với con.”

Tô Nghiên: “…”

Làm quen?

Đây là ý gì?!

Tô Nghiên nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, nhưng chắc cô không nhìn lầm ý tứ trên mặt ba mẹ: “… Ba mẹ, đừng nói hai người muốn dẫn con đi xem mắt nhé?”

“Chậc! Đứa nhỏ này!” Lâm Mai trừng mắt với cô một cái: “Người trẻ tuổi các con kết bạn nhiều chút có gì không tốt? Xem mắt cái gì…”

“…”

Vậy vẻ mặt ái muội của mẹ, ý muốn nói gì với con.

Tô Nghiên “dạ” một tiếng, không quan tâm nói: “Vậy tối đa là quen thêm một người bạn.”

Ba Tô từ gương chiếu hậu nhìn cô một cái, cực kỳ không tán đồng: “Lúc trước bảo con quen một người cũng không khó nhằn như vậy… Đây là giọng điệu gì!”

Tô Nghiên không nói, nhớ đến ai kia, không nhịn được bắt đầu mỉm cười.

Đương nhiên là vì… Cô đã quen được người tốt nhất rồi.



Đến nơi, quả nhiên lại là quán cơm trước kia hay đến, tận mấy tầng lầu, trang trí sang trọng, giá cả cũng đắt đỏ.

Xe của ba Tô rất bắt mắt, vừa xuống xe thì có nhân viên khách sạn mở cửa xe, Tô Nghiên xuống xe thì nhìn thấy ba người đứng ở cổng khách sạn.

Cô nghi ngờ là gia đình bác Tô gì kia.

Không biết ba mẹ đang âm mưu gì, Tô Nghiên híp đôi mắt 5 độ của mình nhìn sang, người cao nhất kia chắc là người lần này cô phải “làm quen” nhỉ, cô lại muốn nhìn xem người này là—

Người đó xoay đầu qua.

Tô Nghiên sững sờ tại chỗ.

Lâm Mai xuống xe thì thấy vẻ mặt ngốc nghếch của con gái, giơ ngón tay chỉ về hướng nào đó, bà nghi hoặc nhìn theo, sau đó lập tức kéo ngón tay cô xuống: “Bên đó chính là gia đình bác Tô, sao con lấy ngón tay chỉ người ta? Để người ta thấy không hay biết bao?”

Bà kéo tay con gái định dẫn cô đi về phía trước: “Đi thôi đi thôi, đi chào hỏi với mẹ, tiện thể giới thiệu cho con…”

“Mẹ mẹ mẹ--!” Tô Nghiên bỗng gọi liên tục một chuỗi tiếng “mẹ”.

“Sao vậy?” Lâm Mai trừng to mắt, đè thấp giọng nói: “Đây cũng không phải ở nhà, trước mặt bao nhiêu người thế đừng ầm ĩ!”

“Mẹ với ba con… Bữa cơm này, có phải bị con nói đúng rồi, chính là muốn cho con và con trai nhà họ xem mắt không?”

“…”

Lâm Mai nhìn mặt con gái phiếm hồng, dáng vẻ không giống ban nãy, nhíu mày: “Hơi có ý này, nhưng… Vẫn muốn để các con làm quen chút, nếu con không bằng lòng cũng—“

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không không không! Không có gì không bằng lòng hết, đó là gì, con chỉ muốn nói một câu.”

Lâm Mai vẫn cảm thấy cô không đúng lắm, nhưng vẫn gật đầu: “Con nói, mẹ nghe đây.”

Tô Nghiên liếm môi, nhìn ai kia càng lúc càng gần, gương mặt tuấn lãng mang theo ý cười làm cô thần hồn điên đảo.

Cô nhỏ giọng nói bên tai mẹ: “Không cần xem mắt nữa, con và anh ấy có thể trực tiếp kết hôn luôn không?”

Lâm Mai: “…”



Tô Nghiên thật sự không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Chào hỏi xong, sau khi ngồi vào bàn, vị trí hai người họ không cạnh nhau, tuy bàn không lớn lắm, nhưng chính giữa vẫn cách vài người, nên không có cơ hội nói chuyện.

Nhưng tầm nhìn cứ đặt lên đối phương.

Tô Nghiên cảm thấy liếc mắt đưa tình có thể hình dung rất đúng cho tình huống hiện tại của họ, còn trước mặt phụ huynh hai bên mà lén lút, càng kích thích hơn.

Mà kiểu kích thích này không chỉ dừng ở vấn đề mẹ Tô Ngự nhắc đến vấn đề có dính đến hai người họ.

Ban nãy lúc chào hỏi Tô Nghiên đã được ba mẹ Tô Ngự khen lấy khen để một lần, mà ba mẹ cô cũng khen anh không ngớt, cách nói của mẹ Tô Ngự và Lâm Mai gần giống nhau, chính là muốn để hai người họ làm bạn.

Tô Nghiên còn chưa suy nghĩ xong nên nói khéo thế nào về việc họ không cần làm bạn, Tô Ngự đã nói ra sự thật hai người họ đang yêu nhau.

Tô Nghiên nhìn sắc mặt các bậc cha mẹ sững sờ, cười đến suýt chút bị sặc nước bọt. Vẫn là Lâm Mai ở dưới bàn véo đùi cô một cái, cô mới dừng lại.

Nói tóm lại, chính là đầy bất ngờ, sau đó là mừng rỡ.

Tô Nghiên đoán không sai, quả nhiên bữa cơm lần này của họ chính là ý đó, nhưng không ngờ hai người họ đã tư thông với nhau từ lâu rồi.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, ktất cả lịch trình dự kiến ​​cho kỳ nghỉ đông đều bị đảo ngược, trực tiếp biến thành nhà cô hoặc nhà anh. So sánh với nhau, bởi vì cô khá tích cực, vẫn là tần suất đến nhà Tô Ngự cao hơn.

Tô Ngự phát hiện mỗi lần cô đến đều ngồi một lát ở phòng khách trước, nói chuyện với ba mẹ anh, giả vờ thục nữ này nọ rồi cuối cùng mới lên lầu vào phòng anh.

Tán dóc đến cuối cùng đã hình thành một thường lệ, Tô Nghiên và dì bảo mẫu nhà anh cũng có thể trò chuyện rất lâu.

Cô có thói quen ngủ trưa, có lúc vừa hết buổi sáng, không muốn đến phòng ngủ dành cho khách, thì ở phòng anh ngủ.

Đương nhiên… Cũng là trên giường anh.

Tô Ngự nhớ lần đầu, anh ngồi bên giường đọc sách, cô thì ngủ bên phần giường còn lại, khoảng cách rất gần.

Cô không hề lạ giường chút nào, ngủ ngon lành hai giờ, lần đầu tỉnh lại thì anh đã nhận ra rồi.

Cô vốn quay lưng với anh, trở mình lười nhác ôm lấy eo anh, lời nói mang theo âm mũi, dính dính: “Chào buổi sáng…”

Tô Ngự cười lên, anh để sách qua bên cạnh, xoa tóc mềm của cô.

Tô Nghiên cười lên hai tiếng “hi hi”, cánh tay ôm lấy eo anh càng siết chặt hơn, tóc mai của cô cọ sát trong vòng tay anh, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu cười với anh: “Trên người anh thơm thật đấy!”

Có thể là vì mới tỉnh, sau mỗi câu nói của cô đều như mang theo lưỡi câu nhỏ, cào lên tim người ta ngứa ngáy.

Tô Ngự cong môi, không nói gì, ngón tay luồn vào trong mái tóc dài của cô.

Tô Nghiên ngoan ngoãn im lặng một lát.

Không lâu sau, lại dùng ngón tay chọt eo anh: “Nè… Tô Ngự.”

“Hửm?” Anh cụp mắt, nhìn vào đôi mắt không còn chút buồn ngủ của cô.

Cô gái nằm sấp trong vòng tay, ngẩng mặt chớp mắt, đáy mắt trong veo có sự khao khát lộ rõ: “Em rất thích cảm giác này.”

Tô Ngự ngơ ngác: “Thích… Cái gì?”

“Chính là…” Đôi má của cô nhuốm màu đỏ nhạt rất xinh đẹp, cười đến cong mắt: “Cảm giác vừa tỉnh dậy, thì có thể ôm lấy anh.”

Ánh mặt trời sau trưa mùa đông từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng bừng sáng một mảnh, lời cô nói giống như hơi ấm chảy vào lòng.

“Anh cũng vậy.” Anh nghe mình nói vậy.

Vào năm hai bắt đầu có môn tự chọn, vượt chuyên ngành, không cùng khoa cũng có thể báo danh.

Tô Nghiên tâm huyết trào dâng, kéo Tô Ngự chọn một môn liên quan đến nghiên cứu gen đời sau, mỗi ngày đều nghe giảng cực kỳ nghiêm túc, tan học còn muốn thảo luận bài với anh, cả lớp chuyên ngành cô còn chưa dụng tâm như vậy.

Học xong tiết liên quan đến vấn đề xác suất giới tính trẻ em, Tô Nghiên đột nhiên bắt đầu hỏi anh thích con trai hay con gái.

Tô Ngự nhíu mày, cảm thấy hơi khó chịu: “… Hỏi vậy làm chi?”

“Vừa học xong mà.” Tô Nghiên chớp mắt: “Em tò mò! Anh thích trẻ con như thế nào?”

“…”

Đang là mùa hè, dáng vẻ cô gái chớp mắt long lanh dán cả cơ thể lên người anh hơi có sức hút vô danh, Tô Ngự không xoay đầu, thử dùng tri thức chuyển chủ đề: “… Em cũng đã học môn này rồi, chắc em biết không phải muốn cái gì là được cái đó.”

“Vậy em… Ôi chao! Em chỉ là muốn thảo luận với anh thôi mà!” Tô Nghiên nhìn anh vẫn luôn dáng vẻ này, tức đến đạp chân ghế của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô trợn trắng mắt: “Dù sao chúng ta cũng đã quyết định kết hôn rồi, con cái cũng là chuyện sớm muộn.”

Tô Ngự vẫn không nói chuyện.

Tô Nghiên thấy anh điềm tĩnh thì ngứa răng, cô cố tình “hừ” một tiếng rất có lực bên tai anh.

Tô Ngự: “…”

Hai người thu dọn ba lô sách vở xong, ra khỏi phòng học đi đến căn tin, Tô Nghiên tự hết giận, tâm trạng cô cứ đến nhanh đi cũng nhanh, cô chạy qua kéo bàn tay ban nãy mới bị mình hất ra.

Dù là mùa hè nóng bức, nhiệt độ cơ thể của Tô Ngự cũng không cao, cánh tay và bàn tay đều lành lạnh, cảm giác lại tốt, sờ vào vô cùng thoải mái.

Không giống cô đông lạnh hạ nóng, anh thật sự là đông ấm hạ mát, dễ ôm dễ sờ còn đẹp trai.

Biết cô không thích bị phơi nắng, Tô Ngự chọn chỗ có bóng râm để đi.

Cứ đi mãi, cô lại dây dưa đến vấn đề ban đầu: “Con trai con gái thật ra cũng kệ đi… Vậy nếu đứa đầu là con trai, không biết đứa trẻ trong tương lai có tính tình giống anh không…” Tô Nghiên bắt đầu sầu muộn, giọng điệu cũng trở nên phô trương: “Nếu giống anh, vậy chẳng phải cần có một người giống em theo đuổi anh sao! Nếu không có em anh không phải sẽ độc thân suốt chứ!”

Tô Ngự cười cười, không nói, Tô Nghiên lắc đầu lại bắt đầu khen anh: “Nhưng giống anh cũng tốt lắm, anh đẹp trai như này tri thức còn cao.”

Nói nửa ngày trời, cuối cùng cô tổng kết ra được kết luận cuối cùng: “Bởi vậy mới nói, kết quả tốt nhất là gương mặt và đầu óc giống anh, tính tình giống em.”

Tô Nghiên nói xong, bắt đầu dây dưa sang một vòng mới: “Nhưng mà tri thức và gương mặt đều có thể di truyền, thứ như tính tình thì có thể không?”

Tô Ngự nói thật lòng: “Không biết.”

Tô Nghiên ngơ ra, “không biết” trong miệng của nhân tài lớn vẫn thật sự hiếm thấy.

Cô vậy mà hỏi anh vào ngõ cụt rồi!

Tô Nghiên còn chưa kịp hoan hô, nhân tài lớn lại mở miệng lần nữa, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng đầy ý cười: “Tò mò như vậy… Sinh một đứa thì biết thôi.”



Tò mò như vậy.

Sinh một đứa thì biết thôi.

Tô Nghiên thề là cô chưa nghĩ gì cả, gương mặt cô không biết tại sao đột nhiên bắt đầu có cảm giác nóng bừng, cô thật sự chỉ đơn thuần muốn thảo luận trẻ con, chủ đề sao bỗng lại… Lại vi diệu rồi?

Tô Ngự người này có một chỗ tốt, chính là vừa thấy cô đỏ mặt xấu hổ hoặc là có lúc làm ra chuyện gì mất mặt, anh sẽ không ép chặt từng bước liên tục, anh sẽ để cô tự bình tĩnh lại.

Qua một lát sau, nắm tay nhau đi qua mấy bóng râm, Tô Ngự thấy trong sân trường dán poster buổi trình diễn nhảy múa, siết chặt tay cô chỉ cho cô xem: “Vẫn đi chứ, nhảy múa ấy?”

“Đi chứ!” Tô Nghiên dừng bước theo anh, nhìn poster, nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên của hai người: “Rất lâu rồi không nhảy múa… Lần đầu chúng ta gặp nhau chính là ở đó!”

“Ừm.” Tô Ngự gật đầu: “Đó là buổi tối thứ sáu.”

“Nhận được--!”

Không chỉ là cô, tất nhiên Tô Ngự cũng nhớ lần đầu họ gặp nhau.

Thật ra anh nghi hoặc rất lâu rồi, nhưng vẫn không hỏi cô: “Em năm nhất tìm anh giúp đỡ ở buổi diễn đó, là thật sự giúp à?”

Gương mặt cô vốn viết đầy chữ vui vẻ bỗng cứng đờ trong chốc lát, sau đó lại khôi phục như bình thường:” Thật ra không phải, đó là mượn danh nghĩa thôi…”

Cô xoắn xuýt một lát, vẫn nói: “Lúc em đến, vốn chưa thấy gương mặt anh, rồi sau khi anh xoay qua…” Tô Nghiên nhớ lại: “Em nhớ, em cảm thấy anh cực kỳ đẹp trai.”

“… Ừm, sau đó thì sao.”

“Sau đó cũng không phải là thứ em thấy hứng thú nhất, em cảm thấy dường như anh là một người rất lạnh lùng, chính là đôi mắt anh, lúc nhìn vào sẽ khiến người ta thấy anh rất lạnh nhạt, giống như… Không có hứng thú với chuyện gì cả.”

Tô Nghiên còn nhớ tư thế mời của anh với cô, cô cười rộ lên: “Em quyết định em phải trừ hại cho dân.”

Tô Ngự: “…?”

“Anh nghĩ đi.” Tô Nghiên cười càng lúc càng lớn, môi hồng rực rỡ hút mắt: “Em theo đuổi được anh, người khác không cần nhung nhớ đến nữa, có thể đi tìm tình yêu của họ sống ngày tháng của họ, này không phải rất hoàn mỹ sao.”

Tô Ngự cạn lời với lập luận phi lý của cô: “Vậy theo đuổi không được thì sao?”

Cô kiêu ngạo hất đầu, ngón cái quệt đầu mũi: “Nếu chàng trai mà Tô Nghiên em không theo đuổi được, người khác cũng đừng nghĩ nữa!”

Tô Ngự triệt để bị dáng vẻ của cô chọc cười, không nhịn được kéo cô bước qua bên cạnh một bước, ấn cô dựa vào trên thân cây đại thụ gồ ghề, cúi người hôn lên môi cô.

Anh không lưu lại quá lâu, Tô Nghiên trái lại không vui, bĩu môi kéo gáy anh đè xuống, vội nói: “Anh hôn tiếp đi chứ! Nào có chuyện hôn một nửa?”

“…”

Tô Ngự cắn bờ môi mềm mại của cô, xung quanh là hơi thở tươi mới của cây cối, vị ngọt lan trong kẽ răng, anh nhắm mắt cười không phát ra tiếng.

Cô nói không sai, chính xác là anh không hứng thú với rất nhiều chuyện, giống như mấy thứ học hành, cũng là vì một mục đích nào đó mới đi hoàn thành.

Nhưng có vài chuyện, có vài người, khiến anh nổi lên hứng thú.

Đó là cả đời.
Bình Luận (0)
Comment