"Ơ..tôi..để tôi rửa chén" Lâm Ngọc lên tiếng phá vỡ không khí ngột
ngạt này. Đây ko phải là lần đầu tiên cô ở chung một phòng với con trai
nhưng khi ở bên Thiên Hạo, cô cảm thấy rất khác. Ko giống với Gia Huy
hay Mạnh Hùng, đơn giản chỉ ở cạnh nhau ăn một bữa tối, chỉ có vậy thôi
đã làm cô tim đập ko ngừng, nói năng lắp bắp. Bữa nào phải đi khám mới
được. Thiên Hạo cũng ko trả lời, anh ko biết kiếm chuyện gì để nói cả, cứ im lặng nhìn cô đứng dậy.
Cô dọn dẹp chén dĩa xuống bếp, đeo găng tay vào. Đến lúc này cô mới phát hiện một vấn đề khá nghiêm trọng.
Cô ko biết rửa chén! (0_0)
Vì muốn kiếm cớ để tránh tình trạng ngại ngùng, cô mới nói đại đi rửa
chén, nhưng giờ sao đây, từ bé đến lớn mấy chuyện này căn bản cô chưa
đụng vào. Nhớ có lần cô bị bắt ép, ngày hôm sau má Hoa phải thay toàn bộ chén dĩa mới vì cái cũ đa số bị cô đập tan tành. Sau sự việc đó, má Hoa cũng ko yêu cầu cô nữa.
Quay lại hiện thực, Lâm Ngọc nuốt nước
bọt, xả vòi nước. Dòng nước mát lạnh chảy xuống làm tay cô đang cầm
miếng bọt biển run run. Thôi kệ, lỡ rồi biết sao. Cô cầm cái chén sứ đầu tiên lên, bắt đầu ra trận. Trong lòng ko ngừng nói: Má Hoa, con có lỗi với má nhiều lắm.
"Xoảng..xoảng" tiếng sứ thanh thúy đập vỡ
trên nền gạch bóng loáng. Thiên Hạo đang uống nước giật mình mém làm rơi chiếc ly trong tay. Anh nhanh chóng bay xuống bếp để coi xảy ra chuyện
gì nhưng chưa đi được hai bước lại nghe
"Xoảng..keng keng" Lại
một loạt tiếng đồ sứ rơi xuống cái này nối tiếp cái kia. Đập vào mắt
Thiên Hạo là cảnh tượng khủng khiếp. Chén dĩa vỡ đầy trên nền nhà, nước
trong bồn rửa chảy mãi làm tràn cả căn phòng, còn cái đồ ngốc kia đang
loay hoay nhặt mảnh vỡ.
"Cô đang làm gi vậy?" Khi nói xong anh mới phát hiện là hỏi thừa.
"Ko thấy sao? Là rửa chén đó" Lâm Ngọc ngước mặt nhìn lên, cười vô tội.
"Cái này là đập chén chứ rửa gì?" Thiên Hạo đau đầu nhìn mớ hỗn độn, cô hậu đậu hay đần độn đây, rửa chén mà cũng ko biết sao.
Nghe anh nói trúng tim đen, cô đứng dậy ko dọn nữa. Tưởng bà đây thích
lắm sao, bà cũng bị bắt buộc thôi. Cô đưa bao tay cho anh, mặt thâm trầm
"Như anh thấy đó..tôi có lòng mà ko có sức, vậy anh giúp người thì giúp cho trót. Việc này nhờ anh" Nói xong cô còn nháy mắt, phủi mông đi ra
ngoài xem ti vi. Haizz, cô chỉ mới rửa có mấy cái thôi đã ra mồ hôi rồi, còn mệt hơn đánh nhau nữa.
Thiên Hạo bức xúc nhìn cái đống cô
để lại, âm thầm mắng cô "Lưu manh". Nhưng nói thì nói vậy chứ anh vẫn
dọn dẹp, coi như bữa nay anh xui xẻo vậy.
"Ngọc ngọc, ba mẹ về rồi đây!" Một giọng nữ êm ái truyền từ cửa vào, kèm theo là giọng người đàn ông trung niên
"Mèo nhỏ, có bánh chocolate con thích nữa này"
Lâm Ngọc phấn khởi, nghe có bánh ngon, cô nhảy nhót ra đón
"Ba mẹ về rồi..đưa bánh con cầm cho" Cô quên mất chuyện quan trọng nguy hiểm đến tính mạng.
"Con nhóc này" Ba Lâm Ngọc - Lâm Chí Trung xoa đầu cô, ông là chủ tịch
công ti Lâm Viễn đang làm mưa làm gió trong thành phố, là một người đàn
ông yêu vợ thương con.
"Hình như có ai trong bếp thì phải" Liễu Diệp Hoa nghe tiếng động lạ trong phòng, thắc mắc hỏi con gái, ko phải
chỉ có mình cô ở nhà hay sao.
"Chết.." Trái tim cô treo ngược, hoảng hốt la lên. Sau đó bình tĩnh lại "Chắc là con Mao đó"
"Con Mao đang đứng dưới chân con mà" Ông Lâm chỉ con mèo, nhìn cô dấu đầu lòi đuôi.
Cùng lúc đó, Thiên Hạo từ trong phong bếp đi ra, trên tay vẫn còn đeo
găng rửa chén "Ai đến vậy?" Ánh mắt chạm qua hai người mặc đồ công sở.
"Lâm Ngọc...con dám dẫn bạn trai về nhà trong lúc bố mẹ ko có ở nhà" Má Hoa nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu thanh niên bảnh trai trong phòng
bếp nhưng mắt háo sắc nhìn chằm chăm Thiên Hạo. Cái con nhỏ này, kiếm
đâu ra bạn trai đẹp như minh tinh vậy. Ông Lâm thấy vợ mình ko quan tâm
mình liền nhéo bên hông bà, giọng lanh lùng "Con giải thích cho ba nghe, cậu trai này là ai?"
Lâm Ngọc dở khóc dở cười. Ai cho cô biết cô đang gặp cái tình huống gì hay không.