Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu

Chương 29

"Chỉ số IQ của tôi cao lắm đó" Lâm Ngọc dùng dằn tránh né cái ôm của Thiên Hạo, nhưng anh càng ôm chặt cô hơn, chỉ hận không thể biến cô thành một phần trong anh để anh thấy cô mỗi ngày, mỗi lúc.

"Ừm" Thiên Hạo thở ra hơi nóng ngay tai cô, làm cô khó chịu, vội đẩy anh ra

"Nhột lắm, đừng làm vậy"

Không để cô thoát, anh nắm chặt hai bàn tay Lâm Ngọc, ngón tay đan xen lại với nhau, anh nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói

"Hứa với tôi, không được để mình bị thương"

Dễ dàng thôi, cô trả lời bâng quơ "Được"

"Dù có chuyện gì cũng không được tránh né tôi"

"Tại sao chứ?" Cái này thật làm khó cô mà.

"Khó lắm sao?" Anh căn bản chỉ muốn cô luôn trong tầm mắt mình, không rời xa anh, chắc khó khăn với cô..nhưng nếu không có cô, anh còn khó chịu hơn.

Lâm Ngọc ngại ngùng nhìn vào sâu trong ánh mắt Thiên Hạo, mắt anh thật đẹp, màu xanh lam như biển, trong đó chỉ có hình bóng phản chiếu của cô, ngoài ra không còn gì nữa, tưởng chừng ngoài cô ra mọi thứ đều không lọt vào mắt anh.

"Không phải, tôi có ăn trộm, không có ăn cướp của anh, mắc mớ gì tôi phải tránh né anh?" Lâm Ngọc ưỡng ngực tự tin nói, cô không biết rằng ánh mắt anh ngày càng dịu dàng, không có sự lãnh khốc, cô đơn, hình ảnh của cô đã lắp đầy những khoảng trống.

Cô không ăn cướp gì của anh sao, anh rất muốn nói rằng trái tim anh đã bị cô cướp mất lúc nào mà anh không biết.

"Thôi được rồi, tôi còn có việc" Thiên Hạo bỏ tay cô ra, anh có việc cần giải quyết, xong việc này, anh sẽ nói cho cô biết.

"Quan trọng lắm sao?" Lâm Ngọc níu một góc áo Thiên Hạo lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt không muốn buông, đôi mắt to tinh nghịch thoáng vẻ mất mát.

Cô lúc nào cũng biết cách làm anh dao động, Thiên Hạo xoa đầu cô, nở nụ cười nhạt

"Sẽ xong ngay thôi" Anh nói với cô, cũng như nói với chính bản thân.

"Ừm, tôi chờ anh" Thả áo anh ra, Lâm Ngọc cười tươi nhất có thể, anh đi cô cũng buồn nhưng cô không muốn anh lo lắng. Lâm Ngọc cũng biết cô muốn gì rồi, nhưng cô muốn xác định chắc chắn.

Thiên Hạo nhìn bộ dáng của cô trong lòng anh rất vui vẻ, ngoài mặt cô không che giấu tâm trạng gì, cứ ghi hết ra trên mặt. Anh ghé sát vào tai cô, Lâm Ngọc nghe xong sững sờ, vui sướng hét to "Thật không?" nhưng đã thấy anh đi xa...

Tại biệt thự nhà họ Tô

Người làm trong nhà đi lên đi xuống khẩn trương, chuẩn bị cho bữa ăn tối đặc biệt đêm nay. Sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh nên mọi thứ đều hoàn hảo, không có chút sơ sót gì.

Khách khứa đã đến đầy đủ mà chưa thấy nhân vật chính đâu, mọi người sốt ruột.

Chủ nhà họ Tô Chấn Phong nhìn người con gái trước mắt, giọng hòa hoãn

"Giao nhi! Thiên Hạo sẽ sớm về ngay thôi, ta đã cho người gọi nó, chắc đang trên đường về"

"Không sao bác Phong, anh ấy bận rộn mà" Trịnh Ngọc Giao mỉm cười, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đẫy đà diễm lệ, dung trang tinh xảo, toàn thân đều là hàng hiệu Milan quý giá, trang điểm quý phái thời thượng.

"Sao còn gọi là bác, phải kêu là ba chứ Giao nhi" giọng nữ trung niên êm ái, bà là vợ của Tô Chấn Phong, Lệ Sa.

"Hai bác đừng nói thế, còn chưa mà" Ngọc Giao e thẹn, bộ dáng làm lòng người yêu thương

"Sắp gả cho thằng Thiên Hạo, con dâu tương lai của bác rồi mà còn chưa cái gì..haha" Ông Phong cười thân thiện

"Mọi người vui vẻ nhỉ?" Giọng nói lạnh lẽo làm mọi người kinh ngạc nhìn Thiên Hạo đứng trước cửa. Ngọc Giao ngây ngốc nhìn người đàn ông hết sức tự nhiên, hờ hững, ánh mắt sắc bén, mũi cao tuấn tú, ngay cả bộ tây trang xanh đen nhìn có vẻ bừa bộn, cổ áo mở rộng bên trong lộ ra áo sơ mi trắng cũng chỉ là làm anh tăng thêm ưu nhã khiến cho trái tim cô nghiêng ngã.

Bọn họ đang chuẩn bị dùng cơm.

Không khí rất tốt, khách khứa nói chuyện với nhau thật vui, một lòng hoà thuận vui vẻ ấm áp. Nhưng đối với anh như cái gai đâm trong mắt.

Dưới ánh sáng trong như ngọc của đèn chiếc đèn chùm lớn bằng thủy tinh, thức ăn được bày biện theo phong cách sang trọng được bày lên chiếc bàn dài thật khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, mỗi người ngồi ngay ngắn ở trước bàn, áo mũ quý phái, cử chỉ tao nhã. Thiên Hạo cười lạnh, chỉ được cái bề ngoài.

"Lão gia, phu nhân, thiếu gia đã về." Người hầu nhanh chóng đến bàn báo cho nam nữ chủ nhân.

"Tôi biết rồi" Tô Chấn Phong đưa tay bảo cô lui ra.

Ngay sau đó là âm thanh ác độc châm biếm đột nhiên vang lên giống như dao nhỏ sắc nhọn đâm vào lỗ tai ông

"Tôi không biết tôi là con trai ông khi nào đấy?"

Trong gian phòng lớn truyền đi tiếng nói khe khẽ, hoặc kinh ngạc, hoặc kinh diễm làm cho mặt Tô Chấn Phong tái mét, lúc sau tức giân giống như hỏa thiêu.

Thiên Hạo cười châm chọc, lúc này anh mới quay sang nhìn Ngọc Giao, ánh mắt lạnh như băng "Tôi có nói tôi sẽ lấy cô sao?"

Mắt Ngọc Giao đầy hơi nước, cô run người nhìn người đàn ông lạnh lùng "Thiên Hạo..em"

Anh lơ cô đi, bình tĩnh nhìn từng người trước mắt

"Đây là lần cuối, tôi không mong mình là thành viên Tô gia, cũng không mong ai có quyền xếp đặt cuộc sống của mình, đặc biệt là người giả nhân giả nghĩa lợi dụng đứa con đã từng muốn giết để kiếm lợi cho bản thân"
Bình Luận (0)
Comment