Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu

Chương 89

Sau một màn gây náo loạn tại căn tin, Lâm Ngọc trở về lớp với hai cánh môi bị sưng đỏ. Nghi Nghi cùng Lam Lam không ngừng suýt xoa, hậu quả là bị Lâm Ngọc kẹp cổ đến ngộp thở.

Một ngày trôi qua thật nhanh, rốt cuộc cũng đến tiết cuối cũng là tiết sinh hoạt lớp. Đợi mãi không thấy thầy giáo chủ nhiệm vào, cả lớp lại nhốn nháo ồn ào.

Hơn hai mươi phút sau mới có bóng người đi vào lớp, là một cô giáo khá trẻ với mái tóc dài bồng bềnh đen huyền ôm lấy thân hình chuẩn, ánh mắt sắc xảo nhìn cả lớp “Trật tự”

Ai nấy đều hoang mang, hôm nay có quá nhiều bất ngờ rồi, hết học sinh mới giờ lại đến giáo viên mới sao?

“Xin chào cả lớp, cô là giáo viên chủ nhiệm mới học kỳ này thay cho thầy Tuấn. Cô tên là Gia Linh. Cô rất mong cả lớp chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một học kỳ vui vẻ”

Bọn con trai như được mùa nhảy nhót cả lên, phấn khích la to “Vâng ạ” Cô giáo mới của lớp chúng ta vừa xinh đẹp lại còn dịu dàng. Mỗi ngày nhất định phải đi học đều đặn để gặp cô giáo.

“Sắp tới trường chúng ta tổ chức lễ hội mùa xuân bao gồm các trò chơi và các gian hàng nhỏ để giao lưu với các lớp khác. Lớp trưởng giúp cô viết lên bảng chi tiết về lễ hội này nhé. Lớp trưởng là ai?” Gia Linh cười hiền nhìn xuống lớp, mắt nhìn đến bàn nào đó lại càng cười tươi hơn.

Lớp trưởng? Học sinh nhìn nhau khó hiểu, lớp chúng ta có lớp trưởng sao?

Thái Lâm lanh chan đứng dậy, gãi đầu cười “Cô ơi, lớp em không có lớp trưởng chỉ có...đại ca thôi”

“A ha ha cái thằng này, mày nói gì thế...” mấy đứa khác nghe thế cười lên.

Gia Linh ngạc nhiên “Đại ca? Vậy đại ca của lớp mình là ai?”

Lâm Ngọc nghe nhắc đến vô cùng xấu hổ, cái thằng thiệt là, thầy Tuấn đã đủ rồi, đến cô giáo mới mà cũng không tha là sao, chầm chậm đứng dậy trước bao con mắt người khác “Là em thưa cô” cô cần lắm một cái lỗ để chui xuống.

Thấy cô gái nhỏ với vẻ mặt tinh nghịch trông quen quen, Gia Linh liền nhớ ngay “Em là Lâm Ngọc đúng không? Em làm lớp trưởng nhé?” đồng thời không quên chỉnh học sinh “Trong lớp học không có đại ca, người đứng đầu là lớp trưởng, các em nhớ chú ý cách gọi”

“Bà cô này không phải dạng vừa” Lam Lam to nhỏ với Mạnh Hùng bên cạnh, khều Nghi Nghi phía sau “Cậu biết cô giáo mới mình không?”

Nghi Nghi gật đầu “Mình có quen, không những quen mà còn rất thân nữa”

“Thật á? Cậu có quan hệ gì với cô giáo, nói mình nghe đi”

“Suỵt” Mạnh Hùng che miệng Lam Lam lại “Nói bé thôi, chắc em không biết đâu, cô giáo mới là chị gái Gia Huy, anh có gặp chị ấy vài lần nên nhớ rõ”

Lam Lam kinh ngạc, cảm thán “Không ngờ nha, hai chị em đều đẹp như nhau”

Lâm Ngọc bắt buộc phải lên bảng viết thông báo, chữ cô lúc đầu thì to nhưng càng về sau càng nhỏ lại, có chỗ còn bị sai chính tả. Nội dung bảng thông báo không có gì nhiều, chỉ liệt kê các trò chơi cho các cặp đôi, phần thưởng không nhỏ. Giải nhất là hai vé du lịch Nhật Bản hai ngày một đêm, giải nhì là một vé ăn thịt miễn phí một năm, giải ba là hai vé công viên trò chơi.

Điều đáng nói trò chơi dành cho các cặp đôi, một nam một nữ. Lam Lam đọc xong phấn khích đẩy vai Mạnh Hùng “Có giải thưởng kìa, anh với em tham gia đi”

Vai bị lắc đến trật xương, anh đồng ý với Lam Lam. Hú Gia Huy một tiếng “Này, cậu tham gia không?”

Gia Huy không hứng thú gì lắm, quay đầu ra sau bắt gặp ánh mắt chờ mong của người nào đó liền mềm lòng “Có lẽ...nếu có người chịu bắt cặp với tớ”

Trò chơi dành cho các cặp đôi, đây là cơ hội tốt để hai người có thể xích lại gần nhau hơn, Nghi Nghi cắn môi suy nghĩ, mắt lén nhìn lên bàn trên vô tình chạm ánh mắt Gia Huy, đỏ mặt cúi đầu xuống, tay đặt lên ngực, trái tim đập nhanh liên hồi. Gia Huy vừa mới nhìn mình? Không lẽ anh muốn cô cùng anh tham gia? Nghi Nghi mang khuôn mặt khó tin nhìn Gia Huy chằm chằm.

Lâm Ngọc tay cầm phấn vừa ghi vừa đọc theo, nhìn đến hai chữ thịt mình viết to đùng trên bảng thì đứng ngây người ra, mắt sáng lấp lánh. Phần thưởng này thật hấp dẫn nha.

“Cô ơi, cho em hỏi những gì trong đây viết là thật 100% phải không?”

“Chính xác, trò chơi dành cho tất cả mọi người từ học sinh đến giáo viên trong nhà trường ai cũng được tham gia. Em cũng muốn tham gia sao?” Gia Linh cười, đối với cô nhóc này cô rất hứng thú.

Nghe cô giáo hỏi thế, Lâm Ngọc gật đầu, trong đầu liền lien tưởng đến cái tên đầu tiên. Nhất định phải kéo anh tham gia bởi vì lý do chỉ có một, cô muốn ăn thịt nướng miễn phí một năm, cơ hội hiếm có không thể bỏ lỡ.

Thấy Lâm Ngọc mặt mày tươi không thể tươi hơn, Duy Khánh ngồi bàn bên cạnh khoác tay lên vai cô, nhích thân thể lại gần sát đến không còn kẽ hở, nói vào tai Lâm Ngọc “Tham gia cùng tôi đi, mấy phần thưởng kia nếu cô muốn thì tôi có thể lấy chúng hết cho cô. Thấy thế nào?”

Gia Huy sao có thể không nghe mấy lời mời gọi đó, hít một hơi định nói thì Lâm Ngọc đã cướp lời trước, thẳng thừng từ chối.

“Xin lỗi, tôi đã có người muốn cùng tham gia. Anh đi mà tìm người khác” nắm lấy tay Duy Khánh đang trên vai mình bỏ xuống, giọng điệu lạnh lùng.

Bị phũ, Duy Khánh lại một lần nữa lấy tay ôm lấy vai Lâm Ngọc, khiêu khích cô “Hay là chúng ta lại đánh cược đi, được không?”

Gia Huy không nhịn được nữa muốn đánh người lại bị Lâm Ngọc một lần nữa ngăn cản, mắt không nhìn khuôn mặt đáng ghét của Duy Khánh “Đánh cược? Lần này anh muốn cược gì?”

“Lễ hội lần này, tôi cũng sẽ tham gia. Nếu tôi thắng thì…” nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm “Chia tay đi, cô không được gặp anh ta nữa”

Bị lời nói của Duy Khánh làm chấn động, nhìn Lâm Ngọc mặt xuất hiện ba vạch đen, Gia Huy mở miệng “Anh điên rồi”

“Tôi có điên hay không bản thân tôi tự biết, không cần anh quản” Duy Khánh tức giận, nói lại. Con người này sao lúc nào cũng thích chen vào chuyện của anh với cô, một Thiên Hạo đã đủ làm anh đau đầu lắm rồi.

Tâm tình không tốt muốn tìm chỗ phát tiết thì lại được nghe câu trả lời của Lâm Ngọc

“Được, tôi đồng ý với anh nhưng nếu anh thua…” Lâm Ngọc mỉm cười tự tin, kiên định nói “Anh từ nay đừng quấy rầy tôi. Quan trọng hơn là anh nên bỏ cuộc, không một ai có thể chia cắt hai chúng tôi được”

Duy Khánh cười lạnh “Cô không được chơi xấu như lần trước. Tôi sẽ cho cô thấy cuối cùng tôi mới là người chiến thắng”

“Chưa biết được ai thắng ai thua, anh đừng có ở đó mà kiêu ngạo”

Mọi chuyện đã được cả hai bên quyết định xong, bây giờ Gia Huy có nói gì cũng không thể kéo tình hình lại được. Anh nên nói gì đây, Lâm Ngọc quá xem nhẹ mọi việc mà không nghĩ đến hậu quả, vô tư ham chiến, Thiên Hạo mà biết được vụ đánh cược của hai người thể nào cũng xảy ra rắc rối, khi đó người tổn thương lại là Lâm Ngọc.

Đến giờ ra về, Lâm Ngọc chào tạm biệt Nghi Nghi với Lam Lam, ôm cặp chạy một mạch đến phòng Hội học sinh. Thiên Hạo đã hứa sẽ chờ cô cùng về nhà. Mở cửa ra, liền thấy bóng người ngồi trên bàn làm việc với hàng xấp giấy tờ chất cao như núi trên bàn.

Gia Bảo đã lâu không gặp mặt mệt mỏi kéo Lâm Ngọc vào phòng “Cô vào đi, lại giúp chúng tôi một tay, mấy giấy tờ này cần có người phân loại”

“Khoan đã, rốt cuột mọi chuyện là sao? Cái đống này là gì?” Lâm Ngọc khó hiểu chỉ, người làm trong hội học sinh bận rộn đến vậy sao?

Thiên Hạo khép tài liệu trong tay lại, xoa huyệt thái dương, giọng trầm hẳn đi “Như em thấy đấy, sắp đến lễ hội nên có rất nhiều công việc cần làm và phê duyệt. Anh đã không làm ở đây một thời gian nên công việc lại càng thêm chồng chất”

“Lâm Ngọc, cô phải giúp chúng tôi, không thì sẽ phải mất 2 tuần để hoàn thành” Gia Bảo ôm một xấp giấy đưa cho cô, nhắc nhở “Cô là thành viên của hội, hãy nhớ lấy điều này”

Lâm Ngọc trợn tròn mắt, 2 tuần, lễ hội tuần sau là đã tổ chức, nếu cứ như vậy thì không kịp, cô sẽ thua vụ đánh cược. Không được, cô sẽ không để chuyện này xảy ra.

“Thiên Hạo, lễ hội mùa xuân năm nay em muốn cùng anh tham gia nên em sẽ không để anh một mình cô đơn với mớ giấy này đâu, tin tưởng em. Chúng ta nhất định sẽ hoàn thành trong tuần này” nói xong không chờ anh trả lời, Lâm Ngọc tự tìm cho bản thân một cái bàn trống ngồi vào đó bắt đầu công việc.

“Tốt quá, có thêm người công việc lại ít đi” Gia Bảo đẩy kính cười, không nói nhiều tiếp tục ghi chép sổ sách. Không phải bọn họ thiếu người mà là số giấy tờ này rất quan trọng, không phải ai cũng động vào được, giao cho Lâm Ngọc là hợp lý nhất, cô có đọc cũng không quan tâm.

Thiên Hạo nhếch môi tạo một đường cong hoàn mỹ. Năm cuối cấp không tệ, có cái để anh chờ mong rồi đây.
Bình Luận (0)
Comment