“Mẫu thân đang làm gì thế?” Uông Hoài Thiện lập tức quay lưng vòng tay cong chân khiến Trương Tiểu Oản không khỏi cười lên tiếng.
“Tới, tới……” Uông Hoài Thiện vẫy tay với nàng nói, “Mẫu thân mau đi lên để con cõng ngài vào nhà.”
Trương Tiểu Oản cười đến mắt đều cong lên, “Sao con cõng được?”
“Cõng được, cõng được, ngài mau đi lên đi.” Uông Hoài Thiện thúc giục.
“Chờ sang năm đi, sang năm con cao hơn chút thì ta sẽ cho con cõng.” Trương Tiểu Oản kéo tay hắn để hắn đứng thẳng dậy rồi lại thay hắn sửa sang lại tóc mái rơi xuống và hỏi hắn, “Ai búi tóc cho con thế?”
“Tự con.”
“Rất có khuông có dạng.” Trương Tiểu Oản khen hắn, lại giúp hắn vén tóc ra sau.
“Chải không tốt lắm, lát nữa mẫu thân chải lại cho con nhé!” Uông Hoài Thiện lại lôi kéo Trương Tiểu Oản đi vào cửa lớn, ngửa đầu cười tươi nhìn mẹ mình.
Đi được hai bước hắn lại không nhịn được hỏi lại, “Mẫu thân nhớ con lắm hả?”
“Ừ, nhớ lắm, nhớ kinh lên được.” Trương Tiểu Oản nở nụ cười, nàng hoàn toàn không che giấu được vui mừng. Lúc này là thời điểm nàng thấy hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian này.
“Liễu Hồng bái kiến tiểu công tử.”
“Liễu Lục bái kiến tiểu công tử.”
Hai mẹ con vừa vào cửa được vài bước thì có hai giọng nói thanh thúy vang lên trước mặt họ. Liễu Lục và Liễu Hồng đều hành lễ với Uông Hoài Thiện. Uông Hoài Thiện dừng bước, đánh giá các nàng một cái rồi quay đầu lại kinh ngạc hỏi Trương Tiểu Oản, “Đây là hai vị tiểu thư nhà ai mà lại ở nhà chúng ta thế?”
Trương Tiểu Oản nhàn nhạt cười nói, “Tiểu thư gì đâu? Là nha hoàn phụ thân con đưa tới hỗ trợ ta. Hai người tay chân nhanh nhẹn giúp ta làm không ít việc.”
Uông Hoài Thiện nghe xong thì “À” một tiếng rồi vẫy tay với các nàng, “Vậy đi làm việc đi, đừng đứng đây chặn đường ta.”
Hai nha hoàn vừa nghe xong thì cả người cứng đờ. Thấy các nàng không đi, Uông Hoài Thiện mất kiên nhẫn gắt, “Còn chờ ta mời các ngươi chắc?”
Hai nha hoàn lập tức lui xuống, Uông Hoài Thiện thấy thế thì lắc đầu, nói với mẹ mình, “Bọn họ phải thành thật hơn mới tốt, nha hoàn phải có bộ dạng của nha hoàn. Con ở Trung Vương phủ lâu như vậy nhưng chưa từng thấy nha hoàn chặn đường chủ tử bao giờ.”
Trương Tiểu Oản cười cười mà “Ừ” một tiếng không nói nữa mà chỉ nắm tay đưa hắn vào bếp. Hai mẹ con bưng bữa sáng ra, cùng nhau ngồi xuống bàn cười cười nói nói mà ăn.
Mới ăn được một lát thì cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa. Hai mẹ con tức khắc ngừng nói chuyện. Trương Tiểu Oản dựng tai nghe xong một chút thì hơi quay đầu đi cầm tay con trai nhẹ nhàng nói, “Con phải nhịn nhé, có hiểu không?”
“Hiểu được.” Uông Hoài Thiện gật gật đầu, cười an ủi Trương Tiểu Oản, “Ngài không cần lo lắng cho con. Con hiểu mà.” Hắn biết bọn họ đều phải nhẫn nhịn, có thế bọn họ mới không phải chịu càng nhiều khuất nhục. Chung quy sẽ có một ngày cánh chim của hắn đầy đặn thì bọn họ mới có thể chân chính tự tại.
Hiện nay đến tiên sinh còn kéo một thân bệnh tật lâu ngày vì hắn gắng sức thì có gì mà hắn không thể nhịn chứ?
Nhìn ánh mắt cứng cỏi của con trai, Trương Tiểu Oản cười cười, nhắm mắt lại rồi đứng lên, trên người là cảm giác bình tĩnh ôn hòa như thường. Nàng lại dắt tay Uông Hoài Thiện, ở trước mặt hai nha hoàn đang tới gần mà cúi đầu cười nói với hắn, “Đi ra đón phụ thân con nhé?”
“Được.” Uông Hoài Thiện đĩnh đạc mà gật đầu một cái.
Không đợi dứt lời hắn đã nhanh chóng lôi kéo Trương Tiểu Oản chạy tới bên cửa, vừa đi vừa nói chuyện, “Con muốn đi xem hắn có cưỡi con ngựa màu mận chín tới không.”
*******
Chờ Uông Vĩnh Chiêu xuống ngựa hai mẹ con nhà kia vẫn đứng ở cửa. Mẹ thì ôn hòa nhìn hắn, trên mặt là ý cười nhàn nhạt, con thì nhìn hắn một cái sau đó dán mắt nhìn con ngựa của hắn. Nhưng mới nhìn hai cái đã thấy tiểu tử kia bất mãn nói với hắn, “Lần trước ngài cưỡi con ngựa màu mận chín cơ mà, nó đâu rồi?”
“Đó là chiến mã,” Uông Vĩnh Chiêu vứt roi ngựa cho Giang Tiểu Sơn sau đó nhàn nhạt trả lời, “Chỉ được cưỡi ở nơi đóng quân thôi.”
“Nơi đóng quân?” Trương Tiểu Oản vừa nghe xong thì có chút ngây ra, cúi đầu hỏi con trai, “Con đi đến nơi đóng quân sao?”
“Đi,” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì xoa xoa cái mũi, không tình nguyện đáp, “Thế Tử gia nói Bạch Hổ doanh của phụ thân đại nhân là một nhánh quân tốt nhất của Đại phượng triều ta nên trước đó vài ngày đã mang con đi đến đó để mở rộng tầm mắt.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì hơi hơi mỉm cười nhìn thoáng qua phụ nhân kia sau đó cất bước đi nhanh vào trong viện. Trương Tiểu Oản mang theo Uông Hoài Thiện đi ở phía sau hắn hai bước nhẹ giọng nói với con trai, “Nghe nói thì có vẻ lợi hại quá.”
“Cũng không tệ……” Uông Vĩnh Chiêu ở phía trước nghe được đứa nhỏ kia hơi bất mãn nói nói, sau đó còn bổ sung thêm, “Chỉ lợi hại một chút thôi.”
Phụ nhân kia cười nói, “Chỉ có một chút thì cũng phải học, tiên sinh của con có nói qua bể học là vô bờ không?”
“Mẫu thân, con đã biết, hiện tại con có thể không nói không?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy đứa nhỏ nói câu này rồi thì thấy hắn lén đi tới bên người mình ngẩng đầu hỏi, “Lần sau nếu Thế Tử gia mang ta đến Bạch Hổ doanh của ngài thì có thể cho ta cưỡi con ngựa màu mận chín của ngài không?”
“Đợi ngươi cưỡi được thì tự nhiên sẽ cho ngươi cưỡi.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn khuôn mặt lớn lên giống mình như đúc kia rồi nhàn nhạt trả lời, ngay sau đó đôi mắt xẹt qua bàn ăn trước mặt rồi quay đầu nói với phụ nhân kia, “Còn đồ ăn sáng không?”
Phụ nhân kia nao nao nhưng lát sau vẫn nói, “Còn một ít.”
“Thế thì ta cũng ăn.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong thì nhận lấy ghế nha hoàn bưng tới, hất áo bào lưu loát ngồi xuống.
“Đi lấy một bộ chén đũa mới đến đây.” Thấy thế Trương Tiểu Oản mỉm cười nói với nha hoàn.
“Không cần, ta dùng cái này là được.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn lướt qua chén bát nàng đã dùng trên bàn. Nhìn khó coi nhưng đủ lớn.
Trương Tiểu Oản nghe xong thì nói với nha hoàn, “Đi tủ chén lấy thêm một bộ lại đây.”
Liễu Hồng đáp lời rồi đi, lúc này Trương Tiểu Oản mới hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu và ngồi xuống nhẹ giọng nói với hắn, “Sáng nay ta cán một chậu mì sợi nấu với canh gà, Đại công tử có muốn nếm thử không?”
Uông Hoài Thiện ở một bên nghe được thì nhịn không được nghiến răng nhìn chậu mỳ mẹ hắn làm cho hắn. Hắn mới ăn có một bát, chỗ dư lại hắn định đợi lát nữa đứng tấn xong sẽ ăn tiếp.
Khóe mắt Uông Vĩnh Chiêu liếc thấy động tác nhỏ này của hắn thì đồng thời nhe gật đầu với Trương Tiểu Oản coi như đồng ý. Đợi bát mới được mang tới Trương Tiểu Oản múc hơn phân nửa mỳ cho hắn thì Uông Hoài Thiện thật sự cảm thấy đau hết cả người, hắn nhịn không được thở nhẹ một tiếng, “Mẫu thân……”
Trương Tiểu Oản dừng lại động tác mà nhìn hắn. Uông Hoài Thiện chỉ đành nói, “Để cho con một ít, con chưa no.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong lời này thì không hài lòng, nhẹ nhíu mi. Trương Tiểu Oản dừng một chút, đợi đến đũa tiếp theo cũng gắp ít đi thật. Nhưng nàng vẫn gắp đầy một bát mỳ lớn để trước mặt Uông Vĩnh Chiêu, ôn hòa nói, “Đại công tử dùng từ từ.”
“Mẫu thân……” Uông Hoài Thiện vội và hết đống mỳ trong bát rồi đưa chén cho Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản cười đón lấy còn không quên dặn dò hắn, “Đừng ăn nhanh quá, phải chậm một chút mới được.”
“Con đã biết, ngài mau gắp cho con đi.” Uông Hoài Thiện thúc giục nói, đôi mắt nhìn chằm chằm chậu mỳ.
Vì sợ mì sợi lạnh sẽ dính vào nhau nên Trương Tiểu Oản đổ nhiều nước, mì thực ra không nhiều. Tuy nhìn cả một chậu mỳ to nhưng cũng chỉ có bốn năm bát. Trừ lúc trước đã ăn, vừa rồi lại gắp một bát to nên chỗ dư lại……
Đợi Trương Tiểu Oản đem toàn bộ mỳ gắp vào bát hắn thì Uông Hoài Thiện lúc này mới mặt mày hớn hở. Tuy hắn cảm thấy thế này bất công với mẹ hắn nhưng lúc này hắn vẫn híp mắt ăn bữa sáng của mình. Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở chủ vị thấy thế thì mặt mày lạnh lùng xuống.
Chẳng để ý đến phản ứng của hai người, Trương Tiểu Oản thấy còn thừa một ít canh gà thì ngẩng đầu cười nói với Giang Tiểu Sơn lúc này đang đứng phía sau Uông Vĩnh Chiêu nuốt nước miếng, “Còn thừa không nhiều lắm, ngươi đến nhà bếp lấy cái bát, ta múc cho ngươi ít canh ăn với bánh tạm lót dạ được không?”
“Được, được.” Giang Tiểu Sơn tức khắc cảm động đến rơi nước mắt sau đó xoay người chạy đến nhà bếp. Nhưng cái chân mới nâng nửa bước đã đột nhiên thu lại, cứng người quay đầu lại nhìn chủ tử nhà mình nhỏ giọng hỏi, “Đại công tử……”
“Đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong câu này thì không nói nữa mà bưng bát lên ăn.
Thấy hắn ăn không nói gì thì Trương Tiểu Oản cũng không nói gì nữa. Đợi Giang Tiểu Sơn lấy bát đến, nàng múc cho hắn một bát canh, lại chọn hai khối bánh nướng áp chảo cho hắn. Giang Tiểu Sơn nhận canh và bánh thì cảm kích hành lễ với Trương Tiểu Oản mấy lần rồi mới cầm đồ ăn đi đến một đầu khác của hành lang ngồi xổm ăn cơm.
Uông Hoài Thiện thấy thế thì vội buông đũa, đem ba khối bánh nhân thịt dư lại lấy hết về tay mình. Lấy xong hắn mới nhìn mẹ mình rồi chia một khối cho nàng. Trương Tiểu Oản bật cười lắc đầu, đón lấy khối bánh hắn đưa rồi tinh tế xé nhỏ để lên một cái đĩa đặt trước mặt Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn cái đĩa kia không nói gì. Qua một hồi hắn ăn xong mì sợi thì dùng đũa gắp bánh nhân thịt chậm rãi ăn.
Lúc này, Uông Hoài Thiện lén trợn mắt, nhanh chóng ăn xong mì, bất chấp mình đã no đến ợ mà vươn tay trút hết đống canh gà vào bát mình và mẹ mình, không để lại cho ai cái gì.
*******
“Không đúng,” Uông Hoài Thiện luyện kiếm pháp được một nửa thì Uông Vĩnh Chiêu nhân thể cắm môt chiêu vào, hung hăng dùng gậy trên tay hất kiếm của hắn ra nói, “Dùng lực.”
Uông Hoài Thiện xoay người bắt đầu lại từ đầu mà tập. Hắn luyện chính là chiêu thức, mỗi chiêu đều đoạt mệnh, tốc độ nhanh hơn sẽ mang theo sát khí mạnh mẽ oai phong. Hai tiểu nha hoàn chỉ dám lén liếc mắt nhìn ở xa chứ không dám lại gần. Đến Giang Tiểu Sơn hầu hạ Uông Vĩnh Chiêu cũng cách rất xa, sợ tiểu công tử vừa lơ đãng sẽ đâm kiếm vào người hắn.
Trương Tiểu Oản lại không sợ, nàng dọn cái ghế dựa ngồi trước hành lang, tay vội vàng làm ủng, mắt thường ngước lên nhìn con mình.
Lần này luyện lại Uông Hoài Thiện không tái phạm sai lầm nên Uông Vĩnh Chiêu lại dạy hắn chiêu thức mới. Sau đó hắn không đứng bên cạnh nữa mà để tùy đứa nhỏ luyện tập.
Lúc này, hắn đứng ở Trương Tiểu Oản bên người, trên cao nhìn xuống mà nhìn này phụ nhân trong mắt giày.
“Đây là da hổ?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn nhìn thứ để trong rổ rồi hỏi.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản cười cười, quay đầu thấy hắn đứng đó thì nói, “Có cần người mang ghế tới đây không?”
Uông Vĩnh Chiêu không đáp, chỉ nhìn nhìn khối da hổ lớn ở trong cái rổ sau đó mắt lạnh nhìn nàng. Trong lòng Trương Tiểu Oản cứng lại nhưng trên mặt không hiện ra biểu tình gì. Sau một hồi trầm mặc nàng lại cầm kim lên để so chỉ, cảm giác hơi thở phía sau lưng càng ngày càng lạnh nên nàng đành nhận mệnh chậm rãi nói, “Đây là để làm giày mùa đông cho Hoài Thiện.”
“Hổ này ngươi bắt được sao?” Uông Vĩnh Chiêu mở miệng hỏi.
“Vâng.”
Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, đợi một lúc sau thấy Trương Tiểu Oản cũng không nói tiếp thì trong lòng hắn hơi hơi tức giận nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói, “Nếu còn dư thì cũng làm cho ta một đôi.”