Bần Gia Nữ

Chương 129

Uông Vĩnh Chiêu xuống xe ngựa trước sau đó đỡ Trương Tiểu Oản đang ôm con xuống dưới. Ở cửa Uông phủ, Uông Vĩnh An đã dẫn người có liên quan chờ đón bọn họ.

“Đi gặp phụ mẫu.” Uông Vĩnh Chiêu miễn lễ cho bọn họ rồi ôm Hoài Mộ trên tay.

“Đại tẩu, có cần bà vú tới hầu hạ không?” Uông Dư thị lúc này đi vài bước tới trong tầm tay Trương Tiểu Oản, nhẹ giọng nói một câu.

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì mỉm cười một chút, quay đầu liếc Uông Dư thị một cái sau đó cười đạm mạc nói, “Không cần, để muội lo lắng rồi.”

“Đại tẩu cát tường.” Uông Dư thị thấy nàng nói thế thì nhấp môi, hơi hơi mỉm cười sau đó lui xuống.

Trương Tiểu Oản quay đầu lại, ở trước mặt mấy anh em nhà họ Uông và đám nô tài, nàng cười với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Tứ đệ muội biết lễ thật sự.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì “ừ” một tiếng sau đó quay đầu nói với Uông Vĩnh Trọng, “Nàng dâu của đệ quản gia vất vả, lát nữa đến nhà kho lấy 300 lượng đánh vài món trang sức cho nàng.”

Uông Vĩnh Trọng khom người chắp tay, “Đa tạ đại ca, đa tạ đại tẩu.”

Uông Vĩnh Chiêu liếc hắn một cái sau đó không nhiều lời mà dẫn Trương Tiểu Oản đến sân của Uông Quan Kỳ.

Uông Quan Kỳ cùng Uông Hàn thị sớm chờ ở nhà chính. Trương Tiểu Oản hơi cúi đầu đi theo Uông Vĩnh Chiêu dập đầu, sau đó nghe thấy giọng nói vui sướng của Uông Hàn thị, “Chiêu nhi, đứa nhỏ trong ngực con chính là tiểu tôn nhi Hoài Mộ của ta sao?”

“Vâng.”

“Mau ôm hắn tới cho ta xem.”

“Vâng.” Uông Vĩnh Chiêu ôm con đi lên, thấy Trương Tiểu Oản còn đang quỳ thì nhìn nhìn mẹ mình.

Uông Hàn thị chỉ cười nhìn đứa nhỏ trong ngực hắn, đôi mắt cũng không nhìn cái khác. Thấy thế Uông Vĩnh Chiêu cười cười nói, “Mẫu thân, để Tiểu Oản đứng lên đi, thân thể nàng không tốt.”

Uông Hàn thị nghe được lời này thì tươi cười cũng lạnh xuống, bàn tay vươn ra muốn ôm đứa nhỏ cũng rụt về. Bà ta hơi ngây ra quay đầu nhìn thấy Uông Quan Kỳ đang không vui nhìn mình thì trong lòng lập tức căng thẳng mở miệng cười nói, “Con dâu cả mau, mau đứng lên, ngươi muốn quỳ gì nữa? Nhìn đến ngươi hiện tại quỳ trước mặt ta thì nhi tử này của ta cũng đau lòng đến không được.” Dứt lời bà ta cầm khăn che miệng nở nụ cười.

Trương Tiểu Oản đứng lên, ngước mắt nhìn lão bà đang cười như hoa kia sau đó không buồn hé răng đứng bên người Uông Vĩnh Chiêu. Hắn liếc nhìn nàng một cái, cũng không nói gì mà ôm đứa nhỏ đi về phía Uông Hàn thị để bà ta nhìn nhìn Hoài Mộ.

“Để tổ mẫu ôm một cái đi.” Uông Hàn thị lại duỗi tay ra.

“Hắn sợ người lạ, con bế hắn cho ngài xem là được.” Uông Vĩnh Chiêu lúc này nhàn nhạt mở miệng nói.

“Ôm đều không được sao?” Uông Hàn thị chần chờ mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn bà ta một cái sau đó đặt hắn vào tay bà ta. Quả nhiên, Hoài Mộ vừa được đặt vào tay Uông Hàn thị thì đã oa oa khóc rống lên, giọng kia giống như hoảng sợ, kinh hách quá độ mà khóc ra.

“Mẫu thân, để con bế.” Uông Vĩnh Chiêu lại ôm con về, dỗ hắn vài tiếng, đợi hắn nín khóc mới đưa hắn cho Trương Tiểu Oản sau đó đạm mạc nói với nàng, “Ngồi xuống đi.”

Hắn mang theo Trương Tiểu Oản ngồi ngay bên dưới, sau đó bắt đầu nói chuyện với Uông Quan Kỳ chuyện tế tổ năm mới. Những việc này nữ nhân không thể chen miệng vì thế Uông Hàn thị cũng không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản chỉ lẳng lặng mà ôm đứa nhỏ trong lòng, chờ Uông Hàn thị nhìn nàng tới rõ ràng thì nàng mới ngẩng đầu lên, xinh đẹp mà cười với bà ta.

Nàng vừa cười đã khiến Uông Hàn thị hơi cả kinh mà hít một hơi. Thời khắc này bà ta hoàn toàn không cảm thấy phụ nhân thoạt nhìn có vài phần ốm yếu, thái độ mềm mại trước mặt là Trương Tiểu Oản. Nhưng lúc bà ta nhìn thấy đôi mắt Trương Tiểu Oản thì phần kinh ngạc kia lại phai nhạt đi.

Không sai, nàng ta vẫn là đứa con dâu muốn bà ta tức chết. Đôi mắt lạnh băng không chút cảm tình kia chỉ có phụ nhân này mới có.

Bà ta cắn răng đứng lên. Lần này bà ta phải nhờ người nhà mẹ đẻ đi tìm tộc trưởng của Uông gia mới được về nhà. Bà ta đã chịu không ít khổ và khuất nhục nên nhất định phải cho tiện nhân này nếm thử tư vị đó, thậm chí còn phải khiến nàng ta thảm hại hơn mấy phần.

*******

Lần này, Uông Vĩnh Chiêu không để Trương Tiểu Oản ở hậu viện mà mang theo nàng về tiền viện, đến sân hắn ở là Vũ Các ở lại.

Trương Tiểu Oản mới vừa nghỉ ngơi, uống thuốc Giang Tiểu Sơn bưng tới thì Thính quản gia đã tới báo cáo, nói các di nương tới thỉnh an nàng. Trương Tiểu Oản nhìn Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang chơi đùa với con nhưng chỉ thấy hắn không ngẩng đầu nói, “Muốn gặp thì gặp, nếu không thì để các nàng đi đi.”

Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ sau đó ôn hòa nói với Thính quản gia, “Mang các nàng vào từ cửa sau, ta sẽ gặp bọn họ ở phòng bên.”

Phòng bên chính là một cái phòng nhỏ, phòng chính là nơi Uông Vĩnh Chiêu xử lý công việc. Trương Tiểu Oản cho người đưa bình phong tới chặn lại, mở cửa nhỏ của phòng bên để người ra vào.

Không đến một lúc sau, bốn vị di nương đều đến. Có hai di nương đi cùng con mình, một người dắt tay một người ôm trong lòng. Đây là lần đầu tiên Trương Tiểu Oản thấy hai đứa nhỏ này. Có thể là vì nàng đã sinh hai đứa nhỏ nên cũng chú ý nhiều hơn tới trẻ con. Đối với mấy vị di nương thiên kiều bá mị này nàng không có hứng thú, đối với vị Lệ di nương nghe nói ngã gãy chân nhưng lúc này đi đường cũng không có vấn đề gì càng không có hứng thú.

Nàng nhìn kỹ hai đứa nhỏ kia thì trong lòng cảm thán: Khả năng di truyền của Uông Vĩnh Chiêu quả thật quá cường đại, hai đứa nhỏ này cũng có vài phần giống hắn. Nhưng chỉ là hình thức giống, còn về thần thái thì thua xa. Một đứa thì quá khiếp nhược, một đứa nhỏ khác thì cũng đã một tuổi hơn nhưng lúc thấy nàng lại trốn tránh, thiếu chút nữa bị nàng dọa khóc.

“Phu nhân,” mấy người bọn họ lần này đã chịu quỳ lạnh Trương Tiểu Oản. Đợi Trương Tiểu Oản cho bọn họ ngồi xuống thì vị biểu di nương Chung Ngọc Vân lúc này mới mỉm cười mở miệng nói với nàng, “Đã lâu chưa từng thỉnh an phu nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên phu nhân càng trẻ và đẹp hơn.”

Trương Tiểu Oản ở trong phòng dưỡng hơn một năm, làn da cũng trắng ra một chút, trên người xác thật cũng trở nên kiều nộn một chút nhưng dù thế nào thì nàng cũng kém mấy người trước mặt này. Vì thế lúc nghe được lời này nàng chỉ hơi mỉm cười, cũng không nói chuyện.

“Đúng vậy, phu nhân nhìn cực kỳ đẹp.” Văn di nương cũng mở miệng, trên mặt không cười mà lôi kéo đứa nhỏ trong tay, ra lệnh cho hắn nói, “Còn không mau kêu mẫu thân.”

Trương Tiểu Oản nhìn nàng ta, sau đó thấy Uông Hoài Giác nhìn nàng nhấp miệng không nói, đầu chỉ trốn phía sau mẹ mình.

“Mau kêu.” Văn di nương lại mạnh mẽ mà lôi kéo tay hắn. Có lẽ là kéo đau hắn nên lúc này Uông Hoài Giác lập tức khóc rống lên.

“Ngươi khóc cái gì mà khóc? Ngươi thấy mẹ cả cũng không biết gọi người. Ngươi xem phụ thân ngươi nhìn thấy có hung hăng giáo huấn ngươi cái đồ không nên thân này không……” Văn di nương tức giận đến muốn khóc, mỗi lời đều bi thống.

“Tết nhất, đừng ầm ĩ.” Ở trước mặt nàng nháo lớn như thế nhưng Trương Tiểu Oản chỉ thờ ơ lạnh nhạt mở miệng.

Nàng vừa dứt lời thì cạnh cửa có người đi đến gọi vào bên trong, “Đại phu nhân……”

Nghe được là Giang Tiểu Sơn, Trương Tiểu Oản hỏi, “Chuyện gì?”

“Đại phu nhân, Đại công tử có chuyện muốn cùng ngài nói.”

“Vào đi.”

“Tiểu nhân ở cạnh cửa nói là được: Đại công tử nói, thân thể ngài còn chưa khỏe hẳn, không cần quá mức mệt nhọc. Nếu có ai ở trước mặt ngài khóc nháo thì kéo ra ngoài là được, không cần hao tâm tốn sức khiến thân thể mệt mỏi.”

“Đã biết.”

“Tiểu nhân xin lui.”

“Ừ.”

Giang Tiểu Sơn đi rồi, Trương Tiểu Oản nhìn thoáng qua hai vị di nương và hai đứa nhỏ đang im lặng kia nói, “Còn có cái gì muốn nói sao?”

Không có đáp lời, Trương Tiểu Oản lại quét mắt nhìn các nàng một cái rồi nói, “Muốn nháo thì nháo đi, nếu ăn tết mà nháo với ta thì ta cũng nói luôn: ta không quan tâm các ngươi là biểu muội của ai, hay là do ai tặng cho Đại công tử, cũng không quản các ngươi có sinh con hay chưa, tết nhất mà khiến trong phủ đen đủi thì ta sẽ kéo các ngươi ra ngoài đánh chết giữa phố.”

Nghe được lời này, mấy di nương cũng chưa nói gì. Chỉ có Văn di nương quay mặt, cầm khăn lau mặt, nhỏ giọng nói, “Ngài không sợ báo ứng sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Trương Tiểu Oản nghe được thì híp híp mắt.

“Ngài cũng làm mẫu thân, ngài không sợ báo ứng sao?” Văn di nương giống như một người rất có ngạo cốt, lúc này không chịu phục mà quay đầu khóc lóc nói với Trương Tiểu Oản, “Nghe nói tiểu công tử của ngài là trăm cay ngàn đắng vì đại công tử sinh hạ. Ngài không tích cho hắn chút phúc sao? Mỗi lần hồi phủ không phải đánh giết cái này chính là muốn đánh giết cái kia, hơi tí là hù dọa chúng ta. Ngài như thế thật quá hung ác, không vì tiểu công tử tích thiện tồn phúc cũng thôi, còn một hai phải cắt mất phúc phần của hắn thì mới được sao?”

Lời này nghe qua thì thật đúng là có lý, Trương Tiểu Oản nhìn Văn di nương nhanh mồm nhanh miệng này, nhìn đến vài lần lại thấy nàng ta không hề khiếp sợ nhìn lại. Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng mà cong cong khóe miệng, lắc đầu nói, “Ngươi cảm thấy nói lời này thì ta sẽ không thể trị ngươi à?”

“Thiếp thân không biết, thiếp tự cảm thấy lời mình không sai. Lời này nếu nói ra bên ngoài, đến tai những vị đại quan nhân đọc sách thánh hiền thì cũng là có lý……” Văn di nương càng khóc càng chảy nhiều nước mắt, một cái khăn cũng sắp chảy ra nước rồi.

“Phu nhân,” lúc này Vân di nương nhẹ nhàng mở miệng gọi sau đó đứng lên cung kính hành lễ với Trương Tiểu Oản sau đó như là nhắc nhở mà nói, “Ngài xem, hiện nay lão phu nhân cũng đã hồi phủ, nếu có cái gì không đúng thì có cần gọi lão phu nhân tới phân xử công bằng cho ngài không?”

Nàng ta vừa dứt lời thì hai di nương còn lại thấy Trương Tiểu Oản nhìn mình. Bọn họ đều cúi đầu cầm khăn che miệng, không đón ánh mắt của nàng. Trương Tiểu Oản nhìn mấy nữ nhân có lẽ đã liên thủ để gây khó dễ cho mình này sau đó xoa xoa đầu. Nàng muốn bình an nhưng người khác không buông tha nàng.

“Gọi đi, gọi lão phu nhân tới đây.” Trương Tiểu Oản nửa dựa vào ghế trên, nửa rũ mắt nhàn nhạt nói. Bọn họ muốn nhìn Uông Hàn thị xử trí nàng thế nào, thế thì nàng sẽ để bọn họ được mở rộng tầm mắt.

Lấy con nàng ra để mắng nàng ư? Còn uy hiếp nàng sẽ bị ngôn quan đàm luận, mấy người này quả thật đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Bình Luận (0)
Comment