Biết được đám tướng dưới quyền mình tự chủ trương, Uông Vĩnh Chiêu lại viết một thư khác qua. May mà những người ở kinh thành nhận được tin cũng có chút do dự, bọn họ sợ lửa cháy thêm dầu nên cũng chưa phao tin về công chúa. Chờ qua vài ngày lại có một phong thư khác tới bọn họ mới an tâm đốt cả hai phong thư đi.
Rốt cuộc, bọn họ vẫn là thần tử, hoàng đế có thể dùng nhiều cách để lấy mạng bọn họ mà bọn họ lại không thể không màng tới mặt mũi của ông ta.
Cuối tháng 9, khi mọi việc đã xong Trương Tiểu Oản mới nghe Uông Vĩnh Chiêu nói về một chút tình huống về sự kiện này. Lúc biết vốn Uông Vĩnh Chiêu muốn đẩy công chúa vào chỗ chết, khiến Tĩnh Hoàng mất hết mặt mũi thì nàng không nhịn được vỗ vỗ ngực.
Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì kỳ quái, “Sợ cái gì?”
Trương Tiểu Oản chần chờ một chút, lại không nói ra ý tưởng chân chính trong lòng mình, chỉ qua loa đáp, “Ta sợ ngài mà làm thế thì việc này sẽ không dễ dàng xong.”
Triều đình mới có tân Tướng gia, trong triều đang ngầm tranh luận không thôi. Lúc này Tĩnh Hoàng đã mất tâm tư thăm dò sâu cạn của hắn nhưng nếu không phải tâm phúc của hắn đi trước một bước mà để hắn làm đúng theo ý định ban đầu là kéo công chúa xuống ngựa, hủy hoại con gái của Tĩnh Phượng Hoàng Hậu, tước mặt mũi hoàng gia thì sợ là Tĩnh Hoàng sẽ không bình tĩnh như bây giờ.
Sơn tặc giết thái giám, hai vị tiểu thư không thân phận và một đám thị vệ nha hoàn, việc này nói lớn thì lớn nhưng nếu hoàng đế không truy cứu thì có thể hóa nhỏ. Đặc biệt hiện tại tình hình phức tạp, bất kỳ việc gì đều có thể hóa nhỏ.
Kỳ thật hiện tại nghĩ đến lúc ấy hắn cũng có chút nóng nảy. Công chúa dù thế nào cũng là công chúa, mặt mũi hoàng gia không dễ đánh như thế. May mà hắn lúc ấy hồ đồ mà tâm phúc của hắn thì không, quả là vận khí tốt.
Uông Vĩnh Chiêu không nói, Trương Tiểu Oản cũng coi như không có việc gì chuyển qua chuyện khác, “Thân thể lão thái gia thế nào rồi?”
“Còn tốt.”
“Thật không?” Trương Tiểu Oản kéo tay hắn qua, thả trên bụng mình sau đó lại chuyển đề tài, “Đại phu mù nói có lẽ là nam hài.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì tà tà liếc nàng một cái, “Vốn chính là nam hài.”
Trương Tiểu Oản thở dài, “Trong nhà khuê nữ rất ít, nếu sinh được một đứa thì Hoài Thiện và Hoài Mộ cũng có muội muội, cũng là chuyện tốt.”
Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu, rất là đương nhiên nói, “Có đệ đệ cũng tốt, không cần nữ hài.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì cười, nhìn hắn nói, “Đa tạ ngài.”
Ý trong lơi fhắn cũng coi như khen tặng nàng.
*****
Biên mạc vào tháng mười, độ ấm giữa ban đêm và ban ngày khác nhau rõ rệt. Có khi ban ngày chỉ cần mặc áo mỏng nhưng ban đêm lại phải mặc áo bông.
Lúc này việc mua bán của mấy trấn đã bắt đầu phát triển, đoàn ngựa thồ chỉ giao dịch ở đây, những người buôn bán cũng lui tới đây. Qua mấy tháng không ít thương nhân nghe hơi đã nhờ người dẫn đường tìm được chỗ này. Sau khi làm được vài lần mua bán công bằng thì danh tiếng của Sa Hà trấn lập tức truyền ra khắp biên cảnh khiến người lui tới càng nhiều.
Thương nhân đến nhiều, bên kia đoàn ngựa thồ cũng dùng bạc trong phủ lén mua lúa mạch, than đen ở Trung Nguyên rồi trao đổi dê, bò, ngựa của người Hạ. Mà người Hạ bên kia cũng tiếp nhận mấy người của Đại Phượng triều đến trong tộc để dạy bọn họ cách tìm những thứ có thể ăn trong núi và cách lợi dụng những vật bên người để đổi thức ăn.
Đại Phượng bên này cũng có những lưu dân chịu đủ chiến tranh và nhũng nhiễu trốn lên núi, tự xây sơn trại, tự kiếm ăn. Trong số đó không thiếu người tài, không đến bao lâu đã có một ít tới Sa Hà trấn làm buôn bán, mở cửa hàng, mang đến một dòng sinh cơ khác cho trấn nhỏ.
Người Hạ cũng sẽ xuyên qua sa mạc không quá dài đi qua bên này trao đổi vật mình có. Tới lui nhiều lần khiến bọn họ càng ngày càng thông thuộc bên này.
Có Tiết Độ Sứ ở đây, bất kể là người Hạ hay người Đại Phượng triều, chỉ cần giao đủ thuế thì tùy ý buồn bán. Nếu ai vì thù cũ mà xích mích thì không cần biết là ai sẽ bị đánh chết khiếp sau đó trục xuất, vĩnh viễn không được tiến vào một bước.
Quy định khắc nghiệt bực này lại đảm bảo được mậu dịch giữa hai bên ở nơi này.
***
Khoảng thời gian này Uông Hoài Thiện thường xuyên gửi thư tới. Trương Tiểu Oản đọc tin thấy hắn kể chuyện đánh giặc thì chỉ cười.
Trước kia ba bốn tháng, ngắn nhất cũng là nửa tháng mới có một lá thư, hiện tại cứ cách 6,7 ngày lại có một lá thư. Nàng nghĩ hẳn người đưa thư cũng đưa cho tin quan trọng cho các vị quan viên khác chứ không phải chỉ có mỗi thư của nàng.
Trương Tiểu Oản không hỏi Uông Vĩnh Chiêu nhưng nàng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn thì trong lòng nhiều ít cũng có thể đoán ra chút bộ dáng. Trong phủ chi ra bao nhiêu bạc, thủ lĩnh đoàn ngựa thồ tới đây bao nhiêu lần, còn có những địa phương Hoài Thiện nhắc tới trong thư đều nói rõ rằng những mắt xích lúc trước Uông gia mai phục ở biên cảnh lúc này đã bắt đầu rục rịch.
Qua mấy ngày nàng mơ hồ đoán được việc làm của Uông Vĩnh Chiêu. Quay đầu nhìn cả phủ, lại thấy Hoài Mộ đang nỗ lực học hành nàng cũng hiểu vì sao Uông Vĩnh Chiêu lại muốn một đứa con trai nữa.
Gia nghiệp quá lớn.
Giang sơn hiện nay hắn đánh được chưa chắc Hoài Mộ đã gánh vác nổi, nếu nhiều hơn nữa thì sợ là mọi thứ sẽ hủy trong tay con nàng mất.
Dù người làm mẹ như nàng không thể dễ dàng phủ định tương lai của con nhưng Trương Tiểu Oản lại nghĩ rằng Hoài Mộ không giống anh trai hắn, càng không giống người cha như sói như hổ của hắn. Đứa nhỏ này có tâm địa quá mềm mại, ôn nhu, cho dù chỉ cần giữ những cái đã có thì chỉ sợ cơ nghiệp lớn thế này vào tay hắn sẽ càng ngày càng ít đi.
Thế đạo này, chỉ có tranh đoạt mới là cách tốt nhất để gìn giữ cái đã có. Nếu Hoài Mộ không có người giúp đỡ thì với cái tính nết ai đau hắn cũng phải an ủi vài câu kia sợ là cho dù hắn tốt thế nào cũng chẳng thể trở thành người dẫn đầu.
Nàng biết Uông Vĩnh Chiêu hiện nay không nghĩ thế, hắn ôm hy vọng lớn với Hoài Mộ. Trương Tiểu Oản cũng không nói với hắn suy nghĩ của nàng, cho dù thời gian qua bọn họ nói nhiều điều như thế.
Tương lai của Hoài Mộ sau này còn rất dài, Trương Tiểu Oản cũng không biết hắn về sau rốt cuộc sẽ biến thành cái dạng gì, chỉ có thể an tĩnh nhìn mọi thứ thay đổi, lại dành tâm huyết dạy dỗ hắn.
Bất kể thế nào thì tình yêu của nàng với Hoài Mộ cũng không ít hơn anh hắn tí nào. Chỉ cần con nàng vui vẻ thì nàng chắc chắn sẽ xả thân bảo hộ hắn, cho dù sau này hắn chỉ nguyện ý làm một người bình thường đơn giản cũng được. Trương Tiểu Oản không muốn thay đổi hắn, cho dù nàng chết cũng muốn nghĩ ra cách chu toàn để che chở cho hắn sống sót thật tốt.
Đứa nhỏ trong bụng nàng hiện nay mới hơn bốn tháng mà đã động đến lợi hại. Hắn ở trong bụng nàng trái một đấm, phải một đá, khiến Uông Vĩnh Chiêu cả kinh đến nỗi hàng đêm mở to hai mắt nhìn trừng mắt bụng nàng. Trương Tiểu Oản đoán đứa nhỏ này so với các anh hắn thì sợ là cũng chẳng phải đứa an tĩnh gì, vì thế nàng càng yêu quý Hoài Mộ hơn.
Hoài mộ thiện lương, ôn nhu, lại săn sóc tỉ mỉ. Hắn là con nàng sinh ra nhưng không giống nàng cũng không giống cha hắn, chẳng biết hắn giống ai. Hắn tốt đẹp như thế nên Trương Tiểu Oản thậm chí không đành lòng để hắn lớn lên.
Đêm nay sau khi Uông Vĩnh Chiêu mang Hoài Mộ đi luyện võ một hồi thì mới cùng Trương Tiểu Oản đi đến phòng tắm. Bởi vì khi ở trong nước đứa nhỏ trong bụng động đậy rõ ràng hơn nên mấy ngày nay Uông Vĩnh Chiêu đều yêu cầu đổ nước đầy thùng đẻ hai vợ chồng cùng ngâm mình.
Đoạn thời gian này trong phủ cũng đủ nước dùng, cho dù mỗi ngày đều tắm rửa là xa xỉ nhưng Trương Tiểu Oản cảm thấy chỉ cần không phải quá tiết kiệm khi dùng nước thì tắm bồn cũng được. Vì thế nàng cũng tiếp thu hành động này của Uông Vĩnh Chiêu, liên tiếp hai ngày bọn họ đều tắm trong thùng. Nàng cười nhiều hơn vài lần với Uông Vĩnh Chiêu còn khiến hắn kỳ quái nhìn nàng vài lần.
Vào thùng tắm không tới một lúc thì đứa nhỏ bắt đầu cách bụng nàng đấm đá liên tục. Uông Vĩnh Chiêu vuốt bụng nàng thì cảm giác được đứa nhỏ đá vào tay mình. Hắn cảm nhận được cái này thì lập tức trừng mắt……
Trương Tiểu Oản gần đây điều dưỡng tốt, Uông Vĩnh Chiêu tìm không ít trái cây vào phủ, trong phủ cũng dắt về một đầu bò sữa, cây đậu nàng muốn hắn cũng tìm cho nàng. Mỗi ngày nàng ăn những thứ đó nên làn da cũng bóng loáng, mặt tinh tế hơn trước không ít. Gần đây nàng cũng ít khi thở gấp, vì vậy đứa nhỏ có đá vài cái nàng cũng không thấy quá khó chịu. Nhưng thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn chằm chằm bụng mình thì nàng vẫn tắm nhanh rồi đứng lên, sợ tổn hại thân thể.
“Còn năm tháng nữa mới sinh sao?” Đợi lau khô tóc, lên giường rồi Uông Vĩnh Chiêu vuốt bụng Trương Tiểu Oản buồn bực nói.
“Đúng thế.” Trương Tiểu Oản cười gật đầu.
Uông Vĩnh Chiêu duỗi qua hôn lên khóe miệng nàng, trầm mặc một hồi mới nói, “Hắn thực nghịch ngợm, lúc mang thai đại ca hắn cũng thế này sao?”
Đây là lần đầu tiên trong suốt nhiều năm hắn hỏi nàng chuyện của Hoài Thiện khi còn nhỏ. Sau khi Trương Tiểu Oản nghe xong thì gật gật đầu, nói, “Có chút giống, nhưng Hoài Thiện vẫn ngoan hơn chút, lúc hắn ở trong bụng cũng rất là nghe lời.”
Nói đến đây nàng ngồi dậy nhìn Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ta cũng tùy tiện nói cho ngài nghe một chút, lúc mang thai Hoài Thiện trogn nhà không có quá nhiều lương thực. Khi mang thai 6,7 tháng ta còn phải vào trong núi săn bắt thú rừng, việc trong ruộng cũng phải làm. Có khi hắn ở trong bụng múa may tưng bừng ta nói hắn phải nghe lời một chút thì hắn cũng an tĩnh lại. Sau này sinh hắn ra tính tình hắn cũng thế, nóng nảy đến không quan tâm cái gì, nhưng nếu bảo hắn nghe lời thì hắn đều làm theo.”
“Ngài hiểu không?” Trương Tiểu Oản nhìn vào đáy mắt hắn, ngay sau đó nàng lại gối đầu lên vai hắn nhẹ nhàng mà thở dài nói, “Ngài đừng trách hắn tính tình quá nóng nảy, cũng đừng trách ta cứ mãi nhớ hắn. Nếu như ta không đau lòng hắn một chút thì hắn sẽ chẳng có gì cả.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng, cầm chăn đắp cho nàng, lại nhàn nhạt nói, “Nhưng hiện còn có Hoài Mộ, quá mấy tháng còn có Hoài Nhân, chớ có chỉ nghĩ tới Hoài Thiện.”