Bần Gia Nữ

Chương 216

Uông Vĩnh Chiêu mang theo thái y đi nhanh vào viện, Trương Tiểu Oản đang cầm khăn ho không ngừng. Nghe tiếng bước chân nên nàng ngẩng đầu, ngừng ho, đứng dậy mỉm cười nhìn hắn nói, “Ngài đã trở lại.”

“Làm sao vậy?” Thấy mắt nàng ửng đỏ, Uông Vĩnh Chiêu lập tức lạnh giọng.

“Không ngại.” Trương Tiểu Oản nhìn người mặc đồ Thái Y Viện đi phía sau hắn thì dịu dàng cười nói, “Đây là……”

“Toàn thái y, Hoàng Thượng đặc biệt để ông ấy tới bắt mạch cho ngươi.”

“Bái kiến Tiết Độ Sứ phu nhân……” Toàn thái y vội chắp tay thi lễ nói.

“Toàn thái y có lễ.” Trương Tiểu Oản vội trả lời, lại xoay người nhẹ giọng nói với Bình bà bà, “Mau mau bưng trà lên.”

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu kéo nàng đến chính vị ngồi xuống sau đó hắn xốc bào ngồi xuống không kiên nhẫn nói, “Dọn cái ghế cho Toàn thái y ngồi, để ông ấy xem bệnh cho phu nhân.”

Bà Bảy vội chuyển ghế, dời bàn qua.

“Phu nhân thứ tội.” Toàn thái y ngồi xuống rồi vươn tay nói.

Trương Tiểu Oản thả khăn lên cổ tay rồi mỉm cười nói, “Khiến ngài lo lắng.”

Toàn thái y nhìn cổ nàng chậm rãi hoạt động thì biết nàng đang nuốt nước miếng nhịn cơn ho. Ông ta nhìn Uông Vĩnh Chiêu một cái, thấy hắn dùng ánh mắt ra lệnh nhìn chằm chằm mình thì do dự một chút nhưng vẫn hòa nhã nói, “Phu nhân, ngài muốn ho thì cứ ho, nếu nhịn nhiều thì sẽ tích tụ trong ngực, đối thân thể có tổn hại.”

Trương Tiểu Oản không nghĩ lại bị nhìn ra nên nửa rũ mắt nhìn lén Uông Vĩnh Chiêu một cái, thấy hắn tức giận trừng mình thì mới lập tức ho nhẹ mấy tiếng. Chờ ho xong nàng mới quay đầu cười khổ với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngài không nên tức giận, trước để thái y giúp ta nhìn một cái đã.”

“Ngài uống chút nước đã.” Bình bà tử đưa một ly trà lên.

Trương Tiểu Oản đang muốn cầm thì Uông Vĩnh Chiêu lại nửa đường cướp cái ly, đặt bên miệng nàng. Nàng ngẩng đầu cười với hắn sau đó uống nước, rồi xoay người về phía thái y.

Toàn thái y xem mạch xong thì ôn nhu nói, “Ngày gần đây ngài có đang uống thuốc không?”

“Có.”

“Có thể cho lão hủ xem phương thuốc không?”

“Nếu thái y có phương thuốc tốt thì ta cũng sẽ dùng,” Trương Tiểu Oản lại ho nhẹ hai tiếng, nhẹ giọng nói, “Ta nghĩ thuốc kia hẳn không dùng được, mãi không khỏi ho.”

“Cũng không phải vô dụng mà là đúng rồi. Ta thấy hàn khí trong người ngài đã tan không sai biệt lắm, dư lại chỉ là hư hỏa đè ở cổ họng. Có phải mấy ngày nay ngài ho khan nhiều, uống nước cũng nhiều hơn phải không?”

“Chính là thế.”

“Hẳn là chỉ cần châm cứu một phen, dẫn hỏa khí kia ra ngoài là sẽ không có việc gì nữa. Phu nhân cứ yên tâm, đợi muộn chút lão phu sẽ phái y nữ tới châm cứu cho ngài. Chờ châm cứu ba bốn lần rồi sẽ không có việc gì nữa đâu.” Toàn thái y vuốt râu nói.

“Vậy làm phiền thái y.”

Thái y bắt mạch xong thì được tiễn về, Trương Tiểu Oản lấy thuốc bà tử bưng lên uống xong mới kéo tay Uông Vĩnh Chiêu nói, “Hoàng Sầm y thuật cao minh, không thể kém người khác, ông ấy cũng nói mấy ngày nay sẽ giúp ta châm cứu thông khí, sao ngài ……”

“Là Hoàng Thượng ra lệnh.” Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của nàng hỏi, “Ngươi khóc cái gì?”

Hắn hỏi đến đây thì mắt Trương Tiểu Oản lại đỏ lên. Nàng dựa sát vào trong ngực Uông Vĩnh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Đỗ thị sợ là bị nhị lão gia đánh, nói là trên đầu chảy rất nhiều máu, ta để Hoài Thiện đi qua nhìn xem.”

Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu, nhìn thấy nàng khóc thì tâm hắn đều xoắn lại, không kiên nhẫn nói, “Chuyện xảy ra rồi ngươi khóc cái gì?”

Trương Tiểu Oản rúc trong ngực hắn, lén lút lấy khăn từ trong tay áo ra lau nước mắt, sau đó nàng ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói, “Nếu Hoài Thiện mang theo Đỗ thị cùng ba nhi tử của nàng về thì ngài giữ họ lại được không?’

Thấy đôi mắt ngập nước của nàng, Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, “Ngươi muốn giữ thì giữ, ta có bảo không cho ngươi giữ đâu.”

Trương Tiểu Oản cười, lấy khăn lau lau mặt, ngồi thẳng lên sửa sang lại xiêm y trên người sau đó mới đứng lên kéo tay hắn nói, “Nhân lúc bây giờ còn rảnh ngài mau đi nhìn xem hai đứa nhỏ đâu, mang tụi hắn về ăn ít cháo. Trời nóng thế này tụi hắn chơi nửa ngày là đói.”

“Hai đứa ở đâu?”

“Đang chơi kiếm gỗ trong viện.”

“Gọi người ôm lại đây.”

“Ai.” Trương Tiểu Oản đành phải bảo bà tử đi ôm người về sau đó lại cho người tới hầm băng đem cháo đậu đỏ táo đỏ mang tới.

Đợi ngồi xuống rồi thấy Uông Vĩnh Chiêu vẫn nắm tay nàng không thả, Trương Tiểu Oản cũng không tránh ra mà miệng chỉ nói, “Ngài đi qua ôm hai đứa về thì sao? Mấy đứa đều đang mong ngài về để cùng nhau ăn cháo mà.”

Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thế thì ném tay nàng ra giận dỗi nói, “Sao không nói sớm?” Dứt lời hắn vội vàng đi ra cửa không bao lâu sau đã vừa cõng vừa bế hai đứa con trai trở về.

Hoài Mộ ở trên lưng cha hắn vừa thấy Trương Tiểu Oản đã cười nói, “Phụ thân lại cõng con.”

Hoài Nhân được Uông Vĩnh Chiêu bế trên tay thì vung kiếm nhỏ về phía Trương Tiểu Oản, cằm hất lên nói, “Hoài Nhân sẽ bảo vệ mẫu thân, mẫu thân chớ sợ.”

Trương Tiểu Oản vội duỗi tay qua ôm hắn, lúc này Hoài Mộ cũng trượt từ trên người cha hắn xuống, cầm tay cha hắn sau đó ngẩng đầu hỏi mẹ mình, “Mẫu thân, đại ca đã đón nhị thẩm nương cùng đường ca và tiểu đường đệ về chưa?”

“Sợ là không nhanh như vậy được, con đợi một lát nhé. Bây giờ cùng mẫu thân đi rửa tay và rửa mặt đã.” Trương Tiểu Oản cười nói với hắn sau đó lại dắt tay hắn đi tới phòng rửa mặt nhỏ rồi lần lượt rửa mặt rửa tay cho cả hai.

Chờ cháo đưa lên, vừa lúc giải khát giải đói cho hai đứa trẻ. Uông Vĩnh Chiêu chỉ được nửa bát, ăn xong hắn lại đưa bát qua nhưng Trương Tiểu Oản không cho thêm mà lắc đầu nói, “Cháo này quá lạnh, không thể cho ngài ăn nhiều được.”

Uông Vĩnh Chiêu đang muốn nói nàng không quy củ lại nghe thấy nàng ho nhẹ một tiếng thì cũng dừng lời, nhìn về phía hai đứa con trai đang ăn hăng say. Cháo này vừa lạnh vừa ngọt, đặc sệt, trong ngày hè oi bức này quả là vừa miệng, nhưng vẫn phải kiêng kị.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn hai đứa nhỏ, Hoài Mộ thấy cha hắn thật là đáng thương thì do dự một hồi nghĩ xem có thể trộm đút cha hắn hai miếng không thì lại nghe bà tử ở bên người mẹ hắn nói, “Đại nhân ăn thêm nửa chén nữa cũng không ngại.”

Hoài Mộ đang vui sướng thì lại nghe thấy mẹ hắn nói, “Ta làm gì dám cho lão gia ăn, trên người ngài ấy có bệnh cũ, lão đại phu nói thân thể ngài ấy không thể sơ suất vì rất dễ bị bệnh. Trước mắt cả nhà có ta ốm rồi nếu ngài ấy cũng ốm thì ai chăm sóc mấy đứa nhỏ. Ngài bảo ta làm sao yên tâm.”

Bình bà tử thấy khuyên nàng không có hiệu quả thì cũng đành ngừng miệng. Lúc này Hoài Mộ chán nản cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, trong lòng thở dài, “Phụ thân không thể ăn nữa, nếu không sẽ bị bệnh, hài nhi sẽ rất lo lắng.”

Lúc này Hoài Nhân đã vùi đầu uống sạch một bát nhỏ. Uống xong hắn cầm bát lên đưa cho mẹ mình rồi làm nũng nói, “Mẫu thân, con muốn ăn thêm, ngài cho Hoài Nhân thêm một bát đi……”

Đến buổi tối Mộc Như Châu vội vàng tới chỗ Trương Tiểu Oản. Sau khi hành lễ nàng ta đỏ mắt nhìn Trương Tiểu Oản nói, “Nhị thẩm nương trên trán có một lỗ máu, đại phu nói trăm triệu không thể di chuyển, nếu không sẽ có mệnh.”

“Nghiêm trọng thế sao?” Trương Tiểu Oản sửng sốt đến đánh rơi kim trên tay.

“Là thế đó mẫu thân.” Mộc Như Châu lấy khăn lau đôi mắt ướt rồi nhẹ giọng nói, “Tiểu nhị công tử bởi vì mắng nhị lão gia vài câu mà bị nhốt lại, Hoài Thiện đi qua thấy trên người hắn có vết máu, đầu sưng to như thế này.”

Mộc Như Châu dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ so một đoạn, Trương Tiểu Oản nhìn một cái, hơi ổn định mới nói, “Được, nhị phu nhân thì cứ phái người trông, còn ba vị tiểu công tử thì sao?”

“Nhị lão gia không thả người, nói là Hoài Thiện muốn cướp con ông ấy.” Mộc Như Châu siết chặt khăn trong tay, đợi một lúc mới ổn định cảm xúc nói tiếp, “Mẫu thân, nhị lão gia nói kể cả ông ta có nhục mạ hoặc đánh chết con mình thì cũng chẳng ai dám nói gì.”

“Thế à?” Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì ngây ra choáng váng. Người Uông gia đúng là đều tàn nhẫn. Nàng còn nói chỉ có hai vợ chồng già kia là nhẫn tâm, còn mấy đứa con trai của bọn họ thì không đến nỗi nào. Ai ngờ hiện tại Uông Vĩnh An đúng là giống bọn họ toàn bộ.

Uông Vĩnh Chiêu là người được sa trường đúc ra, hắn thích ứng được và sống sót thì trở thành lãnh khốc vô tình, nhưng Uông Vĩnh An mới chính là ngu muội thật sự. Chẳng lẽ hắn còn không thấy đủ những chuyện cha mẹ hắn làm sao?

“Mẫu thân……” Mộc Như Châu gọi một tiếng khi thấy biểu tình ngây ngẩn trên mặt Trương Tiểu Oản, trong lòng thấp thỏm.

“Ta thật sự không nghĩ tới trâm của Hoàng Hậu còn cắm trên đầu nàng mà cũng có người dám đánh lên đầu nàng ấy. Hoàng Hậu mới qua đời mấy năm mà đã có người không coi bà ấy ra gì ư?” Trương Tiểu Oản cười thê lương, “Ta còn tưởng rằng phượng uy của bà ấy mặc dù không thể kéo dài thiên thu vạn đại nhưng chỉ cần Hoàng Thượng còn trên đời thì bà ấy vẫn là nữ tử tôn quý nhất Đại Phượng triều chứ? Ta còn tưởng không ai có thể nhục mạ, chạm đến bà ấy, là ta đáng chết, quên mất lòng người khó dò. Ta vốn định mượn dư uy của Hoàng Hậu để bảo vệ Đỗ thị yên ổn một chút, ai ngờ lại đạp hư Hoàng Hậu. Thật là hoang đường, uổng cho ta tự xưng là cả đời cẩn thận chặt chẽ, hóa ra vẫn quá vọng tưởng, còn nghĩ Hoàng Hậu vẫn là Hoàng Hậu như trước.”

Dứt lời nàng đỡ cái bàn quỳ xuống dập đầu không nói gì. Mộc Như Châu không biết vì sao lại rơi lệ đầy mặt, xoay người, lấy khăn che mặt nức nở.

Thật lâu sau sau, Trương Tiểu Oản được Uông Vĩnh Chiêu nâng dậy, nàng vươn tay sờ sờ mặt hắn nói, “Lão gia, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trên đời này chẳng có phú quý vĩnh cửu, càng không có quyền lực đời đời. Ngày sau ngài vẫn mang theo mẫu tử chúng ta về Tây Bắc đi thôi, có thể nuôi lớn hài tử là tốt rồi. Ngoài Hoài Thiện, Hoài Mộ và Hoài Nhân sẽ không làm quan, để bọn chúng theo chúng ta thôi.”

Bên kia Tĩnh Hoàng được mật thám báo lại thì lập tức bẻ gãy bút trong tay, khuôn mặt dữ tợn nói với thị vệ, “Điều tra cho trẫm là ai làm! Đó là Hoàng Hậu của trẫm!”

Bình Luận (0)
Comment