Bần Gia Nữ

Chương 223

Hôm nay ăn sáng xong Hoài Nhân mới biết hắn lại bị mang ra ngoài. Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì lấy khăn lau khóe mắt. Thấy nàng lại sắp nức nở, Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày nhìn nàng nói, “Ta sẽ để hắn đứng ở một bên nhìn, có người canh chừng hắn.”

Trương Tiểu Oản ngừng tay, cẩn thận liếc trộm hắn một cái, ai ngờ lại bị Uông Vĩnh Chiêu bắt được sau đó trừng một cái trở về.

“Ta tất nhiên là tin lão gia.” Trương Tiểu Oản vội cười nói.

Thấy nàng cười không có tí thành ý nào, Uông Vĩnh Chiêu thật sự bất mãn nhưng vẫn không rên một tiếng, đợi nàng mặc áo xong cho hai đứa con trai, kiểm tra kỹ giày rồi hắn mới dắt Hoài Mộ, bế Hoài Nhân đi ra ngoài.

Trương Tiểu Oản tiễn bọn họ ra ngoài, nhìn ba cha con đi xa mới quay đầu lại nhìn Bình bà tử thở dài nói, “Hai ngày trước ta còn nghĩ không thể quá nuông chiều tụi nó được, nhưng lúc này nhìn tụi nó chịu khổ trong lòng ta lại luyến tiếc cực kỳ, đau lòng quá.”

“Người làm mẫu thân đều như thế.” Bình bà lại đây đỡ nàng.

Trương Tiểu Oản lại nhìn nhìn rồi cuối cùng vẫn không thấy mấy đứa con trai được đưa về thì đành phải đi nhà chính.

Cuối tháng 11, biên mạc đã rét lạnh. Đám Trương Tiểu Bảo đi buôn bán ở phía nam đã trở lại, Trương Tiểu Oản đi trấn Bạch Dương một chuyến, mang về vài thứ. Lần này Trương Tiểu Bảo trở về cố hương mang theo chút đồ lặt vặt cho Chu Điền đồng thời mang một ít đồ lặt vặt Chu đại thẩm mang cho nhà họ, trong đó cũng có chút đồ cho Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản còn được hai con thỏ trắng nõn và mấy chục cân thịt lợn rừng phơi khô. Lúc nàng nhìn Trương Tiểu Bảo thật cẩn thận ôm hai con thỏ ra thì hơi hoảng sợ. Nghe Tiểu Bảo nói đó là do Chu Đại Tráng đại ca bảo hắn mang cho nàng. Lúc này nàng lập tức sửng sốt, trong lòng là ngũ vị tạp trần nhưng rốt cuộc vẫn đem hai con thỏ này về, ngoài ra còn có thịt lợn rừng do người kia tự tay săn được.

Trên đường vào nam ra bắc mất hai tháng mà Tiểu Bảo vẫn nuôi được hai con thỏ này thì khẳng định là phí không ít tâm tư, chỉ sợ cũng là được người ta nhờ vả dặn dò cẩn thận. Nàng đã rời thôn Ngô Đồng nhiều năm, Chu Đại Tráng tiểu tử kia trông như thế nào nàng đã hoàn toàn không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ năm đó nghe nói nàng phải gả cho người khác hắn đã tới nhà nàng khóc ăn vạ, lăn lộn trên mặt đất một hồi mới bị Chu đại thẩm lôi đi.

Con thỏ này thực ngoan, ở trong sọt tre an tĩnh cực kỳ. Trương Tiểu Oản vào phủ, do dự một chút vẫn để Bình bà tử thả con thỏ ở trong bếp nuôi.

Bữa tối nàng hầu hạ ba cha con dùng bữa xong, Uông Vĩnh Chiêu không về tiền viện mà ngồi ở trong phòng xem công vụ. Trương Tiểu Oản ngồi trước giá thêu hoa, Bình bà tử lúc này nhỏ giọng tiến vào nhẹ nói với nàng, “Mới vừa rồi nha hoàn trong phòng bếp tới báo là vừa đi qua thì thấy thỏ lạc mất một con.”

“Sao thế được?” Trương Tiểu Oản hơi suy tư nói, “Tiểu trứng thối đâu?”

“Ai nha,” Bình bà đấm đùi nói, “Chẳng lẽ là tiểu công tử cầm đi?”

“Đi xem xem.” Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Tìm được rồi thì đưa về, nói với Hoài Nhân nếu hắn không thành thật ngủ thì ta sẽ qua đánh mông hắn.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe nàng lại đe dọa con hắn thì ngước mắt nhìn nàng một cái, miệng đạm mạc nói, “Hoài Nhân tinh lực tốt, ngủ muộn chút cũng được.”

Trương Tiểu Oản cười cười với hắn sau đó phất tay để bà tử đi xuống, còn mình thì cúi đầu tiếp tục thêu. Thấy nàng chăm chú cầm kim chỉ thêu áo cho hắn, Uông Vĩnh Chiêu cũng không lên tiếng mà an tâm xử lý công việc.

Ngày thứ hai, Uông Vĩnh Chiêu không ra cửa. Đến cơm trưa về hậu viện ăn cơm hắn mới nói với Trương Tiểu Oản, “Hoài Nhân muốn hai con thỏ kia, ta nghe hắn đọc sách đã thuộc lòng nên cũng đồng ý với hắn.”

Trương Tiểu Oản ngẩn ra, nhưng vẫn cười gật gật đầu. Chờ lúc này Hoài Mộ nắm tay Hoài Nhân đi vào xin nàng con thỏ thì nàng cười gật đầu nói, “Con ngoan ngoãn ăn cơm xong mẫu thân sẽ cho con.”

Nói xong nàng để bà Bảy mang hai đứa nhỏ đi rửa tay còn mình mang theo Bình bà ra cửa để quản sự bưng đồ ăn lên. Xong xuôi nàng mới cười nói nhỏ với Bình bà tử, “Đi trấn trên tìm hai con thỏ trắng cho tiểu công tử.”

Bình bà hành lễ, chờ nàng tưoi cười vào trong bà ta mới đi làm việc. Trương Tiểu Oản cho rằng việc này chỉ là việc nhỏ, chẳng qua nàng không muốn con nhỏ chưa hiểu chuyện làm chết con thỏ mà cố nhân đã không quản ngàn dặm xa xôi tặng đến. Nhưng ai ngờ Uông Vĩnh Chiêu lại biết được, buổi sáng hôm nay nàng còn đang ngồi trên giường ở nhà chính thêu áo thì đã thấy bà Bảy chạy vào như bị lửa đốt mông mà báo cáo, “Không xong rồi, đại lão gia đi phòng bếp giết hai con thỏ trắng kia rồi. Kể cả thịt ngài mang về mấy hôm trước cũng bị ngài ấy mang đi cho chó ăn rồi.”

Trương Tiểu Oản vội xuống đất xỏ giày hỏi, “Sao lại thế?”

“Nô tỳ không biết,” bà Bảy vỗ ngực thở dốc nói, “Nô tỳ vừa thấy lão gia nổi giận đùng đùng đi tới phòng bếp ở hậu viện thì đã cùng Bình tỷ đi theo. Ai ngờ lại có chuyện như thế, Bình tỷ để nô tỳ đi về báo cho ngài, để ngài có tính toán.”

“Ta tính được cái gì?” Trương Tiểu Oản nhíu mày bước nhanh ra ngoài.

“Ngài chậm chút, mặt đất trơn lắm.”

Trương Tiểu Oản ra đến nhà chính, vừa cầm áo lông cáo vắt trên bình phong mặc lên người thì cửa đã bị ai đó đá văng. Uông Vĩnh Chiêu lúc này còn mặc áo lông cáo sáng nay nàng mặc cho hắn đang đứng ở cửa giận trừng nàng, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Thì tìm ngài.”

“Tìm ta?” Uông Vĩnh Chiêu hung hăng kéo găng tay da Trương Tiểu Oản làm cho hắn sau đó nặng nề ném xuống đất mắng, “Ta thấy ngươi đang muốn về nhà mẹ đẻ thì có!”

Đầu tiên Trương Tiểu Oản bị bộ dạng hung ác nhiều năm của hắn làm cho hoảng sợ, ngay sau đó nàng mới lĩnh ngộ ra chuyện này là thế nào. Rốt cuộc nàng đã quá khinh thường hắn, chuyện trong phủ, trong trấn này có gì mà hắn không biết.

“Ta về nhà mẹ đẻ làm gì?” Trương Tiểu Oản lúc này chỉ cảm thấy đầu to bằng hai, nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh nói, “Ta nghe nói ngài đang giận, cũng không biết chuyện gì chọc đến ngài nên muốn tới xem.”

“Chuyện gì chọc ta?” Uông Vĩnh Chiêu cười lạnh, bước đến chủ vị, xốc bào ngồi xuống, trong mắt còn ánh lửa hừng hực.

“Phu nhân.” Giang Tiểu Sơn trốn ở ngoài cửa lúc này sắp khóc rồi. Đám bà tử cũng hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Mắt thấy người trước đáng thương hơn người sau, Trương Tiểu Oản vẫy vẫy tay, “Đều đi ra ngoài đi.”

Nàng vừa hạ lệnh, bà tử và Giang Tiểu Sơn còn có hộ vệ tất cả đều như bôi dầu vào chân mà trốn luôn, chỉ để lại mình Trương Tiểu Oản nhìn cửa đóng lại, nhắm mắt nghĩ: Chuyện gì thế này.

“Ngài lạnh không?” Chỉ nhắm mắt một tẹo Trương Tiểu Oản đã trợn mắt quay người đi về phía Uông Vĩnh Chiêu, đi qua nói, “Uống ly trà sâm ấm thân nhé?”

Uông Vĩnh Chiêu cứng lại, từ chối luôn, “Không cần.”

Trương Tiểu Oản không để ý tới hắn mà quay lại phòng cầm ly trà của mình ra để trước mặt hắn nói, “Ta bảo mọi người đều đi xuống rồi nên chẳng còn ai ở bên ngoài mà sai nữa, ngài uống tạm trà của ta vậy.”

“Ngươi để ta uống trà thừa hả?” Uông Vĩnh Chiêu càng thêm giận không thể át.

Trương Tiểu Oản từ trước đến nay không phải người dễ đối phó, chỉ là đời này nàng chỉ theo Uông Vĩnh Chiêu không có nghĩa là nàng không hiểu nam nhân. Ngược lại, nàng còn hơi hiểu được bọn họ nghĩ gì nên trong miệng nhàn nhạt trả lời, “Cũng chỉ có ngài được uống trà này, nếu đổi là người khác thì dù là thần tiên trên trời thì thiếp cũng khong cho hắn uống.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì trừng mắt, vốn muốn tức giận nhưng lại vô cớ vì những lời này mà không sao tức được. Thật lâu sau hắn mới cứng đờ duỗi tay ra bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ sau đó nặng nề đặt chén trà lên bàn nói, “Lạnh.”

Trong phủ mới yên ổn được bao lâu chứ? Chuyện bên ngoài nhiều, ngày mùa đông cực lạnh, cuộc sống ở biên mạc khổ thật sự. Trương Tiểu Oản thật sự không muốn ở lúc này thấy hắn tức giận nên duỗi tay qua lấy chén trà uống một ngụm sau đó mặt không đổi sắc nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Thiếp uống không lạnh, ngài lại uống thử xem.”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng duỗi tay đưa chén trà qua hồi lâu sau đó không nói một lời đã đứng dậy bế nàng lên trở về phòng ngủ. Trên đường gió lạnh thổi tới, Trương Tiểu Oản một tay ôm cổ hắn, một tay đem áo choàng trên người mình bọc cho hắn, miệng lại ôn nhu nói với người đang bước nhanh đi, “Cũng không phải ta nói ngài, ngài là chủ nhân cả phủ, con cũng lớn như thế rồi mà sao động tí là tức giận thế?”

“Lắm miệng.” Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng ở trong gió lạnh còn dám nói nhiều thì tay vung lên đè đầu nàng vào ngực mình, sau đó đi nhanh về phòng.

Vừa đến trong phòng hắn không kịp cởi quần áo của hai người mà chỉ cởi quần của nàng rồi cứ thế dò xét đi vào. Gáy hắn và trên trán đều là mồ hôi, nhưng hắn không hề gấp đến khó dằn. Trương Tiểu Oản hoãn một hơi mới cởi quần áo cho cả hai, đắp chăn lên.

Nàng ôm chặt lấy tấm lưng tràn đầy mồ hôi nóng của hắn, Trương Tiểu Oản cắn đầu vai hắn thừa nhận hắn va chạm. Đến cuối cùng, thậm chí rên rỉ nàng cũng không có sức, hai người dán vào nhau, vành tai mái tóc chạm nhau. Ở một khắc cuối cùng kia trước mắt Trương Tiểu Oản là một mảnh trắng xóa.

Trong thùng tắm, đổi lại thành Uông Vĩnh Chiêu khẽ cắn đầu vai Trương Tiểu Oản. Nàng nằm trong ngực hắn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng nghĩ may mà đây là phủ của bọn họ, lại là hậu viện nếu không tới tuổi này còn tuyên dâm ban ngày thì không biết người ta sẽ nói hai người thành cái gì nữa.

“Kẻ kia tên là gì?” Uông Vĩnh Chiêu cắn cắn tai nàng thành mấy vệt rồi mới ngẩng đầu hỏi nàng.

“Ai?” Trương Tiểu Oản nhất thời không phản ứng lại.

Uông Vĩnh Chiêu siết tay ôm eo nàng, miệng lạnh băng nói, “Kẻ đưa con thỏ ấy?”

Thấy một màn vừa rồi trên giường còn chưa khiến hắn quên việc kia thì Trương Tiểu Oản cũng thật sự không biết phải làm sao với hắn. Nàng chỉ đành mở to mắt nghiêng đấuuy nghĩ nói, “Ta không nhớ rõ lắm, trước kia chỉ toàn gọi là Chu tam ca. Hắn đứng thứ ba trong tộc, tên thì hình như là Chu…… Chu……”

Trương Tiểu Oản nghĩ ra rồi nhưng nàng đột nhiên cảm thấy vẫn không nói ra thì tốt hơn. Vì thế nàng nhíu mày nhìn Uông Vĩnh Chiêu nói, “Thật sự là ta không nghĩ ra.”

Thấy nàng mềm nhẹ nói, sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu tốt hơn một chút nhưng ngay sau đó mặt hắn lại banh lên, ngữ khí sắc bén, “Thế vì sao hắn lại không tiếc ngàn dặm xa xôi mà nhờ đệ đệ ngươi đặc biệt mang cho ngươi con thỏ và thịt lợn rừng lại đây?”

“Trước kia cùng nhau đi săn, ai, đau……” Thấy cái tay Uông Vĩnh Chiêu đặt trên eo nàng siết lại, Trương Tiểu Oản vội nói, “Ta chưa nói với ngài là trước đây hắn từng qua nhà ta cầu hôn.”

“Ta biết ngay mà.” Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì lạnh lùng mà nở nụ cười, xoay người nàng lại nhìn thẳng hắn rồi nghiến răng nghiến lợi nói, “Vậy ngươi cũng muốn gả cho hắn sao?”

“Ta làm sao mà gả cho hắn?” Trương Tiểu Oản dở khóc dở cười. Cái này đúng là tai bay vạ gió, nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ lắm chuyện thế này, nam nhân này ăn dấm chua cũng nhiều quá đó.

“Năm đó nếu ngươi không gả cho ta thì chính là gả cho hắn phải không?” Uông Vĩnh Chiêu nhéo cằm bắt nàng ngẩng mặt lên.

Trương Tiểu Oản vươn chân cuốn lấy eo hắn, đợi thân thể hắn cứng đờ nàng mới nhẹ nhàng nói bên tai hắn, “Năm đó ta chỉ là một tiểu cô nương có biết gì, chỉ cần ăn no bụng đã là may. Sau đó gả cho ngài thì là người của ngài rồi, làm gì nghĩ nhiều nữa. Hiện tại ngài bắt ta trả lời không phải làm khó ta sao?”

Lúc này mặt Uông Vĩnh Chiêu mới chân chính đẹp hơn một chút, để mặc nàng ôm cổ mình, cảm thụ mềm mại trước ngực nàng.

Một hồi lâu sau lúc Trương Tiểu Oản hơi thở dài nhẹ nhõm trong lòng thì hắn lại hỏi, “Thế sao ngươi mang đồ hắn tặng về?”

Quả nhiên là đồ nam nhân lòng dạ thâm nho, thật sự khó đối phó, Trương Tiểu Oản chỉ đành phải lắc đầu nói, “Ta nghĩ con thỏ này đi cả đoạn đường dài mà vẫn sống được cũng không dễ nên không đành lòng không lấy.”

“Thế sao Hoài Nhân xin mà ngươi không cho?”

Đối mặt với chất vấn hùng hổ dọa người của hắn, Trương Tiểu Oản nhịn rồi lại nhịn mới hoàn toàn nhịn được cục tức, trên mặt là bất đắc dĩ cười nói, “Cho dù ta không nhớ rõ vị Chu đại ca kia là ai thì đó cũng là một mảnh tâm ý của người ta, sao ta có thể để con nít cầm đi chơi chứ?”

“Có gì không thể?” Uông Vĩnh Chiêu không cho là đúng nói.

Thấy khẩu khí của hắn bớt hung hăng, Trương Tiểu Oản cười nói, “Đúng vậy, nếu sớm biết chuyện này sẽ khiến ngài tức giận thì ta đưa cho Hoài Nhân là được. Ai biết lại nháo tới mức ngài giận ta, eo này chắc phải đau mấy ngày.”

Nghe nàng nói thế, đôi mắt Uông Vĩnh Chiêu âm trầm xuống, sau đó hắn cúi đầu hôn lên môi nàng. Tuy thế nhưng qua hai ngày Trương Tiểu Oản lại nghe Trương Tiểu Bảo tới nói hắn và Tiểu Đệ đều bị Uông Vĩnh Chiêu tìm đến hỏi chuyện, còn hỏi bằng được tên Chu đại ca là gì, trong nhà có bao nhiêu con, bao nhiêu mẫu đất, không sót cái gì.

Càng hoang đường hơn là Giang Tiểu Sơn còn trộm tới nói đại nhân còn muốn đi thôn Ngô Đồng tra xem đến tột cùng nàng còn giấu diếm hắn bao nhiêu chuyện nữa. Giang Tiểu Sơn ở trước mặt phu nhân nhà hắn hô to oan uổng thay cho nàng, “Làm sao lại thành ngài giấu đại nhân chứ? Ngài chính là thanh thanh bạch bạch gả tới, còn vì đại nhân sinh đại công tử, một người canh giữ ở nông thôn qua nhiều năm như thế. Vậy mà hiện nay lại thành ngài không phải. Đại nhân đúng là cái đồ nhẫn tâm.”

Trương Tiểu Oản lại thở dài nói, “Tra thì tra, chỉ cần lão gia an tâm là được.”

Chờ buổi tối trở lại phòng ngủ, nửa đêm nàng tỉnh lại, cẩn thận nhéo mình một phen sau đó trộm khóc. Không bao lâu sau Uông Vĩnh Chiêu cũng tỉnh lại, ôm lấy nàng hỏi “Làm sao vậy” nhưng Trương Tiểu Oản khóc lóc không nói lời nào. Chờ khóc mệt rồi nàng mới khàn giọng nói, “Ngài lại không yên tâm cái gì. Thế ta hỏi ngài mấy di nương của ngài, ai lớn lên cũng đẹp hơn ta, thân thể tốt hơn ta, ngày sau ta già rồi, ngài vẫn còn khỏe mạnh rồi lại tìm di nương trẻ tuổi phải không? Ngài cho là ta không biết được, hai ngày trước còn có võ quan muốn đưa muội muội cho ngài làm thiếp, ngài cho là ta không biết hả……”

Trương Tiểu Oản vừa dứt lời đã lại khóc rống lên, mãi đến khi bà Tám gác đêm bên ngoài sốt ruột hỏi, “Ai da, phu nhân à, ngài ít nói một chút, mau nghỉ ngơi thôi, đừng để thương thân thể. Ngài vốn đã ốm yếu, không chịu nổi khóc lóc thế này đâu.”

Uông Vĩnh Chiêu không ngờ Trương Tiểu Oản lại nói những lời này khiến hắn không nói được gì nữa vì thế hắn bực bội gào với người bên ngoài, “Còn không mau lấy khăn ấm lại đây.”

Lúc này đèn dầu sáng lên, Trương Tiểu Oản mặc hắn lau mặt cho mình, chờ bà tử lui ra rồi nàng mới che mắt không thèm nhìn hắn nữa. Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng khóc đến đỏ mặt thì cúi đầu hôn nàng, lại để tay nàng lên ngực mình, miệng khàn khàn nói, “Ta đã nói với ngươi là ta sẽ không cưới di nương nữa, sao ngươi còn nghĩ nhiều thế làm gì?”

Trương Tiểu Oản há mồm muốn nói chuyện, nhưng lại khiến lưỡi hắn dò vào, cứ thế hai người đều chìm đắm, đèn dầu cũng tắt.

Ngày hôm sau Uông Vĩnh Chiêu không nói gì tới việc này nữa. Giang Tiểu Sơn lại tới tố khổ với Trương Tiểu Oản nói hắn lại bị đại nhân phạt bổng lộc hai tháng. Trương Tiểu Oản đền cho hắn tiền lương nửa năm khiến hắn mừng rỡ trộm nói đại nhân vốn muốn về thôn Ngô Đồng tra nhưng hôm nay lại không đi nữa.

Trương Tiểu Oản thấy hắn cao hứng phấn chấn nói chuyện thì lắc đầu định lén cho vợ hắn ít bạc, miễn cho tiền trong tay hắn lại bị Uông Vĩnh Chiêu tịch thu.

Việc này náo loạn gần sáu ngày, cuối cùng cũng qua đi nhưng dư vị vẫn chưa tan hết. Trước kia hộ vệ của Uông Vĩnh Chiêu có thể theo hắn ra vào hậu viện nhưng lúc này chỉ cần Uông Vĩnh Chiêu tiến vào thì hộ vệ đều phải ở ngoài, cùng người thủ viện chen chúc một chỗ.

Đến Đại Trọng cũng bị nháo đến mấy ngày không dám tiến đến báo cáo việc với Trương Tiểu Oản mà phải để cha hắn tới thay. Trương Tiểu Oản thấy chuyện nháo đến kỳ cục thì mới để Đại Trọng tới. Nội viện lúc ấy mới coi như an ổn, không còn cứng đờ gượng gạo nữa.

Trương Tiểu Bảo biết hắn giúp Chu gia đại ca mang đồ về khiến chị hắn gặp phiền toái thì lập tức đến phủ tìm hiểu. Thấy chị hắn thần sắc tự nhiên, sắc mặt cũng tốt thì khóe miệng nhẹ nhàng hơn, yên tâm ra về.

Mùa đông gần qua, năm mới sắp tới. Tiểu Lão Hổ bên kia truyền tin và gửi đồ tới. Hắn tìm chút da lông và thuốc thang tới cho người nhà, trong thư nói hắn và Vương Phi đều rất tốt nên cha mẹ chớ lo. Hắn cũng nói mẹ hắn không cần lo an nguy của hắn, mọi việc rất tốt. Nhưng trong tin nhắn gửi riêng cho Uông Vĩnh Chiêu hắn vẫn nói ra tin hắn không nói được với ai. Sau khi Uông Vĩnh Chiêu xem rồi thì mày nhíu chặt, lại giở tin thám tử ở Nam Cương gửi tời, suy nghĩ nửa ngày rồi mới viết vài chữ, để thám tử đưa đi.

Việc này nhất định phải giấu nàng, cả đời này không biết là tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment