Vợ chồng Chu thị đi rồi, Trương Tiểu Oản cũng không biết cha mẹ nghĩ như thế nào có điều trong lòng nàng vẫn không nén được thấp thỏm.
May mà, buổi sáng ngày hôm sau người trong thôn lập tức như ong vỡ tổ đi tới nhà Chu Điền. Trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Oản không biết động tĩnh của Chu Điền nhưng trong lòng vẫn nhẹ một hơi.
Chờ đến tối, đêm đã khuya Chu gia mới lặng lẽ đến mời bon họ ăn cơm. Lúc này Trương Tiểu Oản mới biết đầy đủ tình huống. Chu đại thúc đã thực sự gánh vác việc này, mà nàng thì cực kỳ kích động đến nỗi lập tức dập đầu cảm ơn Chu gia.
Trương A Phúc vẫn còn đang ngây ngốc không hiểu gì thì Chu thím và cả Chu Điền đã lập tức hiểu ra. Đứa nhỏ này sợ là biết tình huống nhà mình quá mức mỏng lạnh, vì thế mới cảm kích bọn họ giúp đỡ ra mặt. Chu thím vì đứa nhỏ sớm thông tuệ của Trương gia mà ê ẩm trong lòng, mà Chu gia đại thúc cũng cảm thấy cả nhà Trương A Phúc khổ tậm cam lai, cuối cùng có một đứa con gái tốt như thế.
*********
Mặc kệ Chu Điền có cái nhìn gì với cả nhà họ Trương và Trương Tiểu Oản nhưng người trong thôn sau khi nghe được lời từ Chu gia và trưởng thôn, biết có thể bắt được đồ mang đi kiếm tiền thì tất cả đều phấn chấn. Bọn họ bàn tán sôi nổi cả ngày, đến ngày thứ ba đã có mấy chục người đi theo thôn trưởng và Chu gia đi lên núi lớn.
Lúc này, cha của Trương A Phúc là Trương Vĩnh Căn cũng đi, chỉ có Trương A Phúc là không đi. Bởi vì, Lưu Tam Nương sắp sinh, ông ta không yên tâm đi.
Mà đúng lúc Lưu Tam Nương sắp sinh hạ thì người thôn Lưu gia bên lại đặc biệt cho người tới nói nếu Lưu Tam Nương không trở về nhà mẹ đẻ thì anh bà là Lưu Nhị Lang sẽ tức giận.
Lưu Tam Nương nghe xong tin này thì đêm đó lập tức đau bụng, Trương A Phúc gấp đến độ cả đêm loay hoay, đến sáng thì nửa đầu tóc đã bạc trắng.
Buổi sáng hôm đó lúc nhìn thấy nửa đầu xám trắng của Trương A Phúc thì đừng nói Lưu Tam Nương bi dọa đến mức mắt cũng trừng lớn, đến một người hiện đại từng trải như Trương Tiểu Oản cũng sợ tới mức miệng há một lúc mà không khép lại được.
Trương Tiểu Oản vẫn luôn cho rằng chuyện một đêm đầu bạc chỉ có trong tiểu thuyết hoặc truyền kỳ. Phải biết rằng kiếp trước những người đàn ông yêu nàng nhưng không được đáp lại đều cảm thấy cuộc đời này khổ không tả nổi. Có điều bọn họ cùng lắm thì khóc vài tiếng, còn có kẻ làm quá tới mức dọa tự sát. Nhưng bọn họ cũng chỉ là giả vờ vung mấy dao loạn xà ngầu chứ chẳng kẻ nào dám thật sự bỏ mạng. Đó là chưa nói sau đó bọn họ có kinh nghiệm, lúc này lại càng đắc ý mà dùng những hành động hư tình giả ý đó đi lừa mấy cô gái không rành sự đời, sống rất tiêu sái. Mọi người đều yêu quý bản thân không biết bao nhiêu lần, chẳng kẻ nào có thể một đêm mà bạc đầu. Cái loại này cũng chỉ có kẻ ngốc trong truyền thuyết mới làm được, mà trùng hợp là Trương A Phúc đích xác là cái loại đó. Trương Tiểu Oản bị dọa sợ không nhẹ, một hán tử nông thôn sống sờ sờ đó, ngày thường không làm được việc lớn, cũng không thể đảm đương nhiều ấy vậy mà lại là tình thánh. Trương Tiểu Oản thật sự cảm thấy việc một đêm bạc đầu này cho dù không đến mức bạc trắng như trong truyện nhưng cũng đủ để nàng cảm thấy như gặp quỷ rồi.
Mặc dù nàng sợ hãi nhưng vẫn cố kiềm chế, đi một chặng đường xa, dùng tiền bốc một thang thuốc ở chỗ đại phu lang thang về sắc cho Lưu Tam Nương uống, sau đó lại đi chuẩn bị đồ ăn cho một nhà lớn bé.
Lúc này Lưu Tam Nương nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, mà Chu thím bên kia cũng chỉ tới liếc mắt một cái sau đó lại phải về lo chuyện trong nhà.
Trương Tiểu Oản phải chăm lo việc ăn uống của một nhà, lại phải sắc thuốc, còn phải đối phó với mấy thôn dân của Lưu gia cử đến để gọi Lưu Tam Nương về. Nàng bận đến sứt đầu mẻ trán, hận không thể lập tức cũng nhảy vào trong bếp mà đốt luôn cho rồi.
Lưu Tam Nương chỉ còn nửa cái mạng nhưng người thôn Lưu gia lại vẫn khuyên bà ta nhanh chóng về thôn Lưu gia gặp anh trai mình. Bọn họ nói rằng trong phạm vi trăm dặm hoặc xa hơn nữa cũng chưa chắc đã có vị quan nào lớn hơn Lưu Nhị Lang. Ấy vậy mà ông ta đã về vài ngày mà bà không đến chào hỏi thì quả thật chính là thất lễ.
Mắt thấy hôm nay Lưu Tam Nương chỉ còn nửa hơi nhưng người tới vẫn khuyên bảo hết lời. Trương A Phúc lại không phải người có bản lĩnh gì, chỉ ngày đêm canh giữ bên cạnh Lưu Tam Nương lúc này đã không thở nổi, còn lại thì mặc kệ hết, cũng không có can đảm đuổi đám người kia đi. Trương Tiểu Oản lập tức nhịn không được mà trộm khóc rống cả nửa buổi đêm hôm trước. Sau khi khóc phát tiết xong, ngày hôm sau nàng không để mặc mọi việc nữa mà dùng cái chổi hùng hổ đánh đuổi đám người kia ra khỏi cửa.
Đem người đuổi đi rồi Trương Tiểu Oản rốt cuộc không nhịn được cứ thế quỳ trên đất khóc thật lâu. Mãi đến khi Trương Tiểu Đệ và Trương Tiểu Bảo bổ nhào vào bên người nàng nức nở khóc theo thì nàng mới lấy lại tinh thần. Nàng biết mình đã không còn một mình, vì thế đành kéo lê thân thể mệt mỏi đi nấu cơm.
Nàng vẫn luôn mang tâm trí trưởng thành, điều này khiến nàng chiếm được không ít thuận lợi sau khi xuyên đến thế giới này. Nhưng cũng vì thế mà nàng chịu không ít khổ, cũng không thể thật sự ngây ngô không biết gì như Trương Tiểu Oản vốn nên thế. Nàng lại càng không thể không biết tình huống trong nhà thế nào vì vậy việc nàng có được ký ức kiếp trước rốt cuộc cũng chẳng giúp nàng được bao nhiêu.
Người một nhà này cuối cùng chỉ có nàng là tỉnh táo, nên Trương Tiểu Oản cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đi tiếp.
Tình thế ác liệt hơn con người, nàng không muốn làm kẻ gánh vác nhưng hiện thực cuộc sống bức nàng chỉ có thể đi trên con đường này.
*********
Người của Thôn Lưu gia cuối cùng cũng bị đuổi đi. Lưu Tam Nương chỉ còn nửa cái mạng, Trương A Phúc cũng không dùng được. Mỗi ngày mỗi đêm ông ta chỉ lo ngồi xổm trước mặt Lưu Tam Nương, làm tròn trách nhiệm của một kẻ si tình.
Chỉ khổ Trương Tiểu Oản. Nàng nghe Lưu Tam Nương nói đi mời bà mụ lần trước giúp đỡ đẻ Trương Tiểu Đệ, lại sai hai đứa nhỏ đi nấu nước sôi. Còn nàng thì khẩn trương chuẩn bị quần áo đồ dùng cho đứa trẻ sắp sinh ra. Những việc này khiến một người chưa từng sinh đẻ như nàng rối loạn đến không biết trời đất gì nữa.
Nàng cũng không biết như thế nào cho phải. Người của thôn Lưu gia bên kia lại tới, dùng từ nghiêm khắc mà nói Lưu Tam Nương đối với anh trai ruột như thế là bất kính, không tôn trọng, cần phải đưa tới quan phủ nhận tội.
Lúc này Trương Tiểu Oản đã không còn nghĩ đến có phải Lưu Tam Nương có mối thù sâu như biển gì với anh trai mình mà ông ta một hai phải bức bà trong lúc sống chết này không. Nàng chỉ muốn trì hoãn hai người của thôn Lưu gia kia một ngày, để Lưu Tam Nương sinh hạ đứa nhỏ rồi nói gì thì nói. Miễn cho người còn chưa chết ở trong ngục thì đã một thi hai mệnh ở trong nhà.
Màn đêm buông xuống, hai lão trưởng giả của thôn Lưu gia vẫn tìm những từ nghiêm khắc nhất để nói Lưu Tam Nương vô lễ đủ kiểu với anh trai. Mà bên kia tiếng Lưu Tam Nương ở trong ngủ phòng thét chói tai và nức nở khóc thảm thiết khiến Trương Tiểu Oản sợ đến tè ra quần mà vẫn phải một đường lăn lộn đến trong trấn. Nàng vừa khóc vừa la mà gõ cửa hiệu thuốc duy nhất trong trấn, đem đầu dập đến vỡ trước mặt chủ tiệm mới dùng 500 đồng tiền mua về một mảnh nhân sâm. Nàng chạy suốt đêm trở về, đem nhân sâm nhét vào miệng Lưu Tam Nương, có thế thì đứa nhỏ thứ tư nhà họ Trương mới bình an sinh hạ đến cái nhà rách nát này.
Những gian khổ chua xót ở trong này nhiều năm sau lúc đã an ổn thuận lợi nhớ lại Trương Tiểu Oản vẫn không nhịn được che mặt khóc rống lên. Đêm nay là đêm đau khổ nhất cuộc đời nàng, cũng là thời điểm nàng khó quên nhất.
Đêm hôm đó, nàng buông tha toàn bộ tự tôn và kiêu ngạo kiếp trước, chỉ hy vọng Lưu Tam Nương và đứa nhỏ trong bụng có thể sống sót, không để cái nhà này bị phá thành mảnh nhỏ.
Còn vận mệnh sau này của mình là tốt hay xấu thì nàng quyết định sẽ không bao giờ ích kỷ so đo nữa.
Con người ấy mà, khi đứng trước sống chết thì nhỏ bé đến đáng thương, nào dám cầu xin quá nhiều.
Hậu quả của việc này là nhiều năm sau một người phụ nữ hiện đại như Trương Tiểu Oản cũng hoàn toàn thờ ơ với việc chồng mình không thích mình, mẹ chồng đối xử tệ bạc. Nàng biết khi đứng trước vận mệnh thì có nhiều thứ nàng không thể kháng cự được. Ngoại trừ quỳ gối thừa nhận thì ông trời chẳng cho nàng cách nào tốt hơn.
Cũng chính vào lúc này nàng đã đè linh hồn của kiếp trước xuống đáy lòng. Những kiêu ngạo tự tôn của kiếp trước nàng đều vo tròn lại, giấu kỹ không dám để chúng nó hiện ra giữa đời này.
Còn trái tim và ý nghĩ của mình, cho dù là khổ hay bi thương nàng cũng đều không để ý được. Vậy thì sao có thể trông cậy cái thế giới hoàn toàn xa lạ và những quan niệm hình thành nên nó đến lý giải giúp nàng chứ?
Ở Đại Phượng triều này một năm lại một năm, Trương Tiểu Oản đã không còn là nàng của hiện đại. Cho dù trong xương cốt nàng vẫn là người hiện đại nhưng nàng lại không hề để lộ ra bất kỳ biểu hiện nào.
Rất nhiều năm sau, khi đứa con trai nàng coi như sinh mạng mà nuôi nấng hỏi nàng có phải Uông Vĩnh Chiêu – người chồng cùng giường với nàng hơn nửa đời, người đối xử với nàng không tệ nửa đời sau là người hiểu nàng nhất không thì Trương Tiểu Oản cũng chẳng thể khẳng định.
Trong những năm đó, cho dù Uông Vĩnh Chiêu đối xử tốt với nàng, coi nàng như châu bảo trong tay, là thịt đầu quả tim thì nàng cũng chẳng thể có chút tình cảm nào với hắn. Trương Tiểu Oản chỉ lạnh nhạt thờ ơ đối với nam nhân cùng nàng sinh ba đứa con trai này. Ý nghĩ duy nhất trong lòng nàng đơn giản chỉ là muốn chắp vá qua ngày với cái người được định là chồng mình để cùng nhau qua nốt nửa cuộc đời phía sau.
Khi đó bề ngoài nàng đã nhận mệnh đối với triều đại này. Bởi vì từ rất nhiều năm trước, cũng chính là vào buổi tối Lưu Tam Nương giãy dụa cầu sinh, giãy dụa sinh ra đứa nhỏ cuối cùng của Trương gia thì Trương Tiểu Oản đã học cách uốn gối khom lưng trước thói đời, trước vận mệnh. Nàng không còn thuộc về thế giới hiện đại nữa, cũng sẽ không bao giờ bộc lộ linh hồn của một người hiện đại trước đây nữa.