Bần Gia Nữ

Chương 232

Trong thư phòng ở tiền viện Trương Tiểu Oản ngồi trên ghế, đang chuẩn bị duỗi tay mài mực thì Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên há miệng nói, “Mạnh tiên sinh qua đời rồi.”

Trương Tiểu Oản ngồi ở kia, đầu tiên là mê mang, đến miệng cũng không biết mở ra nói gì. Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay ôm lấy đầu bà dựa lên vai mình sau đó cúi đầu hôn lên trán bà. Trương Tiểu Oản nặng nề thở hổn hển mấy hơi mới suy yếu nói, “Ngài biết tin khi nào?”

“Hôm qua.”

Trương Tiểu Oản ướt hốc mắt nói, “Ngài nên báo cho ta hôm qua.” Dứt lời bà cũng biết mình trách Uông Vĩnh Chiêu là không đúng nên quay đầu dựa vào vai ông ta lau nước mắt sau đó mới ngẩng đầu nói, “Hoài Thiện đâu? Hắn nói thế nào?”

“Hắn ở Nam Hải vương phủ mặc áo tang thủ Mạnh tiên sinh một tháng, trước đó hắn đã phái ba đồ đệ đỡ quan về biên mạc.”

“A?”

“Đến lúc đó Hoài Mộ sẽ thay huynh trưởng đưa tiên sinh nhập mộ.” Uông Vĩnh Chiêu vỗ nhẹ lưng bà, đạm mạc nói, “Hắn ở Nam Hải không dứt ra được, Mạnh tiên sinh sẽ ở đường miếu ba ngày, đến lúc đó ngươi theo ta đón tiên sinh nhập từ đường.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì khóc rống thất thanh, “Phu quân……”

“Ừ, đừng khóc.” Uông Vĩnh Chiêu ôm bà vào lòng nhẹ nhàng nói.

“Tiểu Lão Hổ của ta sao mà mệnh khổ thế này?” Trương Tiểu Oản nắm chặt lấy áo hắn, khóc đến thở không nổi.

Ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu lạnh lẽo, một tay lấy thuốc trợ tim đút cho bà, thấy bà vẫn khóc đầy nước mắt thì ông ta nhíu mày không nề hà thở dài nói, “Hắn sao lại mệnh khổ?” Nắm trọng binh, quản hạt quan lại sáu tỉnh, trong sử sách của Đại Phượng triều cũng chỉ có một vị vương khác họ là hắn, vậy khổ cái gì?

“Hắn không phải nói muốn nuôi sống bá tánh sao?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày lau nước mắt cho bà, “Hắn đi đến địa vị này, có thể làm ra chuyện lớn thiên thu kia mà ngươi còn thay hắn khóc oan cái gì?”

“Tiên sinh đi rồi.” Trương Tiểu Oản bị hắn nói đến ngây ra.

“Tiên sinh đi rồi không phải hắn còn có ngươi, Hoài Mộ và Hoài Nhân đấy thôi,” Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn nói, “Ngươi không đi là tốt rồi.”

Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nhìn bà, Trương Tiểu Oản bị ông ta nói thế thì cũng không khóc được nữa mà chỉ cầm lấy khăn tay lau nước mắt. Sau một lúc lâu bà đều không biết nói gì cho phải. Uông Vĩnh Chiêu quá cứng rắn, cứng rắn đến nỗi không có một chỗ nào mềm mại.

“Mài mực đi.” Thấy bà không nói lời nào, Uông Vĩnh Chiêu ngồi thẳng người, không liếc bà cái nào mà chỉ mở thư mới được đưa tới ra để đọc. Trương Tiểu Oản nhìn sườn mặt nghiêm túc của ông ta thì cười khổ một tiếng sau đó duỗi tay mài mực.

Trương Tiểu Oản ở trong phủ đợi một tháng rưỡi mới chờ được linh cữu của Mạnh tiên sinh. Lúc trước đã có thương nghị, bài vị của Mạnh tiên sinh sẽ được các thế hệ Uông gia thờ phụng. Ở quê nhà ông ấy đã không còn người thân, ở kinh thành cũng chỉ có một mình. Lúc trước hài cốt cha ông ấy đã được đưa tới chôn ở biên mạc nay cũng đưa ông ấy về đó chôn cùng.

Uông Vĩnh Chiêu dẫn đầu văn võ bá quan cả trấn đón Mạnh tiên sinh nhập phủ, Hoài Mộ ôm bài vị, dẫn dắt ba đồ đệ của Uông Hoài Thiện đón tiên sinh vào miếu đường của Uông gia. Sau khi làm lễ, Trương Tiểu Oản thân là nữ quyến thì về phủ trước.

Ở bên trong xe ngựa, thấy mẹ chồng dựa vào gối không nói, Vương Văn Quân kéo cánh tay của bà, an tĩnh ngồi bên cạnh. Đi được một đoạn Trương Tiểu Oản mới lấy lại tinh thần mà thở dài nói với Vương Văn Quân: “Đồ đệ nhỏ nhất của Hoài Thiện mới bảy tuổi, thế nhưng cũng vạn dặm xa xôi đưa tiên sinh về.”

“Đồ đệ của đại bá hẳn cũng lợi hại như ngài ấy.” Vương Văn Quân nhẹ nhàng nói.

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cười cười, gật đầu thở dài, “Cũng phải, mấy ngày nay để bọn chúng nghỉ ngơi cho tốt.”

“Con biết, chỗ ở của bọn họ đã được chuẩn bị thỏa đáng, cho dù về muộn chút cũng có nước ấm trong bếp, ngài yên tâm.” Vương Văn Quân ôn nhu đáp.

“Vất vả cho con rồi.”

“Con không mệt, đều là do quản sự làm.” Vương Văn Quân lắc lắc đầu.

Trương Tiểu Oản vươn tay ôm lấy nàng ta vào lòng, thương tiếc mà vỗ vỗ lưng nàng nói, “Về sau không biết Hoài Nhân sẽ cưới nàng dâu thế nào để phụ con. Chuyện sau này người làm bà bà như ta cũng không quản được, chỉ có thể còn sống ngày nào thì cùng con ngày đó. Nếu có tủi thân gì thì phải nói với ta, nếu mệt thì nghỉ. Sau khi chúng ta trăm tuổi rồi mọi chuyện lớn bé trong nhà còn phải nhờ con trông nom. Con gả vào nhà chúng ta sợ là sau này cũng sẽ khổ.”

“Con không khổ,” Vương Văn Quân nằm trong ngực bà lắc đầu, nhàn nhạt nói, “Con được nhiều như vậy thì vẫn nên làm điều gì đó nếu không sẽ thấy hổ thẹn.” Cho dù mệt mỏi nhưng trở lại trong phòng cũng có người ôm nàng, thương tiếc nàng, Vương Văn Quân không cảm thấy có gì khổ. Kể cả ở nhà mẹ đẻ cha nàng ta cũng có hai di nương cả ngày khóc khóc nháo nháo chơi tâm nhãn. Nhưng ở phủ này hai nha hoàn mỹ mạo nàng ta mang tới chỉ nhìn chồng nàng nhiều hai cái đã bị đuổi ra ngoài.

Không có người chơi tâm nhãn, chỉ chút việc nhà thì có gì mà mệt? Mỗi lần về nhà mẹ đẻ hắn đều cùng đi với nàng giống như lời mẹ đẻ nàng nói, có ai có thể gả được đến nhà tốt như nàng? Người không tiếc phúc sẽ khiến phúc ngắn, nàng không cảm thấy cái này có gì khổ.

“Con nghĩ thoáng thì tốt.” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì không khỏi cười.

Vương Văn Quân dựa vào trong lòng nàng an tâm nhắm mắt. Nàng ta biết mẹ chồng thật lòng thương mình, chồng mình cũng thế.

Ba đồ đệ của Uông Hoài Thiện là con trai mồ côi của tướng dưới trướng của hắn. Đứa lớn nhất mới 12 tuổi, đứa nhỏ nhất mới 7 tuổi nhưng đã lãnh trăm binh lính, vạn dặm đỡ quan tài về biên mạc. Uông Hoài Nhân thật sự yêu thích ba đứa nhỏ này nên để tụi nó vào ở trong sân của mình. Ngày thường hắn đều nằm trong viện của cha mẹ, nhưng hiện tại có ba đồ đệ của anh hắn tới nên hắn mới chịu về trong viện của mình.

Đêm đưa Mạnh tiên sinh nhập mộ, biết con út đã tự vè sân của mình thì Trương Tiểu Oản lén cười nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Tiể nhi tử cuối cùng cũng trưởng thành, không còn ở lỳ trong sân của chúng ta nữa.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì liếc bà một cái nhẹ mắng một câu, “Không quy củ.”

“Phải, phải, ta không quy củ.” Trương Tiểu Oản đứng lên kéo ông ta, “Ngài đi qua xem với ta.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu buông quyển sách trên tay đáp.

Đi đến cách viện, Uông Hoài Nhân đang đứng ở trong viện tiếp đón ba tiểu đồ chất ăn hoa quả tươi. Nhìn thấy cha mẹ lại đây hắn thè lưỡi, lớn tiếng nói, “Con không có gì tốt chiêu đãi đồ chất nên để quản gia mang chút hoa quả tươi tới.”

“Biết, mẫu thân chỉ tới xem con đã ngủ chưa, chứ không phải tới giáo huấn con.” Trương Tiểu Oản cười nói, lúc này ba tiểu đồ tôn kia đi qua thỉnh an bọn họ. Trương Tiểu Oản nhìn ba người đã mặc đồ mới, mặt cũng sạch sẽ có tinh thần, không mỏi mệt như mấy ngày trước thì không nhịn được khom lưng sờ đầu mấy đứa cười nói, “Ăn xong phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại tới nói chuyện với ta được không?”

“Tuân lệnh, tổ sư nãi nãi.” Đứa lớn nhất tên là Hàn Binh lên tiếng.

“Vâng, tuân lệnh tổ sư nãi nãi.” Hai đứa nhỏ còn lại cũng cung kính chắp tay.

Hoài Nhân nghịch ngợm, bởi vì cha mẹ đều tới nên hắn tự chuyển ghế tới cho họ ngồi rồi mới dắt ba đứa nhỏ ở trong sân diễn luyện một phen. Sau đó hắn mới đưa ba đứa tiểu đồ chất người đầy mồ hôi đi tắm rửa rồi đi ngủ.

Thẳng đến khi mấy đứa nhỏ đều ngủ rồi Trương Tiểu Oản mới cùng Uông Vĩnh Chiêu về viện. Đi đến nửa đường, bà mệt cực kỳ vì thế Uông Vĩnh Chiêu bế bà lên. Trương Tiểu Oản dựa vào ngực ông ta ngáp một cái sau đó khẽ cười nói, “Cũng may mấy đứa nhỏ đều giống ngài, mỗi người đều sinh long hoạt hổ.”

Uông Vĩnh Chiêu khẽ hừ một tiếng, cúi đầu nói với bà, “Nghỉ ngơi đi.”

“Ai.” Trương Tiểu Oản nhắm mắt lại. Lúc này những bi thương tối qua của bà đã bình tĩnh lại. Người chết như đèn tắt, ai rồi cũng phải đi qua.

Mạnh tiên sinh đi rồi, có một ngày bà cũng đi. Hy vọng đến lúc đó Tiểu Lão Hổ của bà không cần quá thương tâm, mấy đứa nhỏ của bà đừng quá bi thương.

Trương Tiểu Oản hỏi ba đồ tôn cẩn thận thì biết thân thể Hoài Thiện rất tốt, mỗi ngày có thể thao luyện hai canh giờ. Lúc này bà mới yên tâm một chút. Nhưng lúc đám đồ tôn phải về, bà vẫn viết một lá thư thật dài cho Uông Hoài Thiện. Trong thư bà bình thản nói rất nhiều chuyện, ở giữa cũng nói hắn nên hưởng thụ những lạc thú trước mắt.

Phong thư này gửi đi được ba tháng thì Trương Tiểu Oản thu được hồi âm. Trong thư Hoài Thiện nói Thiện Vương Phi đã đến Nam Hải, ở trong phủ làm hết trách nhiệm của chủ mẫu, Uông Nhạc có mẹ chăm sóc nên bà không cần lo lắng. Trương Tiểu Oản xem qua thư này ba lần mới hỏi người bên cạnh, “Mộc thị đi Nam Hải sao?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu vẫn đạm nhiên như cũ.

“Cái này……” Trương Tiểu Oản có điều khó hiểu.

“Đây là chuyện của Thiện Vương sự, hắn sẽ tự xử trí.”

“Có thể yên tâm không?” Trương Tiểu Oản vẫn nhíu mày hỏi.

“A,” Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì cong khóe miệng, “Ngươi đã quên hắn không chỉ là con của ngươi, mà còn là nhi tử của Uông Vĩnh Chiêu ta sao.”

Trương Tiểu Oản nhẹ “A” một tiếng, ngồi ở ghế suy nghĩ nửa ngày, thật lâu sau mới lắc đầu thở dài, “Thật không hiểu ngài và hắn nghĩ thế nào.”

“Mộc thị hiện đã hiểu chuyện không ít, Uông Nhạc là đứa nhỏ tốt,” Uông Vĩnh Chiêu thấy vẻ mặt bà hoang mang, biểu tình còn có chút vô lực thì nghĩ nghĩ sau đó nói với bà một nửa sự thật, “Hiện tại hắn lớn lên giống người nhà họ Uông.”

“Vâng?” Thấy ông ta chịu nói, Trương Tiểu Oản vội bắt lấy tay hắn, “Còn gì nữa?”

Uông Vĩnh Chiêu dắt tay bà ngồi xuống sau đó ôm lấy bà nói, “Thiện Vương nói cần bồi dưỡng hắn, về sau hắn sẽ là một hổ tướng.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy mới chân chính bật cười, “Con hắn thì làm sao lại kém được.”

Thấy bà đột nhiên thả lỏng xuống, Uông Vĩnh Chiêu lắc lắc đầu, miệng vẫn nói, “Nếu về sau Uông Nhạc có năng lực có thể chống đỡ được phía nam thì nơi đó sẽ là của hắn.”

“A, thật sự?” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì ngồi thẳng người, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu kinh ngạc hỏi.

Thấy cả khuôn mặt bà đều sáng lên, Uông Vĩnh Chiêu hừ hừ trong lòng. Khó trách tiểu tử kia dặn ông ta phải nói chuyện với bà thế này. Trong lòng ông ta có chút cáu, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình không thay đổi, “Cũng phải đợi hắn trưởng thành có năng lực mới được.”

“Cái này không sợ,” Trương Tiểu Oản thỏa mãn mà cười thở dài, “Hắn là con của Hoài Thiện, có phụ thân hắn dạy dỗ, lại mời mấy vị tiên sinh tốt thì sao có thể kém? Đứa nhỏ còn bé, chẳng ai biết được năng lực về sau của hắn, nói không chừng về sau hắn còn trò giỏi hơn thầy.”

Chỉ cần hai cha con ở chung một chỗ, thân sinh cốt nhục sao có thể không có cảm tình? Nuôi một thời gian sẽ trở nên thân mật. Bà chỉ sợ hắn không chịu đưa con mình đến bên cạnh để dạy dỗ.

Còn chuyện vợ chồng hắn thì qua lâu dài, nếu Mộc thị còn muốn làm Thiện Vương Phi chứ không phải chọn hai bàn tay trắng thì bọn họ sẽ tìm được cách ở chung. Phần lớn vợ chồng trên đời này không phải cũng thế sao? Nếu bọn họ không thể tách ra thì nên tìm biện pháp tiếp tục, đây là chuyện riêng, bà sẽ không quản.

Lời của Uông Vĩnh Chiêu vẫn có chỗ giấu bà. Làm vợ chồng nhiều năm, lời ông ta có ý gì trong lòng Trương Tiểu Oản ít nhiều cũng đoán được một ít. Mà Mộc Như Châu nghĩ thế nào bà cũng không muốn hỏi. Đối với bà mà nói, chỉ cần Hoài Thiện nghĩ thông, không còn đau lòng thì Mộc Như Châu vẫn có thể ở lại. Bọn họ chỉ cần duy trì đúng quan hệ mẹ chồng nàng dâu là được.

Nhưng Uông Nhạc là con của Hoài Thiện, không thể vì mẹ hắn mà cha hắn có thể bỏ hắn. Hiện nay biết được Hoài Thiện yêu thương hắn, Uông Vĩnh Chiêu cũng không gay gắt khiến Trương Tiểu Oản an tâm một ít. Chờ lại qua mấy năm, bọn nhỏ lớn lên một chút, nếu bà còn sống thì sẽ chậm rãi nói chuyện với hắn.

Hắn là con trai của Hoài Thiện, cũng là đứa cháu bà mong nhiều năm, có thể tốt với hắn thì bà cũng nguyện ý.

Đã vài ngày Trương Tiểu Oản đều mặt mày rạng rỡ, tâm tình vui vẻ nên bà còn tự tay xuống bếp hai ngày. Uông Hoài Nhân mừng đến nổi không thèm về quân doanh mà vừa tới canh giờ hắn đã đúng giờ hồi phủ dùng bữa.

Thấy đứa con trai út cả ngày chạy bên ngoài chịu về nhà đúng giờ, Trương Tiểu Oản nghĩ mình cũng nên xuống bếp nhiều một chút. Nhưng qua vài ngày, vào giờ cơm trưa hôn nay bà bị Uông Vĩnh Chiêu mắng té tát một trận, ở trước mặt con ông ấy nói không thể chiều bà được. Thấy Uông Vĩnh Chiêu khẩu khí không tốt, Trương Tiểu Oản nghĩ thầm sợ là ông ta lại đang buồn việc nghị sự cho nên cũng tùy ông ấy nói. Bà chỉ cúi đầu đáp, “Sau ta không dám nữa.”

Nhưng đến chiều bà đang muốn đi phòng bếp làm bánh rán hành mà con út thích nhất, còn chưa tới bếp đã thấy con thứ hai đi nhanh về phía bà nói, “Phụ thân để con đi ngăn ngài lại, quả nhiên phụ thân liệu sự như thần.”

“Này……” Trương Tiểu Oản do dự mà nhìn phòng bếp gần ngay trước mặt.

“Ngài mau đi về thôi, nếu không ông ấy lại bực. Ngài cũng biết nhiều ngày nay việc trong trấn nhiều, ông ấy đang buồn bực. Đám quan lại bị ông ấy mắng đến nỗi không dám tới gặp ông ấy, ngày mai con sợ không biết có nên mang Văn Quân tới thỉnh an phụ thân hay không.” Uông Hoài Mộ cười nói với mẹ mình.

Trương Tiểu Oản vừa nghe đã lắc lắc đầu, mang theo bà tử trở về.

Uông Hoài Mộ đi tới đỡ bà sau đó khẽ cười nói, “Ngài xem, như vậy mới tốt.”

“Phụ thân con bực cái gì?” Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ hỏi.

“Hạ quân phái một lão tướng quân tới, nói là từng đánh với phụ thân trước kia. Hôm trước ông ta cướp của trấn Bạch Dương hơn 1000 con dê. Phụ thân tức đến độ muốn chặt đầu ông ta.” Uông Hoài Mộ nhẹ nói với mẹ mình, “Ngài cũng đừng nói là con nói với ngài. Mẫu thân mau đi dỗ ông ấy đi, đừng để ông ấy cáu giận thuộc hạ. Mấy lão đại nhân đã một đống tuổi còn bị phụ thân mắng, cũng quá đáng thương.”

Bình Luận (0)
Comment