Bần Gia Nữ

Chương 25

Lưu Nhị Lang còn chưa dứt lời thì ngoài cửa đã truyền đến một tiếng gào khóc chua ngoa. Lúc này mẹ của Trương A Phúc là Trương Đại Nương đã nghiêng ngả lảo đảo mà nhào vào trong phòng. Bà ta thấy Lưu Nhị Lang thì “Bùm” một tiếng quỳ xuống, sau đó bái lạy ông ta rồi há miệng gào khóc thê lương, “Thanh thiên đại lão gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta. Chúng ta đã sớm phân gia với bọn họ, chẳng còn nửa điểm quan hệ gì. Lần trước chúng ta cũng đã đoạt tuyệt quan hệ với bọn họ, nếu bọn họ có tội thì trăm triệu lần chẳng liên quan gì tới nhà chúng ta. Muốn chết thì để bọn họ tự đi mà chết……”

Bà ta vừa nói xong thì Trương Tiểu Oản đang ngồi yên ở một bên cũng chẳng biết phải nói gì, ngay cả hai gã tùy tùng Lưu Nhị Lang mang đến cũng nghẹn họng mà nhìn. Nam nhân trung niên cầm hộp sâm trên tay mới tiến vào thì thậm chí kinh ngạc đến mức mắt trố ra.

Lưu Nhị Lang giống như đang cực kỳ tức giận, ngực phập phồng không chừng, trên mặt là một mảnh khói mù.

Trương Đại Nương trộm nhìn ông ta, vừa thấy bộ dáng đó của ông ta thì còn tưởng ông ta muốn gây bất lợi cho mình vì thế lập tức càng khóc to hơn, “Đại lão gia, chúng ta và gia đình bọn họ đoạn tuyệt là chuyện cả thôn đều biết. Lưu Tam Nương vô lễ bất kính với ngài là lỗi của nàng ta. Trương A Phúc cũng là kẻ bất hiếu, ngài cứ bắt bọn họ, muốn đánh muốn giết gì thì tùy nhưng chúng ta hoàn toàn chẳng liên quan. Đại Kim nhà chúng ta cũng không có dây dưa gì……”

Nói xong bà ta tiếp tục dập đầu với Lưu Nhị Lang, tiếng trước to hơn tiếng sau khiến Trương Tiểu Oản cảm thấy vết bầm ngày hôm qua nàng dập đầu với ông chủ tiệm thuốc lại đau đớn. Nàng cúi đầu lại nhìn thấy Trương Tiểu Bảo đang chôn đầu trên đùi nàng lộ ra ánh mắt oán hận mà nhìn Trương Đại Nương. Mà trên mặt, trong mắt Trương Tiểu Đệ cũng không giấu được hận. Nàng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười như khóc.

Trẻ con cho dù không hiểu chuyện nhưng cũng không ngốc, cũng sẽ mang thù. Người bà này đối xử tệ bạc với cả nhà bọn họ, điều này sao lại không khiến người ta buồn lòng chứ?

**************

Lưu Nhị Lang cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cho người kéo bà ta ra ngoài.

Trương Đại Nương còn không biết rõ tình huống, lúc này thấy người tới kéo mình đi thì quay đầu hô to với bên ngoài, “Các vị hương thân, đồng hương, mau đến nói giúp nhà chúng ta. Nhà chúng ta thực sự đã đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà Trương A Phúc. Sao vị quan gia này còn muốn mạng người nhà chúng ta chứ……”

Bà ta gào to thê thảm, sau đó không ngừng giãy dụa khỏi hai người đang lôi kéo mình. Sức lực của bà ta cũng không nhỏ, giãy dụa đến mức ngôi nhà tranh giống như sắp sập.

Lưu Nhị Lang tức giận đến mỉm cười, tay hung hăng hất một cái, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, “Quăng ra ngoài.”

Lần này không phải kéo nẵ mà là quăng. Hai người kia đi theo ông ta chinh chiến nhiều năm, thân thể cường tráng khỏi nói. Bọn họ lúc này cũng không kéo nữa mà hai người hợp lực túm người ra cửa sau đó cứ thế hất văng bà ta ra.

Trương Đại Nương bị ném ra thì bịch một tiếng ngã trên đất. Cho dù là người trong nhà cách một khoảng cũng vẫn nghe thấy tiếng này. Sau đó là tiếng kêu thảm thiết hơn cả heo bị chọc tiết của lão bà kia.

Mọi người tức khắc cảm thấy đinh tai nhức óc, nói chuyện cũng không được. Sau khi tiếng ồn bên ngoài tắt dần, Lưu Nhị Lang mới chuyển mặt qua nhìn Trương Tiểu Oản. Ông ta đánh giá nàng vài lần, trong mắt có thương hại, lời lẽ thương tiếc nói, “Ngươi chính là Tiểu Oản?”

Trương Tiểu Oản thờ ơ, cũng chẳng nói gì. Nàng không biết phải nói gì mới tốt. Nàng vừa mới được người trước mặt quyết định vận mệnh về sau, đến quyền lợi để giãy dụa cũng không cho. Thế nên dù biết lúc này nàng nên nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời.

Nàng chết lặng, lại hơi cố chấp mà ngồi ở kia, nếu không phải trên đùi còn đè nặng hai đứa nhỏ thì Trương Tiểu Oản thật sự muốn đi luôn cho rồi.

Lưu Nhị Lang lại cho là nàng bị dọa ngốc, rồi choáng váng nên nhẹ lắc đầu thở dài nói với người bên cạnh, “Vào trong thôn tìm mấy bà tử có kinh nghiệm lại đây chăm sóc Tam Nương ở cữ rồi mời đại phu đến xem sao……”

Lúc này một hán tử nhìn hơn 40 tuổi lĩnh mệnh rời đi. Lưu Nhị Lang lại nói, “Từ từ, ngươi cưỡi ngựa của ta, lên trấn trên mua chút gạo, mì và lương thực, lại mua ít trứng gà.”

Người kia chắp tay, hành lễ với Lưu Nhị Lang nói, “Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay.”

“Tam Cách, ngươi đi mời bà đỡ, còn gọi một người tới đây giúp nấu cơm. Một nhà già trẻ này chẳng có ai có thể trông cậy được……” Lưu Nhị Lang thở dài một hơi, cau mày nhìn Trương A Phúc chỉ ra ngoài có một lúc rồi lại rúc trong phòng sinh cực kỳ bất mãn.

Trên mặt Trương Tiểu Oản là chết lặng, nghe thấy ông ta nói thì không khỏi cười lạnh trong lòng. Nhưng nàng cũng không muốn nói cái gì, bởi vì lúc này Trương Tiểu Bảo, Trương Tiểu Đệ đã đói đến bụng sôi lọc cọc.

Có ăn là tốt rồi. Hoàn cảnh mạnh hơn con người. Vì nuôi sống bọn họ, nàng không thể không học cách chịu đựng và chấp nhận mọi việc.

Lúc này nàng chẳng có tư cách mà nói lại người nào.

**************

Sau đó trưởng thôn cũng tới nói chuyện với Lưu Nhị Lang sau đó mặt mang ý cười rời đi. Không lâu sau người trong thôn cũng sôi nổi tới, có người đưa nắm gạo, kẻ đưa một hai cái trứng gà, còn có thôn trưởng mang thịt khô trong nhà tới.

Những người này đều do Lưu Nhị Lang ra mặt tiếp đón, Trương Tiểu Oản nhận lấy những món quà Lưu Nhị Lang bảo nàng nhận.

Nàng không thể không nhận, ai đến cũng không dám cự tuyệt.

Rất nhanh đã tới trưa, đại phu cũng đã tới khám cho Lưu Tam Nương và bốc mấy thang thuốc. Một lần này phải uống mười thang, bây giờ bốc bốn thang trước hết tổng cộng bốn lượng bạc.

Lúc Lưu Nhị Lang đưa bạc cho đại phu thì Chu thím tới giúp nấu cơm trộm ôm lấy Trương Tiểu Oản mà khóc. Bà thấp giọng nói, “Nhà các ngươi nhưng cuối cùng cũng khổ tận cam lai.”

Trương Tiểu Oản chẳngn ói cái gì, chờ bà khóc xong thì nàng đi vào bếp, tiếp tục nấu nồi canh gà dùng con gà rừng bọn họ để dành cho Lưu Tam Nương.

Đối với nàng mà nói thì đây chẳng phải khổ tận cam lai gì, bởi vì những việc sau này nàng đều không đoán được.

Còn những chuyện xảy ra lúc trước thì cũng đều vì Lưu Nhị Lang mà xảy ra. Nếu ông ta không về thì chưa chắc những chuyện này đã có. Nếu không phải tức giận công tâm, không có ai bức bách thì Lưu Tam Nương cũng không đến mức bị sinh khó.

Đến buổi chiều, Lưu Tam Nương vẫn kiệt sức, hơi thở thoi thóp. May mà đã mời đại phu tới, bà ta cũng uống được một chén thuốc, ăn nhân sâm nên mới có thể giữ được mệnh.

Nếu Lưu Nhị Lang không tới thì sợ là bà ta chết chắc rồi.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn Lưu Nhị Lang đã nắm quyền khống chế Trương gia, mà Trương Tiểu Oản cũng đành mặc cho ông ta sai vòng quanh. Nàng mắt lạnh nhìn người cậu đột nhiên xuất hiện này của mình, không biết rốt cuộc ông ta sẽ mang cả nhà bọn họ đi theo hướng nào.

Không phải nàng bi quan, mà là nàng không cảm thấy việc ông ta hùng hổ tới cứu người thế này sẽ khiến bọn họ tốt lên được bao nhiêu.

Mà sự tình cũng không khác những gì Trương Tiểu Oản dự đoán là mấy. Vào đêm hôm đó, người trong thôn Ngô Đồng lên núi lớn bắt động vật đã trở lại. Trong khi những nhà khác hân hoan vui mừng thì Lưu Khương thị cũng đã chạy từ thôn Lưu gia đến.

Bà ta vừa tới đã xông vào phòng Lưu Tam Nương, lôi kéo tay Lưu Tam Nương còn đang hôn mê mà khóc lớn, “Muội muội số khổ của ta, ngươi làm sao thế này……”

Bình Luận (0)
Comment