Thời gian này Trương Tiểu Oản không được nghỉ ngơi đầy đủ, bất kể thân thể hay tinh thần đều mệt mỏi đến cực điểm. Nàng đã mất hết sức lực để nhiều lời, vì thế nàng không nói gì, chỉ bình tĩnh lấy một cây củi đang cháy quật thẳng lên tay Trương Đại Nương.
Một đòn này khiến Trương Đại Nương rú lên vô cùng thê thảm, vội rụt tay về xoa xoa rồi kêu đau. Bà ta đang muốn chửi ầm lên thì đã bị một gậy nữa của Trương Tiểu Oản dọa chết khiếp. Một gậy này có tốc độ và lực đạo giống như đang sắp giết người……
Ngay tức khắc người đàn bà ngang ngược thành tính này phải ôm đầu chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa kêu to: “Không xong rồi, giết người rồi, cháu gái của Trương gia muốn giết bà nội nàng……”
Trương Tiểu Oản cười lạnh một tiếng, không nghĩ buông tha cho Trương Đại Nương lúc này còn dám can đảm tới nhà bọn họ. Nàng cầm que củi đuổi theo ra cửa, sau đó nhìn thấy thôn dân đến xem náo nhiệt. Trương Đại Nương lúc này thấy có người thì dũng khí dâng lên, muốn quay đầu lại tính sổ với Trương Tiểu Oản. Vào lúc này nàng đã gằn từng câu từng chữ mà nói, “Bà dám kêu một chữ nữa thì ta sẽ gọi thôn trưởng đến, kéo bà cùng lên gặp quan huyện. Cho dù không lấy được mạng bà thì ta cũng sẽ chết trước mặt bà, sau đó biến thành ác quỷ quay về ăn hết cả nhà các người!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói là ngoan độc khiến kẻ vốn khinh nhà nàng yếu ớt, muốn tới kiếm chút lợi như Trương Đại Nương phải sợ hãi. Bà ta nhìn biểu tình không muốn sống của nàng và không dám nói thêm cái gì nữa. Mấy thôn dân đến xem náo nhiệt cũng xám xịt rồi bỏ đi.
“Lần sau bà còn dám tới thì đừng có trách ta đánh chết bà.” Trương Tiểu Oản lạnh lùng mà nhìn bóng dáng bà ta, sau đó bỏ thêm một câu này.
Từ xưa đến nay, mọi người đều mềm sợ cứng đầu, cứng đầu sợ ngang ngược, ngang ngược sợ không muốn sống. Trương Đại Nương vừa nghe lời Trương Tiểu Oản nói thì lập tức co giò chạy trốn.
Mà lúc này thần sắc trên mặt Trương Tiểu Oản quá đáng sợ, thôn dân xem náo nhiệt cũng không dám lại gần.
Trương Tiểu Oản cũng không để ý nhiều, nàng chỉ xoay người về bếp tính toán tiếp tục hầm đầu heo……
Nhưng thân thể nàng quá mức mệt mỏi, vừa đến cửa nhà bếp thì nàng đã suy yếu tới mức không chống đỡ nổi. Chân nàng mềm ra, cả người không chịu được mà ngã xuống đất.
Trương Tiểu Oản té lăn trên đất nở nụ cười khổ, nhưng nàng biết mình không thể ngã lúc này được. Vì thế nàng chỉ có thể cắn chặt răng, nặng nề mà thở hổn hển một hơi, sau đó nhéo đùi mình. Nàng đau đến đổ mồ hôi lạnh, sau đó mới chống tay chậm rãi bò lên.
Lúc đứng lên nàng có cảm giác gì đó và quay đầu ra sau nhìn và thấy Lưu Tam Nương đang ôm Tiểu Muội, trên mặt là nước mắt.
Phụ nhân mới 30 tuổi nhưng thần sắc đã già nua này nhìn nàng với đôi mắt tràn đầy áy náy, đau lòng và cả tuyệt vọng cùng cực.
Bà ta yên lặng rơi nước mắt, cũng không nói lời nào khiến Trương Tiểu Oản tự nhiên đau lòng.
Con người sống trên đời đều có bất đắc dĩ của riêng mình, huống chi một người phụ nữ bị cái nghèo tra tấn đến không có đường ra? Có quá nhiều người sợ là sẽ bị tra tấn đến tinh thần thất thường.
Cuộc đời quả thực là quá đau khổ, khiến người ta không thể thừa nhận, thì còn có ai có thể bình thản đây? Lưu Tam Nương đã coi như không tồi. Vượt qua khoảng thời gian hậm hực lúc ở cữ, cuối cùng bà ta cũng đã nghĩ thông phần nào.
Nếu đổi là một người nhu nhược khác, lúc sinh sản lại bị chị dâu của mình làm ầm ĩ như thế thì hẳn là đã đổ sụp không thể đứng dậy. Điều đó cũng chẳng kỳ quái gì.
Có tim ai làm bằng sắt? Trương Tiểu Oản cũng biết Lưu Tam Nương không phải không muốn đối xử tốt với đứa con gái là nàng nhưng từ ý nghĩ tới hành động thường sẽ cách biệt một bầu trời.
Nghĩ tới đây thì Trương Tiểu Oản cũng hơi chút bình tĩnh. Khoảng thời gian này nàng vẫn bận rộn trong ngoài như một người trưởng thành nhưng con người vẫn phải tồn tại thôi. Ai cũng có mệnh số của mình, nếu nàng đã lựa chọn chăm sóc cho mấy đứa nhỏ trong nhà thì khổ một chút đã sao? Chẳng qua cũng chỉ là do nàng lựa chọn mà thôi.
Nàng không nhìn Lưu Tam Nương nữa mà đi về bếp lò làm việc của mình. Ai cũng có cái khổ của riêng mình. Nàng có trách nhiệm của mình, Lưu Tam Nương cũng có trách nhiệm của bà ấy, mỗi người đều phải tự gánh vác.
Nói hơi vô tình thì ở cái nhà này chẳng ai chịu nổi thêm gánh nặng nào. Một khi ngã xuống chính là ngã xuống, nếu có thể đứng lên thì cố mà đứng, đừng có than trời trách đất. Có than thở cũng chẳng thay đổi được việc gì.
Nàng cũng chưa bị tuyệt vọng đánh bại, Lưu Tam Nương là mẹ của mấy đứa trẻ nên nàng hy vọng bà ấy cũng đừng bị đánh bại.
**************
Lúc chiều tà, Trương Tiểu Bảo mang theo Trương Tiểu Đệ trở về. Trương Tiểu Bảo gùi một bó củi còn to hơn cả người hắn, mà Trương Tiểu Đệ nhỏ gầy bên cạnh cũng ôm một bó củi nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo đi bên cạnh hắn.
Trương Tiểu Oản đứng ở cửa đón hai đứa. Nàng không giúp đứa nào, chỉ đi theo hai đứa cùng mang củi vào trong bếp, sắp gọn gàng.
Ngửi được mùi thịt đầu heo khắp bếp nhưng Trương Tiểu Bảo vẫn giữ bộ mặt thâm trầm xanh mét không hề thay đổi, giống như đang cực kỳ tức giận. Còn Trương Tiểu Đệ thì hít hít cái mũi, nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt khát vọng mà nhìn Trương Tiểu Oản. Hắn vừa buông bó củi đã chạy chậm tới ôm chân nàng, giọng nói mang theo nũng nịu thân thiết gọi: “Đại tỷ, đại tỷ……”
“Thịt ở nhà chính, mau rửa tay rồi qua ăn.” Trương Tiểu Oản nhích người múc một chậu nước sau đó lấy ra một mảnh khăn, rửa sạch mặt và tay cho Trương Tiểu Đệ, sau đó quay sang phía Trương Tiểu Bảo.
Trương Tiểu Bảo không cho nàng rửa hộ, hắn quay mặt đi, cuối cùng cũng mở miệng bằng giọng vô cùng tức giận, “Bà già kia lại tới gây phiền toái cho tỷ sao?”
Nhìn đôi mắt tràn đầy phẫn nộ của Trương Tiểu Bảo, Trương Tiểu Oản “Ừ” một tiếng sau đó duỗi tay kiên quyết túm lấy mặt hắn lau mồ hôi cho đứa nhỏ, “Đệ nghe người khác nói hả? Là nghe ai nói thế? Vậy đệ có nghe người ta nói về việc ta đánh bà ta đuổi ra ngoài không?”
Trương Tiểu Bảo vốn đang trốn nhưng vừa nghe thế thì đã đứng yên. Trương Tiểu Oản lau xong mặt và cổ cho hắn thì hắn mới rầu rĩ trả lời, “Đệ vừa vào thôn thì nghe thấy Hồng thẩm nói. Hổ Oa Tử nói tỷ thật lợi hại, sau này hắn cũng muốn theo tỷ đi chơi.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì không nhịn được cười, sau đó cẩn thận lau tay cho hắn, miệng thì nói, “Không phải sợ bà ta. Nếu có người bắt nạt chúng ta thì không phải sợ, như thế sẽ không ai dám bắt nạt chúng ta nữa.”
Trương Tiểu Bảo lập tức không nghĩ ngợi nhiều mà gật đầu, “Đệ biết, lần sau nếu đệ ở nhà thì cũng sẽ đánh đuổi bà ta ra ngoài, không để bà ta bắt nạt tỷ.”
Bởi vì hắn và Trương Tiểu Đệ đều do một tay Trương Tiểu Oản nuôi lớn, mấy tháng này chỉ có mình nàng quan tâm tới việc ăn uống, sinh hoạt của hai đứa nên tụi nó còn thân với nàng hơn với cha mẹ. Mọi việc tụi nó đều đặt nàng ở phía trước, mở mồm đều là đại tỷ thế này, đại tỷ thế kia. Trương Tiểu Oản không biết bọn họ quá coi trọng nàng như thế là tốt hay xấu, nhưng nàng không có cách nào thay đổi hiện trạng, chỉ có thể tạm thời ngó lơ.
Chờ khi lớn lên bọn họ sẽ biết nỗi khổ của cha mẹ, cũng sẽ biết cái tốt của bọn họ. Hiện tại chỉ có thể tạm thời như thế, nàng cũng nguyện ý để hai đứa dựa vào, đợi chúng lớn lên.
“Ừ, được rồi,” Trương Tiểu Oản cười cười. Nàng thở nhẹ một hơi, cố giữ tỉnh táo nói với hắn, “Nhưng đệ phải ăn thật nhiều trước đã. Có ăn no mới có sức lực, mới có thể đánh đuổi bà ta.”
Nhắc đến ăn thì Trương Tiểu Bảo mới lấy lại tinh thần, bụng cũng vang lên tiếng lộc cộc. Hắn xấu hổ đến lập tức đỏ mặt, bộ dáng nam tử hán uy vũ vừa rồi làm gì còn tí nào.
Trương Tiểu Đệ thì chẳng quan tâm mặt hắn đỏ hay không đỏ, chỉ thấy Trương Tiểu Bảo đã lau xong mặt thì sốt ruột nói, “Đại tỷ, nhị ca, mau lên nhà chính ăn cơm……”
Lúc hắn nói nước miếng còn chảy ra, tí tách rơi xuống đất.