Editor: Đô Đô
Lần này Tiết Lương Bình thật sự tìm đúng phương pháp.
Trong đám người đến dự tiệc đúng là có một vài nhân vật phong vân. Mặc dù Triệu Từ nói không nhiều lắm, cũng không gây náo động, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng có nhân duyên.
Một vòng rượu xuống, đã quen biết rất nhiều người.
"Nghe nói Văn Độ huynh chính là nhân sĩ Bì Lăng huyện?" Nói chuyện là cháu ngoại Lại Bộ Thị Lang Hoàng Uy Viễn Hoàng Giai, lần này cũng tham gia khoa cử, hết sức có cơ hội.
Triệu Từ cười nói: "Chính là đến từ Bì Lăng huyện."
"Đó là một địa phương tốt a." Hoàng Giai đập đập cây quạt vào lòng bàn tay: "Lúc trước Trình Quốc cữu từng đến Bì Lăng huyện nhậm chức quan. Vậy chẳng phải nhân huynh đây cũng là đồng hương của lão nhân gia ngài."
Những người khác nghe vậy, cũng bắt đầu trêu ghẹo.
Trong mắt Triệu Từ chợt tối, lại không sốt ruột tiếp lời.
Mặc dù cho tới bây giờ hắn mới đặt chân đến Bắc Đô thành, nhưng cũng đã nghe nói về thế cục trong triều. Mấy năm nay thái tử điện hạ có chút không ổn, trong triều có rất nhiều đại thần buông lời phê bình kín đáo. Đặc biệt có một vài lão tướng còn tỏ thái độ không thích ra mặt với vị thái tử điện hạ thân thể quá yếu kia. Hiện giờ người thái tử có thể dựa vào chỉ có mình Trình quốc cữu. Lúc này người này lại nhắc tới Trình quốc cữu, còn cố ý nói thân cận như vậy, hắn không thể không cẩn thận chống đỡ.
Còn chưa bước chân vào triều đình đã bị cuốn vào vũng nước đục này, tương lai sau này sẽ rất bất lợi.
Hắn cười mỉm nói: "Bì Lăng huyện chỉ là một vùng đất thôn quê hoang dã mà thôi, ở đâu đảm đương nổi như lời Hoàng huynh nói."
Hoàng Giai cười nói: "Chao ôi, đảm đương nổi đảm đương nổi."
Có lẽ nhìn ra Triệu Từ dầu muối đều không ăn, những người đằng sau cũng không lấy hắn làm đề tài trò chuyện nữa.
Tiết Lương Bình âm thầm kéo áo hắn, ý bảo hắn mau chủ động kết giao. Hắn lại chỉ lắc đầu cười.
Lần này tới cũng chỉ là đến xem một chút tình huống, biết thêm một số người. Sau khi đã tới mới phát hiện những người này trên cơ bản không có cái gì đáng kết giao.
Hắn thầm trách bản thân đã không suy tính chu toàn.
Nếu quả thật là người đáng giá kết giao, vạn vạn sẽ không ở thời điểm này kết bằng giao hữu, xếp đặt buổi tiệc. Kéo bè kết phái rõ ràng như vây, đã cho thấy đối phương ở thế yếu.
Bất quá hôm nay cũng coi như không có đến không. Ít nhất có thể khẳng định một sự kiện. Từ trong miệng những người này cũng biết được tình thế trung cuộc trong triều. Đối với việc dấn thân vào triều chính sau này vô cùng có lợi thế.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, những người này vẫn đang nói cười ríu rít, chén đi rượu lại, Triệu Từ âm thầm có chút không kiên nhẫn. Cố ý đổ vài ly rượu lên áo, trên người nồng nặc mùi rượu, lúc này mới mắt nhắm mắt mở đứng lên, lảo đà lảo đảo nói: "Tửu lượng hôm nay của ta hơi tệ, e sợ uống tiếp sẽ bêu xấu, Triệu Từ xin cáo từ trở về trước, lần sau có cơ hội lại cùng các vị tụ hội."
Người khác thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt đục ngầu, biết là đã say. Giữ hắn lại cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát cười đùa để hắn rời đi.
Tiết Lương Bình đưa hắn ra tới cửa: "Nơi này cách khách điếm không xa, huynh cứ đi về trước, lát nữa ta về sau." Nói xong kích động chạy lên lầu. Hiển nhiên cực kỳ cảm thấy hứng thú với buổi tụ hội này.
Triệu Từ không để ý tới hắn, lung la lung lay đi ra cửa.
Bởi vì là kỳ thi mùa xuân mới qua, mặc dù sắc trời đã tối, Bắc Đô thành vẫn còn rất náo nhiệt. Khắp nơi đều có đèn lồng treo cao cao. Trên đường tràn đầy sĩ tử cùng con em thế gia du ngoạn.
Cách Trạng Nguyên lâu một đoạn hơi xa, Triệu Từ vốn đang say khướt đột nhiên thanh tỉnh, trong mắt đục ngầu cũng thay đổi trở nên trong trẻo. Một thân mùi rượu nồng nặc tản ra theo gió, khiến người đi ngang qua có chút ghét bỏ.
Hắn thấy ánh mắt của người khác, lập tức đưa cánh tay áo lên mũi ngửi, mùi rượu bốc lên khó ngửi, trên mặt lại không nhịn được bật cười.
"Phấn son bột nước, phấn son bột nước tốt nhất đây, cô nương, tới xem một chút đi."
Bên cạnh truyền đến tiếng lão bà bà thét to. Triệu Từ theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy mấy nữ nhân vô cùng cao hứng vây quanh sạp hàng chọn phấn son. Sạp hàng kia ở dưới ánh sáng đèn lồng trông rực rỡ muôn màu.
Đợi mấy nữ nhân kia đi hết, Triệu Từ mới đi qua xem.
Lão bản nương cười nói: "Vị công tử này muốn mua phấn son bột nước cho nương tử ở nhà sao? Sạp nhỏ này của ta những là nổi danh khắp Bắc Đô thành, hảo cô nương nào cũng đều thích dùng phấn son nhà ta hết."
Triệu Từ nghe thấy hai chữ nương tử, trên mặt chợt lóe qua một tia co quắp. Thấy trong sọt là những hộp phấn son tinh xảo, giật mình, cầm lên một hộp bằng gỗ khắc hình bông hoa sen: "Đây là mùi hoa sen?"
"Đúng là mùi hoa sen, mùi hương thơm ngát, nữ tử đã thành thân thích nhất mùi hương này." Lão bản nương nhiệt tình đẩy mạnh sản phẩm tiêu thụ.
Triệu Từ nghĩ tới mùi hương thơm ngát phảng phất trên thân người kia, tuy nhàn nhạt, nhưng rất dễ ngửi. Chắc là nàng cũng thích mùi hương thanh thanh như thế này đi.
Đem cái hộp nắm trong lòng bàn tay, lấy ra một nén bạc nhỏ.
Lão bản kia nương hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy, tìm tiền xu trả lại: "Nếu nương tử nhà công tử thích, lần sau lại đến mua nhé, ngày nào ta cũng bán ở đây."
Triệu Từ cười khẽ gật đầu: "Đa tạ."
Rời khỏi sạp hàng, hắn mới đưa hộp phấn trong tay lên mũi ngửi một cái. Cái hộp nho nhỏ, lớp phấn bên trong hồng hồng. Mặc dù không biết cách dùng thế nào, nhưng hắn biết nữ tử cực kỳ yêu thích cái này. Cẩn thận nhét cái hộp vào chiếc túi may trong ống tay áo. Hắn an tâm sờ sờ tay áo, tâm tình thế nhưng thập phần dễ chịu.
"Quả nhiên là Văn Độ huynh."
Sau lưng có một người đi tới, Triệu Từ nghe tiếng quay người lại, hóa ra là người quen. Trí nhớ của Triệu Từ vô cùng tốt, phàm là gặp một lần liền nhớ, nên mới nhìn một cái liền nhận ra, người này chính là người có duyện gặp mặt mấy tháng trước Lý Văn Đạo.
Quả nhiên, đi theo phía sau hắn chính là vị huynh đài tên Giang Lâu.
Hôm nay hai người đều mặc cẩm bào thắt đai ngọc, trông cao sang quý khí hơn lần gặp ở Bì Lăng huyện.
Triệu Từ biết hai người này đều là nhân sĩ Bắc Đô thành, ở địa bàn nhà mình tự nhiên không cần cẩn thận như vậy như ở bên ngoài. Xem cách ăn mặc của hai người này, ắt hẳn không phải là người thường.
"Lý huynh, Giang huynh."
"Văn Độ huynh, đã lâu không gặp?" Lý Văn Đạo cười tít mắt, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Triệu Từ cười nói: "Đa tạ Lý huynh nhớ, hết thảy đều tốt, chỉ là đã lâu chưa gặp lại hai vị nhân huynh, qua mấy ngày nữa, ta phải trở về quê hương. Không ngờ hôm nay lại có duyên gặp mặt."
Lý Văn Đạo khoát tay: "Ta đã sớm biết Triệu huynh đến Bắc Đô thành, chỉ lo sợ quấy rầy huynh ôn thi, nên vẫn chưa ra mặt. Hôm nay đến khách điếm tìm huynh, lão bản nói huynh đã đến Trạng Nguyên lâu rồi, nên liền hảo hảo tới tìm huynh. Không ngờ có thể gặp huynh ở trên đường phố."
Giang Lâu cười chắp tay: "Nhị vị có ý muốn hàn huyên, không bằng đi tìm một tửu quán vừa uống rượu vừa đàm đạo, cũng tiện giải trùng thèm ăn của ta."
Nghe hắn pha trò, Lý Văn Đạo cùng Triệu Từ nhìn nhau cười cười.
************
"Nguyên lai Lý huynh là cháu ngoại xa của Trình quốc cữu." Sau khi Triệu Từ biết được thân phận của Lý Văn Đạo, âm thầm kinh ngạc. Hôm nay hắn cùng vị Trình quốc cữu này cũng quá có duyên phận.
Lý Văn Đạo lại khoát khoát tay: "Không đề cập tới cũng được. Chẳng qua chỉ là cái danh bên ngoài mà thôi, sau một lần gặp mặt, thì chưa từng gặp lại. Cũng không giống người khác có gia thế dựa vào. Ta là một võ quan, cùng mấy người văn nhân bọn họ cũng không có chung chủ đề để nói chuyện."
Triệu Từ lại không ngờ Lý Văn Đạo còn là một võ quan: "Xem khí độ của Lý huynh, ta vẫn nghĩ huynh cũng là sĩ tử tham dự khoa khảo."
"Ha ha ha a." Lý Văn Đạo nghe vậy hắng giọng mỉm cười: "Lão cha ta trọng võ khinh văn, nên ta mới học theo dáng vẻ văn nhân mua vui cho lão nhân gia ngài. Bình thường cũng thường ra vẻ thư sinh, kết giao với một vài văn nhân nhã sĩ, không để cho mình làm người dốt đặc cán mai."
Lại nói: "Đâu giống Văn Độ huynh, kỳ thi mùa xuân năm nay đã qua, không lâu sẽ yết bảng, nếu khảo trúng bảng vàng, chắc chắn sẽ được vào triều diện thánh. Đó mới là hình mẫu chúng ta nên noi theo."
Triệu Từ xua tay: "Xuân bảng chưa ra, hết thảy đều không thể nói trước, hiện giờ ta cũng không nghĩ đến chuyện đó, chỉ an tâm ở đây thêm mấy ngày chờ đợi kết quả."
"Triệu huynh đúng là hào phóng sảng khoái. Lý Văn Đạo bưng ly rượu lên cùng Triệu Từ khẽ chạm một cái, uống một hơi cạn sạch. Cười nói: "Mấy ngày nay tại đây tụ tập một vài sĩ tử, đề tài nhắc đến nhiều nhất chính là đề thi đình năm nay, nguyên một đám nói năng hùng hồn, cứ như nắm được tâm tư Thánh thượng, dáng vẻ thập phần đắc ý. Ta nghe nhiều cũng cảm thấy không thú vị. Ngược lại không biết Văn Độ huynh có cao kiến gì, không bằng nói ra, ta cũng có thể cùng Văn Độ huynh hảo hảo tham thảo một hai."
Giang Lâu ở bên cạnh nói: "Nếu là ta, chắc chắn sẽ nói về Đột Quyết sự. Không ngờ năm nay đám nhãi nhép đó dám xâm phạm lãnh thổ nước ta, thật sự là ăn gan hùm mật gấu"
Lý Văn Đạo cười nói: "Dùng đề tài võ sự khảo nghiệm năng lực của sĩ tử, chỉ có ngươi mới có thể nghĩ đến thôi. Chắc là bình thường ngươi luôn nghĩ tới chuyện đi đánh Đột Quyết phải không?"
Giang Lâu vỗ vỗ đầu, ngượng ngùng cười.
Triệu Từ cười uống một ngụm rượu: "Mặc kệ là văn sự hay võ sự, đều là dân sinh. Đương kim thánh thượng yêu dân như con, văn sự võ sự đều có khả năng. Không phải là chuyện chúng ta có thể phỏng đoán."
Lý Văn Đạo bình tĩnh nhìn hắn một lát, đột nhiên nói: "Hôm nay Văn Độ huynh đến Trạng Nguyên lâu dự tiệc, tại sao lại rời đi sớm vậy?"
Triệu Từ cười nói: "Tửu lượng không tốt, đi ra ngoài hít thở không khí."
"Lần nào Văn Độ huynh cũng đều nói vậy, lần trước cũng từ chối lời mời của Chúc Nam Sơn kia như thế. Xem ra cùng Văn Độ huynh giao hữu, phải tự có một phen chú ý. Bất quá ta huynh có duyên gặp mặt hai lần, Văn Độ huynh cũng không thể nhượng bộ lui binh, ta không phải là người khéo ăn nói, Văn Độ huynh có muốn kết giao với ta?"
Triệu Từ nghe cung đàn hiểu nhã ý, bưng ly rượu lên, nói với hai người: "Nếu như hai vị không chê ta nhàm chán cổ hủ không thú vị, nguyện vì lương hữu."
"Ha ha ha, không chê không chê, Văn Độ huynh so với cái kia... Văn Độ huynh không nhàm chán cổ hủ một chút nào."
Lý Văn Đạo hắng giọng cười to, bưng ly rượu lên. Giang Lâu cũng bưng ly rượu lên theo: "Chén này quá nhỏ, lần sau phải đổi cái lớn hơn."
Ba người sảng khoái cười to, uống một hơi cạn sạch.
Ba người trò chuyện với nhau thật vui, mãi cho đến giờ cấm đi lại ban đêm mới đứng dậy cáo biệt ai về nhà nấy.
Thấy Triệu Từ trở về khách điếm, Lý Văn Đạo mới dẫn Giang Lâu rời đi.
Giang Hàng Hiên: "Triệu Văn Độ này nói chuyện khôn khéo có trước có sau chặt chẽ không một khe hở, không phải là dạng người ngay thẳng."
"Nếu hắn là người ngay thẳng, ta đã coi thường hắn. Ngươi xem mặc dù lời hắn nói không nhiều, lại không thấy nửa phần kiêu ngạo. Hiển nhiên là đã tính trước, chỉ là không muốn cùng người khác tranh phong. Tuy hôm nay hắn không nói ra suy đoán về đề thi đình, nhưng cũng ngầm nói ra ý tưởng của bản thân. Dân sinh... Hắn có thể nghĩ đến điều này, tự nhiên đã có sự chuẩn bị kỹ càng."
"Công tử biết nhiều sĩ tử như vậy, vì sao lại đặc biệt cảm thấy hứng thú với hắn, hôm nay còn ba ba đi tìm hắn."
Lý Văn Đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, cười nói: "Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy người này giống như thập phần quen mặt. Thấy hắn khiến người khác sinh yêu mến mà thôi. Khó có được một bằng hữu không biết rõ nội tình, ngược lại vô cùng thú vị."
Giang Lâu bĩu môi: "Công tử cũng nên để tâm một chút, vị kia cũng đã tìm người lung lạc đám sĩ tử này, ngài còn không quan tâm ngó ngàng."
"Nếu bọn họ dễ bị lung lạc như vậy, thì chỉ là phường giá áo túi cơm mà thôi." Lý Văn Đạo không cho là đúng, xoay người cất bước chân nhẹ nhàng đi vào trong màn đêm.
Giang Lâu không có cách nào khác, chỉ đành đuổi sát theo.
Đi theo một chủ tử không để bụng như vậy, thật sự phải hao tổn rất nhiều tâm tư.
***************
"Nghe nói đỗ thi đình là có thể vào triều gặp vua, lần này Từ ca nhi mà trúng cử, chẳng phải cũng có thể nhìn thấy dung nhan của Hoàng thượng?" Triệu nhị nương ngồi ở trong sân nhà La Tố, hiếu kỳ hỏi chuyện này.
Bởi vì Triệu Từ tham gia thi đình, hiện giờ toàn bộ người Triệu gia thôn đối với quy củ kiểm tra khoa cử đều biết tường tận.
Triệu Đại Mộc nói: "Phải gọi là cử nhân lão gia."
"Đúng đúng, là cử nhân lão gia." Triệu nhị nương vội vàng sửa lời.
Triệu mẫu cười nói: "Các ngươi đều là trưởng bối, đâu cần phải chú ý như vậy. Có làm quan lớn hơn nữa, trở về cũng phải ấn quy củ đến."
Triệu nhị nương nói: "Ta đây cũng không dám, đều nói, cử nhân lão gia chính là sao Văn Khúc. Chúng ta sao có thể không tôn kính sao Văn Khúc." Lại nói: "Hơn nữa, sau khi cử nhân lão gia của chúng ta trúng cử lần này, sau này sẽ là đại quan. Triệu gia thôn chúng ta chưa từng xuất hiện một đại quan, đây chính là kiêu hãnh của chúng ta. Lão tẩu tử, ngươi này đúng là có phúc khí."
"Ai nha, cũng là nhờ có mọi người giúp đỡ nhiều." Trong miệng Triệu mẫu khiêm tốn, trên mặt lại tràn đầy vui vẻ.
La Tố ở trong phòng bếp bận việc xong rồi, mới xách băng ghế ra ngoài, cùng Triệu Đại Mộc nói tới chính sự.
Đám gà con nuôi dưỡng lúc trước xem như trưởng thành, trừ vài chục con gà mái đẻ trứng ra, La Tố muốn đem tất cả số gà còn lại đi bán, dọn ra địa phương lại dưỡng một đám gà. Những nhà khác trong thôn đều có quyết định này. Bất quá trong huyện kia dường như không có nhu cầu mua lớn như vậy. Dù sao cả thôn gộp lại, nói ít cũng phải có trên ngàn con gà muốn bán.
Hiện giờ Triệu Đại Mộc vào nam ra bắc làm ăn cũng không tệ lắm, bình thường cũng giúp người trong thôn mang đồ đi bán, lời không ít bạc, cũng có phương pháp kinh doanh riêng. Bây giờ nghe La Tố nói đến chuyện này, liền động tâm tư.
Triệu nhị nương nói: "Chuyện tốt như vậy ngươi cũng không cần phải nhớ tới Đại Mộc thúc ngươi, tự ngươi cũng có thể cầm đi đổi bạc."
Hiện giờ nhà bà đã thành phú hộ, đều dựa vào Triệu Thành tức phụ hỗ trợ giật dây, nên có chút ngượng ngùng.
La Tố cười nói: "Ta đối với mấy cái này cũng không hiểu nhiều lắm, mà lại là phận nữ nhân không nên lộ mặt nhiều. Vả lại hiện giờ Nhị đệ trúng cử nhân, trong nhà cũng không tiện làm chuyện buôn bán. Ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc đất đai."
Nói đến nói đi La Tố rất muốn làm buôn bán, kiếm tiền nhanh. Nhưng vừa nghĩ đến bối cảnh xã hội gò bó. Không chỉ vậy việc buôn bán ở thời đại này so với đời sau còn phải phiền toái. Tin tức cùng giao thông bất tiện, nói chuyện làm ăn phải chạy đi khắp nơi, thời gian lênh đênh trên đường vô cùng dài, hơn nữa một nữ nhân như nàng bàn việc buôn bán rất dễ bị thua thiệt. Hiện giờ có ruộng có đất có bạc, mắt thấy Triệu Từ cũng có tiền đồ, nàng cũng buông bỏ chấp niệm với việc kiếm nén bạc to.
Hơn nữa cuộc sống trong thôn rất tốt, tốt hơn cuộc sống bên trong đại trạch rất nhiều.
Triệu Đại Mộc nói: "Nếu muốn làm cuộc buôn bán này, thì phải đi xa, Bì Lăng huyện bên này không có nhiều tửu lâu quán cơm lắm, không cần nhiều thịt gà như vậy."
La Tố gật đầu: "Nếu có thể hành, thuận tiện bán luôn trứng gà. Ta xem chừng qua hơn tháng nữa, cũng có thể đi thu trứng gà. Đến lúc đó chừng trăm quả trứng gà nhà nhà đều có. Cũng là một số lượng khá lớn."
Triệu nhị nương nói: "Đúng vậy, gà lần này cũng không biết như thế nào, to khỏe như vậy. Mắt thấy không đến hơn một tháng là có thể đẻ trứng. Triệu Thành tức phụ, biện pháp này của ngươi thật sự rất hay. Hiện người ở trong thôn đều đang ồn ào, nói muốn mở rộng chuồng gà trong nhà, dưỡng thêm mấy con gà. Sau này chỉ là bán trứng gà, cũng có thể đổi không ít bạc. Hơn nữa có đám gà này, người trong thôn chúng ta cũng không cần buồn rầu vì cuộc sống này."
La Tố đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy bên trong chuồng gà vang lên một trận tiếng kêu khanh khách khanh khách. Triệu mẫu nghe vậy vội vàng buông việc trong tay đi xem.
La Tố đang muốn đi qua, thì thấy Triệu mẫu kêu lên: "Ai nha đẻ trứng, gà nhà ta đẻ trứng."
Mấy người nghe vậy chạy nhanh tới. Chỉ thấy một con gà mái ngẩng đầu ưỡn ngực ở bên cạnh chuồng gà đi một vòng, sau đó thập phần kiêu ngạo khanh khách kêu. Bên cạnh có gà mẹ khác cũng chạy qua chuồng nó ở nhìn thoáng qua, dùng miệng mổ lần lượt lần lượt, rồi chạy về chuồng mình gà chờ đợi.
"Xem xem, này gà mẹ đẻ trứng đều muốn ganh nhau."
Triệu nhị nương vui sướng cười nói.
Gà nhà La Tố đẻ trứng, tin tức này liền truyền ra rất nhanh. Triệu Thành tức phụ thật sự là biết dưỡng gà a, gà lớn nhanh nhất không nói, gà mẹ nhà nàng còn đẻ trứng sớm nhất. Ước chừng phải đẻ trứng sớm hơn gà mẹ bình thường một tháng. Đây thật sự là chuyện lạ ly kỳ a.
Vì chuyện này, mấy người nuôi gà mát tay còn đặc biệt đến nhìn.
La Tố nhân cơ hội nói: "Đây cũng không phải là công lao của ta, mà là công lao của bọn nhỏ Triệu Lâm, nếu không có bọn nhỏ chịu khó ngày ngày đi đào giun đất, gà trong nhà cũng không thể chắc khỏe được như vậy. Cho nên mấy quả trứng gà đầu tiên này, ta định thưởng cho bọn nhỏ ăn hết."
"Đúng đúng, bọn nhỏ cũng vất vả." Những người khác tràn đầy đồng cảm: "Quay đầu lại trong nhà ra trứng gà, sẽ nấu cho bọn nhỏ ăn. Dù sao hiện nay ở nhà cũng không thiếu gà, về sau mỗi ngày đều có thể ăn được một quả trứng."
Sau khi nuôi gà sau, nói ra lời này tự nhiên tràn đầy sức mạnh.
Bên cạnh bọn nhỏ vừa nghe, lập tức hoan hô không thôi, lại cầm lấy tiểu cái cuốc ra ngoài bắt con giun đi, nghĩ tới vội vàng bắt con giun, đem trong nhà gà dưỡng mập, ngày khác còn có thể ăn được một trận thịt gà đâu.
Gà trong nhà đẻ trứng sớm, Triệu mẫu cảm thấy đây là dấu hiệu tốt. Cho nên mỗi ngày đều cực kỳ chịu khó chiếu cố những con gà này.
Có Triệu mẫu chú ý, La Tố cũng không đặt nhiều tâm tư lên việc dưỡng gà.
Những loại gia cầm này đều là trước lạ sau quen, hiện giờ ai cũng biết cách chăm chúng, nàng cũng không cần phải tự mình ra trận. Lúc này cây mía trong ba mươi mẫu đất trên sườn núi kia dài vô cùng tốt. Ước chừng qua một tháng nữa là có ăn cây mía để ăn.
Bây giờ còn sớm, nàng cần phải đi tìm người đàm phán bán cây mía. Đợi cây mía thành thục mới đi tìm người mua, đến lúc đó sẽ muộn mất. Nước đến chân mới nhảy không phải là phong cách của người làm ăn.