Bần Hàn Tức Phụ

Chương 46

Triệu Từ sắp trở về, tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Triệu gia thôn chấn động đôi chút.

Lão tộc trưởng muốn mở tiệc cơ động, Triệu mẫu lại trực tiếp cự tuyệt.

"Trước mắt lập tức sẽ phải thu lúa, mỗi nhà mỗi hộ đều bận rộn làm việc tay chân, nơi nào có sức làm chuyện này. Hắn cũng không phải là ngoại nhân, không cần khiến người trong thôn phí công phí sức như vậy." Bà đây cũng là nói lời thật lòng. Nhi tử mình mặc dù làm quan, nhưng trong mắt bà, mãi mãi là đứa con trai bé bỏng. Cũng là con cháu Triệu thị.

Lão tộc trưởng nói: "Đến cùng cũng là người làm quan đầu tiên của Triệu gia thôn chúng ta, ta nghĩ vẫn là nên náo nhiệt một chút."

Ông lại nhìn La Tố ngồi bên cạnh bàn: "Triệu Thành tức phụ, ngươi thấy có đúng không?"

La Tố ngẩng đầu, suy nghĩ một lát mới nói: "Ta nghĩ nên làm theo ý nương ta, không nên làm lớn. Trong thư nhị đệ cũng dặn dò, lần này trở về vì muốn thăm thân nhân, không muốn mọi người phải bận lòng.” Đương nhiên, trong chuyện này còn có một lý do nữa. Dù sao Triệu Từ cũng vừa mới làm quan, nếu ở nhà quá phô trương, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.

Nàng lại không thể nói ra lời này, như vậy sẽ khiến trong lòng mọi người có vướng mắc, chỉ có thể lấy cớ uyển chuyển từ chối.

Lão tộc trưởng hiển nhiên có chút không vừa ý: "Đây chính là đại sự trong tộc chúng ta. Hiện giờ mỗi nhà mỗi hộ cũng không thiếu chút bạc này. Cũng không thiếu người, đến lúc đó tìm vài phụ nhân biết nấu nướng đến làm là được, không làm trễ nãi công việc."

"Chỉ là đến cùng không tốt, ngày mặc dù tốt, cũng phải tiết kiệm một chút." Triệu mẫu cũng tính qua tiệc cơ động này, này nếu làm ra, chính là một khoản bạc đâu. Số bạc đấy, còn không bằng để người trong tộc xây thêm cái trư xá mua chút heo con trở về nuôi, cuối năm còn có thể ăn nhiều một chút thịt heo đâu.

La Tố nhìn ra lão tộc trưởng không nghe được lý do hợp lý sẽ không chết tâm, dứt khoát nói: "Nếu không như vậy đi, ta không làm tiệc cơ động nữa, chờ Nhị đệ trở về, ta xin mời mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng cùng đến ăn bữa cơm, tiện thể nhờ các vị trưởng bối dăn dạy  Nhị đệ một phen."

Triệu mẫu vội vàng nói: "Đây cũng là ý kiến hay, liền làm ở nhà ta đi."

Lão tộc trưởng do dự một chút, thấy bà tức hai người đều không buông miệng, đành phải thỏa hiệp: "Được, bất quá này xử lý bàn tiệc gì đó, phải dùng tiền trong tộc. Cũng không thể để cho các ngươi ra. Đều là một mảnh tâm ý của mọi người."

La Tố cười nói: "Chuyện này tự nhiên sẽ không từ chối, đều là người họ Triệu, cũng không nên phân biệt rạch ròi như vậy."

Thương lượng xong xuôi, lão tộc trưởng nhanh chóng đi về tìm nhi tử nhà mình thương lượng chuyện này. Dầu gì cũng phải để sau khi Triệu đại nhân trở lại, cảm nhận được một chút cảm tình của người trong tộc. Sau này cũng không quên gốc quên nguồn.

Mặc dù Triệu Từ nói muốn trở về, nhưng là dù sao ngày không có nhắc.

Một vài bàn tiệc cũng không thể chuẩn bị sớm. Mỗi nhà mỗi hộ dứt khoát chọn hai con gà mập mạp mang đến nhà La Tố trước. Đợi sau khi Triệu Từ trở về, liền trực tiếp thịt gà làm tiệc.

La Tố không thể từ chối, lại không muốn làm cho sân nhỏ đẹp đẽ nhà mình bị phân gà làm bẩn, dứt khoát vây cái hàng rào bên ngoài tiểu viện, đem chuông ra dưỡng gà ở bên trong, mỗi ngày nhờ hai người Trương thúc Trương thẩm cho gà ăn, đỡ bị đói gầy.

Chờ vài ngày, vẫn không thấy Triệu Từ trở về, lúa trong ruộng đợi không được cần phải gặt xuống.

Sáng sớm, mỗi nhà mỗi hộ mặc quần áo vải thô, người lớn thì cầm lưỡi hái, hài đồng thì  không đến học đường, ôm thùng gỗ đi theo người nhà ra ruộng.

Tống phu tử cũng không trở lại thị trấn, mà đi theo các thôn dân tham gia náo nhiệt, nhìn xem cảnh tượng người nông dân thu hoạch.

Trên đường nhiều người, vô cùng náo nhiệt, mấy ông lão thậm chí hát vang bài (mùa thu hoạch ca) La Tố từng hát,  mấy hài tử cũng học theo, nhấc theo thùng theo ở phía sau cất cao giọng hát.

"Sóng lúa cuồn cuộn ánh kim quang, mười dặm tiếng hát mười dặm hương, mùa thu hoạch tin vui truyền khắp ngả, mọi nhà hớn hở, hớn hở.

Sóng lúa cuồn cuộn ánh kim quang, lưỡi hái quơ múa trục lăn lúa lăn lăn, lòng người vui vẻ tăng gia sản xuất, mùa thu hoạch lương thực chất đầy kho, chất đầy kho..."

Triệu mẫu ở trong viện nhà mình cho gà ăn, nghe xa xa truyền đến tiếng hát, cười nói với Triệu nhị nương: "Hôm nay đi thu lúa, xem ai nấy đều thật sự cao hứng."

Triệu nhị nương đang nhặt rau, chuẩn bị buổi trưa làm cơm cho công nhân nhà La Tố ăn, nghe Triệu mẫu nói vậy, tiếp lời: "Lần này loại nhiều lúa, thu hoạch nhiều hơn năm ngoái, tự nhiên là vui vẻ. Đừng nói bọn họ, bên trong ruộng đất nhà ta kia, năm nay cũng có thể thu được không ít lương thực." Hôm qua bà cùng nam nhân nhà mình tính toán một chút, chỉ sợ có thể thu hơn vạn cân lương thực. Ăn đều ăn không hết.

Nhớ tới chuyện này, Triệu nhị nương ngoác miệng cười toe toét.

Triệu mẫu cười nói: "Nhà các ngươi đều đã xây xong rồi, tân nương tử khi nào thì vào cửa?"

"Còn sớm đâu, ta còn phải hảo hảo nhìn ngó." Hiện giờ Triệu nhị nương có của ăn của để, cũng bắt đầu tuyển chọn con dâu. Dù sao Triệu gia thôn nổi danh giàu có thôn, nhà bà lại có chút gia sản, không lo lắng không tìm được người trong sạch đâu.

Triệu nhị nương cười nói: "Ngược lại Triệu đại nhân, hiện giờ nhưng là công thành danh toại, này cũng muốn tìm thê tử đi."

Triệu mẫu nghe vậy, trên mặt tràn trề vui mừng: "Lần này trở về, ta tự nhiên là muốn đề." Bà rất muốn ôm tôn tử.

Triệu Từ vừa tới cửa thôn, thì nghe thấy cười nói vui vẻ vẳng ra từ ruộng đất trong thôn. 

"Hôm nay có chuyện gì mà náo nhiệt như thế?" Tề vương mặc một thân lụa bào màu lam trên mặt chợt lóe qua một tia ngạc nhiên.

Giang Lâu theo ở phía sau cũng có chút tò mò nhìn về phía bên kia.

Triệu Từ nghiêng tai lắng nghe, cười nói: "Xem ra hôm nay mọi người đều xuống ruộng đi." Hắn từng nghe qua đại tẩu nhà mình hát (mùa thu hoạch ca) cũng biết gặp mùa thu hoạch lớn, mọi người mới có thể cao hứng hát bài hát này.

Lý Triết lập tức tỉnh táo tinh thần, cười nói: "Quả thật là cải lương không bằng bạo lực. Đi, chúng ta mau đến xem đi."

Ba người vốn định cải trang vi hành một lần, đáng tiếc có đại nhân vật Triệu Từ của Triệu gia thôn ở đây, mấy người vừa vào thôn, liền bị phát hiện.

"Trở về, trở về, Triệu đại nhân của chúng ta về rồi."

Mấy tẩu tử đứng cạnh bờ ao rửa rau thấy có người cưỡi ngựa vào thôn, biết Triệu Từ sắp trở về, đầu óc lóe tinh quang nhìn nhiều mấy lần, quả thật thấy Triệu Từ cưỡi trên một con ngựa, thanh sam tung bay, chẳng phải chính là Triệu đại nhân tuấn tú của bọn họ sao?

Sau khi thấy rõ, lập tức buông việc trong tay, chạy vào trong thôn hét to.

Chẳng mấy chốc, một vài phụ nhân cùng lão nhân ùa ra tiếp đón.

"Quả thật là Triệu đại nhân trở về."

Một đám người vây quanh ba người Triệu Từ tiến vào trong thôn.

"Nơi này thật sự là Triệu gia thôn?"

Giang Lâu kinh ngạc nhìn thôn trước mắt. Vừa rồi ở bên ngoài không phát hiện, vào sâu mới biết được, phòng ở trong thôn này thật sự không giống như trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không phải là phòng đất xụp xệ. Đa phần đều là gạch xanh đại nhà ngói, trong thôn cũng vô cùng sạch sẽ, không thấy phân súc sinh và nước tiểu.

Đột nhiên nhìn thấy, còn tưởng rằng là đến thôn trang nổi danh đấy.

Một lão phụ nhân cười nói: "Trong thôn xây phòng ở mới, đại nhân không tìm ra nhà được đâu. Mau theo chúng ta trở về, nương ngươi rất nhớ ngươi đấy."

Triệu Từ dắt ngựa đi theo mấy người bọn họ, trong mắt cũng mang theo ánh sáng lung linh. Nơi này và lúc hắn rời đi, xác thực đã thay đổi.

Sau khi Triệu mẫu nghe tin nhi tử mình trở về, liền buông việc trong tay chạy vọt ra.

Xa xa nhìn thấy bóng dáng Triệu Từ, hai mắt nhòe đi, vừa lau nước mắt, vừa chạy đến nghênh đón. Thấy Triệu Từ chạy đến bên người hành lễ với bà, mới vội vàng bắt lấy tay hắn: "Hiện giờ ngươi đã là đại nhân, không thể tùy tiện quỳ như vậy. Mau để vi nương xem xem có gầy đi chút nào hay không."

Triệu mẫu nuốt lệ vuốt ve gương mặt Triệu Từ, hít một hơi: "Ngược lại gầy một chút."

"Nhi tử ở bên ngoài hết thảy đều tốt, chỉ là khiến nương lo lắng." Triệu Từ hơi xúc động. Thân là con của người, mặc dù hắn hiện giờ công thành danh toại, lại không thể hầu hạ bên cạnh mẫu thân. Thật sự là vô cùng bất hiếu.

Người bên cạnh khuyên: "Trở về là tốt rồi, đây chính là đại hỷ sự, đại tẩu tử đừng khóc nữa."

Triệu mẫu vội vàng lau lau nước mắt: "Đúng, ta đây phải thật cao hứng. Nhi tử ta trở về, những ngày này vi nương hảo hảo bồi bổ cho người." Đang định dắt Triệu Từ đi vào nhà, thì thấy hai hậu sinh trẻ tuổi đứng phía sau Triệu Từ. Mặc dù có vẻ giống thiếu gia bên trong thị trấn, nhưng khí chất lại vô cùng xuất chúng. Triệu mẫu tự nhiên không biết khí chất là cái thứ gì, chỉ cảm thấy trông thập phần tuấn tú, so với bất luận người nào bà gặp qua đều đẹp mắt hơn. Đương nhiên, so với nhi tử bà thì còn kém một phần.

Bà còn chưa hỏi ra miệng, Triệu Từ liền giới thiệu: "Hai vị này là bằng hữu của nhi tử ở Bắc Đô Thành, lần này nghe nói nhi tử muốn về quê, tiện đường đến thăm hỏi."

Lý Triết cùng Giang Lâu khẽ chắp tay: "Vãn bối gặp qua lão phu nhân."

Triệu mẫu nào dám nhận, vội vàng xua tay: "Không được. Nguyên lai là khách, mau đi vào nhà nghỉ ngơi, uống chút trà lạnh giảm bớt cảm giác nóng nực."

Những người khác cũng góp vui vây quanh mấy người đi vào trong nhà.

Thời điểm La Tố hay tin Triệu Từ đã về, nàng đang cùng mấy người đến làm công đẩy xe bò chứa cá trở về trong thôn.

Triệu Đại Mộc đã liên hệ với người thu cá, bất quá hôm sau người đó mới đến. Hiện tại nàng muốn nhanh chóng đem số cá này thả vào trong nước sạch, đến lúc đó mới bán được giá tốt.

Đi theo phía sau là một đám hài tử, tron đó có mấy người La Tiểu Hổ, Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên, trong tay ai cũng có một xâu cá nướng đang vừa đi vừa ăn.

Bọn nhỏ này khá biết hưởng thụ. Sau mấy lần bắt cá có kinh nghiệm, hiện nay cũng học được lười biếng, thời điểm nhóm đại nhân ở dưới ruộng bắt cá, bọn họ thuận tay túm lấy mấy con, rửa sạch, trèo lên bờ ruộng đốt đống lửa, một đám người vây quanh đống lửa nướng cá ăn.

Còn có mấy người có chút ranh quái, mang theo muối đi, rắc lên thơm ngào ngạt.

Mới vừa vào thôn chuẩn bị đi vào trong nhà, thì thấy một tiểu phụ nhân chạy tới báo tin, nói Triệu Từ trở về.

Triệu Lâm vừa nghe, cá cũng không thèm ăn, ném cho La Tiểu Hổ, nhanh chân chạy vào trong nhà.

"Nhị ca, Nhị ca."
Bình Luận (0)
Comment