*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầmThành phố lớn, 2019.
Tuần này có ba ngày nghỉ lễ liên tục vào cuối tuần, rất nhiều người lên kế hoạch đến nơi nào đó gần gần để du lịch, Li Đảo là một trong những lựa chọn tốt nhất. Li Đảo cách đảo Hồng Kông khoảng 30 hải lý, là một hòn đảo có phong cảnh tươi đẹp, là điểm đến lý tưởng vào cuối tuần của người dân Hồng Kông. Ở chỗ này có thể thỏa thích nhấm nháp đồ ăn ngon, lướt sóng nhặt vỏ sò, giương buồm ra khơi, cũng có thể thuê tàu đi hưởng thụ thú vui câu cá.
Năm ngoái, một công ty con dưới trướng Vạn Khải thu mua một khách sạn trong khu nghỉ dưỡng ven biển ở Li Đảo. Khách sạn vừa mới được tu sửa cách đây không lâu, hiện tại đang mở cửa đón khách mùa du lịch. Thân là Tổng giám đốc của Vạn Khải, Chu Minh Nghĩa nhân cơ hội này mời bạn thân Kim Tắc Thái, mang theo người yêu của cả hai cùng nhau đi nghỉ phép!
Đáng tiếc là vào tối hôm thứ năm, Chu Minh Nghĩa phát hiện hắn không có ngày nghỉ, trong công ty có một cuộc họp vô cùng quan trọng, không chỉ có hắn, mà một vài vị quản lý cấp cao của Vạn Khải cần tham dự cuộc họp cũng không thể nghỉ phép. Cuối cùng, lên đường chỉ có hai người. Doãn An Nhiên không đi cùng Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh, y ở nhà bầu bạn với Chu Minh Nghĩa phải đi làm việc.
Lúc vừa bước chân lên đảo Kim Tắc Thái liền phát giác ra bầu không khí có vẻ sai sai. Thân là luật sư cố vấn của Vạn Khải, đồng thời cũng là một trong những quản lý cấp cao có quyền ra quyết định của công ty, chuyến đi của anh đã trở thành “Khâm sai” đi thị sát. Vừa mới vào khách sạn đã bị sắp xếp một loạt “chương trình”, khiến cho Kim Tắc Thái dở khóc dở cười.
Sở Tĩnh cực kỳ hiểu chuyện, một mình cậu ở trong phòng sắp xếp hành lý, sau đó tự mình chơi nguyên một buổi tối.
Đợi đến khi Kim Tắc Thái kết thúc buổi xã giao do khách sạn sắp xếp cho anh, thì đã là đêm khuya. Quay trở về phòng nhìn thấy Sở Tĩnh đã ngủ. Anh không muốn quấy rầy cậu, mang theo tâm tình áy náy lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Sở Tĩnh.
Rạng sáng ngày thứ hai hai người tỉnh dậy, Kim Tắc Thái dẫn Sở Tĩnh đi ngắm mặt trời mọc, đứng trên bờ cát vừa hưởng thụ cảm giác mát lạnh của sóng biển vỗ lên mu bàn chân vừa thưởng thức ánh bình minh phía chân trời. Ban đầu hai người lên kế hoạch sau khi ăn sáng sẽ cùng nhau đi bơi, khách sạn có huấn luyện viên hướng dẫn lặn, hai người còn dự định cùng nhau tập lặn. Kết quả, Kim Tắc Thái bị người “Phát hiện”.
Tất cả quản lý cấp cao của Vạn Khải đều tuân theo tác phong làm việc khiêm tốn của Chu Minh Nghĩa, ngoại trừ những người phụ trách quan hệ xã hội và quản lý thị trường
(tiếp thị), những quản lý cấp cao khác ngoại trừ các cuộc họp và đàm phán công việc, hiếm có khi nào tham gia các buổi tiệc rượu, cũng rất hạn chế việc xuất đầu lộ diện với công chúng. Lúc này đây Kim đại luật sư lại xuất hiện ở khách sạn nghỉ dưỡng, mà đây vẫn luôn được xem là một trong những địa điểm tuyệt vời để kết giao, anh bị mấy đối tác kinh doanh của Vạn Khải bắt được, trong tình huống này xã giao là không thể tránh khỏi.
Kim Tắc Thái không có cách nào đi cùng với người yêu, Sở Tĩnh liền tự mình chơi.
Trên đảo khách du lịch rất nhiều, bờ biển vô cùng náo nhiệt, ở giữa đám đông Sở Tĩnh cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Buổi trưa Kim Tắc Thái gọi điện đến, dùng giọng điệu vô cùng áy náy nói với Sở Tĩnh anh còn có một bữa tiệc, không thể cùng cậu ăn trưa. Sở Tĩnh rất chu đáo tỏ vẻ thông cảm.
Buổi chiều Kim Tắc Thái vẫn chưa thể nào thoát thân khỏi buổi xã giao thương mại, người đến hàn huyên, ân cần thăm hỏi, mời uống trà ăn cơm uống rượu chơi bóng hết nhóm này đến nhóm khác, Kim đại luật sư không còn cách nào khác ngoài mỉm cười ứng phó, khách sáo một phen.
Sở Tĩnh một mình đến quán bar chơi, đi dạo đến sân bóng chuyền bãi biển, bị sự năng động ở nơi đây hấp dẫn. Càng nhìn càng thích, nhịn không được cũng chơi thử một trận. Kỹ thuật bóng chuyền của cậu không tốt, nhưng thắng ở chỗ trẻ tuổi đầy sức sống, khách du lịch hơn phân nửa đều là dân nghiệp dư, chia hai đội bắt đầu thi đấu, chủ yếu là vui vẻ thoải mái. Sở Tĩnh càng đánh càng cảm thấy thú vị, vô cùng ra sức.
Tính cách Sở Tĩnh kiêu ngạo cô độc, không quá hòa đồng, đây là bởi vì những quá khứ cậu đã trải qua thời thơ ấu. Bạn bè xung quanh đều hy vọng cậu có thể thả lỏng, giao tiếp với nhiều người, Kim Tắc Thái vẫn thường xuyên khuyến khích cậu nói chuyện với người lạ, mở rộng cửa lòng. Có thể hòa nhập vào giữa một nhóm người xa lạ, trong thời gian ngắn ngủi tạo ra được sự ăn ý cùng tín nhiệm, vui chơi làm cho Sở Tĩnh thấy rất vui vẻ.
Buổi tối, Kim Tắc Thái xem lịch điện tử, chỉ có một bữa tối mà có tới năm nhóm người hẹn anh, tất cả đều là quản lý cấp cao của ngân hàng cùng công ty đối tác với Vạn Khải, thật sự không thể từ chối, anh dứt khoát hẹn cả năm nhóm này đến cùng một chỗ. Thương trường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mọi người đều quen biết lẫn nhau, nhất định bọn họ cũng sẽ không ngại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Kim Tắc Thái nhịn không được lén lút gọi điện thoại oán giận với Chu Minh Nghĩa, “Tôi nói lão Chu cậu…., lúc nào mới có thể cho tôi một kỳ nghỉ phép chân chính đây. Thật sự không chịu nổi “
“Làm sao? Mới có một ngày không gặp cậu đã như vậy?”
“Từ tối hôm qua liền bắt đầu xã giao, hôm nay đã xã giao cả ngày, buổi tối còn một bữa tiệc. Chỉ sợ bữa này ăn xong lại đến thêm bữa nữa. Tôi còn không thoát thân được, Tiểu Tĩnh chắc chắn sẽ tức giận.”
“Bị tóm à?” Chu Minh Nghĩa cười hỏi.
“Đúng vậy, lão Chu. Bị tóm. Tôi là khách du lịch nha…, khách du lịch.” Kim Tắc Thái nhấn mạnh mục đích thật sự anh đến đây với Chu Minh Nghĩa.
“Được rồi, coi như nhân tiện đi xem xét tình hình kinh doanh đi.” Chu Minh Nghĩa an ủi cười nói.
“Tình hình kinh doanh của khách sạn cậu bảo người ở bộ phận thị trường đến xem, không nên tùy tiện bắt chó đi cày*. Hiện tại tôi đang nghỉ phép, cho dù có cái vấn đề gì về phương diện pháp luật đi chăng nữa, thì cũng phải đợi đến lúc tôi kết thúc kỳ nghỉ. Đám thương nhân kia, bọn họ bắt không được cậu, liền tóm lấy tôi không tha, nói bóng nói gió, hỏi lung ta lung tung. Cái này chính xác là đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cũng chỉ có cậu đến đây mới đối phó được.”
* Bắt chó đi cày: đây là vế sau của câu “Không trâu bắt chó đi cày”. Ý ở trên là đừng có tùy tiện sai bảo lung tung, bắt người đi làm việc không đúng chuyên môn. Nguyên văn tác giả dùng từ “拉夫: bắt phu, sai bảo lung tung”, mình dùng câu này cho dễ hiểu, chủ yếu là văn vẻ hê hê.Chu Minh Nghĩa cười cười: “Tôi đang họp, không thoát thân được.”
“Thôi bớt đi!”
“Tắc Thái, với tài ăn nói của cậu, còn có gì có thể làm khó được đại luật sư cậu sao? Cậu nhất định sẽ làm được, tôi tin tưởng cậu.” Chu Minh Nghĩa cười nói.
“Hừ, còn cậu? Cậu ở bên đó đang làm cái gì?”
“Họp vớ vẩn!”
“Thiệt tình, tự mình bày ra thì thôi đi, còn làm hại An Nhiên không được đi du lịch.”
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười áy náy, tiếc nuối nói: “Đúng vậy!”
“An Nhiên đúng là hiểu chuyện, không giận cậu, lại còn đồng ý ở nhà với cậu.”
“Có em ấy ở bên cạnh, sau khi làm việc xong nhìn thấy em ấy, trong lòng thấy dễ chịu hơn.”
“An Nhiên là thuốc an thần của cậu. Cũng chỉ có An Nhiên mới chịu được cường độ làm việc của tên cuồng công tác cậu.”
Chu Minh Nghĩa cũng cảm thấy như vậy, “Đúng vậy, An Nhiên.”
“An Nhiên ngoan biết bao nhiêu, hiểu chuyện biết bao nhiêu!”
“Đúng vậy, An Nhiên mà! An Nhiên chưa bao giờ phàn nàn, vẫn luôn rất hiểu tôi, thậm chí là dung túng tôi. Em ấy sẽ không đòi hỏi tôi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng phải ở bên em ấy; luôn luôn đúng giờ, luôn luôn đúng lúc; cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý nào, hay là quấn riết không chịu buông. Em ấy biết cách sắp xếp thời gian rảnh của mình, lúc một người thì tự chơi một mình, mà có tôi ở bên cạnh thì chơi hai mình. Mỗi khi tôi làm việc mệt mỏi, lúc nghỉ ngơi, quay đầu lại, An Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh tôi.”
“Thấy đủ rồi?”
“Đương nhiên là đủ rồi.”
****
Đêm khuya, Chu Minh Nghĩa kết thúc một ngày làm việc, nhớ tới Kim Tắc Thái, liền gọi điện cho anh.
“Thế nào rồi, xã giao xong chưa?”
“Rồi!”
“Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Kim Tắc Thái bất đắc dĩ cười cười: “Ngày mai tôi muốn đi trốn.”
“Đi đi.”
“Còn cậu, họp xong chưa?”
“Xong rồi! Quá mệt mỏi!” Chu Minh Nghĩa nhíu mày, ho nhẹ một tiếng. Hắn cảm thấy hôm nay uống hơi nhiều cà phê, cổ họng ngọt dính nhơn nhớt.
“Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
****
Kim Tắc Thái cuối cùng cũng kết thúc xã giao, đến lúc mọi người hài lòng tạm biệt chia tay, thì đã là nửa đêm, anh vào thang máy lên lầu, quay trở lại phòng trong khách sạn. Sau khi đẩy cửa vào phòng, anh nhịn không được xúc động thở dài. Cuối cùng cũng đã có thời gian thuộc về mình.
Phòng khách có một ngọn đèn nhỏ, ti vi đã tắt, xem ra Sở Tĩnh đã ngủ rồi, Kim Tắc Thái nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ. Ngọn đèn trên tủ đầu giường tỏa ánh sáng dịu nhẹ, ánh đèn vàng ấm áp khiến cho phòng ngủ trông đặc biệt thoải mái.
Sở Tĩnh nằm nghiêng trên giường, chiếc chăn trắng như tuyết đắp ngang người, che khuất hai chân, bả vai cùng hơn phân nửa tấm lưng trần trụi lộ ra bên ngoài. Làn da rám nắng màu đồng cổ cùng với tấm chăn màu trắng tuyết, dáng người của thiếu niên hết sức mảnh mai, đường cong sống lưng mềm mại, vô cùng xinh đẹp gợi cảm, rất mê người. Sở Tĩnh đang nhắm mắt, lông mi vừa dài vừa dày tạo thành một bóng mờ dưới khóe mắt. Gương mặt cậu lúc ngủ rất an bình, giống như trẻ nhỏ.
Nếu như muốn nói có cái gì làm hỏng bức tranh trước mắt, thì đó chính là vết sẹo trên lưng Sở Tĩnh. Đó là một vết thương cũ, lớn cỡ lòng bàn tay. Theo thời gian trôi qua vết sẹo cũng đang dần dần thu nhỏ và lành lại, hiện tại so với lúc mới bị thương đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà nó vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất. Đó là chứng cứ xác thực chứng minh Sở Tĩnh đã từng bị ngược đãi. Hiện tại, Sở Tĩnh đã không còn ngần ngại với việc phơi bày vết sẹo ra trước mặt người khác, bởi vì đây không phải là lỗi của cậu.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy vết sẹo kia quá dữ tợn quá dọa người, nhưng Kim Tắc Thái lại không nghĩ như vậy. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, trái tim anh đều bị đánh động. Anh nhất định phải yêu thương cậu nhiều hơn, tuyệt đối không để cho cậu phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Không muốn đánh thức người yêu, Kim Tắc Thái lẳng lặng đi tới, vừa mới bước tới gần giường, giống như có thần giao cách cảm, Sở Tĩnh mở mắt.
Đôi mắt đen bóng dịu dàng ánh nước dường như biết nói, ngạc nhiên, vui mừng cùng dịu dàng trong mắt Sở Tĩnh làm cho trái tim Kim Tắc Thái mềm nhũn.
Sở Tĩnh ôm chăn trở mình, chân bên dưới chăn duỗi ra ngoài, cậu giống như con mèo nhỏ lười biếng duỗi người, sau đó ngồi dậy. Nhìn thấy bộ dáng dụi mắt trẻ con của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái nhịn không được vươn tay vuốt vuốt tóc cậu.
“Anh đã về rồi….”
“Ừ.”
“Còn phải xã giao nữa không.”
“Hết rồi.”
“Thời gian còn lại đều là của em chứ hả?”
Giọng điệu làm nũng khiến cho Kim Tắc Thái mềm lòng, anh gật đầu, “Đúng vậy.”
“Chuyện đó…. lỡ như lại có người đến tìm thì sao?” Sở Tĩnh do dự hỏi.
“Để cho bọn họ đi tìm lão Chu kia đi, anh không tiếp nữa.”
Câu trả lời này khiến cho Sở Tĩnh bật cười.
Kim Tắc Thái vươn tay ôm lấy Sở Tĩnh, trên người Sở Tĩnh thoang thoảng mùi thơm không giống với sữa tắm trong nhà, có một sự quyến rũ khác biệt.
“Ồ…., đã tắm rồi à?” Kim Tắc Thái nhịn không được dụi dụi mũi vào vai Sở Tĩnh.
“Đúng vậy!”
Sở Tĩnh cũng vươn tay ôm lấy người yêu, chăn trên người dần dần trượt xuống, lộ ra nửa thân trên trần trụi. Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Kim Tắc Thái khó mà kìm chế được bản thân, anh ôm lấy Sở Tĩnh, đẩy cậu ngã xuống giường. Sở Tĩnh đã nhận ra được ý đồ của Kim Tắc Thái, cậu chống cự bằng một nụ cười nửa đùa nửa thật, điều này lại càng khiêu khích ngọn lửa trong lòng Kim Tắc Thái.
“Sẽ đổ mồ hôi mất….”
“Vậy thì tắm thêm lần nữa là được. A…. da em mằn mặn, là hương vị của biển.”
Bàn tay chui vào trong chăn di chuyển khắp nơi, giống như muốn đốt lửa mọi chỗ trên người Sở Tĩnh. Tiếng thở dốc của Sở Tĩnh càng ngày càng mê người.
Phát hiện thân thể phía dưới chăn vậy mà lại không hề có một mảnh vải, Kim Tắc Thái bật cười dán vào tai Sở Tĩnh nói: “….Là đang chờ anh sao?”
“Cái gì cơ?”
“Bộ dạng này, chẳng lẽ không phải là cố tình chờ anh sao?”
“Mới không phải.” Sở Tĩnh thở hổn hển lắc đầu. Cánh tay vòng qua ôm chặt vai Kim Tắc Thái.
“Đã nói với em từ trước rồi, không nên lừa gạt đại luật sư.” Kim Tắc Thái vừa nói, vừa dùng tay vuốt ve thắt lưng Sở Tĩnh
“Không có….”
“Mỗi một câu nói của em, đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa trong tương lai.”
“Em sẽ không ra tòa…”
Nghe giọng nói mềm mại bên tai, Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh thật chặt.
Vành tai tóc mai chạm vào nhau, hưng phấn dây dưa triền miên.
Sau một hồi mây mưa, hai người nằm ở trên giường để cơ thể nghỉ ngơi sau cơn kích tình. Kim Tắc Thái nắm chặt tay Sở Tĩnh, kéo lại gần mình, cơ thể đối phương lấm tấm mồ hôi, làn da có hơi ẩm ướt.
Sau khi ân ái triền miên hai người cùng nhau đi tắm, Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh để cho cậu ngồi lên đùi anh, anh cầm bông tắm giúp Sở Tĩnh cọ rửa cơ thể. Kiểu phục vụ này giống như mát-xa vậy, rất thoải mái, Sở Tĩnh dựa vào trong ngực Kim Tắc Thái nhắm mắt hưởng thụ.
Ôm Sở Tĩnh đặt lại lên giường lớn, Kim Tắc Thái nằm xuống bên cạnh cậu, vươn tay vuốt vuốt chỏm tóc vểnh lên chỗ thái dương Sở Tĩnh. Nhìn thấy ánh mắt lim dim của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười hỏi: “Mệt không?”
“Ừm!”
“Rất mệt sao?”
“Hôm nay đi bơi, còn chơi bóng chuyền cả một buổi chiều.”
“Ồ…., vậy thì mệt lắm.”
“Cũng không quá mệt….”
“Vậy thì tại sao? Là bởi vì anh nên mới mệt như vậy hử?”
Đối mặt với câu hỏi này, Sở Tĩnh vươn tay kéo chăn trên người, che mặt đi, “Em không biết….”
“Không nói rõ ràng thì không tha cho em đâu.” Kim Tắc Thái cười sáp lại gần, hôn môi, hôn má, hôn cổ Sở Tĩnh. Sở Tĩnh bị nhột vội vàng trốn, cười nói: “Anh là ma cà rồng hả…”
“Ờ, anh, ma cà rồng đến đây!”
Chui vào trong chăn, Sở Tĩnh muốn trốn nhưng lại quá mệt mỏi không còn sức để phản kháng, có điều Kim Tắc Thái cũng không giỡn bao lâu. Hai người cười cười hôn nhau thêm vài cái, mang theo tâm tình ngọt ngào như vừa ăn kẹo ngon chìm sâu vào giấc ngủ.
****
Ngày hôm sau thời tiết đặc biệt tốt, gió buổi sớm mát mẻ thổi vào từ khe cửa sổ hé mở, rèm cửa tuyết trắng đung đưa trong gió. Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh, ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới tỉnh lại.
Lúc Sở Tĩnh thức dậy thì thấy Kim Tắc Thái đang ngồi bên cạnh. Thấy cậu tỉnh, anh vươn tay dùng ngón tay chọc chọc mặt cậu.
“Tỉnh rồi?”
“Ừm!”
Ngồi trên giường thưởng thức bữa sáng thịnh soạn, Sở Tĩnh hỏi: “Hôm nay có kế hoạch gì?”
“Có muốn đi câu cá với anh không?”
“Đương nhiên là muốn.”
Kim Tắc Thái rất thích câu cá, đây là vận động được bạn bè của anh đùa giỡn gọi là “Thú vui của ông già”. Trước kia, không có ai chịu đi cùng anh, ngại loại vận động này quá yên tĩnh, anh thường xuyên một mình ra biển. Hiện tại đã có Sở Tĩnh, cậu sẽ đi cùng anh.
Kim Tắc Thái sáng sớm đã thuê một chiếc thuyền. Anh dẫn theo Sở Tĩnh ra bến tàu, giương buồm rời bến. Thuyền cứ đi thẳng về phía trước, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy đất liền, xung quanh đều là biển rộng mênh mông, trời đất chung một màu.
“Thời tiết thật là tốt!”
Sở Tĩnh đứng ở mạn thuyền, gió biển lùa vào mặt, thân tàu dập dềnh theo làn sóng. Trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Gió biển nhẹ nhàng khoan khoái dường như đã thổi bay mọi lo toan phiền não, biển rộng bao la khiến cho lòng người rộng mở.
Kim Tắc Thái lấy dụng cụ bắt đầu câu cá. Sở Tĩnh yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, thân thể dựa vào cánh tay anh, đầu gối lên vai anh. Sở Tĩnh là một người yên tĩnh, cậu sẽ làm bạn với anh.
Câu được một lúc, Kim Tắc Thái hỏi: “Có chán không?”
“Không hề.”
Sau khi con cá đầu tiên mắc câu, Sở Tĩnh thả cá vào một cái xô có nước trên thuyền.
“Chiến lợi phẩm xử lý thế nào đây?”
“Buổi tối đem ra nướng.” Kim Tắc Thái coi câu cá là vận động giải trí, đại não luôn luôn hoạt động với cường độ cao vào thời khắc này hoàn toàn buông lỏng, anh đạt được sự thư giãn và vui vẻ bên trong hoạt động này.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Sở Tĩnh mang trái cây đến cho Kim Tắc Thái ăn, còn rót trà đá cho anh uống.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ thế giới ấm áp của hai người, nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, Kim Tắc Thái nhịn không được cười mắng: “Lão Chu, cái tên này, lúc này gọi điện làm cái gì không biết!” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Kim Tắc Thái lúc rời bến vẫn mang theo điện thoại chính là vì lo lắng Chu Minh Nghĩa sẽ có việc tìm anh, nếu như làm trễ nải công việc thì cũng không tốt.
Đưa cần câu giao cho Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái đứng lên nhận điện thoại.
“Minh Nghĩa, có chuyện gì?”
“Quấy rầy cậu rồi. Có rảnh hay không?”
“Cậu gọi cũng đã gọi rồi, bây giờ còn bày đặt hỏi. Có lời mau nói.”
“Cậu còn nhớ cái hợp đồng từ tháng trước không, đúng rồi, chính nó…. Trong đó có một điều khoản được bổ sung….” Chu Minh Nghĩa nói về công việc, vẻ mặt cười toe toét của Kim Tắc Thái dần dần thay đổi, trở nên nghiêm túc, dựa theo trí nhớ nói ra tất cả những điều khoản chi tiết trong hợp đồng.
Thấy Kim Tắc Thái nói chuyện công việc, Sở Tĩnh liền giúp anh câu cá. Cảm giác được dây câu trong tay càng lúc càng kéo căng, Sở Tĩnh phát hiện có cá cắn câu, cậu vội vàng quay đầu lại, dùng ánh mắt tìm kiếm sự giúp đỡ từ Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái ra hiệu bảo Sở Tĩnh bình tĩnh đừng gấp, anh dùng tay ra hiệu ý bảo Sở Tĩnh cứ làm theo phương pháp mà anh đã dạy. Sở Tĩnh cầm cần câu chậm rãi kéo về, thuận theo hướng con cá đang bơi, rồi đột ngột giật mạnh tay lên, một con cá to được nhấc lên khỏi mặt nước.
Kim Tắc Thái lộ ra ánh mắt tán thưởng, giơ ngón cái với Sở Tĩnh.
Sau khi nói xong công việc, Chu Minh Nghĩa hỏi: “Đang làm gì thế, ra biển câu cá à?”
“Đúng vậy!”
“Không có làm mất con cá to nào của cậu chứ hả?”
“Không có. Tiểu Tĩnh câu lên rồi.”
“Vui vẻ nghỉ phép đi.”
“Hừ!”
Thu dây, Kim Tắc Thái lại gần xô nước nhìn cá.
“Wow, thật là to, đêm nay không sợ không có đồ ăn!”
Sở Tĩnh cười hì hì, móc mồi vào lưỡi câu.
Nhìn thấy sắc trời đã dần tối, Kim Tắc Thái thu cần câu, hỏi: “Về chưa?”
“Ừm….” Sở Tĩnh ngập ngừng nói, “Anh có vội trở về không?”
“Không có!”
“Có đói không?”
“Không, ăn không ít trái cây.”
“Vậy thì ở thêm chút nữa rồi hãy về.” Nghĩ tới sau khi trở về có lẽ Kim Tắc Thái sẽ lại bị mời đi xã giao, Sở Tĩnh muốn ở đây ngốc với anh thêm một chút, hưởng thụ thời gian hai người.
“Ừ, vậy thì ở lại thêm một chút.”
Hai người nắm tay nhau nằm song song trên ghế dài.
Lúc thuyền trở lại bến tàu thì trời đã tối rồi. Kim Tắc Thái trực tiếp dẫn Sở Tĩnh tới khu tiệc nướng tự phục vụ của khách sạn. Trong sân đã có không ít người, ăn hải sản nghe ca hát cực kỳ vui vẻ.
Ăn xong bữa tối, hai người lại cùng nhau đến quán bar nghe nhạc. Nhìn thấy bàn bi-da, Sở Tĩnh nhịn không được đến chơi một ván. Kim Tắc Thái vẫn luôn ngồi ở nơi cách đó không xa nhìn cậu chơi. Ánh mắt hai người thỉnh thoảng giao nhau mang theo tư vị thân thiết mờ ám.
Chơi cho đến tận nửa đêm, Kim Tắc Thái mang theo Sở Tĩnh ra ngoài, nhìn thấy xe đạp đôi cho khách du lịch trong bãi đậu xe, Sở Tĩnh vui vẻ chạy tới.
Lúc này đã gần nửa đêm, trên đại lộ Tân Hải hầu như đã không còn người nào, cũng không còn xe cộ lưu thông, trời đất đều vô cùng yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng sóng biển, hai người cùng đạp một chiếc xe, thong thả trong làn gió biển mát rượi.
“A…., cảm giác thật thoải mái!”
Sở Tĩnh ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời đen lấp lánh đầy ánh sao, giống như những viên kim cương. Nơi đây ít ánh đèn điện, cảnh đêm so với thành phố đèn đuốc sáng trưng có một hương vị khác biệt.
“Những vì sao thật xinh đẹp!” Sở Tĩnh cảm thán nói.
“Đúng vậy. Ngày mai trời sẽ nắng.”
“Anh có nhận ra được những chòm sao không?” Ngửa đầu ngắm bầu trời đêm, Sở Tĩnh hỏi.
“Ồ, muốn kiểm tra anh à?”
“Nói em nghe một chút.”
“Có rất nhiều ngôi sao, đó là bởi vì Bắc bán cầu của chúng ta đang vào mùa hè, đối diện với trung tâm của Dải Ngân Hà, cho nên ban đêm có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao. Hiện tại có thể thấy chủ yếu chính là Đại Hùng, Tiểu Hùng, Thiên Ưng, Thiên Cầm, Thiên Nga, Bò Cạp.”
“Mùa hè cũng có thể nhìn thấy chòm Bò Cạp sao?” Sở Tĩnh hỏi. Bò Cạp là chòm sao của Kim Tắc Thái, cho nên cậu đặc biệt thấy hứng thú. Sở Tĩnh tưởng rằng chòm sao tháng 11 này chỉ có vào mùa đông mới xem được.
“Có thể…. Nhìn đi, nhìn lên bầu trời phía nam ấy.”
Sở Tĩnh tập trung thị lực, tìm kiếm trong dải ngân hà.
“Có một ngôi sao có ánh sáng đỏ, thử tìm xem có thấy hay không. Đó là sao Antares trong chòm Bò Cạp, còn được gọi là “Trái tim của Bò Cạp”. Nhìn thấy nó là sẽ tìm được chòm Bò Cạp. Trong thời cổ đại, ngôi sao này bởi vì có màu đỏ rực mà được gọi là “Đại hỏa”.”
“Em không nhìn thấy…”
“Ồ, không sao, từ từ sẽ thấy.”
Trong lúc ở chung Sở Tĩnh sẽ thường xuyên nghe được Kim Tắc Thái nói lời này. Anh không bao giờ gây áp lực cho cậu, giúp đỡ cậu tạo dựng sự tự tin, cho cậu rất nhiều không gian độc lập.
Buổi sáng chủ nhật, Kim Tắc Thái dẫn Sở Tĩnh đi du ngoạn khắp nơi trên đảo. Khi nhìn thấy một cửa hàng hải sản bán rất nhiều ốc và sò điệp khô trông đặc biệt ngon, Kim Tắc Thái mua rất nhiều, còn mua thêm không ít tôm tươi.
“Anh mua nhiều vậy?”
“Ừ, mang về tặng người. Vừa lớn vừa tươi như vậy, ăn rất ngon, rất nhiều bạn bè đều thích. Mặc dù không đi đâu xa, nhưng cũng coi như là du lịch, dùng để làm quà.”
Sau khi quay lại đảo Hồng Kông, chiều hôm đó, Kim Tắc Thái dẫn theo Sở Tĩnh đến nhà Chu Minh Nghĩa.
“Kim đại ca, Tiểu Tĩnh!” Nhìn thấy Sở Tĩnh đến, Doãn An Nhiên lập tức tung tăng như chim sẻ.
Thấy Doãn An Nhiên đeo tạp dề, Kim Tắc Thái hỏi: “Nấu cơm chiều à, bọn anh tới đúng lúc quá. Minh Nghĩa đâu?”
“Anh ấy ở thư phòng.”
“Ở lại ăn cơm chiều nhé?” Doãn An Nhiên lôi kéo Sở Tĩnh hỏi.
“Được.”
Sở Tĩnh tặng hải sản mang về, đi vào bếp giúp đỡ.
Kim Tắc Thái đi thẳng đến thư phòng, tựa ở cửa thư phòng nhìn Chu Minh Nghĩa đang ngồi trên bàn làm việc, không hề khách khí cười chọc ghẹo.
Chu Minh Nghĩa ngồi trên bàn làm việc thẳng thừng khoát tay, “Cậu còn có sức ở đây chọc ghẹo tôi, không bằng xuống bếp đi.”
“Ơ hay, lão Chu, tôi đến nhà của cậu làm khách, cậu lại bảo tôi xuống bếp!”
“Được rồi, tay nghề cậu giỏi, tay nghề cậu giỏi.”
Kim Tắc Thái xoay người đi đến phòng bếp, sau khi nhìn một lượt, liền đuổi hai người bên trong đi ra ngoài.
“Hai người vẫn là thôi đi.”
“Kim đại ca, không nên dùng cái cách này để chê cười người khác.” Doãn An Nhiên nhíu mày nói.
“Hai người đi xem ti vi đi.” Kim Tắc Thái phất tay.
Doãn An Nhiên cùng Sở Tĩnh cũng không có đi xem ti vi, mà đứng ở cửa phòng bếp nhìn vào.
“Tay nghề nấu nướng của Kim đại ca giỏi như vậy, trước kia thật sự không ngờ tới.”
“Đúng vậy, rất giỏi, phi thường giỏi.”
Sở Tĩnh không chút nào che giấu tình yêu, tán thưởng cùng ngưỡng mộ của mình dành cho Kim Tắc Thái. Cậu vì anh mà kiêu ngạo. Sở Tĩnh đối với người khác rất lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Kim Tắc Thái lại rất nhiệt tình, giống như một mặt trời nhỏ.
Ăn xong bữa chiều đã là chạng vạng tối, Doãn An Nhiên đi đến cửa sổ xem ánh nắng chiều, y đột nhiên phát hiện trên ban công có người. Là Kim Tắc Thái, anh đang nằm tắm nắng trên ghế dài ngoài ban công.
Nhìn một lúc, Doãn An Nhiên đang định rời đi, đúng lúc này, y nhìn thấy Sở Tĩnh từ phòng khách đi ra, đến bên cạnh Kim Tắc Thái. Có lẽ là tưởng rằng không ai nhìn thấy bọn họ, Sở Tĩnh đi đến trước mặt Kim Tắc Thái, cúi người cùng anh nói chuyện.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống biển, phía chân trời là ánh nắng hoàng hôn màu đỏ tím. Trong khung cảnh rực rỡ tuyệt đẹp này, thân hình Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh giống như những bóng đen, bên cạnh còn có một cây trúc đuôi phượng tô điểm, hình ảnh đẹp như một tấm bưu thiếp. Gương mặt bọn họ gần sát vào nhau cùng nói chuyện, giữa hai người có một dòng chảy ấm áp dịu dàng âm thầm lưu chuyển. Mặc dù không giống những đôi tình nhân tay chân quấn quýt nóng như lửa, sự ấm áp lại càng khiến lòng người rung động.
Doãn An Nhiên còn đang nhìn thì Chu Minh Nghĩa đi tới, hắn nhìn nhìn rồi mỉm cười, sau đó xoay người lấy máy chụp ảnh kỹ thuật số của Doãn An Nhiên đến, đứng ở cạnh cửa sổ, giơ máy lên chụp lại hình ảnh trước mắt.
“Ôi….” Doãn An Nhiên nhịn không được lên tiếng.
Chu Minh Nghĩa cười cười, đưa máy ảnh cho Doãn An Nhiên xem.
Quả nhiên, là một bức ảnh đẹp cực kỳ.
Không lâu sau đó, Doãn An Nhiên đến nhà Kim Tắc Thái làm khách, nhìn thấy bức ảnh đã được in ra lồng vào khung, đặt trên bàn làm việc trong thư phòng