Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

8643c8b1cecbbb87fb25281e20022109

Ảnh sưu tầm

Sở Tĩnh cầm chặt chìa khóa, đi bộ thẳng đến địa chỉ viết trên giấy ghi chú. Nơi đây cũng là một tòa nhà có tầm nhìn ra biển. Chắc chắn dù là giá bán hay là giá thuê đều ở trên trời. Trong bóng đêm, Sở Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, trong lòng cảm thấy hoang mang khó hiểu.

An ninh của tòa nhà rất nghiêm ngặt, Sở Tĩnh dựa theo thông tin mật mã cho người cư ngụ viết trên giấy ghi chú qua được hai cửa kiểm tra an ninh, sau đó đi vào thang máy, cuối cùng tìm được chính xác căn hộ.

Mở cửa bật đèn, lúc nhìn thấy bên trong căn nhà, Sở Tĩnh nhỏ giọng cảm thán một tiếng.

Đây là một căn hộ Duplex*, cách bài trí đơn giản mà thời thượng, màu sắc tổng thể là xám khói và trắng nhẹ nhàng, vô cùng đẹp mắt. Bên ngoài cửa sổ sát đất ở phòng khách là ban công, xa hơn nữa, chính là biển rộng.

unnamed 2

* Là kiểu căn hộ hai tầng như vầy nè

Chỗ này thật sự rất tuyệt…, Sở Tĩnh âm thầm tán thưởng.

Sợ làm bẩn sàn nhà bằng gỗ, Sở Tĩnh lấy trong tủ giày trước cửa ra một đôi dép lê đi vào, đồng thời cũng nhìn thấy trong tủ có mấy đôi giày da của nam, chứng tỏ người sống ở đây là đàn ông. Cho rằng chỗ này là bất động sản Chu Minh Nghĩa dùng để cho thuê, Sở Tĩnh nghĩ thầm nơi này có lẽ không có ai ở, những đồ vật này chắc là để cho khách thuê dùng.

Bản năng khi ở trong một môi trường xa lạ, Sở Tĩnh đi dạo xung quanh một vòng, mở từng cánh cửa, càng nhìn trong lòng cậu càng thêm nghi ngờ. Trong phòng ngủ chính trên lầu là một chiếc giường King size, lớn vượt mức tưởng tượng của cậu, nhìn thấy cái giường lớn kia Sở Tĩnh nhịn không được đỏ mặt. Phòng bếp rất lớn, dường như có thể dùng câu “Trang bị đến tận răng” để hình dung, các loại đồ điện gia dụng đều đầy đủ. Vòng quanh bốn bức tường trong thư phòng rộng thênh thang đều là những giá sách lớn, bên trên chất đầy sách, cái thế trận này khiến cho Sở Tĩnh – người không có cơ hội được đọc nhiều sách – trong lòng sinh ra một niềm kính trọng nồng nhiệt. Điều làm cho Tĩnh bất ngờ nhất chính là có một căn phòng lắp đặt thiết bị cách âm, bên trong đặt một chiếc dương cầm.

Rốt cuộc là ai đã từng ở qua nơi này…?

Nhìn nhìn cái chìa khóa Chu Minh Nghĩa đưa cho cậu, Sở Tĩnh tự an ủi mình: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đã đến chỗ này rồi, cứ thoải mái ngủ qua đêm nay đã.

Không có ý định dùng phòng ngủ chính, Sở Tĩnh đi vào phòng cho khách nằm, cậu muốn đi tắm, nhìn thấy khăn tắm và áo choàng tắm treo ở đó, Sở Tĩnh cảm thấy có lẽ đã có người dùng qua chúng rồi, cậu không muốn chạm vào. Sở Tĩnh lục lọi trong tủ quần áo trong phòng khách, cuối cùng tìm được một cái áo sơ mi trắng mới tinh còn chưa mở bao, cậu cầm cái áo sơ mi mới đi vào phòng tắm.

Rèm phòng tắm có màu xanh nhạt, Sở Tĩnh thích cực kỳ, cậu thích hương vị của bạc hà, cũng thích màu xanh bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái này.

Tắm xong, Sở Tĩnh lấy cái áo sơ mi trắng mới kia làm thành áo choàng tắm mặc vào, áo sơ mi lớn hơn một số, vạt áo che đến đùi Sở Tĩnh. Sở Tĩnh đặt khăn trên cổ lau mái tóc ướt, ra khỏi phòng tắm cậu phát hiện đi chân trần trên sàn nhà gỗ cảm giác rất dễ chịu, quyết định để chân trần bước từng bước, đi thẳng ra phòng khách.

Vừa mới đi tới phòng khách, Sở Tĩnh lập tức sững sờ. Không biết từ lúc nào ở đây đã đứng một người!

Gương mặt quen thuộc kia trong giây lát gợi lên trí nhớ của Sở Tĩnh. Cậu đã từng gặp người đàn ông này.

Kim Tắc Thái về đến nhà, lúc đứng trước cửa đổi giày ngửi thấy trong không khí lan tỏa một mùi thơm, là mùi thơm của sữa tắm. Anh cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng trong nhà không có ai, tại sao lại có mùi vị vừa mới tắm xong thế này. Anh đang đứng ở phòng khách suy tư, đột nhiên, có một người đi ra từ phòng cho khách, cả hai lập tức cùng ngây ngẩn.

Gương mặt cậu nhóc trước mắt này rất quen thuộc. Tóc đen ướt sũng, khăn mặt vắt trên cổ, trên người chỉ mặc độc nhất một cái áo sơ mi cỡ lớn, cúc áo còn cài có ba nút, lộ ra cái cổ, xương quai xanh cùng một nửa khuôn ngực, áo sơ mi trắng tinh phủ trên làn da màu đồng cổ, vạt áo rộng thùng thình khó mà che được hết vòng eo thon thả.

Đôi chân thon dài trần trụi, làn da nhẵn nhụi như ngọc trai, hơn nữa, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, Kim Tắc Thái không kiềm chế được nhịp tim đập loạn, tự hỏi bản thân rốt cuộc đang ở phương nào.

Gương mặt đó, là em ấy! Bọn họ đã gặp nhau hai lần.

Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh, đôi mắt phủ đầy hơi nước của cậu nhóc trước mặt này dường như biết nói, anh đọc được trong mắt cậu sự kinh ngạc, bất ngờ, bối rối cùng bất an. Hiện tại cậu nhóc giống y như động vật nhỏ sa vào bẫy thú, cái loại yếu đuối mỏng manh này khiến cho Kim Tắc Thái trong lòng sinh ra ý muốn che chở.

Sở Tĩnh hiện tại thật sự rất bất ngờ, cậu tưởng rằng căn hộ đầy đủ tiện nghi này không có ai ở, cho nên Chu Minh Nghĩa mới để cậu đến ở một đêm, không nghĩ tới chỗ này vẫn còn có người khác. Hơn nữa còn là người mà cậu từng gặp.

Tại sao lại là anh ta?

“Lễ giáng sinh tới sớm à?”

Đối phương mở miệng, câu đầu tiên đã khiến cho Sở Tĩnh ngớ người, cậu không hiểu lời này là có ý gì. Nhìn thấy hoang mang trong mắt Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười giải thích: “…..Ừm, tôi muốn nói — em là quà của tôi sao?”

Hoàn toàn chính xác, cái này thật sự có thể nói là một “món quà”. Vừa mới thổ lộ tâm tư với Chu Minh Nghĩa, Kim Tắc Thái đã lập tức nhận được món “Quà giá trị” từ người bạn già — chàng trai anh thích đang đứng ở trước mặt anh.

Lễ giáng sinh thật sự tới sớm rồi.

“Không, tôi không phải.” Sở Tĩnh lập tức phản bác.

Đôi mắt Kim Tắc Thái lóe lên, tiếp đó anh lại trưng ra cái nụ cười Sở Tĩnh vô cùng quen thuộc, “Không sao hết, phải hay không phải bây giờ không phải là vấn đề. Em tên gì?”

“Còn anh? Anh là ai?” Cậu nhóc vẻ mặt đề phòng nghi ngờ hỏi lại.

Kim Tắc Thái mỉm cười nói: “Ừm, em định cứ mặc như vậy cùng tôi nói chuyện sao. Tôi không có ý kiến, nhưng mà em có thể sẽ bị cảm lạnh.”

Sở Tĩnh được nhắc, lập tức càng thêm hoảng sợ, vội vàng xoay người bỏ chạy. Kim Tắc Thái chăm chú nhìn bóng lưng của cậu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi anh nhìn thấy lưng cậu nhóc, áo sơ mi trắng do vừa mới tắm xong nên bị thấm nước, có hơi xuyên thấu, dính chặt vào lưng cậu. Đó là một loại cảm giác hấp dẫn khó có thể hình dung, khiến cho Kim đại luật sư định lực lúc nào cũng mười phần mười phải hoa mắt chóng mặt.

Sau khi bĩnh tĩnh lại tâm tình, Kim Tắc Thái đứng im ở đó âm thầm thở dài: “Haiz, mình đúng là người thành thật. Tại sao phải nhắc nhở em ấy chứ? Tốt xấu gì cũng nên nhìn nhiều thêm mấy lần, không biết đợi đến khi nào mới được nhìn lần nữa đây.”

Nghĩ đến vừa rồi đối phương ăn mặc mỏng manh đứng một hồi lâu, sợ cậu sẽ bị lạnh, Kim Tắc Thái đi vào phòng bếp pha đồ uống nóng cho cậu. Đứng trước quầy tủ muôn màu rực rỡ anh ngập ngừng. Cà phê quá đắng, nước trái cây quá ngọt, nước trà quá nhạt, sữa bò….. có lẽ sẽ khiến đối phương cảm thấy anh xem cậu là trẻ con.

Nghĩ lại giờ này đã quá trễ rồi, không nên uống đồ uống có chất kích thích, Kim Tắc Thái quyết định pha trà bưởi nóng. Sợ mùi vị không ngon, đối phương không thích, Kim Tắc Thái nhịn không được uống một ngụm nếm thử độ ngọt, nhân tiện kiểm tra xem có nóng hay không. Sau khi uống xong ngụm trà anh lại cảm thấy hành động này hình như có hơi —- ái muội.

Kệ đi, không nghĩ nữa. Kim Tắc Thái đặt ly thủy tinh xuống bàn trà trong phòng khách.

Chỉ một lát sau, Sở Tĩnh mặc quần áo nghiêm chỉnh từ trong phòng đi ra, Kim Tắc Thái đang muốn mở miệng, theo tầm mắt Sở Tĩnh anh nhận ra chiếc chìa khóa đặt trên bàn trà, đó là cái chìa dự phòng anh đưa cho Chu Minh Nghĩa giữ. Kim Tắc Thái lập tức hiểu ra thân phận của Sở Tĩnh —- cậu chắc chắn là bạn của Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên.

Thấy Sở Tĩnh cứ đứng đấy nhìn anh, Kim Tắc Thái nở nụ cười mời cậu ngồi, sau đó lại mời cậu uống trà nóng.

“Anh…. là ai?” 

Phía bên kia bàn trà, Sở Tĩnh ngồi trên ghế sô pha đối diện Kim Tắc Thái, cũng không đụng vào ly trà đang bốc khói, mà là đặt câu hỏi trước.

“Tôi? À đúng rồi, trước tiên tôi nên tự giới thiệu một chút, tôi là Kim Tắc Thái.”

“Nơi này là….”

“Nhà của tôi!”

Sở Tĩnh nghe xong lập tức nhíu mày, cậu không rõ vì sao Chu Minh Nghĩa lại để cho cậu đến ở trong nhà một người xa lạ thế này.

“Tôi…” Sở Tĩnh đang định giải thích, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu mới có thể giải thích rõ ràng.

Kim Tắc Thái cười nói: “Em là bạn của Minh Nghĩa và An Nhiên đúng không?”

“A…. đúng vậy.” Nghe Kim Tắc Thái nói ra cái tên quen thuộc, Sở Tĩnh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Thì ra người trước mặt này cũng không phải hoàn toàn là người xa lạ, bọn họ có chung bạn bè.

Quan sát biểu cảm của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái thấy được cậu đã buông bớt cảnh giác ban đầu, khoảng cách giữa hai người có cảm giác đã kéo gần lại.

“Tôi, tôi là, tôi….” Sở Tĩnh muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện, lại cảm thấy quá phức tạp, cậu cũng không biết phải nói thế nào.

Kim Tắc Thái cảm nhận được sự lúng túng của Sở Tĩnh, khoát tay mỉm cười, “Nếu như chuyện quá dài, thì cứ từ từ rồi nói. Không sao hết.”

“Nhưng mà tôi….” Sở Tĩnh đã biết chỗ này không phải nhà cho thuê, cậu cảm thấy rất ngại. Cậu không có cách nào tiếp tục ở lại chỗ này. Vậy nên Sở Tĩnh trực tiếp đứng lên.

Thấy Sở Tĩnh muốn đi, Kim Tắc Thái vội vàng ngăn lại: “Em làm gì vậy?”

“Tôi, tôi phải đi về.”

“Quên đi. Đã tới rồi thì cứ tự nhiên. Trễ lắm rồi, em ở lại đây đi. Có vấn đề gì ngày mai rồi tính.”

Kim Tắc Thái cũng không hề hoang mang, nở nụ cười, giọng điệu dịu dàng cùng nụ cười của anh khiến Sở Tĩnh nhất thời không tiện từ chối. Lúc này, Kim Tắc Thái đứng lên, “Tôi còn có việc, em tự nhiên nhé. Cần gì thì cứ nói với tôi, tôi ở trong thư phòng.” Nói xong, Kim Tắc Thái đi thẳng lên lầu.

Sở Tĩnh đứng một mình trong phòng khách, đi cũng không được, ở cũng không xong.

Kim Tắc Thái đang đi bỗng nhiên dừng lại, đứng ở trên cầu thang, quay đầu lại hỏi: “Này…., tên của em…”

Sở Tĩnh ngẩng đầu đáp: “Tôi, tôi là Sở Tĩnh.”

Kim Tắc Thái hất nhẹ cái cằm, “Uống hết ly trà bưởi kia đi.”

Sở Tĩnh cúi đầu nhìn ly trà nóng vẫn còn bốc khói, lúc ngẩng đầu lên, đã không còn thấy bóng dáng Kim Tắc Thái. Sở Tĩnh muốn đi, nhưng hiện tại thật sự không có cách nào nhấc chân rời khỏi. Nghĩ nghĩ, cậu quyết định đêm nay cứ ở lại đã rồi tính sau. Ngồi xuống, Sở Tĩnh bưng ly trà lên, hương vị trà bưởi vừa thơm vừa ngọt lan tỏa trong khoang miệng, Sở Tĩnh thở phào một hơi.

Không ngờ trà bưởi lại ngon như vậy.
Bình Luận (0)
Comment