Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 15

4 thí sinh trong nhóm 8 thí sinh mạnh nhất ra về trước, ngày mai sẽ tiến hành thi cho 2 tổ còn lại. Màn che từ từ hạ xuống, cuộc thi hôm nay đã hoàn thành viên mãn.

Đinh Mông theo dòng người đi về hướng hậu trường, đúng lúc gặp được đạo diễn chương trình, đạo diễn cười chào hỏi cô: “Chúc mừng cô trở thành 8 thí sinh mạnh nhất, cảm giác là người lĩnh xướng trên sân khấu thấy thế nào?”

Đinh Mông sửng sốt một chút, cảm ơn xong liền không hiểu ông ấy nói gì, cô hỏi lại “Cái gì ạ?”

Đạo diễn trêu ghẹo: “ Không phải cô có một dàn hợp xướng trẻ con sao, bọn tôi đều nói đùa cô là lĩnh xướng dàn hợp xướng đấy.”

Một cảm xúc khác thường đột nhiên xuất hiện làm tim cô đập liên hồi, Đinh Mông nhìn đạo diễn như là muốn biết rõ cái gì đó: “Đạo diễn, ai là người đưa ra chủ ý mời dàn hợp xướng vậy?”

Đạo diễn nói: “Người biên khúc lại ca khúc cho cô có ghi là cần có giọng trẻ con hợp xướng, cho nên tổ tiết mục liền đi tìm dàn hợp xướng, có chuyện gì sao?”

Đinh Mông động đậy con ngươi, những việc khó hiểu trong lòng cứ ùa lên làm cho cô có chút hoang mang. Cô nhìn đạo diễn cười cười, nói: “Không có gì, cảm ơn đạo diễn.”

“Ừ, cuộc thi lần sau cố gắng hơn nữa nhé.” Đạo diễn làm hành động cố lên với cô rồi bước đi. Đinh Mông đến phòng thay đồ, thay lại quần áo lúc đầu của mình, đem váy và giày cẩn thận cất vào trong hộp.

Vì cô về nhà sớm hơn Kiều Dĩ Thần, nên chủ động gánh vác trách nhiệm làm cơm chiều. Lúc Kiều Dĩ Thần trở về, cô đã bày cơm chiều lên bàn.

Kiều Dĩ Thần nghiên cứu đống thức ăn trên bàn, nói với Đinh Mông: “Xem ra hôm nay tâm tình cô rất tốt.”

Đinh Mông nói: “Tôi thật sự không nghĩ mình sẽ là thí sinh có khí chất nhất.”

Kiều Dĩ Thần khẽ cười: “Có phải bây giờ cảm thấy nhìn mặt ai cũng thấy thân thiết đáng yêu không?”

Đinh Mông bật cười ha ha: “Đúng, quần áo và giày đều không bị hư hao gì, chờ tôi giặt váy sạch rồi sẽ trả cho anh.”

Kiều Dĩ Thần nhìn cô, khóe miệng hạ xuống: “Cô bị ngốc à? Đồ cô mặc qua rồi còn ai mặc được nữa?”

“Ách, nhưng mà đồ quý giá như vậy…” Bộ dạng cô rất thấp thỏm “như vậy đi, cái này coi như là anh tài trợ cho tôi, chờ sau này tôi kiếm được tiền rồi, tôi sẽ trả cho anh gấp đôi.”

Kiều Dĩ Thần nhìn cô thật lâu mới giương khóe miệng lên nói: “Không cần gấp đôi, tôi có thể nhận đền bù bằng thịt.”

Đinh Mông: “…”

Xem ra thiết bị phòng sói trong phòng ngủ có thể có chỗ dùng.

“Đã nói là cho cô rồi, cô cứ an tâm mà nhận đi.” Kiều Dĩ Thần cầm lấy đôi đũa trên bàn, giục: “Ăn cơm nhanh đi, ăn xong rồi còn phải luyện tập, cô đừng có suy nghĩ lười biếng.”

Đinh Mông lén bĩu môi: “Biết rồi.” Cô gắp vài miếng cơm lại hỏi Kiều Dĩ Thần: “ Anh xem, hôm nay anh nói tôi như vậy, tôi còn nấu cơm cho anh, có phải cảm thấy tôi rất tốt không?”

Kiều Dĩ Thần giống như được cô nhắc nhở, vội nhìn cô thăm dò: “Cô không có bỏ thuốc xổ vào thức ăn đấy chứ?”

Đinh Mông cười ha hả một tiếng: “Nói thật, tôi cảm thấy sau này anh sẽ không có vợ nổi đâu.”

Kiều Dĩ Thần chớp chớp mắt nhìn cô: “Nhưng mà trên sổ hộ khẩu của tôi viết đã kết hôn rồi.”

Đinh Mông: “…”

Cô quyết định chuyên tâm ăn cơm.

Sau bữa cơm Kiều Dĩ Thần tự giác đi rửa bát, sau đó mới lên lầu hai chỉ dạy cho Đinh Mông. Việc đầu tiên vẫn là luyện phát âm, trải qua nhiều ngày huấn luyện như vậy, càng ngày Kiều Dĩ Thần càng đưa ra âm khó, yêu cầu cũng ngày càng cao.

Đinh Mông nhìn người đang ngồi trước dương cầm, nghĩ ngợi một lúc rồi chần chờ mở miệng: “Cái đó, lúc ăn cơm tôi có chuyện muốn hỏi anh, nhưng sợ anh ăn không ngon..”

Cô nói tới đây, Kiều Dĩ Thần không oán không giận nói: “Tôi chọn Đường Thi Nhiên.”

Đinh Mông: “…”

Được rồi, đây đúng là chuyện cô muốn hỏi, kết quả cũng nằm trong dự liệu, nhưng mà thật sự có chút không vui.

“Tôi đã tính rồi, nếu cô bị loại, tôi sẽ giúp cô thu âm bài hát.”

Giọng nói của Kiều Dĩ Thần vang lên trong phòng, ảm đạm như ánh trăng bị bỏ lại bên ngoài cửa sổ.

Đinh Mông cứ nghĩ anh sẽ giải thích anh chọn Đường Thi Nhiên là do cô ấy hát rất tốt, không ngờ anh lại nói một câu như vậy. Cô nhìn về phía anh, vẫn là bộ dạng ngồi trước dương cầm như trước, phảng phất như chưa từng nói ra điều gì.

“Cô sững sờ cái gì? Nếu như cô tiếp tục cố gắng, sớm muộn gì cũng ngang bằng với Đường Thi Nhiên, đừng quên những lời cô đã nói trên sân khấu hôm nay.” Ngữ khí Kiều Dĩ Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc, Đinh Mông thật sự muốn cho rằng chuyện lúc nãy chỉ là ảo giác của cô.

Cô hạ khóe miệng, gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng luyện tập.”

“Ừ” Kiều Dĩ Thần mặt không biểu cảm lên tiếng, ấn tay xuống phím đàn.

Vì ngày hôm sau còn hai tổ thí sinh khác thi đấu nên Đinh Mông không cần đến phòng tập luyện, nhưng đại chế tác Kiều ác độc vẫn bắt cô phải tự luyện tập ở nhà. Đến trưa cô ngừng tập, xuống bếp cẩn thận chuẩn bị một phần cơm trưa.

Đây là cơm cô chuẩn bị cho thầy chỉ đạo của cô, nếu không có ông ấy tận tâm tận lực giúp cô biên khúc lại bài hát, buổi biểu diễn ngày hôm qua của cô cũng không được tốt như vậy. Cô cảm thấy Tiêu Kỳ nói đúng, cô hẳn là nên thật lòng cảm ơn thầy chỉ đạo.

Đến phòng luyện tập, Đinh Mông liền chạy thẳng đến phòng nghỉ của thầy chỉ đạo, thừa dịp bên trong chỉ có mình ông ấy, Đinh Mông nhanh chóng đưa cơm hộp cho ông: “Thầy, đây là cơm trưa em làm, cảm ơn thầy đã biên khúc giúp em.”

Thầy chỉ đạo ngẩn người, chợt nói: “A, cái này hả, người biên khúc cho em thật ra là Kiều Dĩ Thần.”

Đinh Mông ngẩn ra, nghe được trái tim mình đập mạnh một cái: “Kiều Dĩ Thần?”

“Đúng vậy, hôm đó cậu ấy đến đúng lúc tôi đang biên khúc, liền giúp tôi nhìn một cái.” Ông ấy nói xong thấy Đinh Mông im lặng không nói gì cả nửa ngày, trầm ngâm một chút: “Cho nên cơm hộp này, cô muốn lấy lại sao?”

Đinh Mông bật cười: “Đương nhiên là không, cảm ơn thầy thường ngày chỉ đạo em, em không quấy rầy thầy nghỉ ngơi nữa ạ.”

Cô từ phòng nghỉ đi ra, trực tiếp đi đến sảnh diễn, tổ tiết mục có dành một vị trí cho thí sinh để xem biểu diễn.

Đinh Mông tìm một chỗ trống ngồi xuống, kìm lòng không đặng nhìn về phía ghế giám khảo. Mấy người Kiều Dĩ Thần đều đã ngồi vào chỗ, hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Kiều Dĩ Thần cũng quay đầu nhìn về phía cô.

Đinh Mông và anh nhìn nhau một giây, rồi cô nở ra một nụ cười thật tươi. Rõ ràng là Kiều Dĩ Thần bị làm cho sửng sốt, sau đó lại như không nhìn thấy gì mà quay đầu đi.

Chương trình hôm nay cũng giống y như ngày hôm qua, chẳng qua hôm nay Đinh Mông làm người xem, nên tâm tình thoải mái hơn hôm qua nhiều, hơn nữa ngồi ở phía dưới khán đài nhìn lên, hiệu ứng sân khấu quả là hoành tráng.

Người mà Đường Thi Nhiên có nhắc với cô là cháu gái của nhà sản xuất nằm trong tổ thi ngày hôm nay. Đinh Mông nhớ rõ tên cô ấy là Mộ Song.

Lúc Mộ Song biểu diễn, Đinh Mông xem rất nghiêm túc. Cô ấy tự mình sáng tác bài hát, ôm cây guitar điện ngồi trên sân khấu tự đàn tự hát.

Loại biểu diễn này, ngồi dưới khán đài nhìn lên rất thu hút, hiệu ứng sân khấu tổ tiết mục chuẩn bị càng làm buổi biểu diễn thêm đẹp hơn. Giọng hát của cô ấy thật sự không xem thường được, hơn nữa giọng của nữ sinh trung rất khó được đê âm, chỉ cần nghe qua một lần sẽ khiến cho người khác nhớ mãi.

Kết quả của tổ này là Mộ Song được vào vòng 8 thí sinh mạnh nhất, gia nhập vào nhóm thực lực.

Sau khi Đinh Mông xem tổ thứ 2 thi xong, không chờ kết quả liền đi ra khỏi sảnh diễn. Sau khi về nhà, cô rửa tay rồi bắt đầu làm cơm chiều.

Trong tủ lạnh có mấy miếng thịt có thể làm beefsteak, Đinh Mông lấy ra các nguyên liệu cần thiết, quyết định làm một bữa tiệc lớn.

Nhưng mà trước khi làm tiệc lớn, cô không quên nhắn cho Kiều Dĩ Thần một tin: “Cẩu Đản, hôm nay anh có về nhà ăn cơm không?”

Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Kiều Dĩ Thần: “Tất nhiên là có, buổi tối còn phải luyện tập nữa đó.”

Đinh Mông nhìn màn hình di động trợn mắt, anh đối với việc luyện tập thật đúng là chân ái.

Nhưng mà anh đã nói là sẽ trở về, giờ thì Đinh Mông có thể an tâm thoải mái đi làm bữa tiệc lớn rồi.

Kiều Dĩ Thần trở về đúng lúc Đinh Mông đang bưng thức ăn lên bàn. Trên bàn có beefsteak, mì Ý và trứng omelette, trên mặt đầy súp lơ, cà chua trộn lẫn với hành tây, nhìn bàn ăn hoàng tráng như vậy hình như có gì đó không đúng. Lông mi Kiều Dĩ Thần hơi hơi run lên, nhìn Đinh Mông hỏi: “Hôm nay có tiệc gì à?”

Đinh Mông suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúc mừng tôi được tiến vào vòng trong, được không?”

Kiều Dĩ Thần gật gật đầu, Đinh Mông lại nói: “Anh thích Beefsteak với tiêu đen hay tương cà?”

“Tiêu đen.”

Đinh Mông đem phần beefsteak có tiêu đen bưng đến trước mặt anh, rồi chạy vào bếp bưng dĩa salad ra.

Kiều Dĩ Thần chăm chú quan sát, đang ngồi trên ghế bỗng đứng lên: “Chờ tôi chút.” Anh nói xong liền rời đi, một lúc sau quay lại với chai rượu vang đỏ trên tay “Ăn beefsteak làm sao có thể không có rượu vang đỏ.”

Anh đặt hai cái ly uống rượu vang lên bàn, đổ rượu vào một phần ba ly, đưa một ly cho Đinh Mông.

Đinh Mông nhìn ly rượu vang đỏ trầm tư, Kiều Dĩ Thần nhíu mày nhìn cô hỏi: “Sao vậy, cô sợ sau khi uống rượu vào sẽ… không kiềm chế được sao?”

“A, anh không biết tửu lượng của tôi rất tốt sao?”. Đinh Mông cầm ly rượu chạm ly với anh “Cảm ơn anh đã giúp tôi biên khúc.”

Kiều Dĩ Thần có chút sửng sốt, đưa ly rượu đến bên môi nhấp một ngụm: “À, việc đó hả, tôi chỉ thuận tay làm mà thôi.”

Mắt Đinh Mông hiện lên tia cười, lại cụng ly anh một cái nữa: “Cảm ơn anh giúp tôi mời dàn hợp xướng, cảm giác làm người lĩnh xướng quả thật rất tuyệt!”

Kiều Dĩ Thần lại nhấp một hớp rượu nhỏ: “Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là tiết mục đó cần dùng đến dàn hợp xướng.”

“À….”

Đinh Mông cố ý à một tiếng thật dài, Kiều Dĩ Thần vội ho một tiếng, chủ động cụng ly với cô: “Chúc mừng cô tiến vào vòng trong.”

“Cảm ơn!” Đinh Mông đem ly rượu uống cạn một hơi.

Beefsteak mới ăn được một nửa, ba ly rượu đã vào bụng Đinh Mông, mặt cô đỏ ửng lên vì say. Kiều Dĩ Thần ngồi đối diện nhìn cô, đưa một miếng beefsteak nhỏ vào miệng, nói: “Đây chính là tửu lượng rất tốt của cô đó hả?”

“Hừ, anh cho rằng tôi say sao? Đúng là người không có mắt nhìn!”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Sau khi Đinh Mông uống đến ly thứ 4 thì đã không còn có thể ăn được miếng beefsteak nào nữa. Kiều Dĩ Thần thở dài, dùng khăn giấy lau miệng rồi đi đến bế cô lên.

Đinh Mông giãy dụa kịch liệt: “Thật là to gan, ngươi định làm gì bản cung?”

Kiều Dĩ Thần giật khóe miệng nói: “Bẩm Cẩu Hi nương nương, đến giờ đi ngủ rồi.”

“Đi ngủ?” Đinh Mông suy ngẫm nghiên cứu hai chữ này, đột nhiên giơ tay lên đầu nhìn Kiều Dĩ Thần cười: “Cẩu Đản nhi, anh nói xem, anh đối với tôi tốt như vậy, có phải đã thầm thích tôi từ lâu rồi không?”

Kiều Dĩ Thần đáp: “Cô biết thời sơ trung cô bao nhiêu cân không?”

“Hừ!” Đinh Mông đối với vấn đề này cười nhạt dè bỉu “Tuy rằng chị đây béo nhưng chị đáng yêu!”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Thật đúng là… vô cùng tự tin.

Anh bế Đinh Mông về phòng cô, nhẹ nhàng đặt lên giường, thuận tay kéo chăn lên đắp cho cô. Đinh Mông vừa nằm lên giường đã nhắm chặt mắt, Kiều Dĩ Thần cười nhẹ, đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc mái của cô.

Hôm nay cho cô lười biếng một hôm đi.
Bình Luận (0)
Comment