Bạn Học Lưu Manh

Chương 12

Suốt cả buổi học ngày hôm ấy, Dĩnh Thiên ngồi một mình ở bàn số năm, tâm trí cậu hoàn toàn không hề để tâm vào bài học trên bảng. Đôi lúc cậu còn mơ màng đưa tay lên môi mình, sau đó thì cười mỉm khó hiểu.

Cảm giác môi người khác phủ lên môi mình nó rất lạ, Dĩnh Thiên chỉ cảm nhận được nhiệt độ người đó mang theo, tiếp đến là một sự ngọt ngào khó diễn tả. Nhưng nhìn chung lại, nụ hôn kia vẫn là có chỗ gì đó không đúng.

Giữa hai người con trai thì làm sao có thể hôn như vậy?

Buổi tối, Lữ Nhi cùng Dĩnh Thiên ngồi trên giường xem một bộ phim hoạt hình Lọ Lem. Bộ phim này thì đã quá quen thuộc với mọi người rồi. Một cô gái xinh đẹp nhưng có một cuộc sống chỉ loanh quanh xó bếp. Đến một ngày, cô được một bà tiên giúp đỡ để đến dự hội, rồi đến mười hai giờ đêm, cô đã vội vàng rời đi mà vô ý làm rớt chiếc giày thủy tinh. Chàng hoàng tử nhặt được và đi tìm nàng.

Một câu chuyện tình yêu quá thần tiên và nhẹ nhàng, họ yêu nhau từ cái gặp mặt đầu tiên, về sau thì sống hạnh phúc cùng nhau. Thật ấm áp làm sao!

Lữ Nhi ngồi im trên giường chăm chú xem phim, lâu lâu liếc mắt sang bên cạnh thì thấy Dĩnh Thiên cứ cười mỉm chi trông vô cùng kỳ lạ.

" Tiểu Dĩnh, hôm nay có gì vui lắm sao? " Lữ Nhi hỏi.

Dĩnh Thiên nghe cậu hỏi đành rời mắt khỏi màn hình, nhẹ lắc đầu, " À...đâu có. Tại phim hay nên..."

" Nên làm sao? Cậu đang nói dối. " Lữ Nhi vươn tay giữ lấy mặt Dĩnh Thiên bắt cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.

" Mình không có..." Dĩnh Thiên ngọ nguậy cái đầu, mắt nhất quyết không nhìn người đối diện.

" Hứ, tớ thừa biết cậu nói dối mà. Khai mau, sao từ chiều đến giờ cậu cứ cười mỉm chi thế? Có chuyện gì sao? " Lữ Nhi nghiêng đầu tò mò.

Dĩnh Thiên mà cậu biết rất ít nói, ít cười, đôi khi cậu hỏi thì mới trả lời, không thì là ừ hử cho xong chuyện. Cái tên này, dễ làm người ta phát cáu lắm!!!

Vậy mà hôm nay, nhìn xem, cậu ta cứ cười miết, thật kỳ lạ.

Dĩnh Thiên bị ép đến đường cùng, cậu đành dán mắt vào màn hình, đánh trống lãng, " Tớ đói quá, chúng ta còn gì ăn không? "

" Có đấy, nhưng không cho cậu đâu. " Lữ Nhi nhún nhún vai.

" Tại sao? "

" Tại cậu khó ưa đấy. " Lữ Nhi le lưỡi làm mặt quỷ, sau đó thì trượt xuống giường đi đến cái tủ nhỏ, lấy ra một gói mì.

Dĩnh Thiên ngồi ngây người trên giường nhìn theo hành động của bạn mình, khẽ mỉm cười. Miệng nói ghét mà lòng thì sao nỡ bỏ cậu đói chứ.

Hai người tạm thời gạt bộ phim sang một bên, cả hai cùng nhau hí hửng nấu mì gói, khói nhạt bốc lên nghi ngút, mùi thơm nức mũi lan ra khiến Dĩnh Thiên chịu không được mà chép chép miệng.

Lữ Nhi nhìn động tác của người kia bất giác cũng làm theo, cậu khịt khịt mũi ra chiều rất hài lòng. Nếu nói về nấu mì gói, chẳng ai qua Lữ Nhi cả. Cậu ấy nấu rất ngon, mì không quá cứng mà cũng không quá mềm nhũn ra.

Tô mi ngon lành đang đặt trên bàn, hai người bạn cùng phòng cầm hai đôi đũa lên bắt đầu chiến. Mỗi người một đũa, cứ thế mà làm tới. Tiếng mì hút lên chùn chụt vang khắp phòng.

" Tiểu Dĩnh, cậu kể về gia đình của mình cho tớ nghe đi. "

Đôi đũa trên tay Dĩnh Thiên dừng lại giữa khoảng không, cậu ngước mắt nhìn Lữ Nhi hồi lâu rồi nói, "....Ừm, tớ từ nhỏ đã sống cùng với mẹ. Mẹ tớ rất xinh đẹp, đặc biệt là rất trẻ đó. "

" Thế còn ba cậu? "

"......... " Dĩnh Thiên đột nhiên im bặt, cậu cúi thấp mặt.

Lữ Nhi nhìn cậu không nói, cảm thấy câu hỏi kia có gì đó không đúng, bèn lên tiếng, "...Nếu tớ hỏi sai thì xin lỗi nhé, cậu đừng như thế..."

" Không sao, tớ không biết ba tớ là ai. Từ nhỏ...tớ chỉ biết có mẹ. " Dĩnh Thiên lắc đầu, mỉm cười.

"...À...ừm. Như thế mẹ cậu hẳn là cưng cậu lắm nhỉ? "

Dĩnh Thiên không khách khí mà gật đầu cái rụp, " Đúng vậy, rất rất cưng luôn. Cho nên đây là lần đầu tiên tớ xa mẹ tớ lâu như vậy đó. "

" Ồ..." Lữ Nhi nhìn cậu, khẽ cảm thán một chữ.

Cậu ấy được mẹ cưng chiều như vậy, hẳn là suốt ngày chỉ ở quanh quẩn trong nhà chơi đùa, hèn gì khi ra ngoài này, cậu ấy quá ngây ngô.

Nhưng ngây ngô như vậy mới đáng yêu chứ!!!!!

Cả hai im lặng tiếp tục xử xong nồi mì gói, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, người này gõ một cách thô bạo không biết xấu hổ.

Dĩnh Thiên cùng Lữ Nhi không hẹn mà đều nhìn ra cửa, sau đó Lữ Nhi chủ động đứng dậy ra mở.

Cửa mở ra, một hình dáng con trai cao ráo đang đứng thong thả ở trước mặt, Lữ Nhi nhíu mày nhìn, chốc chốc lại nuốt nước bọt.

"....Vệ Manh, có chuyện gì? " Lữ Nhi hỏi.

Bên trong đây, hai chữ Vệ Manh rõ vành vạnh lọt vào tai Dĩnh Thiên, đôi mắt cậu tức thời hướng ra cửa.

Vệ Manh đến đây làm gì? Nhưng...sao tim mình lại đập nhanh như vậy nhỉ? Dĩnh Thiên vừa nghĩ vừa đưa tay lên ngực trái ghì lại mấy tiếng thình thịch kỳ lạ.

Vệ Manh ở cửa, mắt ngó vào cánh cửa màu nâu phía trong, " Tôi mượn phòng tắm một chút."

" Ờ...ấy khoan, hả? " Lúc Lữ Nhi sực tỉnh hiểu ra câu nói của Vệ Manh thì hắn đã len qua người cậu đi vào trong mất rồi.

Hắn đi vào, mắt di chuyển đến chỗ Dĩnh Thiên đang ngồi, hắn thấy cậu ngồi bất động, ánh mắt cũng đang nhìn chăm chăm vào mình.

Vệ Manh không nói một lời, thản nhiên mở cửa phòng tắm đi vào cứ như đây là phòng hắn.

Dĩnh Thiên bây giờ mới nhúc nhích người, cậu há hốc miệng nhìn Lữ Nhi, "...Tiểu Nhi...cậu ta...cậu ta...."

" Vệ Manh mượn phòng tắm. Hắn tắm thôi, cậu đừng lo. " Lữ Nhi vỗ vỗ vai Dĩnh Thiên ra chiều an ủi.

Nhưng Lữ Nhi à, Dĩnh Thiên nhà cậu không phải vì sợ tên hung thần kia đâu, cậu ấy đang cảm thấy vô cùng hồi hộp, nói chính xác thì Dĩnh Thiên đang rất vui!

" À ừm..." Dĩnh Thiên lí nhí nói, cậu xoay mặt ra ngoài ban công, khóe môi lén cong lên.

Vệ Manh tắm rất nhanh, chỉ hai mươi phút đã thấy hắn thong thả bước ra với bộ đồ thể thao màu xanh đậm. Hắn vừa gội đầu, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên tóc, từ từ trượt xuống cổ.

Dĩnh Thiên vô tình ngước mắt lên nhìn hắn, thấy một người như vậy trước mắt, cậu đột nhiên lại đỏ mặt. Vệ Manh mà cậu đang thấy....thật sự rất quyến rũ.

" Cảm ơn." Hắn nhìn về Lữ Nhi nói, sau đó thì lạnh lùng xoay người đi.

Lữ Nhi căn bản không thèm nhìn lấy hắn một cái, mắt cậu chỉ dán vào chiếc điện thoại trên tay.

Chỉ mỗi Dĩnh Thiên là ngồi im trên giường, hai tay vô thức nắm lấy drap giường, vẻ mặt rũ rượi. Tại sao trong phòng có đến hai người mà Vệ Manh chỉ nhìn mỗi Lữ Nhi thôi?

Rõ ràng sáng nay, mình với cậu ấy còn...còn...

" Tiểu Dĩnh. " Lữ Nhi vỗ vai kêu cậu.

Dĩnh Thiên bị vỗ nên giật mình, ngước mắt nhìn Lữ Nhi, "...Hở..?"

" Cậu bị làm sao đấy? Sao như sắp khóc vậy? " Lữ Nhi ngồi xuống, đưa tay véo véo hai má cậu.

Mắt Dĩnh Thiên vừa nãy rõ ràng là ngân ngấn nước, còn hồng lên nữa. Lẽ nào cậu ấy buồn chuyện gì?

"...Không có, tớ vừa ngáp nên...có nước mắt. " Dĩnh Thiên đưa tay lau lau nước trên mặt, sau đó thì chui rúc mình vào chăn.

" Cậu ngủ à? " Lữ Nhi hỏi. Cái tên này hôm nay không bình thường chút nào, mình sắp nổi giận rồi đấy.

Dĩnh Thiên lấy chăn che kín mặt, chỉ thấy được cái đầu cậu ta gật lên gật xuống. Còn dám không trả lời mình nữa, rốt cuộc là bị gì đây?

" Hey, không cho cậu ngủ. " Lữ Nhi xốc chăn lên, lôi Dĩnh Thiên dậy.

" Bị gì nói tớ nghe, đừng lo. Vệ Manh lại làm gì cậu sao? "

Dĩnh Thiên lắc đầu.

" Cậu nhớ mẹ? "

Dĩnh Thiên tiếp tục lắc đầu.

"......Vậy bị gì? Tớ cáu bây giờ nha. " Lữ Nhi chau mày.

" Tớ buồn ngủ. " Dĩnh Thiên vò vò tóc, cười gượng gạo.

Lữ Nhi thở hắt ra, bó tay Dĩnh Thiên rồi, không chịu nói thì thôi vậy.

" Thế tớ cũng ngủ luôn. " Nói rồi cậu vươn tay tắt đèn bàn, sau đó căn phòng chìm vào im lặng.

Dĩnh Thiên dù miệng nói buồn ngủ nhưng thật ra là không phải thế. Mắt cậu mở to nhìn lên trần nhà, người lâu lâu lại nhúc nhích tạo ra tiếng xột xoạt.

" Tiểu Nhi..." Dĩnh Thiên lí nhí kêu.

Lữ Nhi nghiêng đầu, " Tớ nghe. "

" Tớ hỏi cậu cái này nha. " Giọng Dĩnh Thiên ngày càng nhỏ đi.

" Ừm. "

"....Người ta hôn nhau khi nào? "

"...Hả? " Lữ Nhi kinh ngạc, cậu không muốn tin vào tai mình, Dĩnh Thiên vừa hỏi chuyện gì thế?

"....Tớ hỏi...người ta...người ta...."

Lữ Nhi khẽ thở dài, xoay người nhìn cậu, bàn tay len vào mái tóc mềm mượt kia, " Tiểu Dĩnh, cậu đang thích ai sao? "

Dĩnh Thiên trong bóng tối khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu kịch liệt. Mình đâu có thích ai? Mình chỉ tò mò thôi, là tò mò thôi...

" Haiz, người ta hôn nhau khi nào họ có tình cảm với nhau. Còn tùy thuộc vào kiểu hôn nữa. Hôn má là để xã giao. Hôn trán là gia đình hay bạn bè cũng hôn được. Còn hôn môi, hay còn là hôn sâu thì...phải là người yêu của nhau." Lữ Nhi bình tĩnh giải thích.

Lời giải thích kia tựa hồ như tiếng nổ bên tai Dĩnh Thiên, hôn môi nghĩa là người yêu của nhau ư?! Vậy cậu và Vệ Manh...là gì?

" Mà cậu ngủ đi, sau này không được thắc mắc linh tinh nữa. " Lữ Nhi ký vào đầu cậu một cái.

Dĩnh Thiên đưa tay xoa xoa đầu, ngoan ngoãn nghe lời. Cậu đắp chăn lên ngang ngực, mắt bắt đầu nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Dù là kiểu hôn nào thì Dĩnh Thiên cậu không quan tâm đến, chỉ cần đó là Vệ Manh thì cậu sẽ không từ chối. Cậu không biết vì sao mình lại suy nghĩ như vậy, nhưng trong tim mách bảo như thế đấy.

Sáng hôm sau, Lữ Nhi dậy trước, cậu thay đồ xong xuôi rồi đến lay Dĩnh Thiên dậy. Dĩnh Thiên tối qua đã nằm thao thức đến gần mười hai giờ mới ngủ được, sáng nay phải dậy sớm để lên tiết thật là đau khổ.

"..." Dĩnh Thiên vẫn ôm gối ngủ say sưa.

" Dậy nào, hôm nay tiết cô Mỹ, cậu mà trốn là lãnh đủ đòn đó. " Lữ Nhi ra sức hù dọa.

Dĩnh Thiên sau khi sựt nhớ đến cô Mỹ thì đã tức tốc bật dậy, phóng một cái vèo vào phòng tắm. Mười phút sau, cả hai đã vui vẻ xách cặp rời khỏi phòng.

Lữ Nhi đi xuống căn tin để mua bánh mì ăn sáng, Dĩnh Thiên thì thích uống sữa bò vào buổi sáng hơn. Hai người sóng vai nhau cùng đi mua đồ, sau đó thì xoay người lên lớp.

Đi được nửa quãng đường, Lữ Nhi thấy một đám đông bu lại trước cái bảng tin của trường, cậu nhíu mày tò mò, toang nắm tay Dĩnh Thiên lại đó xem.

Không hiểu sao cả hai vừa đến nơi thì đám đông lại dần tản ra, Dĩnh Thiên vẫn chưa hiểu gì thì đã nghe Lữ Nhi bên cạnh nói, " Tiểu Dĩnh, cậu nhìn lên bảng thông báo đi. "

Nghe giọng cậu ấy có vẻ nghiêm trọng, Dĩnh Thiên khẽ nuốt nước bọt, đi lại gần tấm bảng, ngước mắt lên nhìn. Trên đó vừa vặn có hai tấm ảnh được dán một cách cẩn thận, mà người trong ảnh không ai khác chính là...cậu và Khúc Vệ Manh.
Bình Luận (0)
Comment