Xuân về hoa nở, Vương Sở Sở về nước.
Nữ sinh... tóc dài xõa trước ngực, ăn mặc một thân quần dài, vừa đi vừa gọi điện thoại "Ngô Hạo Nhiên! Không phải là cậu nói muốn đón tớ sao? Cậu ở đâu?"
Ngô Hạo Nhiên bên kia vừa xin lỗi vừa nói "Ai nha nha nha, không cẩn thận ngủ quên, cậu đừng thúc giục a!!!"
Vương Sở Sở thở phì phò hướng về điện thoại la lớn "Ngô hạo Nhiên! Cậu có chút lương tâm có được hay không! Có chút lương tâm có được không hả!!!"
Ngô Hạo Nhiên bên kia còn điên cuồng nói xin lỗi, Vương Sở Sở đã thở phì phì cúp điện thoại. Ở sân bay nhìn quang cảnh xung quanh.
Ngày hôm nay Vương Sở Sở về nước, đương nhiên cũng không có nói với người nào, bất quá Ngô Hạo Nhiên vài năm nay vẫn cùng bản thân liên hệ, biết được Vương Sở Sở muốn về nước, kích động nói muốn đi đón nàng. Kết quả nàng tại sân bay chờ hơn một giờ, cái người muốn nói đến đón mình vẫn còn chưa có tới.
Vương Sở Sở dự định không để ý đến Ngô Hạo Nhiên, bản thân tự về.
Nàng một bên dựa vào bảng hướng dẫn đi, một bên tự hỏi bản thân ngày hôm nay phải đi nơi nào.
Vương Sở Sở ở đây cũng không có phòng ở, trước đây là ở ký túc xá, thế nhưng nàng hiện tại đã tốt nghiệp, tự nhiên là không thể tiếp tục ở lại ký túc xá, nàng tạm thời lại không muốn về với ông bà, cho nên đều lo lắng hiện tại là tìm một phòng ở, thế nhưng trước lúc tìm được phòng, cuộc sống của mình nên làm cái gì bây giờ?
"Tớ đã trở về, còn mang theo nhiều lễ vật, ân, gặp được gặp được, bất quá là không có muốn đi ký tên... cậu nói muốn, lần sau tớ sẽ để nàng ký một tá cho cậu... bản vẽ của nàng thì tớ có rồi a!" Bên người truyền đến một giọng nói quen thuộc. Vương Sở Sở nghe được âm thanh, liền theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lâm Thiên Tự cầm điện thoại di động, một bên ôn nhu nói cái gì đó, một bên hướng bên này đi tới.
"Thiên Tự?" Vương Sở Sở nghi hoặc mở to hai mắt, nhìn Lâm Thiên Tự đang gọi điện bên kia hô "Thiên Tự! Lâm Thiên Tự!"
Lâm Thiên Tự vừa lúc cắt đứt điện thoại, chợt nghe có thanh âm gọi mình, vừa quay đầu lại, thì thấy Vương Sở Sở đang hướng bên này chạy tới.
Trong chớp mắt, bầu không khí giữa hai người có điểm xấu hổ, mặc kệ là như thế nào, là có yêu hay không yêu, hai người trước đây cũng từng gặp gỡ qua một đoạn cảm tình, tuy rằng lúc sau lại chia tay.
Tại trong đoạn cảm tình này, nếu như nói, Lâm Thiên Tự đối với Vương Sở Sở, là bởi vì sai lầm nên mới đem bóng dáng Kỷ Vô Thanh đặt trên người Vương Sở Sở, do đó mới cho rằng bản thân thích Vương Sở Sở, còn Vương Sở Sở cũng thực sự là thích Lâm Thiên Tự. Khi nàng chân chính tiếp thu Lâm Thiên Tự, nàng là thật tâm thích Lâm Thiên Tự, chỉ là đáng tiếc, lúc trước xảy ra khắc khẩu, nàng lại lựa chọn trốn tránh. Hoặc là bởi vì sợ đi, không có tự tin đi giải quyết vấn đề này, không có tự tin đến hỏi Thiên Tự xem có thích bản thân mình không, cho nên mới lựa chọn không quan tâm lựa chọn trốn tránh.
Bất quá, trải qua hai năm cuộc sống ở nước ngoài, Vương Sở Sở cũng đã khác xưa rất nhiều, nàng ở nước ngoài cũng có tiếp giao qua bạn gái, cũng cùng bạn gái khắc khẩu, hòa hỏa, gặp rất nhiều vấn đề. Tuy rằng tới cuối cùng, các nàng vẫn là không có cách nào cùng nhau đi đến hết con đường, thế nhưng Vương Sở Sở cũng học được rất nhiều thứ, học được cách làm sao để chân chính yêu một người.
Đôi khi, Vương Sở Sở cũng sẽ ngẫm lại, nếu như lúc trước bản thân không lựa chọn trốn tránh, mà lựa chọn đi tìm Lâm Thiên Tự, đi tranh thủ một chút, có thể sẽ làm cho một người ưu tú như Lâm Thiên Tự yêu lấy bản thân.
Ý niệm như vậy thi thoảng sẽ xuất hiện trong tư tưởng Vương Sở Sở. Bất quá dù sao cũng chỉ là ngẫm lại, nhưng nàng không có nghĩ tới, có một ngày bản thân mình lại có thể nhìn thấy Lâm Thiên Tự.
Hai người có điểm xấu hổ đứng ở sân bay, cuối cùng vẫn là Lâm Thiên Tự mở miệng nói, nàng hướng về phía Vương Sở Sở lễ phép cười "Sở Sở, đã lâu không gặp."
Vương Sở Sở cười cười, nàng nhìn Lâm Thiên Tự, nói: "Đúng vậy, đã lâu không gặp." Nàng nhìn thoáng qua Lâm Thiên Tự, thấy nàng lôi kéo một rương hành lý thật to, liền hỏi " Thiên Tự cũng mới vừa từ nước ngoài trở về?"
Lâm Thiên Tự cười nói "Đúng vậy, đi ra ngoài có chút chuyện, mới vừa trở về." Nàng nhìn Vương Sở Sở một chút, lễ phép nói "Thế nào? Không ai tới đón sao?"
Vương Sở Sở có điểm tức giận nói: "Đúng vậy, Cái tên Ngô Hạo Nhiên kia thực sự là không thể trông cậy vào, nói là muốn tới đón em, kết quả cũng đã qua một tiếng cũng đều không thấy bóng dáng. Thực sự là tức chết em! Không chờ cậu ấy nữa, tự bản thân em về đi!"
Lâm Thiên Tự cười cười, suy nghĩ một chút vẫn là hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Vương Sở Sở có điểm phức tạp nói "A! Còn chưa có nghỉ tốt, ký túc xá thì không thể ở, hẳn là phải tìm một khách sạn ở đỡ đi. Bất quá còn chưa biết đi khách sạn nào ha hả..."
Lâm Thiên Tự cười nói "Người tiếp chị ở bên ngoài, chị nghĩ trên đường hẳn là có khách sạn, nếu như em đồng ý, chị sẽ đưa em một đoạn."
Vương Sở Sở "Ôi chao?" Một tiếng, kinh hỉ nói "Thật vậy chăng? Kia thực sự cảm ơn chị!"
Lâm Thiên Tự cười nói "Không khách khí. Cũng vừa lúc tiện đường, đi thôi."
Người tiếp Lâm Thiên Tự ở bên ngoài, hai người vừa ra sân bay thì hướng tới chiếc xe màu đen. Lâm Thiên Tự đem hành lý của mình đặt ở cốp xe, tài xế giúp đem hành lý Vương Sở Sở cũng đặt ở đó. Lâm Thiên Tự ngồi ở vị trí phó lái, để Vương Sở Sở ngồi ở phía sau.
Hai người dọc theo đường đi cũng không nói thêm cái gì, Vương Sở Sở kỳ thực rất muốn cùng Lâm Thiên Tự nói, thế nhưng Lâm Thiên Tự vẫn cuối đầu chơi điện thoại, nàng cũng xấu hổ quấy rầy.
Tài xế đem xe dừng trước một khách sạn, đối với Lâm Thiên Tự nói: "Lão bản, tới rồi."
Lâm Thiên Tự ngẩng đầu nhìn thoáng qua, là khách sạn của Tiếu Tố Lâm, vì vậy liền gật đầu, xoay người nói với Vương Sở Sở phía sau "Đây là khách sạn của bằng hữu chị, em muốn ở lại đây không?"
Vương Sở Sở vội vã nhìn thoáng qua, khách sạn này rất tốt, nàng vội vã nói: "Có thể có thể, ngày hôm nay cảm ơn chị." Nói xong thì đứng dậy, đi ra phía sau lấy hành lý.
Lâm Thiên Tự suy nghĩ một chút, vẫn là xuống xe giúp một tay, đem hành lý Vương Sở Sở đến khách sạn, quản lý khách sạn đương nhiên là nhận ra Lâm Thiên Tự, thấy Lâm Thiên Tự mang theo Vương Sở Sở đến, thái độ phục vụ phi thường tốt.
Lâm Thiên Tự cùng quản lý nói vài câu, liền muốn rời khỏi. Vương Sở Sở đứng bên trong, phi thường cảm kích mà đối với Lâm Thiên Tự nói: "Thiên Tự, ngày hôm nay thực sự cảm ơn chị, nếu như không có chị, em không biết nên làm cái gì bây giờ."
Lâm Thiên Tự cười nói "Khách khí. Kia, chị đi trước."
"A! Thiên Tự." Vương Sở Sở đột nhiên hô một tiếng.
Lâm Thiên Tự quay đầu thiêu mi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng "Có việc gì không?"
"Cái kia..." Vương Sở Sở có điểm xấu hổ nói: "Cái kia... không bằng đi tới ngồi một lát."
Lâm Thiên Tự cười cự tuyệt nói "Không được, chị còn có chuyện, sẽ không ở lại được."
"A..." Vương Sở Sở có chút xấu hổ nói: "Kia, vậy chị đi trước đi. Tạm biệt."
Lâm Thiên Tự gật đầu nói "Tạm biệt", trên mặt mang theo tiếu ý, lãnh tĩnh tạm biệt, sau đó lên xe.
"Lão bản, về nhà?" Tài xế nhìn Lâm Thiên Tự ở phía sau nói.
"Ân, về nhà! Chờ đi ngang qua tiệm bánh ngọt dừng một chút, tôi muốn mua chút điểm tâm." Lâm Thiên Tự cười nói.
"Hảo" tài xế nói xong liền phát động xe.
Lâm Thiên Tự ngón tay "Xoạch xoạch" đánh chữ: Có muốn ăn bánh ga-tô không? Tớ đi ngang qua cửa hàng điểm tâm chúng ta hay ăn, mua cho cậu một bánh ga tô cậu thích ăn nha?"
Bên kia rất nhah trả lời lại một cái mặt to tươi cười.
Vô Thanh: [khuôn mặt tươi cười] muốn!
Lâm Thiên Tự cười "hắc hắc" hai tiếng, vui vẻ tiếp tục cùng Kỷ Vô Thanh nhắn tin. "Chạy nhanh lên một chút" nàng nhịn không được thúc giục nói.
Tài xế bất đắc dĩ cười nói "Lão bản, mau nữa sẽ thành siêu tốc rồi, Kỷ lão sư biết sẽ lo lắng."
Lâm Thiên Tự sau khi nghe xong nói: "Nga, quên đi, an toàn là trên hết." Ai nha ai nha, vẫn là muốn nhanh lên một chút nhìn thấy Vô Thanh nha.
Lâm Thiên Tự đến phòng làm việc Kỷ Vô Thanh, vừa vặn Kỷ Vô Thanh cũng vừa tiễn các tiểu bạn học đến học vẽ, vừa quay đầu thì thấy Lâm Thiên Tự.
"Thiên Tự" Tiểu bạch thỏ vui vẻ chạy tới, tại trước mặt hồ ly lắc tới lắc lui "Cậu đã về rồi"
"Ân!" Hồ ly vui vẻ cười, lấy ra bánh ga tô mình mang đến, sau đó vui vẻ nhìn tiểu bạch thỏ mặt đầy ý cười cầm bánh ga tô.
Lâm Thiên Tự vui vẻ mà nói: "Tớ còn mang theo rất nhiều lễ vật."
"Thật vậy chăng? Có cái gì a?" Hai mắt Kỷ Vô Thanh trong suốt sáng lên nhìn Lâm Thiên Tự hỏi.
"Cậu đoán nha..."
Kỷ Vô Thanh suy nghĩ một chút, vẻ mặt khổ não "Tớ đoán không ra."
"Ân... đoán không ra sẽ không cho."
".. Thiên Tự..." Kỷ Vô Thanh có chút ủy khuất nhìn Lâm Thiên Tự, nói "Cậu đã nói sẽ không khi dễ tớ..."
" Ha ha ha..." Lâm Thiên Tự cười lớn, cúi đầu hôn Kỷ Vô Thanh một cái, làm Kỷ Vô Thanh khẩn trương đến mức mặt đỏ bừng, sau đó nói: "Vô Thanh của tớ quả nhiên vẫn khả ái như vậy... tớ là mang đến cho cậu..."
....
Trong phòng tắm cảnh xuân tràn ngập, Kỷ Vô Thanh cả người vô lực nằm trên người Lâm Thiên Tự, vẻ mặt ủy khuất quay qua Lâm Thiên Tự nói: "Thiên Tự, cậu đã nói sẽ không khi dễ tớ..."
Lâm Thiên Tự nhịn không được lại dùng lực ôm sát Kỷ Vô Thanh, nàng hôn vành tay Kỷ Vô Thanh, cười nói "Ngoan... Tớ không có khi dễ Vô Thanh nha... là Vô Thanh rất khả ái.."
...
Vài ngày sau, bản lẻ thứ hai của Kỷ Vô Thanh chính thức phát hành. Tới buổi trưa, Lâm Thiên Tự đem cơm cho Kỷ Vô Thanh, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ga tô, nàng lại đi vào.
"Hoan nghênh quang lâm, Lâm tiểu thư, ngài lại tới nữa rồi?" lão bản cửa hàng đã nhận thức Lâm Thiên Tự. Thấy nàng vừa cười vừa nói "Ngày hôm nay ngài muốn mua loại gì?"
Lâm Thiên Tự cười nói "Hôm nay mua một hộp bánh trứng đi."
"Hảo" nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm giúp Lâm Thiên Tự lấy một hộp bánh trứng. Lúc này bên ngoài lại có người bước vào. Nhân viên cửa hàng ngẩng đầu nói với người bên ngoài "Hoan nghênh quang lâm, mỹ nữ, muốn mua cái gì?"
"Tôi muốn một phần sandwich." Thanh âm quen thuộc truyền đến, Lâm Thiên Tự quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Vương Sở Sở cười tủm tỉm đang đứng bên cạnh mình.
"Thiên Tự?" Vương Sở Sở hiển nhiên cũng phát hiện Lâm Thiên Tự, trên mặt lập tức nở ra dáng tươi cười "Thật trùng hợp a, chị cũng tới đây mua điểm tâm ngọt?"
Lâm Thiên Tự sửng sốt một chút, cười nói "Đúng vậy, chị bình thường tới đây mua điểm tâm cho Vô Thanh, đích thực rất ngon."
Vương Sở Sở sau khi nghe xong "Di?" một tiếng, nhìn Lâm Thiên Tự hỏi "Vô Thanh? Vô Thanh mà Thiên Tự nói là Kỷ lão sư sao?"
_____________________________
Ed yêu vấu nhược thụ, thê nô thụ, đủ loại thụ... có lời muốn nói: Bảo tới rồi. Tui kể mấy má nghe chuyện kinh dị. Chuyện là tối hôm qua. Tui chở má qua nhà bà bạn má tui chơi. Chuyện người lớn tui nghe cũng chả hiểu con mẹ gì. Thế là tui bò lên sân thượng mần hơi xã xì chét. Má ơi mới ngồi có 3 phút. Dòm ra ngoài kia. Gió thổi mát ghê. Thả lỏng dễ sợ. Bổng tui thấy một bóng trắng đi lại phía tui. Nói thiệt tui muốn nhảy xuống sân thượng chết quách cho rồi. Mà nhờ gần 2 năm bon chen trong bệnh viện. Tui gặp cũng không ít. Nên cũng biết cách giải quyết. Chỉ là giật mình hít một hơi muốn hết điếu thuốc. Ôi mẹ ơi. Muốn ho mà cố nhịn. Tôi giả bộ quay qua chổ khác. Móc điện thoại ra giả bộ nói "dạ con xuống liền". Chồi má vừa đi mà vừa run. Tay chọt túi áo khoát mà nó run. Giả bộ tự nhiên lắm ngan. Xuống tới dưới tui muốn ôm má khóc ghê. Tui thề từ đây k bước đến căn nhà đó 1 lần nào nữa T-T
Ps 2: à quên nói cho mấy thím. Mấy thím hay la Vô Thanh thụ quá. Nên vài chương tới trong phòng tắm. Mị viết kèo lật cho thỏa mãn con dân =]]. Ôi ghê thặc. Mà chương đó không phải của tác giả. Nên mình để chế độ ẩn giới hạn người xem:3. Tui không dám để công khai. Tui sợ bị chửi. Nên ngày mai đi. Mai có H cho một số má nhá =]]
Beta: Đừng lo, có tui thì nó sẽ không ẩn nữa =]]]] hí hí, ed kinh nghiệm đầy mình.