Phương Dĩnh hằn hộc cắt ngang lời nói tưởng chừng như vô nghĩa đối với mình từ miệng Tô Linh Đan.
Thái độ của cô nàng một chút đều không tốt khiến Tô Linh Đan không khỏi bất lực.
“Cậu có thể theo đuổi một cách quang minh chính đại nhưng không thể bộc lộ ác ý của mình với người khác.
Đó không phải là hành vi tốt đâu, tiểu Dĩnh!”
“Xì! Chẳng lẽ đến giờ cậu vẫn cho rằng tôi là người tốt à?”
Phương Dĩnh cười mỉa mai nhìn Tô Linh Đan, tiếp tục gằn từng chữ nói: “Đừng ngây thơ như vậy.”
“Con người tôi thế nào tự tôi biết.
Muốn làm người thế nào là chuyện của tôi.
Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi nữa.”
Lần này Phương Dĩnh nói xong thì đi luôn, mà Tô Linh Đan trái lại không nói thêm lời nào hòng giữ lại hay khuyên nhủ cô nàng nữa.
Có lẽ cô thật sự không hiểu con người của Phương Dĩnh…
…
Ba người Hạ Đình lại đến quán trà sữa hôm bữa để nói chuyện.
Hôm nay trong quán so với hôm đầu tiên cũng không có khác biệt gì, bọn họ vẫn rất may mắn được ngồi ở vị trí cũ.
“Cậu nghĩ ai có khả năng làm chuyện mờ ám sau lưng? Hành vi này không khó nói rất gian xảo.
Đối phương rõ ràng muốn để chúng ta đổ hết tội lỗi lên đầu Lê Kim Cẩm.”
Tống đại tỷ vừa hút trà sữa vừa nói.
“Hôm qua mình không để ý trong nhà vệ sinh có còn ai nữa không.
Nhưng mà có thể khẳng định người đến là từ bên ngoài, thật sự rất dễ gây ra nhầm lẫn là Lê Kim Cẩm đi rồi quay lại.”
Nếu không phải ít nhiều hiểu rõ bản tính của Lê Kim Cẩm thì có lẽ cô nàng sẽ chịu tiếng oan giống Tô Linh Đan trước kia rồi.
Tuy nhiên, bởi vì tình huống khác nhau, người phán xét cũng khác nên không có khả năng Lê Kim Cẩm bị đổ oan mà còn cam chịu giống như Tô Linh Đan được.
“Có thể hỏi Lê Kim Cẩm khi đi có nhìn thấy ai hay không?”
Lục Chiêu gợi ý.
“Chắc là cô nàng không nhìn thấy đâu.
Nếu thấy thì cô nàng nhất định sẽ đẩy hết tội lên đầu đối phương ngay chứ không cần phải đợi ai hỏi rồi.”
Tống Lan nhún vai nói.
Có kẻ địch như Lê Kim Cẩm thật sự là quá dễ đoán.
Tính cách cô nàng đơn giản, thậm chí có thể nói là ngu ngốc.
Nhưng được cái tính cách ngay thẳng, không làm chuyện mờ ám phức tạp như cái cách Phương Dĩnh đã làm với Tô Linh Đan.
“Đúng rồi!”
“Có khi nào…”
Cả hai cô bạn thân cùng lúc linh quang chợt lóe mà thốt ra.
Sau đó cả hai quay đầu nhìn nhau, đều ở trong mắt nhau nhìn thấy ý nghĩ của bản thân, không mưu mà hợp rồi đồng thời cười lên.
Lục Chiêu ngồi ở đối diện bỗng nhiên cảm thấy ganh tỵ với tình bạn của hai cô gái nhỏ này.
Nhưng hắn lại không giống Tô Linh Đan sẽ nhìn rồi mong mỏi bản thân sẽ có một tình bạn đẹp như vậy.
Hắn thì cảm thấy bản thân không cần cho lắm.
Có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng nếu có thể, hắn vẫn muốn cô gái nhỏ mãi mãi giữ được tình bạn này.
Thứ có ý nghĩa tương đương với tấm khiên mà cô gìn giữ hơn mười năm kia.
“Hai người đang nghĩ tới Phương Dĩnh à?”
Lục Chiêu tuy hỏi nhưng giọng điệu lại giống như là khẳng định.
Có lẽ chính hắn đã nghĩ đến điều này rồi nhưng chưa từng đem nó nói ra, cũng như chụp mũ cho người khác.
Hắn chỉ ở trong lòng nghĩ nghĩ mà thôi.
“Khả năng này rất lớn.”
Tống Lan gật đầu thật mạnh, còn không quên rít một ngụm lớn trà sữa mà không thèm quan tâm hình tượng.
Cô nàng nói tiếp: “Cứ nghĩ mà xem, đến Lê Kim Cẩm còn ghen ăn tức ở chỉ vì Đình Đình nhận được quà của cậu thì không lý nào người có tâm tư âm u như Phương Dĩnh lại không.
Ngược lại, cô nàng càng có khả năng làm ra những chuyện làm tổn hại đến người khác hơn thế nữa.
Không giống Lê Kim Cẩm, Phương Dĩnh hành động càng khiến người tởm lợn.”
Nếu để Tống Lan chọn, cô chẳng bằng đối phó với Lê Kim Cẩm còn tốt hơn.
Người như Phương Dĩnh, không biết thì tốt.
Biết thì chỉ muốn tránh xa, không muốn dính dáng chút nào.
Cũng không biết Tô Linh Đan xui thế nào mà làm bạn với cậu ta từng ấy năm được.
Không thể không nói, có một lần dẫm phải kim rồi Phương Dĩnh lập tức trở thành đối tượng đầu tiên và có khả năng nhất làm ra chuyện này.
Nhất là khi họ đã biết Phương Dĩnh thích Lục Chiêu.
Cho dù Hạ Đình không phải người yêu của Lục Chiêu nhưng cô lại được hưởng chút tốt đẹp từ hắn thì vẫn có khả năng bị nhằm vào.
Và khi người đó là Hạ Đình, bị nhắm tới là điều gần như hiển nhiên.
Không thể không nói, cô đúng là đối tượng chuyên hút xui xẻo vào người.
Cứ nhìn cuộc đời của cô thì biết thôi.
“Tôi rất dễ bắt nạt à?”
Hạ Đình bỗng nhiên giống như cảm thán lại như bực bội nói.
Sau đó cô không ngoại lệ rước lấy hai ánh mắt mang theo ý tứ giống nhau đại loại như: Cậu chính là người như vậy.
“Ít nhất dưới cái nhìn của người khác thì là vậy.”
Lục Chiêu đính chính dưới cái trừng mắt của cô gái nhỏ.
Tống Lan thì cười xì nhìn hắn khinh thường.
Lục Chiêu bất lực nhún vai.
Chịu thôi chứ biết sao được.
“Vậy giờ phải làm sao?”
Hạ Đình không muốn quan tâm người ta nghĩ gì về mình nữa mà dẫn đề tài về hướng cũ.
“Lôi đầu cậu ta ra nói cho rõ ràng chứ sao!”
Tống Lan lập tức bộc lộ tính tình đại tỷ của mình bất kể hình tượng khiến Hạ Đình không nhịn được lắc đầu bất lực.
Cô nàng thấy vậy thì hậm hực nói: “Chứ chẳng lẽ tiếp tục nhìn cậu ta làm trò à? Phiền phức!”
Công nhận Tống Lan nói không sai, nhưng mà đó không phải cách giải quyết triệt để.
Dù sao việc cô nàng làm chẳng ai nhìn thấy cả.
Trừ khi bọn họ tìm được chứng cứ chứng minh cô nàng là người làm ra.
“Có thể dò hỏi xem hôm qua lúc đó cô nàng có đi đâu không.”
Lục Chiêu cả cuộc nói chuyện không nói nhiều nhưng lần nào cũng đưa ra gợi ý có tính quyết định hợp lý nhất, có thể giải quyết vấn đề tốt nhất.
“Dựa theo tên thì cô nàng có khi sẽ thi cùng phòng với Tô Linh Đan.”
“Các cậu đang nhắc đến tôi sao?”
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến rồi.
Tống Lan thật sự là bị dọa cho giật cả mình.
Cô nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Linh Đan, người cô nàng về nhắc đến đang đứng bên cạnh mình, trong tay cầm một ly trà sữa mang về.
Rõ ràng cô nàng chỉ là đến mua đem đi chứ không tính ngồi lại, còn tình cờ nghe thấy bọn họ nhắc đến cô nàng mà đi tới.
Lục Chiêu chưa đợi ai nói gì đã nhích vào trong, ngồi đối diện với Hạ Đình, chừa chỗ cho cô nàng.
“Cảm ơn.”
Tô Linh Đan cũng tiêu sái ngồi xuống đối diện với Tống Lan.
Một bàn bốn người không thừa không thiếu, vừa đẹp.
“Cần hỏi tôi chuyện gì sao?”
Tô Linh Đan trước tiên cắm ống hút vào ly trà sữa, nhét bao bì đựng ống vào túi.
Sau khi đưa ly trà sữa lên miệng hút một ngụm đến mức thoải mái thở nhẹ ra rồi cô nàng mới lên tiếng hỏi.
Hành động tự nhiên không chút làm ra vẻ của cô nàng thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tống Lan thật sự không biết là trước đây cô nàng có vậy hay sau chuyện kia mới trở nên như thế, nhưng người như Tô Linh Đan có thể làm bạn được.
Miễn không gặp loại người ghen ăn tức ở như Phương Dĩnh, Tô Linh Đan không đến mức không có bạn thân đâu.
“Đúng là có chuyện muốn hỏi cậu.”
Hạ Đình so với Tống Lan có giao tiếp với Tô Linh Đan nhiều nhất nên cô nghĩa không từ ai đáp lời cô nàng.
Cô nói tiếp: “Hôm qua buổi chiều sau môn thi thứ nhất Phương Dĩnh có rời đi phòng thi không?”
“Tỷ như đi vệ sinh.”
Cô giả dụ rồi nhìn Tô Linh Đan.
“Hôm qua cậu ấy đúng là có rời khỏi phòng như thời gian cậu nói.
Nhưng có đi vệ sinh không hay là chỉ ra ngoài thư giản thì tôi không rõ.”
Tô Linh Đan vừa nghe hỏi thì nhíu mày, nhưng cô nàng vẫn trước tiên trả lời Hạ Đình.
“Vậy cậu ta trở về lúc nào?”
Hạ Đình gật đầu, lại hỏi.
“Trước khi chuông báo vang lên chừng hai ba phút.”
“Sao cậu biết rõ như vậy?”
Tống Lan nối tiếp câu trả lời của Tô Linh Đan, ngờ vực nhìn cô nàng.
Tô Linh Đan tuy có chút bất ngờ vì câu hỏi bất thình lình của Tống Lan nhưng cô nàng không có tỏ ra khó chịu gì vì bị nghi vấn cả.
Cô nàng nhẹ giọng nói: “Các cậu cũng biết chuyện tôi với cậu ấy không còn là bạn nữa.
Chuyện đó tôi vẫn cảm thấy mình nhất định là có sai không thể chối cãi được.
Tôi nghĩ nguyên nhân là do tôi không hiểu cậu ấy.
Cho nên tôi bắt đầu quan sát cậu ấy nhiều hơn.”
Chú ý một chút, không chỉ nhìn thấy con người thật của cậu ấy mà còn phát hiện ra nhiều thứ khác.
Tỷ như Phan Lệ vẫn luôn là bạn thân của Phương Dĩnh từ hồi trung học, không phải giống như cô nghĩ đã tan rã rồi.
Càng nghĩ, Tô Linh Đan càng không khỏi cảm thấy bi ai, lại thêm tự trách mình quá vô tâm.
“Thi cử mà, thời gian là thứ chúng ta luôn chú ý nhất.
Cậu ấy đi từ sớm nhưng trở về lại khá muộn nên tôi mới lo lắng nhìn đồng hồ mấy lần.”
Tô Linh Đan tỏ vẻ.
“Cậu vẫn quan tâm cậu ấy.”
Hạ Đình gần như là khẳng định điều này nhìn cô nàng.
Tô Linh Đan cười khổ nhưng lắc đầu không phản bác cách nói này của Hạ Đình.
Ngược lại, lúc này cô nàng mới có cơ hội nhìn cô hỏi: “Đã có chuyện gì rồi sao?”
“Hôm qua Đình Đình bị người ta dội nguyên xô nước lên đầu khi đi vệ sinh, mém chút nữa là không thi được môn cuối.
Cho dù thi xong rồi cũng sốt đến ngất xỉu.”
Tống Lan nghe Tô Linh Đan nói xong gần như có thể khẳng định Phương Dĩnh là người làm ra chuyện này.
Nhưng cô nàng ngoại trừ hậm hực khi nhắc đến việc đó thì cô không có lập tức nói người làm là Phương Dĩnh.
Mặc dù ai nấy đều hiểu Phương Dĩnh là hiềm nghi lớn nhất kể từ thời điểm này..