Bàn Lại Cách Xuyên Về Thời Nguyên Thuỷ Bị Tên Mọi Rợ Xiên

Chương 13

Lạc Tu đứng ở gần đó, đôi mắt lướt qua vô tình bắt gặp được hình dáng quen quen đang đừ người ra nhìn một màn biểu diễn nọ.

Hắn ta đinh ninh ngay là nô lệ nhỏ nhà hắn ta đang rất muốn được như thế!

"Xem ra mày cũng muốn chơi kiểu như vậy?" Lạc Tu đến gần bắt đầu đi trêu chọc người ta.

"...Không có" Diêu Bân cúi đầu phủ nhận.

Lạc Tu nhướn mày ngạc nhiên, từ hôm nhặt được tên này hắn ta chưa bao giờ nghe thấy tên này nói câu nào nên cứ tự biên tự diễn nghĩ rằng tên này đã bị sợ đến ngu người. Ai ngờ hôm nay được nghe tiếng đầu tiên trong hoàn cảnh như thế này.

"Cứ tưởng bị ngu chứ, lại đây." Lạc Tu nắm cánh tay hắn kéo lại, gương mặt lộ vẻ nóng vội.

Diêu Bân đơ cả người lại, một màn hoang dã dưới chân luôn nhắc nhở hắn không được manh động vào lúc này.

Lạc Tu được ôm "người đẹp" trong lòng ngửi ngửi mùi của "người đẹp" liền cảm thấy thật phê pha. Mùi không mấy dễ ngửi,nhưng hắn ta rất thích loại mùi trộn lẫn tí hơi cỏ này.

Tay thật manh động bóp lấy bờ mông căng mọng tròn trịa kia, Lạc Tu xém nữa tan nát mà tiêu hồn tại chỗ.

Diêu Bân đổ mồ hôi hột, hắn cảm nhận được cây gậy đang rục rịch sau lưng. Bờ mông bị mọi rợ nọ nắm chặt đau gần chết cũng không dám phản kháng giãy ra. Điều quan trọng là âm thanh va chạm dưới chân vẫn cứ không ngừng nghỉ!!!

Chờ đến khi cặp kia xong xui Lạc Tu cũng không chịu ngừng hành động dê xồm kia lại. Hắn ta nhìn cái cổ thon gầy trắng trắng kia liền rất muốn cắn một cái. Nghĩ liền làm, Diêu Bân bị dã thú đằng sau lưng cắn cho một cái cho rớt nước mắt.

Bị hàm răng sắc nhọn cắn mạnh một cái vào cổ cảm giác như thế nào?

Diêu Bân chỉ muốn chửi thề một tiếng!!!

"Lạc Tu, này là nô lệ của mày hả?"

Người mới vừa vận động hăng say kia đứng lên quan sát Diêu Bân. Bên dưới cũng không thèm che đậy nữa mà ngông ngông khoe ra.

" Nhìn cũng được đó, trắng tròn đàng hoàng...hay mày đổi cho tao đi?" Tên đó bắt đầu đưa ra lời đề nghị.

"Cút!" Lạc Tu gầm gừ ôm chặt lấy Diêu Bân không buông như muốn thể hiện quyền chiếm hữu.

"Tao có một trái dưa mật nè, đổi cho mày nhé!" Tên đó vẫn không chịu mà bắt đầu dụ dỗ.

Lạc Tu không trả lời, hắn không muốn đáp lại những lời vô ích. Đồ của hắn ta thì đừng ai mong đụng tới!!!

Thấy dụ mãi không thành tên kia cũng chỉ có thể thất vọng ôm nam nô của mình trở về. Còn Diêu Bân bên này lại sắp nghẹt thở mất rồi.

Lạc Tu chịu không nổi nữa, hắn nhớ đến đêm hôm qua, nhớ đến cảm giác sảng khoái nọ liền sắp không chịu được. Đè người ta xuống đất, hắn ta bắt đầu điên cuồng thăm dò.

Nơi kia chưa từng bị khai phá bị dị vật đâm chọt làm Diêu Bân đau gần chết. Trong đầu ong ong nóng hổi, chết máy.

Dùng tay đâm chọt mông người ta mấy cái xong Tu mọi rợ liền lấy cái kia một phát tiến nhâp thẳng vào.

Diêu Bân bị hành cho khóc nức nở nước mắt nước mũi thi nhau tuôn ra ngoài, nơi đó của hắn không có gì bôi trơn mà bị tiến vào đột ngột như thế liền rách mất tiêu, máu chảy ra thuận tiện cho Lạc Tu đưa đẩy nhanh hơn. Mặc cho tiếng khóc bên dưới kêu đến khàn khàn nhưng Lạc Tu vẫn không dừng lại, có nhiều nguời còn bu vây lại xem hai người quấn lấy nhau.

Diêu Bân không phản kháng, bởi vì hắn biết hắn không có quyền. Nếu phản kháng, sẽ chỉ khiến Lạc Tu chán ghét hơn rồi bỏ rơi, nên hắn không dám.

Chỉ một chút...

Một chút nữa thôi...

"Hôm nay nhớ kĩ, tên Lạc Tu đáng ghét kia!!! một ngày nào đó bố sẽ đè mi xuống đâm cho đến khi mi bị trĩ!!!"

Ôm nỗi oán hận trong suốt cuộc hành trình mệt mỏi, cuối cùng Lạc Tu cũng chịu buông tha mà bắn ra bên trong Diêu Bân.

Cảm giác khó chịu khi bị lấp đầy khiến Diêu Bân như muốn nôn ra, bên dưới tràn đầy không còn dị vật ngăn chặn liền bắt đầu chảy ra làm hắn như có cảm giác bị ị đùn.

Diêu Bân xấu hổ cong người lại dù sao không mặc đồ mà bị người người nhìn thế này cũng có hơi ngượng...

Lạc Tu thỏa mãn, hắn ta cúi đầu nhìn thành phẩm mới tạo ra mà sung sướng như được mùa. Cuối cùng cũng được mãn nguyện nên bộ dáng như kẻ chinh phục ngẩng đầu thật cao nhìn mấy người đang bu lại nhìn.

"Tên này nhìn cũng được đấy, đổi đi! thấy năm trái táo như thế nào?"

"Tao cũng muốn thử, mày có muốn dùng chung không Lạc Tu?"

Nhiều lời đề nghị thật có lời đưa ra nhưng Lạc Tu vẫn mảy may chẳng hứng thú, hắn ta đứng dậy bế nô lệ nhỏ nhà mình trở về.

Diêu Bân được đặt cách cho lên giường đá nằm, hắn chẳng muốn nói lời nào mà nằm ườn ra chờ người hầu hạ. Lạc Tu cũng không ý kiến gì mà vệ sinh nơi đó giùm hắn, hắn ta còn rất cẩn thận đắp lá cầm máu lên cho Diêu Bân.

Ôm chặt cái chăn lông, Diêu Bân nhìn người đang cặm cụi nướng thịt ngoài kia. May cho hắn, người này xem ra có ý thức trách nhiệm cũng cao đấy!!!

Hoa cúc ẩn ẩn nhói lên làm Diêu Bân xấu hổ gần chết. Đàn ông chính hiệu như hắn mà bị thông như vậy thật không biết nói gì nữa.

Cảm giác như khi đi cầu mà bị bón vậy!

Ngửi thấy mùi thịt nướng thoang thoảng truyền tới làm Diêu Bân bụng đói cồn cào. Hai mắt khóc đến sưng đỏ thật đáng thương không mở lên nổi nên hắn dứt khoác giả chết.

Lạc Tu xé phần thịt mềm ngon nhất đem vào dâng lên, hắn ta còn cẩn thận đem nước mát vào trong. Bộ dạng thật giống như đi lấy lòng người khác.

" Ăn đi." Đem miếng thịt nhét vào miệng tên đang giả chết kia, bắt buộc hắn ăn thịt.

Thấy giả chết không thành rồi Diêu Bân cũng dứt khoác ngồi dậy ăn thịt, mông hắn đau nhức nhưng không thể nói thành tiếng.

"Sáng nay đi săn, sẵn tiện hái mấy cái lá có thể trị bệnh về." Lạc Tu cầm ra mấy cái lá,cây cỏ, cọng hoa đặt xuống kế bên, xong hắn ta đứng lên đi ra ngoài ăn thịt nướng của mình.

Diêu Bân vừa ăn thịt vừa ngắm mấy cọng lá cọng cỏ để đó. Mấy cái thứ này nhìn thật quen quen, nhớ hồi đó trở về dọn nhà cho bà ngoại, trong tủ thuốc của bà ngoại hắn hình như có đặt rất nhiều mấy cái thứ này. Bà ngoại hắn ngày xưa từng là dược sĩ đông y nên trong nhà bà ngoại hắn lúc nào cũng có mùi của thuốc bắc đắng đắng khó chịu.

"Mấy cái này là thuốc cầm máu có tác dụng rất hiệu quả đó, nó được một người từng làm nhiệm vụ giống ngươi tìm ra đó."Lão Điệp lại chui ra.

"Nhìn nè, cái cọng có cái hoa trắng trắng kia chính là cỏ mực giúp cầm máu và hạ sốt còn trị bệnh về dạ dày,viêm họng... hiệu quả rất tốt."

"Mau nhìn cái cọng đỏ đỏ hồng hồng kia kìa,...chữa bệnh trĩ...khụ khụ rất tốt..."

Trán Diêu Bân nổi cả gân xanh.

Đừng có khiến một tên dân đen nổi điên đấy nhá!

"Nói chung là hàng tốt, mau giữ lại đi!" Hoàn thành được trách nhiệm Lão Điệp lại tiếp lục lặn mất tiêu.

Tu mọi rợ hai tháng không tắm cuối cùng cũng ăn xong tấn thịt to lớn của mình, hắn ta trở vào thăm nô lệ nhà mình tiếp.

Nhớ đến chuyện khi sáng hứa với Mộc Tùng, Diêu Bân bắt đầu ghép chữ lại trong đầu mở lời.

"Lạc Tu...tôi có chuyện muốn nói..." Anh phải có trách nhiệm đừng để khi tôi nói xong liền trở mặt bỏ rơi tôi đó!

Lạc Tu đang tâm tình tốt cũng ngồi xuống nghe.

"Chuyện gì?"

"Lạc Tu, tôi nghĩ chuyện tôi sắp nói ra này chắc chắn sẽ có lợi cho anh và càng có lợi cho tôi, tôi muốn chắc chắn rằng chuyện tôi sắp sửa nói sẽ không bị truyền ra ngoài!"

Nghe vậy, tâm tình của Lạc Tu bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn. Hắn ta lại đứng lên đi ra ngoài nhìn một hồi thật lâu, sau khi chắc chắn không có ai liền trở vào.

"Nói đi, tốt nhất là có ích!"

Diêu Bân cắn răng cuối cùng cũng hạ quyết tâm mà kiên định. Hai mắt hắn lấp lánh nhìn thật đầy hi vọng mà mở to.

"Tôi sẽ rời khỏi Tháp Nhĩ, anh có đi cùng tôi không?"
Bình Luận (0)
Comment