*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tư Tế, người câu thông vạn vật với nhau và cũng là người được thần linh thiên vị. Tư Tế còn được xem như là đại diện của thần, là người được chọn gắn liền bởi nhiệm vụ kết nối cả bộ lạc cùng con dân của thần lại thành một.
Không sai, Diêu Bân tự nhận mình đã học thuộc và nhớ nằm lòng những thứ có liên quan đến vấn đề kỳ ảo này kể từ khi được Lão Điệp phổ cập kiến thức đến nay.
Nhưng cho đến khi cái chức danh ấy được gắn lên người cu cụ, bản thân cu cụ mới hiểu được một điều...
Xê mờ nờ! Không ổn, không ổn!
Diêu Bân là một người đàn ông khỏe mạnh, toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn đầy sức sống. Đồng thời, theo lẽ đương nhiên trong chuyện học thức, hắn cũng từng được đi học như mọi thanh thiếu niên bình thường cùng trang lứa khác!!!
Và lúc đi học, tất nhiên hắn cũng từng là một người học sinh phi thường tiêu chuẩn! Một khi đã là học sinh tiêu chuẩn rồi thì chắc chắn cũng sẽ có bạn bè, mà có bạn bè thì cũng phải biết add friend* giao lưu, nhắn tin các kiểu con đà điểu thông qua mạng xã hội!!!
Từng là một thằng thích đú meme, Diêu Bân nhớ có một cái meme gấu bựa rất thích hợp với mình.
Diêu Bân:
Rất là ba chấm...
Chuyện tự nhận mình là Tư Tế thì ai chẳng làm được. Nhưng vấn đề là ở khâu giải thích, cảm ơn!
Bạn không thể nào khi không nói. " Tao là Batman đây, có ý kiến gì hông?" mà bạn còn phải biết giải thích sao cho nó hợp lý cơ.
Mà đần độn như Tiểu Bân của chúng ta thì việc giải thích dễ hiểu và có logic là không, thể, nào!!!
***
Màn đêm xụp xuống hẳn, bóng tối khiến cho cơn lạnh càng thêm có xu huớng dữ dội. Bảy người và một con sói đen đành phải dừng chân tại chỗ, tối đen tối mịt mà còn đi long nhong giữa tự nhiên rất dễ chết.
Cả bọn cùng xúm lại dựng lên hai túp lều đơn sơ tạm bợ đủ để chắn gió lạnh bằng da thú. xong lại cùng nhau ngồi bên đóm lửa ấm áp duy nhất trong đêm.
Họ đã quyết định cùng đi hướng đông, Diêu Bân tiết lộ bản thân là một tư tế nên cả bọn cũng không nghi ngờ gì nữa. Là thần linh muốn giúp đỡ bọn họ, bọn họ sẽ quý trọng!!!
"Tiểu Bân có đúng là thần bảo...nếu chúng ta tiến đến hướng đông thì chúng ta có thể tùy ý mạnh lên có đúng không?" Lạc Ngân vui vẻ không chắc chắn hỏi lại.
Diêu Bân mỉm cười, hai mắt híp lại âm hiểm nhưng chẳng ai trong đội lấy đó làm kiêng dè. Ngược lại cả đám hân hoan hớn hở.
Cả đám rất muốn ồ lên hò hét với thế giới rằng:
Nhìn xem, chúng tôi cũng có một Tư Tế này!!! Cái gì mà Đại Tư Tế Tháp Nhĩ cơ chứ, bọn tôi cũng có Tư Tế của riêng mình đấy thôi!!!
Diêu Bân thấy không khí đã dần hoà hoãn hơn sau chuỗi ngày mệt mỏi căng thẳng dè chừng kia, lòng cũng không quá rối bời nữa mà bất giác nhẹ nhõm theo.
Không sao, chỉ cần mọi người thấy ổn với điều này thì việc tôi mang cái danh Tư Tế khiến mọi người có thể dựa dẫm vào thật sự không tệ.
Lại ngó sang cạnh mình.
Lạc Tu ngồi một bên, gương mặt âm trầm như thể bầu không khí vui vẻ đằng kia vốn không cách nào có thể đả động được đến hắn ta dù chỉ là một chút.
Bân nhà mình chẳng hiểu đầu cua tai nheo dụ gì làm cho mọi rợ Tu này mất hứng, hắn cũng không dám đưa mặt đi sang hỏi chi tiết nguời ta, chỉ có thể ngồi bên cạnh len lén quan sát sắc mặt ai kia.
Tôi là Tư Tế làm anh không thấy vui sao, Lạc Tu?
***
Lạc Tu không biết vì cái cục gì mà bản thân lại không vui.
Việc người kia có thân phận là một Tư Tế thì hẳn ra hắn ta phải vui mới đúng!!!
Cớ sao khi biết người kia không đơn thuần chỉ là một con nguời bình thường như vậy, hắn ta liền mất hứng.
Thật khác người.
Là vì bản thân mình không thích chuyện người ta có hình tượng cao thượng hơn mình?
Hay là vì hắn ta không thể chấp nhận nổi chuyện một kẻ từ vị trí yếu kém nay lại cho hay bản thân mình thật ra là một Tư Tế?
Lạc Tu biết không phải như vậy.
Hắn ta không phải là một người có tính ganh đua và hay ghen ghét đối với kẻ mạnh hay ai đó được thiên vị bởi thần, cũng không phải vì sự thấp yếu của bản thân trước người khác mà không chấp nhận nổi.
Chỉ là không thích.
Không thích người kia trở nên xa vời khó nắm bắt tới, không thích người kia rời xa tầm kiểm soát của hắn ta!!!
Rõ ràng mới hôm nào còn yếu đuối cầu xin tha thứ, bây giờ lại trở thành người được thần linh che chở. Lạc Tu không thích điều này!!!
***
Diêu Bân cẩn thận nướng mấy xiên thịt thật ngon, rồi lại cẩn thận đưa cho người đàn ông có vẻ như tâm tình thập phần rất khó chịu ngồi âm trầm kề bên.
"Tu buồn rầu" ngẩng đầu nhìn chàng thiếu niên gần ngay bên trái một hồi, lại cụp mắt nhìn mấy cái xiên thịt nướng trên tay người ta, trong lòng vạn lần không cam tâm.
Thịt nướng này mới đầu chỉ là nướng cho hắn ta ăn, bây giờ lại không còn là của riêng một mình nữa!!!
Diêu Bân cười ha ha, đâu có biết trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì, hắn mím môi hỏi: "Anh không ăn hả? sẽ hết đó!" Xong lại cùng Mộc Tùng nướng thịt cho hai con heo tên Ngân và tên Du kia.
"Phải, nếu không ăn thì những kẻ khác thế nào cũng ăn hết của tôi." Lạc Tu đưa tay cầm mấy xiên thịt nướng ngon miệng.
Giọng điệu lí nhí trong miệng, Diêu Bân ngồi ngay cạnh cũng không để ý nhiều.
Mùi thịt nướng thơm ngát bay lượn khắp sóng mũi, hắn ta cho vào hết một miệng chậm rãi nhai kỹ.
Thật ngon.
***
Đều đã ăn no, đến lúc bàn chính sự.
Lợi Á là người lớn tuổi nhất bọn, y chống cằm như đang suy nghĩ vài thứ. Song lại nói ra suy nghĩ của bản thân. "Nếu hướng Đông là nơi chúng ta quyết tâm đặt chân đến, tôi cũng không có ý kiến gì với nó. Nhưng, nếu chỉ đi đến hướng Đông không thôi thì hờ hững quá, chúng ta không biết ở nơi đó sẽ có gì bất lợi cho chúng ta và có gì đang đợi hay không. Trong số những người ở đây, đa phần chỉ toàn người trẻ tuổi, kiến thức vẫn không bằng những người già trong bộ Lạc. Rất khó để an toàn!"
Mọi người cũng hiểu được vấn đề, ở hướng đông bọn họ sẽ không biết có thứ gì nguy hiểm đang đợi cả nhóm hay không, lạng quạng là toi cả bọn!
Lạc Ngân nghe tới hướng đông, đầu tự dưng lờ mờ nhớ ra cái gì đó nhưng mờ mờ ảo ảo chẳng rõ hơn là cái gì.
Hồi lâu cũng chỉ nhớ ra một số thứ như: bản thân y có sở thích thu gom mấy thứ lạ đời về ngắm, có lần y hỏi một người già trong Tháp Nhĩ xem xem già đã từng nghe qua hay thấy qua thứ gì lạ hông, kể cho y nghe với được hông?
Người già kia hình như là vì rụng hết răng, già quá hay sao đó mà trở nên lú lẩn cứ "ú ớ" cả ngày, nói cái gì mà Đông quang...
Thông rồi!
Hình như là nó!
Suy nghĩ đến đây, Lạc Ngân lập tức giơ tay đòi phát biểu. "Tôi, tôi, tôi,...mọi người cũng biết đó, ttt...tôi thường lụm mấy thứ lạ lạ về cất đi trong nhà giống như là...để xem...a! đúng rồi, chính là cái từ gọi "sưu tập" mà tiểu Bân từng nói á! có một cụ già trong Tháp Nhĩ từng kể cho tôi một thứ, hình như là đang nói về hướng đông đấy!!!"
Lạc Tu im lặng lắng nghe tới đây trầm giọng ra lệnh. "Nói đi!"
Có sự cho phép, Lạc Ngân giơ miệng nhanh chóng nói ra. "Là Đông quang...lạ lẫm...cây cao tận trời...mmm...một nhọn!!!"
Diêu Bân đang trò chuyện trong đầu với Lão Điệp, nghe thấy mấy cụm từ ngắt quãng như vậy, đầu óc nhanh chóng thử phân tích.
Hẳn là vị cụ già kia muốn nói hướng đông lạ lẫm, "cây cao tận trời" hiểu là cây cối nơi đó rất cao, mà đã có cây thì hẳn là một cái rừng chăng?
Không, cũng có thể là nơi đó có một cái cây cao thật cao, có thể là không phải là ở trong rừng...
Nhưng cái cụm từ "một nhọn" là sao?
Cái gì mà nhọn? cây nhọn? núi nhọn? hay như nào?
Cụ già đó có thể không phải là được tận mắt nhìn thấy mà chỉ đơn giản là được nghe lại từ một người già hơn, người già hơn đó có thể được nghe lại từ một người già hơn hơn, rồi cái người già hơn hơn đó sẽ nghe từ người già hơn hơn hơn...
Ai biết được qua mấy đời như vậy, có được thay đổi cái gì hay không?
Giả sử những thứ đó đều đúng.
Nhưng trên đời này sẽ có sự trùng hợp như vậy à? trùng hợp đến nổi, ngay lúc bọn họ vừa chọn muốn đi hướng Đông, vị cụ già đó sao không kể về hướng tây, hướng bắc các thứ mà chỉ kể về hướng Đông?
Chắc là hắn nghĩ nhiều. Nhưng nếu cứ tưởng tượng mọi thứ xảy ra tựa như có một bàn tay vô hình điều khiển, có hơi rùng mình một tí!
"Lạc Ngân cậu có nhớ lộn không? là thiệt hả?" Tháp Du loi choi đứng bật dậy, hai tay nắm lấy vai Lạc Ngân điên cuồng lắc lư.
"Đ...đúng, tránh ra!!! tôi cắn cậu bây giờ!!!" Lạc Ngân bị lắc dữ quá liền nổi quạo.
Diêu Bân đối với một màn này tỏ thái độ: người nguyên thủy có tập tính thích cắn người?
Tháp Na "nạnh nùng" ngồi một bên mài dao tỏ thái độ: mấy hôm nay Mộc Tùng không cắn mình nữa!
Được rồi, đây có thể là tập tục gì đó của người ta, Diêu Bân tỏ vẻ hắn quen rồi. Quay lại cuộc bàn bạc, "Tu đội trưởng" vẫn còn trong trạng thái khó chịu lên tiếng. "Đây biết đâu sẽ là dấu hiệu và mấu chốt giúp ta nhận biết hướng đi đúng, trên đường đi mọi người nhớ để ý cây cối xung quanh và thứ gì đó đặc biệt nhọn, đáng quan tâm. Hơn nữa còn phải cẩn trọng hơn, chúng ta lần đầu tiên đi đến nơi xa lạ, những thứ nhỏ bé như con kiến cũng có khả năng gây hại cho mọi người. Tôi chưa từng đi đến hướng Đông, nhưng cha tôi từng kể cho tôi ông ta đã từng đi qua hướng Đông." Giọng hắn ta đặc biệt trầm tính trong đêm, một chất giọng dễ làm người khác an tâm và bình tĩnh lại.
Diêu Bân ngồi kế bên, khoảng cách của hai người không ngắn cũng không xa. Đây là lần đầu tiên Diêu Bân quan sát kỹ càng gương mặt góc nghiêng của người này.
Nếu như Lợi Á già dặn đầy tin tưởng, Tháp Du tinh ranh và kiêu ngạo, Lạc Ngân thì thanh tú đẹp trai, Tháp Na ít nói lạnh lùng thì Lạc Tu là nam tính đầy hứa hẹn.
Đường nét trên mặt nam tính rất ra dáng như một người đàn ông, không phải là những người khác không đủ đàn ông mà là Lạc Tu có nét đàn ông rất khác.
Mạnh mẽ, ngang tàng, vô liêm sĩ...
Mũi cao, mày rậm sắc bén, môi dày cong nè...da không đen giống y cục than mà là ngăm ngăm rám nắng đầy sinh lực, nói chung là mười phần nam tính.
Diêu Bân chưa bao giờ thấy Lạc Tu đánh nhau, nhưng hắn từng nghe Tháp Na và lợi Á kể qua, rằng Lạc Tu rất mạnh. Không nói tới sức mạnh lửa của hắn ta, chỉ qua nắm đấm cộng với một thân lao nhanh như tên giáo đã giết chết hẳn một con sói!!!
Lạc Tu được người ngồi kế bên đánh giá là "đờn ông nam tánh" tiếp tục cùng thảo luận với đồng bọn một vài thứ. Cuối cùng họ phân công thời gian canh trực trong lúc mọi người ngủ.
Mọi thứ vẫn ổn, cho đến sáng ngày hôm sau.
Đoàn di cư gồm bảy người và một con sói đen bắt đầu lên đường đi về hướng Đông. Diêu Bân tự giác đi nhanh theo mọi người để không làm chậm trễ những người khác.
Thật ra hắn cũng có thể ngồi trên lưng Thán Thán, nhưng làm vậy thì Diêu Bân rất khó chịu. Cảm giác giữa Diêu Bân và Thán Thán rất quen thuộc, một người một thú vừa gặp đã cảm thấy thân ơi là thân. Diêu Bân thì đã theo bản năng xem Thán Thán là một người bạn, còn Thán Thán đã định là đeo bám đòi "làm lành", vì vậy ngài Tư Tế của chúng ta không muốn xem Thán Thán như thú cưỡi.
Nói hắn tính tình như đàn bà lo mấy chuyện không đâu cũng được, tóm lại không muốn là không muốn!!!
Nhờ có lớp da thú bao bọc quanh chân và khả năng tự lành được buff thêm, chân ngài Tư Tế không còn đau nữa. Khả năng và tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn thường lệ.
Không khí lạnh mùa đông vào sáng sớm rất tuyệt.
Cứ như ngâm mình trong lu đá hay uống nước lạnh trong lúc ăn kẹo the lưỡi, hơn nữa còn chính là cái loại siêu siêu cay vị bạc hà ấy!!!
Mặc thêm hai ba cái áo da thú trên người nhưng hạ thân vẫn chỉ được quấn quanh bằng chiếc váy thú ngắn thì cũng như không!
Hơi lạnh thấu mông bay lượn lờ, luồng tận từ dưới lên trên tiến thẳng vào váy, "tiểu kê" bị lạnh đã run run như con "kê" bệnh rồi!!!
Hơn nữa, ở cái thời tiết lạnh như thế này. Rất thôi thúc người ta muốn đi nặng lắm đấy có biết không hả!!!
Diêu Bân cảm giác nếu cứ bạc đãi bản thân nhẫn nhịn mãi như thế này, sớm muộn gì con đường trĩ nội hoặc trĩ ngoại sẽ cách hắn vào một ngày không xa...
"Yên tâm, ta có nhiều bài thuốc trị bệnh trĩ hay lắm." Lão Điệp đúng lúc thò đầu ra an ủi.
"Không! Lão không hiểu, niềm tự hào ba mươi năm không trĩ không bón của tôi giờ đây đã tan tác cả rồi..."
Nhắc đến táo bón, Bân nhà ta đang đau khổ về vấn đề rau cải cũng nhớ ra chuyện gì đó mà đuổi theo Tu đội trưởng phía trước.
"Này, tôi muốn nói là...chúng ta đi hoài mà không có muối bổ sung chất khoáng gì đó, rất nhanh sẽ kiệt sức..."
Tu đội trưởng không hiểu từ "khoáng" là gì, nhưng dụ muối bổ sung, quả thật hắn ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này, bất đắc dĩ trong thời khó khăn việc bổ sung muối chỉ có thể dựa vào máu động vật, hiện tại động vật lại khó tìm...
Nhưng...
"Tôi từng nghĩ qua, vấn đề này tạm thời cứ cố gắng tìm động vật bổ sung vào thôi." Hắn ta nhanh chóng quyết định.
Động vật hiện tại đúng là khó tìm, nhưng không phải là không tìm được!!!
Diêu Bân nghe đến chuyện săn thú, trong lòng đổ mồ hôi hột. Bình thường bọn họ vẫn có hay đi săn này nọ, may mắn ở chỗ chỉ cần Diêu Bân ngồi yên nhắm mắt, bịt tai, không nghĩ tới. Giả bộ chuyện này chẳng hề liên quan đến mình, cứ việc ném hết mấy chuyện như đi săn cho người ta, để người ta đi ra xa giết thú trong thầm lặng thì hắn cũng không cần tiếp nhận hình phạt. Lão Điệp nói, đúng là bản thân Bân nhà ta không được sát sinh vô số tội, nhưng chỉ cần vừa đủ mà quan trọng nhất là phải biết điều, người khác đi thay thì hình phạt sẽ nhẹ hơn cho hắn, dù sao con người cũng phải ăn để sống.
Hình phạt nhẹ rất đa dạng.
Chẳng hạn như bị kiến độc cắn sưng ba ngày ba đêm...
Chẳng hạn như té gãy răng...
Chẳng hạn như bị cành cây đâm vào người trong cuộc hành trình di cư...
Cắn trúng lưỡi khi ăn...
Dù đau nhưng không liên quan đến tính mạng. Cuộc sống của Diêu Bân mấy ngày hôm nay dùng từ "khổ" cũng không kể hết a...
Hết chương hai bảy.
***