Bàn Long

Chương 17 - Tai Nạn (Hạ)

“Ầm!””Ầm!””Ầm!”…

Giữa Ô Sơn trấn liên tiếp vang lên những tiếng nổ. Chỉ trong chốc lát, trên bầu trời rốt cuộc đã không còn lấy một viên đá vụn. Đám cự thạch này đều đã bị lục y trung niên nhân phá nát toàn bộ. Có điều giờ phút này, người của Ô Sơn trấn đã chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm đến trận chiến trên bầu trời nữa.

“Hoắc Cách đại nhân, Ô Sơn trấn tình hình rất bất ổn. Vừa rồi… Hoắc Cách đại nhân, người làm sao vậy?” Hi Nhĩ Mạn lao vào trong phủ đệ, vừa kịp báo cáo được 2 câu thì đã nhìn thấy vẻ mặt Hoắc Cách lộ ra thần sắc đờ đẫn ngây dại, không khỏi cất tiếng hỏi.

Hoắc Cách thân thể run lên, đầu óc mãi tận lúc này mới khôi phục lại tỉnh táo: “Lâm Lôi.” Hoắc Cách nhắm hướng tầng hầm lao vọt đi. Hi Nhĩ Mạn thấy cảnh này trong lòng cũng đoán ra được ít nhiều, lập tức phóng theo.

“Ầm!” Hoắc Cách còn chưa kịp tới nơi, thì những tảng đá vụn đang đè lên đám người quản gia Hi Lý, Lâm Lôi, Ốc Đốn đã bị phá toang ra.

Quản gia Hi Lý từ bên trong vươn người đứng dậy.

“Hi Lý thúc thúc, thế nào?” Giọng Hoắc Cách lạc đi, hướng về phía đám người nhìn lại. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là Lâm Lôi trên đầu có một vệt máu lớn. Vệt máu đó rất rõ nét hiện ra trước mắt khiến Hoắc Cách chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn bộ thân thể không kìm hãm được mà run lên.

Lâm Lôi lúc này vẫn y như lúc trước, 2 tay chống trên mặt đất, không để mình đè lên Ốc Đốn nằm phía dưới.

“Cha.” Một giọng non nớt từ dưới đất truyền đến.

Ốc Đốn từ dưới người Lâm Lôi chậm rãi bò ra. Vì thân thể nó còn nhỏ, lại có Lâm Lôi hoàn toàn bảo vệ nên không hề bị tổn thương chút nào.

“Ca ca, ca ca, người làm sao vậy?” Ốc Đốn đẩy đẩy vào người Lâm Lôi.

“Lâm Lôi, Lâm Lôi.” Giọng Hoắc Cách cũng run lên.

Quản gia Hi Lý đứng một bên lên tiếng: “Ta có phần chậm một chút, có một khối đá vụn mặc dù bị ta đẩy ra nhưng trước đó đã đập vào đầu Lâm Lôi thiếu gia, nhưng cú va chạm dường như là không quá nghiêm trọng.”

“Ta, ta không việc gì.” Giọng nói trầm thấp của Lâm Lôi khẽ cất lên, nó từ từ ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, miệng cố nặn ra một nụ cười.

Lúc này, nhìn thấy nụ cười của đứa con, Hoắc Cách nước mắt bỗng lăn dài trên má.

Lâm Lôi nhúc nhích thân thể, ngồi dậy, trên quần áo nó vẫn còn in lại một vệt máu lớn, trên mặt cũng toàn là vết máu. Tảng đá nọ nện vào đầu đã khiến nó mất đi không ít máu. Hiện tại, Lâm Lôi cũng cảm thấy có chút váng đầu, nó nhìn cha mình, giọng nói có phần yếu ớt: “Phụ thân, người rơi lệ đấy ư?”

“Ta, không có gì.” Hoắc Cách trên mặt cũng kích động nở một nụ cười.

“Ốc Đốn, vừa rồi ngươi thế nào mà lại leo lên cửa hầm vậy?” Lâm Lôi xoa xoa đầu đệ đệ, bất mãn nói.

Ốc Đốn cũng biết mình sai, cúi thấp đầu xuống: “Ca ca, xin lỗi.”

Quản gia Hi Lý ở bên cạnh nói: “Đây là lỗi của ta, kỳ thực là tai nạn đến quá bất ngờ, khi ta mới vừa đưa Ốc Đốn xuống hầm thì đã thấy Lâm Lôi thiếu gia gặp nguy hiểm, ta liền lập tức lao ra cứu Lâm Lôi thiếu gia mà không ngờ rằng chỉ trong chốc lát như vậy đã có cự thạch lao về phía tầng hầm, đều là lỗi của ta.”

“Ầm!”

Đột nhiên lại là một trận chấn động kịch liệt.

Tất cả mọi người sắc mặt biến đổi, cùng nhìn lên bầu trời phía đông, chỉ thấy một cự nhân huyền phù giữa không trung, người khổng lồ này cao tới gần 10 thước, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt lãnh khốc, toàn thân màu thổ hoàng (đất sét, hung đỏ). Thổ hoàng cự nhân đang không ngừng giao chiến với lục y trung niên nhân, tiếng giao kích rền vang như sấm động.

Chỉ căn cứ vào âm thanh của trận chiến, cũng có thể tưởng tượng được thổ hoàng cự nhân lực lượng kinh khủng tới mức nào. Thổ hoàng đại nhân mỗi một cú kích đều tương đương với lực oanh kích của 10 vạn cân cự thạch.

Lâm Lôi hâm mộ nhìn cảnh tượng trên bầu trời: “Thổ hoàng cự nhân này hẳn là do người mặc tro bào kia thi triển ma pháp mà gọi tới rồi.” Lâm Lôi đoán thế bởi người mặc tro bào kia vốn là một Thánh vực ma pháp sư cường đại.

“Lâm Lôi, con cảm thấy thế nào?” Hoắc Cách lo lắng hỏi.

Lâm Lôi vẻ mặt tươi cười: “Không có gì, chỉ là đầu nứt ra một cánh cửa, chảy một ít máu mà thôi.”

“Lâm Lôi thiếu gia, người đổ không ít máu, mất máu nhiều quá có thể dẫn đến mất mạng.” Quản gia Hi Lý đã từ trong tầng hầm mang ra một mảnh vải màu trắng, giúp Lâm Lôi băng kín vết thương cầm máu.

Hoắc Cách đưa mắt nhìn thật sâu vào Lâm Lôi: “Hi Lý thúc thúc, Lâm Lôi tình hình thế nào?”

Quản gia Hi Lý quay về phía Hoắc Cách cười cười: “May mắn, Lâm Lôi thân thể có tố chất tốt phi thường, hơn nữa không bị ngất đi nên vấn đề không có gì nghiêm trọng. Chỉ cần sau này chịu khó ăn nhiều đồ để bổ huyết một chút thì sẽ không có chuyện gì.”

Mãi đến tận lúc này Hoắc Cách trong lòng mới cảm thấy có phần nhẹ nhõm.

Vừa rồi khi nhìn thấy Lâm Lôi lao về phía Ốc Đốn, trong lúc bảo vệ Ốc Đốn, Hoắc Cách thật sự bị choáng, ông ta thực sự sợ rằng nhi tử của mình sẽ chết.

Hít một hơi dài, Hoắc Cách nhìn sang phía Hi Nhĩ Mạn: “Đúng rồi, Hi Nhĩ Mạn, ngươi vừa rồi có nhắc đến tình hình của Ô Sơn trấn, Ô Sơn trấn bây giờ tình trạng thương vong thế nào?”

“Tình hình cụ thể vẫn chưa thể thống kê được hoàn toàn.” Hi Nhĩ Mạn sắc mặt có phần trầm trọng. “Thuy nhiên, theo như những gì mà ta đã thấy, trấn bên hẳn là đã chết một số người, hơn nữa không ít người bị thương và tàn phế. Ài, tai nạn lần này tới quá nhanh, cho dù ta đã lớn tiếng cảnh báo, nhưng vẫn còn có nhiều người không kịp ẩn tránh.”

“Quả là quá nhanh.” Hoắc Cách ngẩng đầu nhìn về phía đông trên bầu trời.

Thánh vực cường giả cùng cư dân của Ô Sơn trấn là 2 dạng người hoàn toàn khác nhau. Thánh vực cường giả chỉ cần phất tay một cái là đã có thể hủy diệt toàn bộ Ô Sơn trấn này rồi. Vừa rồi một khối lượng lớn cự thạch oanh kích cũng như việc lục y trung niên nhân phá nát đại lượng cự thạch, tất cả mới chỉ là bắt đầu giao thủ mà thôi.

Vừa rồi, chỉ mới là một đợt đá vụn mà đã đem đến cho Ô Sơn trấn một khung cảnh vô cùng tang tóc.

“Trong truyền thuyết về Địa hệ thập cấp ma pháp – cũng là cấm kỵ ma pháp – Thổ nguyên tố ‘Đại Địa Thủ Vệ’ thì ‘Đại Địa Thủ Vệ’ này có thực lực cực kỳ kinh khủng, thuộc loại công kích mạnh nhất của Địa hệ Thánh vực ma đạo sư.” Hoắc Cách nhìn thổ hoàng cự nhân nọ, sắc mặt lạnh lùng nói.

Hoắc Cách thân là đại tộc trưởng của Long huyết chiến sĩ gia tộc, mặc dù gia tộc đã suy bại nhưng vẫn từng có tới hơn 5000 năm truyền thừa, nên trong gia tộc vẫn còn lưu lại những ghi chép về các loại ma pháp công kích của cường giả. Ông ta chỉ cần liếc mắt một cái, đương nhiên là đã có thể nhận ra được.

“Thập cấp ma pháp…” Lâm Lôi hít sâu vào một hơi.

Nó chợt có một khát vọng, đó là chính bản thân mình một ngày kia có thể cước đạp Hắc long, thi triển ra thập cấp ma pháp hủy thiên diệt địa. Nghĩ đến đây, Lâm Lôi đột nhiên lại nhớ tới đợt ma pháp chiêu sinh. “Khi mùa thu đi qua, vương đô sẽ mở hội thi kiểm tra để chiêu thu ma pháp đệ tử. Còn nửa năm nữa…”

Trong lòng nó thực sự mong tới hội thi chiêu sinh ma pháp đệ tử sẽ diễn ra sau đó nửa năm.

“Hi Nhĩ Mạn, chờ một lát rồi hãy theo ta đi thăm dò tình hình của cư dân Ô Sơn trấn.” Hoắc Cách cất tiếng, sau đó quay sang Hi Lý: “Hi Lý thúc thúc, chờ cho 2 Thánh vực cường giả rời đi, người hãy giúp Lâm Lôi tắm rửa thay quần áo, rồi để nó nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vâng, thưa đại nhân.” Hi Lý gật đầu đáp.

Hoắc Cách nhìn về phía Lâm Lôi lúc này đang tập trung tinh thần quan sát 2 đại Thánh vực cường giả tranh đấu, cười nói: “Lâm Lôi cái tên tiểu tử này, đã bị thương lại còn muốn xem Thánh vực cường giả chiến đấu. May là, Thánh vực ma pháp sư nọ đã thi triển ra ‘Đại Địa Thủ Vệ’, có lẽ trận chiến này sắp tới hồi kết thúc.”

Lâm Lôi lúc này 2 mắt lóe sáng nhìn lên trận chiến kịch liệt kinh thiên động địa trên bầu trời mà không hề chú ý tới sợi dây chuyền đeo ở trước ngực – bởi đầu bị va đập mạnh đã khiến cho ‘Bàn Long Chi Giới’ bên trong ngực áo nó cũng bị nhiễm huyết, Bàn long chi giới ngăm đen được làm từ loại chất liệu vừa giống như đá, lại vừa giống gỗ dính phải máu tươi giống như là bọt biển hút nước, chất liệu ngăm đen kỳ lạ đang chậm rãi từ từ hấp thu.

Mà Bàn long chi giới mặt ngoài cũng ẩn ẩn phát ra một tầng quang ảnh mông lung.

Chỉ là nó bị quần áo trên người Lâm Lôi che phủ nên tầng quang ảnh mông lung ở mặt ngoài đó không bị người khác chú ý tới.

(Hết chương 17)

Bình Luận (0)
Comment