Bàn Long

Chương 232 - Đồ Lục Đao

Nhìn đệ đệ của chính mình,Lâm Lôi mỉm cười nói : “Ốc Đốn,với thực lực bây giờ của đệ vẫn tiếp nhận khiêu chiến,có vẻ rất có tự tin? ”

Ốc Đốn tự tin nói : “Yên tâm đi ca ca,cùng cấp bậc thì Long huyết chiến sĩ chúng ta sợ ai chứ.”

“Nên tự tin như vậy!”

Lâm Lôi liếc mắt nhìn bóng lưng Bối Lỗ Mặc biến mất ở xa xa nói : “Vừa rồi ta chú ý đến thanh kiếm trên lưng hắn dường như cảm thấy có chút đặc thù.”

“Đúng vậy,kiếm pháp của Bối Lỗ Mặc rất nhanh,lúc trước khi tuyển kí danh đệ tử hắn chính là nhờ dùng khoái kiếm mà nổi danh. Nhưng kiếm nhanh thì lực công kích tự nhiên sẽ không mạnh,đối phó với chín cấp cường giả bình thường hắn có thể thắng,nhưng với phòng ngự của đệ,cho dù để hắn chém trên người cũng không thể gây ra thương tổn gì.” Ốc Đốn có vẻ tự tin mười phần nói thêm : “Lúc trước,khi tuyển kí danh đệ tử,nếu là đối chiến thì người cuối cùng được chọn sợ rằng đã không phải hắn.”

Lâm Lôi vỗ vỗ vai Ốc Đốn cười nói: “Tốt lắm,như vậy thì kí danh đệ tử Vũ thần môn cũng không là gì.Đi thôi,chúng ta trở về.”

Thân là đệ tử của chung cực gia tộc chiến sĩ,từ nhỏ Lâm Lôi ,Ốc Đốn đều đã có một cảm giác tự hào.

*

Bối Lỗ Mặc rất nhanh đem việc khiêu chiến nói cho hoàng đế Kiều An,Kiều An bệ hạ liền phái người hỏi Ốc Đốn có thật không. Sau khi biết sự tình là thật,Kiều An bệ hạ lập tức lệnh người chuẩn bị trận quyết đấu đại biểu cho hai thiên tài này. Đặc biệt ,sau khi chuyện này truyền ra ngoài,dân chúng đế đô đều rất hưng phấn.

Một là chín cấp cường giả,thân truyền đệ tử của Vũ thần – Bối Lỗ Mặc.

Một là đệ tử của Long huyết chiến sĩ gia tộc,thiên tài của Áo Bố Lai Ân học viện - Ốc Đốn.

Nặng yếu nhất là hai thiên tài này đều thích thất công chúa của đế quốc.Như vậy,bon họ tự nhiên là nghĩ hai người vì thất công chúa mà chiến. Các câu chuyện về Ốc Đốn,Bối Lỗ Mặc lần lượt truyền đi trên khắp đường phố.

Đông thành của đế đô, bá tước phủ đệ,trong sân luyện công phía sau. Lâm Lôi ,Ốc Đốn đang đứng hai bên,xa xa còn có một đám người quản gia Hi Lý,Hi Nhĩ Mạn,Ba Khắc đứng xem.

Đối với trận chiến ngày 4 tháng tới ,Ốc Đốn buộc phải tham dự.

Lâm Lôi nhìn Ốc Đốn : “Ốc Đốn,Bối Lỗ Mặc nổi danh về khoái kiếm,vậy ta bây giờ dùng khoái kiếm đối phó với đệ,đệ không nên bận tâm,hãy phát huy tất cả thực lực .”

“Vâng,ca.” Ốc Đốn đang ở trần cũng bắt đầu biến thân.

Long lân màu xanh bao trùm toàn thân Ốc Đốn,hai tay cùng hai chân cũng bao trùm lân phiến,móng tay càng trở nên sắc bén,một cái long vĩ cũng mọc ra,trên trán cũng có thêm một cái sừng.Đôi mắt là một màu đen,chỉ ngẫu nhiên xoẹt qua một tia màu vàng.

“Đây mới là bộ dạng chính thức sau khi biến thân của Long huyết chiến sĩ.” Lâm Lôi sau khi thấy đệ đệ mình biến thân trong lòng cũng cảm thán,sau đó lớn tiếng nói : “Ốc Đốn,toàn lực ra tay,nhanh!”

"Biết."

Hai mắt Ốc Đốn sáng ngời,hai chân dậm mạnh trên đất,mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố,còn Ốc Đốn lại như một đạo tàn ảnh tiến về phía Lâm Lôi,hai tay còn mang theo chiến đao Đồ Lục.

“Cử khinh nhược trọng!” Tử huyết thần kiếm trong tay Lâm Lôi như mang theo sức nặng của cả vạn cân đánh về chiến đao Đồ Lục,trên thực tế là cản trở chiến đao Đồ Lục một cách quỉ dị.

"Bồng!" hai cổ lực lượng đánh cùng một chỗ.

Ốc Đốn cảm thấy mình như bị vẫn thạch đánh vào,lực đánh sâu kinh người từ Tử huyết thần kiếm truyền lại.

“Lực lương quả nhiên thật lớn,chỉ chém bình thường nhưng cũng vượt qua uy lực khi ta thi triển 'Cử Khinh Nhược Trọng' ở trạng thái hình người.” trong lòng Lâm Lôi không khỏi than thở,thực lực của Long huyết chiến sĩ quả thật cường đến đáng sợ.

Lâm Lôi xoay tròn thân thể,giống như một cơn gió,nhẹ nhàng tránh khỏi thế đánh của Ốc Đốn.

"Hưu!"

Chín đạo ánh sáng tím liên tục lóe lên,đây chính là tốc độ rất bình thường cửa Tử huyết nhuyễn kiếm,trong mắt Lâm Lôi,tuy Bối Lỗ Mặc nổi danh kiếm khoái nhưng có thể đạt đến mức độ bình thường của Tử huyết nhuyễn kiếm cũng đã rất tốt rồi.

Ốc Đốn điểm mủi chân,sau đó nhanh chóng né tránh,đồng thời chiến đao Đồ Lục trong tay cũng nhanh chóng đánh về phía Lâm Lôi.

Nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản sáu đạo kiếm quang trong đó,ba đạo còn lại đánh lên người Ốc Đốn,đây là công kích bình thường ở trạng thái hình người của Lâm Lôi.

"Thương!" "Thương!" "Thương!"

Chỉ nghe ba tiếng đánh của kim loại vang lên,lân giáp trên người Ốc Đốn xuất hiện ba điểm màu trắng.

"Ha ha…… ốc đốn, xem ra nếu ta không xuất ra chút thực lực thì ngay cả làm bị thương đệ cũng không thể rồi." Lâm lôi cười to, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Ốc Đốn trịnh trọng nhìn đại ca của mình nói: "Ca, huynh cứ ra tay đi."

Loài người hình thái, Lâm Lôi chỉ là chín cấp sơ giai,mà Ốc Đốn lúc này là Long huyết chiến sĩ chín cấp đỉnh phong,vô luận là lực lượng,đấu khí hay phòng ngự đều vượt qua Lâm Lôi một khoảng lớn.

“Đại nhân,nếu người tiếp tục nương tay thì sẽ bị Ốc Đốn áp đảo đấy.” Cái Tỳ đứng bên cạnh hô to gọi nhỏ.

Lâm Lôi lắc lắc đầu,cười nhẹ.

"Ốc đốn, cẩn thận."

Sắc mặt Lâm Lôi trở nên nghiêm túc,cả người di chuyển thật nhanh,trong sân luyện công giống như xuất hiện cuông phong.Tốc đôh của Lâm Lôi đã đạt đến một mức độ đáng sợ.

"Hô!" Tử huyết thần kiếm trực tiếp bổ về phía Ốc Đốn, thậm chí còn mang theo không gian áp bách xung quanh.

Thế!

Ốc Đốn cảm thấy áp lực chưa từng có trước đó nên khi gặp được loại khốn cảnh như vậy ngược lại càng làm máu chiến của hắn sôi trào,gầm nhẹ một tiếng,Long huyết đấu khí trong cơ thể bộc phát,lực lượng cuồng bạo thông qua chiến đao Đồ Lục thi triển đến …

"Xuy -"

đánh vào không gian bị tập trung,trực tiếp đánh vào Tử huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi. Lúc này,Tử huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi cũng run lên,một chút liền biến thành sáu bóng kiếm,với khoảng cách gần như vậy,Ốc Đốn căn bản không kịp dùng chiến đao Đồ Lục đê ngăn cản.

"Hát!" Tay trái Ốc đốn nắm lại thành quyền,bên ngoài còn lưu chuyển vầng ánh sáng màu xanh,nắm tay to lớn này trực tiếp đánh tới.

"Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!"

Sáu bóng kiếm hóa thành thật thể,Tử huyết thần kiếm trực tiếp đánh lên thân thể Ốc Đốn,xuyên thấu lực kinh khủng làm thân thể Ốc Đốn không khỏi run lên.

Cử khinh nhược trọng! Nhanh như chớp!

Nháy mắt,liên tục có bốn kiếm của Lâm Lôi đánh lên cơ thể Ốc Đốn ở cùng một vị trí,liên tục đam xuyên qua đấu khí cùng lân giáp của Ốc Đốn,chạm vào tầng da thịt.

Sau khi xuyên phá lân giáp,Lâm Lôi liền trực tiếp thu kiếm bay ngược.

Ốc Đốn ngây ngốc đứng tai chỗ,sau đó ngẩng đầu về phía Lâm Lôi,đầy vẻ khó tin hỏi : “Đại ca,tốc độ của huynh sao có thể nhanh đến vậy?”,ngay cả hắn đều không kịp phản ứng nên có thể thấy được khoảng thời gian đó rất ngắn.Nhưng Lâm Lôi lại trong khoảng thời gian đó xuất ra bốn kiếm.

“Như vậy đã là nhanh sao? Nếu huynh đạt đến cực hạn,ở trạng thái bây giờ cũng có thể xuất ra sáu kiếm liên tục. Đây chỉ là tốc độ thuần túy,không có gì huyền ảo,nếu ta thi triển thêm phong ba động thì …”Khóe miệng Lâm Lôi hiện lên vẻ tươi cười nói : “Trong nháy mắt huynh có thể xuất ra mấy trăm kiếm,thậm chí còn nhiều hơn.”

Nơi có gió,cũng sẽ có kiếm.

Sự đáng sợ của phong ba động nằm ở một chữ nhanh.Nhanh như thuấn di,bất quá,tốc độ nhanh như vậy thì uy lực lại không thể quá mạnh,nhưng nếu mấy trăm kiếm hợp lại thì uy lực sẽ rất kinh người.

"mấy trăm kiếm?" Ốc đốn chấn động, "Này…… may là Bối Lỗ Mặc kia tốc độ còn kém xa đại ca,nếu nhanh như vậy thì đệ cũng đành nhận thua.”

“Đừng nghĩ như vậy.” Lâm Lôi lạnh lùng quát khẽ,nói : “Ốc Đốn,chẵng lẽ đệ biết tốc độ cực hạn của Bối Lỗ Mặc sao?”

"Không biết." Ốc đốn lắc lắc đầu.

“Hãy dùng chiêu cực mạnh của đệ công kích ta đi.” Lâm Lôi trịnh trọng nói.

“Vâng,đại ca.” Ốc Đốn cũng trở nên nghiêm túc,nói : “Chiêu này là do sua khi đệ lĩnh ngộ Cử trọng nhược khinh sáng tạo được,tên là ‘Nhất đao tuyệt mệnh’.” Hai tay Ốc Đốn đồng thời cầm lấy chiến đao Đồ Lục,trên chiến đao lóe ra ánh sáng chói mắt.

Khóe miệng Lâm Lôi mỉm cười.

“Cái tên rất có sát khí.” tay Lâm Lôi cũng nắm chắc Tử huyết nhuyễn kiếm.

"Hô!" Tốc độ Ốc Đốn trong nháy mắt đạt đến cực hạn,cơ hồ chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt Lâm Lôi,chiến đao Đồ Lục phiêu phiêu như lá rụng,cũng … ‘phiêu’ đến trước mặt Lâm Lôi.

Thoạt nhìn có vẻ tốc độ rất chậm nhưng trong một chút mơ hồ đã đến trước mặt Lâm Lôi.Đối mặt với một đao như vậy,Lâm Lôi như cảm thấy hơi thở của huyết tinh,hơi thở của bạo ngược.

Lâm Lôi một chút cũng không dám khinh thường.

"Thương!" "Thương!" "Thương!"……

Lâm Lôi như mặt trời bắn ra ngàn vạn đạo ánh sáng tím,kiếm quang màu tím nhanh chóng đánh lên chiến đao Đồ Lục. Chiến đao Đồ Lục vốn ẩn chứa lực công kích đáng sợ,nhưng khi bị vô số ánh sáng màu tím đánh vòa lại hoàn toàn bị triệt tiêu.

“Bồng.” chiến đao Đồ Lục không ngờ lại bị đánh bay,cả người Ốc Đốn cũng bị mấy đạo ánh sáng tím đánh trúng mà bay lên.

Ốc Đốn ho khan hai tiếng,ôm ngực đứng lên.

“Rất tốt,uy lực rất mạnh.” Lâm Lôi cảm khái nói : “Mười sáu kiếm liên tục mới có thể triệt tiêu công kích của đệ.” sử dụng phong ba động nên uy lực mỗi kiếm cũng yếu bớt. Trên thực tế,một kiếm toàn lực của Lâm Lôi cũng có thể vượt qua một phần bốn của một đao vừa rồi.Theo lý luận đó,chỉ cần bốn kiếm toàn lực cũng đủ ngăn cản công kích của Ốc Đốn.

“Theo đạo lý,trong chín cấp cao thủ cũng không ai có thể là đối thủ của đệ,trừ phi đối phương cũng là chung cực chiến sĩ mới có thể cùng đệ so lực.” Lâm Lôi cảm khái nói.

“Còn có…” Lâm Lôi nhìn về phía Ốc Đốn nói : “Đệ nên học cách khống chế đấu khí cùng với cách di chuyển thân thể linh hoạt hơn,tận lực tránh để đối phương liên tục công kích lên một điểm.”

Ốc Đốn gật đầu.

“Đại nhân.” một gã thị vệ chạy đến,cung kính nói : “Đại nhân,bên ngoài có một người gọi là Lôi Nặc,nói đến tìm Lâm Lôi đại nhân.”

"Lôi nặc?" hai mắt Lâm Lôi sáng ngời.

Lâm Lôi cũng không cùng đệ đệ mình bàn luận nữa,rất nhanh trực tiếp hướng cửa lớn của bá tước phủ phóng đi.Lão tứ Lôi Nặc,Lâm Lôi đã chín năm chưa gặp mặt.

Chạy đến tiền viện,bước chân của Lâm Lôi dần chậm lại.

Nhìn thân ảnh trước cửa,Lâm Lôi cảm thấy như mình đang quay về quá khứ,thời kì thiếu niên của chính mình chính là cùng ba thiếu niên tuy không phải là thân huynh đệ nhưng cũng không khác gì thân huynh đệ thật sự ở cùng một chỗ,uống rượi chơi đùa.

Nghĩ đến năm đó,thật sự vui vẻ đến mức nào.

Mà Lôi Nặc hôm nay ….

Lôi Nặc mặt trường bào đơn giản,cả người thẳng tắp,cuộc sống trường kì trong quân đội khiến hắn có một khí chất đặc hữu của quân nhân,hơn nữa Lôi Nặc hôm nay cũng cao gần một thước chín.

"Lão tứ!"

Vốn đang chờ trước cửa,Lôi Nặc nghe được âm thanh nhìn tới,hai mắt nhất thời sáng lên,Lâm Lôi hôm nay cũng không còn giống xưa,thiên tài chói mắt năm đó giờ đây lại càng thu liễm đi rất nhiều,càng thêm ổn trọng.

“Lão tam!”

"Ha ha……"

Hai huynh đệ tiến tới,mạnh mẽ ôm đối phương một cái.

“Thật không ngờ,lão Tứ ngươi thế nhưng lại vào quân đội.Đều đã bảy tám năm rồi,lúc nãy lão đứng ở cửa,ta còn không cảm nhận đến,còn chợt nghĩ người trong quân đội sao đột nhiên lại đến đây nữa đấy.” Lâm Lôi huých tay nói.

Lôi Nặc đánh vào ngực Lâm Lôi nói : “Lão tam,hừ,vào quân đội cũng là do ta bị bắt bược thôi,lão cha đệ bức đệ,đệ có thể làm gì chứ?”

“May mắn lúc này được về nhà,lão đại phái người nói cho đệ biết,lão tam đã đến đế đô,đệ vừa trở về liền lập tức đến đây tìm huynh,tiểu tử huynh đi đến đế đô khẳng định là sẽ đến chỗ đệ đệ,vừa nhìn,quả nhiên là ở đây.”

“Ha ha,đi,vào trong nói chuyện.”

Huynh đệ tốt đã không gặp gần chín năm nên hai người đều có thật nhiều điều muốn nói,xa cách chín năm,chín năm sau,hai gã thiếu niên ngày nào giờ đã đều trở thành những thanh niên có thành tựu.

Bình Luận (0)
Comment