Bàn Long

Chương 26 - Bổn Biện Pháp (Hạ)

Lâm Lôi từ chỗ ẩn nấp nhảy ra, bàn tay ngay lập tức tóm lấy yết hầu con thỏ hoang, chỉ nghe 'răng rắc' một tiếng, con thỏ hoang vốn đang co quắp thống khổ giãy dụa liền trở nên bất động. Thực lực so với nửa năm trước đã khá lên nhiều, long huyết chiến sĩ huyết mạch ẩn chứa 'Thị Huyết' tựu dần dần bắt đầu bộc lộ.

"Ta đã đạt đến nhất cấp chiến sĩ, nhất cấp ma pháp sư, cho nên nói về lực công kích ma pháp cũng khá mạnh mẽ." Lâm Lôi cầm lấy con thỏ hoang, không khỏi cười cảm thán một tiếng.

Ma pháp sư chủ yếu chia làm chín cấp, đạt tới nhất cấp ma pháp sư tương đối dễ dàng. Mà theo cấp số gia tăng, việc luyện tập cũng càng tốn nhiều thời gian hơn! Thậm chí có rất nhiều ma pháp sư cấp bảy, cấp tám thực lực rất lợi hại, tốn hao trăm năm quang âm đều khó có thể tăng cao một cấp.

Mà ma pháp sư cấp một, với người có tư chất tốt chưa đầy nửa năm là đạt được, cho dù tư chất không ra gì, chỉ cần điều kiện phù hợp trở thành ma pháp sư, hai ba năm luyện tập cũng có thể trở thành nhất cấp ma pháp sư.

Cầm lấy con thỏ hoang đã chết, Lâm Lôi trực tiếp thẳng hướng dưới chân núi chạy tới.

"Lâm Lôi, ngươi sao không nướng chín đi? Ma thú Ảnh thử mặc dù rất thích thịt, nhưng thịt nướng là nó thích nhất." Đức Lâm Kha Ốc Đặc thanh âm vang lên trong đầu Lâm Lôi.

"Đức Lâm gia gia, người đừng có lừa gạt tiểu hài tử chứ." Lâm Lôi vừa chạy vừa trêu tức nói.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc ngẩn ra, hắn làm gì có cháu, đường đường là Thánh vực ma đạo sư ai lại đi lừa gạt một tiểu hài tử chứ?

"Ách, không đâu." Đức Lâm Kha Ốc Đặc thừa nhận như mọi lần.

Lâm Lôi tự tin nói: "Người thường xuyên lừa tiểu Ốc Đốn còn gì. Ta nói cho người biết, đối xử với một tiểu hài tử ngay từ đầu không nên quá tốt, nếu không tiểu hài tử sau này quen với việc đó rồi nó sẽ yêu cầu cái tốt hơn. Hiện tại Ảnh thử hàng ngày chỉ gặm đá, ta bây giờ cho nó ăn thịt tươi nó nhất định sẽ vui sướng... trước cung cấp cho nó thịt tươi khoảng bảy tám ngày, sau đó ta mới cho nó ăn thịt nướng khẳng định nó sẽ càng sung sướng hơn."

Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột ngột hiểu ra.

Năm xưa lão làm gì mà không rõ đạo lý này, thống trị kẻ dưới quyền thời điểm đó cũng như vậy... trước thưởng cho kẻ dưới chỉ một chút ít, sau này mới cho những thứ tốt. Nếu ngay từ đầu đã cung cấp những thứ quá tốt, ngược lại sau này khó có thể thỏa mãn mong muốn kẻ cấp dưới.

"Ta đã từng đọc sách về cái đạo lý này, nói về cách nuôi khỉ, 'Sáng ba chiều bốn' rồi lại 'Sáng bốn chiều ba' hiệu quả tốt đấy a." Lâm Lôi hắc hắc cười nói.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột nhiên hiểu được mặc dù Lâm Lôi mới tám tuổi rưỡi, tuy nhiên không thể chỉ so sánh với một đứa trẻ bình thường khác.

"Xem ra Ba Lỗ Khắc gia tộc giáo dục đích xác là có hiệu quả." Đức Lâm Kha Ốc Đặc trong lòng có phần vị nể, giáo dục sẽ mở mang trí tuệ, song phần lớn gia đình bình dân không có điều kiện để tiếp thụ giáo dục, một số Ma pháp Học viện và Chiến sĩ Học viện đào tạo tốt cho dù thi tuyển có đạt kết quả tốt thì để nhập học vẫn cần phải có học phí, không phải gia đình thường dân nào cũng có thể đáp ứng được.

Cầm con thỏ hoang đã chết đi thẳng về nhà, người trong Ô Sơn trấn cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm. Trên thực tế người ta đều không biết Lâm Lôi có thể thi triển 'Địa Đột Thứ', chỉ biết rằng thường xuyên có mang thỏ hoang về nhà.

"Lâm Lôi thiếu gia thật sự là lợi hại, vừa bắt được thỏ hoang kìa." Cư dân trên trấn nhỏ vui vẻ cười nói.

Đi trên đường Lâm Lôi cũng cười lại đáp lễ.

"Không biết Ảnh thử có ăn những thứ do con người mang đến không."

Hít sâu một hơi, Lâm Lôi đi vào hậu viện phủ đệ của gia tộc bao gồm toàn những căn phòng cổ, từng bước một bước cẩn thận hướng tới chỗ Ảnh thử mà áp sát, bước chân đến một chút thanh âm cũng không phát ra. Trong chốc lát, Lâm Lôi lại một lần nữa tới gần nơi đó.

"Ảnh thử đâu rồi?" Lâm Lôi nhìn về phía cái sân, trong cái sân có một chút đá vụn, một ít lá khô rụng xuống.

Một ít đá vụn dấu vết còn đang bị ăn dở thế mà nhìn quanh cả cái sân vẫn không thấy bóng của Ảnh thử, Lâm Lôi trong lòng không khỏi thất vọng, khó chịu: "Đức Lâm gia gia, không thấy Ảnh Thử, ta mới đi có một giờ thôi mà, Ảnh thử bỏ đi rồi sao?"

Một đạo lưu quang từ Bàn Long giới chỉ bay ra, hóa thành Đức Lâm Kha Ốc Đặc thân mặc một trường bào màu trắng.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng cau mày nói: "Không đâu, mới có một giờ thôi mà, Ảnh thử sao bỏ đi được?"

Đột nhiên -

"Khác xuy, khác xuy ~~" Một thực thanh yếu ớt,mỏng manh quen thuộc lại vang lên, Lâm Lôi con mắt sáng ngời, lập tức hướng đến cái sân của căn phòng nhỏ bên cạnh bước đến, đi tới cánh cửa liền rõ ràng thấy cái bóng Ảnh thử đen đen đang chạy khắp nơi gặm các tảng đá, phảng phất giống như một nhà điêu khắc, mỗi một tảng đá đều gặm thành hình thù kỳ lạ quái trạng.

Lâm Lôi đứng ở ngưỡng cánh cửa.

"Bịch!" Lâm Lôi cố ý đá vào trên cánh cửa phát ra một chút tiếng vang.

"Toa!"

Hắc ắc Ảnh thử lắc mình, ngay lập tức trốn ra xa hơn mười thước, hai đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm về phía ngưỡng cửa, nhìn thấy thân ảnh của Lâm Lôi, trong mắt nó tràn đầy cảnh giới.

"Đến đây, ta cho ngươi ăn."

Lâm Lôi quay về ma thú 'Ảnh Thử' mỉm cười, rồi để con thỏ hoang tại cánh cửa. Ảnh thử có thể không hiểu được loài người nói gì nhưng có thể hiểu được hành động của Lâm Lôi… ma thú có trí thông minh tương đối cao, nên hiểu được nụ cười mang hàm ý gì.

Dù sao, ma thú cũng không phải là dã thú, trí tuệ chúng so với loài người thì kém một chút, tuy nhiên một số ít ma thú cường đại thậm chí còn có phần xảo quyệt hơn.

"Không được sốt ruột, không được sốt ruột." Lâm Lôi trong lòng đối với chính mình khuyên bảo, sau đó liền cố nén tâm trạng rời đi.

Ma thú 'Ảnh Thử' nhìn thấy Lâm Lôi rời đi, còn lại một mình con thỏ hoang, ở chỗ nấp đợi trong chốc lát nhẫn nại không được liền hướng tới cánh cửa chạy đến, đồng thời cũng hướng ra xa canh chừng, lúc này Lâm Lôi đã đi thật xa rồi, lại thấy ngay trước mặt một con thỏ hoang, ma thú Ảnh thử nhất thời hưng phấn liền đứng thẳng lên, cao hứng nhảy nhót một cách vui sướng.

"Chi chi ~~~" ma thú Ảnh thử trong miệng phát ra tiếng kêu vui sướng.

Sau đó nhanh chóng bắt đầu cắn xé thịt thỏ hoang, hàm răng sắc bén cắn xé đặc biệt rất nhanh, ma thú 'Ảnh Thử' mặc dù cơ thể không lớn, so với con thỏ hoang thì có phần nhỏ hơn, nhưng ngoại trừ lớp da bên ngoài, toàn bộ cơ thể thỏ hoang đều bị nó ăn sạch sẽ, ngay cả mảnh vụn của xương cũng không còn.

"Gru ~~" tiểu Ảnh thử yết hầu giật giật, sau đó xoa xoa cái bụng rất giống con người, quả là thập phần hưng phấn a.

Tảng đá so với huyết nhục, rõ ràng huyết nhục mỹ vị hơn nhiều.

Sau khi ăn xong, tiểu Ảnh Thử nhìn về hướng Lâm Lôi rời đi, hình ảnh nhỏ bé ghi lại trong lòng tiểu Ảnh Thử, đối với cậu thiếu niên đó hảo cảm cũng tăng lên vài phần. Dù sao nó mới sinh không lâu, mới chỉ là một ấu nhi ma thú, thậm chí trong lòng tiểu Ảnh thử có chút chờ mong cái cậu thiếu niên đó liệu có mang đến cho nó một con thỏ hoang nữa hya không?

Trước bữa cơm tối ngày hôm đó.

"Không biết tiểu Ảnh thử có chịu ăn không?" Lúc này Lâm Lôi đang đi ở giữa khu vực cổ ốc phía sau, trực tiếp hướng đến cái khoảng sân lúc chiều hắn để lại con thỏ hoang.

"Lâm Lôi, yên tâm, nó là một con ma thú còn bé nên rất tham ăn." Đức Lâm Kha Ốc Đặc thanh âm vui vẻ vang lên trong đầu Lâm Lôi.

Lâm Lôi cũng có chút gật đầu, trong chốc lát đã đi đến ngưỡng cửa đó, chỉ thấy tại đó ngoài ít máu còn một bộ da thỏ, còn về phần thịt thỏ hay ngay một mẩu xương vụn toàn bộ không có. Thấy như vậy, con mắt Lâm Lôi nhất thời phát sáng. "Thật tốt quá." Lâm Lôi nắm chặt bàn tay.

Bước đầu tiên vậy là đã thành công, sau này chỉ cần kiên trì!

Buổi chiều ngày thứ hai, Lâm Lôi giết chết một con thỏ hoang, một con gà lôi, con thỏ hoang để lại cho Hi Lý gia gia nướng chín chuẩn bị cho bữa tối, về phần con gà lôi lại để lại chỗ cũ - trên ngưỡng của cái sân của dãy cổ ốc.

"Này ma thú Ảnh thử, đừng có nhìn ta một cách bất ngờ như thế." Lâm Lôi vui vẻ nói khi thấy ma thú Ảnh thử trong sân đang nhìn hắn chằm chằm.

"Lâm Lôi, tình hình có vẻ được cải thiện rồi, nó bây giờ nhìn thấy ngươi không có lập tức lẩn trốn, như vậy đối với ngươi địch ý đã không còn nhiều." Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy vậy, cũng vì Lâm Lôi mà cảm thấy cao hứng. Có thể gặp được một ma thú mới còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy thật là hảo vận.

"Thật không biết cha mẹ tiểu Ảnh thử này ra sao." Đức Lâm Kha Ốc Đặc trong lòng cũng âm thầm nghi hoặc.

Lâm Lôi ném con gà lôi tại ngưỡng cửa, quay về phía tiểu Ảnh thử nói hai ba câu, cười cười như trước rồi bỏ đi, bất quá lần này đây không trực tiếp rời đi, mà là đi một đoạn rồi quay đầu lại nhìn. Tiểu Ảnh thử lẩn trốn một lúc rồi đi ra ngoài, vừa nhìn bốn phía, đã thấy xa xa là Lâm Lôi nhưng cũng không sợ hãi, trực tiếp cúi đầu cắn xé con gà lôi.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm……

Những ngày như vậy cứ tiếp tục diễn ra, Lâm Lôi mỗi ngày vẫn như trước không ngừng cố gắng tu luyện, đồng thời cũng thường xuyên tặng thỏ hoang hay loài vật khác cho tiểu Ảnh thử ăn. Cả Ô Sơn trấn lẫn Hoắc Cách và đám người Hi Nhĩ Mạn đều không biết Lâm Lôi đang tu luyện ma pháp, và tất nhiên cũng không biết Lâm Lôi đang chiếu cố một con ấu nhi ma thú có thực lực cấp bốn!

Chỉ có Đức Lâm Kha Ốc Đặc biết rằng Lâm Lôi đang phát triển.

"Ô Sơn trấn chỉ là một trấn nhỏ, Lâm Lôi có lẽ không thể ở đây lâu được." Nhìn Lâm Lôi đang trong trạng thái Minh tường dẫn động Ma pháp lực, Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt có một tia chờ mong. " Sẽ có một ngày, nó sẽ mang theo tử sắc Ảnh thử trưởng thành bước trên toàn Ngọc Lan đại lục rộng lớn mà dương oai."

Bình Luận (0)
Comment