Bàn Long

Chương 266 - Sự Thật

Nghe ngữ khí của Lâm lôi, Kiều An bệ hạ nhướng mày. Vô luận thế nào hắn cũng là Hoàng đế của Áo bố lai ân đế quốc.

Kiều an bệ hạ Lâm lôi thanh âm băng lãnh trầm thấp vang lên, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng Kiều An bệ hạ.

Kiều An bệ hạ giờ phút này cảm thấy toàn thân phát lạnh. Ánh mắt Lâm Lôi càng rực lên làm cho hắn hô hấp, hít thở cũng có chút khó khăn, Kiều An bệ hạ iết hầu co quắp, giật giật, khó khăn nói :” Lâm Lôi đại sư những lời này là có ý gì, chả nhẽ ngươi không tin bổn hoàng.”

Bên cạnh Địch lỵ á vẫn im lặng.

Lâm Lôi thấp giọng nói :” Kiều An bệ hạ, không phải là ta không tin ngươi, chỉ là Lôi Nặc hắn với ta là hảo huynh đệ, ngươi bây giờ đột nhiên nói cho ta biết hắn đột nhiên chết trận, ngươi nói ta sẽ không muốn biết rõ sự thật chân tướng.”

“Sự thật chân tướng.”

Kiều An bệ hạ đứng dậy, cả giận nói :”Lâm Lôi đại sư, lời bổn hoàng chả nhẽ không phải là sự thật, bổn hoàng lại nói cho ngươi biết Lôi Nặc là bị quân lính La Áo đế quốc đuổi tới chân thành Ni nhĩ, cuối cùng chết trận, điểm ấy là không cần nghi ngờ.”

“Ni nhĩ thành” Lâm Lôi con mắt không khỏi nheo lại,”Kiều An bệ hạ, Lôi Nặc hắn cũng chạy tới Ni Nhĩ thành của ngươi, chả nhẽ quân lính Ni nhĩ thành còn chưa kịp cứu viện thì Lôi Nặc đã bị giết chết”.

Lão Tứ đã chết.

Lâm lôi không dám tin tưởng, tại lúc hỏi Kiều An bệ hạ hắn cảm giác được chính mình ở trong tràng cảnh của lão tứ, các hình ảnh hiện lên làm hắn không sao khống chế được. Tràng cảnh này khiến Lâm Lôi sát khí ngày càng toả ra nồng đậm.

Kiều An bệ hạ cũng cảm thấy trạng thái của Lâm lôi không đúng. Quanh thân có một áp lực đáng sợ, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng toát ra trên trán. Hắn nhìn Lâm Lôi lúc đó vô luận thế nào thì cũng không dám nói thật chỉ nói Lôi nặc bị chết trận binh sĩ Ni Nhĩ thành cứu viện không kịp.

Lâm lôi cố gắng bình tĩnh lại đè nén sát khi trong lòng,thở ra một hơi, mở mắt ra, trong ánh mắt loé lên 1 tia điện quang. Bị Lâm lôi nhìn thẳng Kiều An bệ hạ cảm thấy một áp lực tâm ly cường đại. Dù sao hắn cũng chỉ là 1 chiến sĩ bình thường nên tâm thần tu vi như thế nào có thể so sánh được với Lâm Lôi “ cửu cấp ma pháp sư”.

“ Kiều An bệ hạ, ta hiểu ngươi nói đó có thể là sự thật nhưng ngươi có cam đoan các tin tức truyền tới ngươi cũng là sự thật.” Lâm lôi thanh âm trầm thấp.

Kiều An bệ hạ cũng không muốn đối đầu với lâm lôi, âm thanh hữu lực nói “ Lâm Lôi ngươi phải tin tưởng vào đế quốc quân nhân chứ”

Lâm lôi liếc Kiều An bệ hạ 1 cái rồi nói “Kiều An bệ hạ, ta hôm nay tinh thần không được tốt nên về nghỉ ngơi trước, ngươi cũng đến nói 1 tiếng với đệ đệ ta và Nina giúp ta“

Cho dù trán đầy mồ hôi nhưng Kiều An vẫn như trước tươi cười nói”Lâm Lôi đại sư, tâm tình ngươi bổn hoàng biết, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi Ốc Đốn và Nina bổn hoàng sẽ đích thân nói chuyện.

Lâm lôi gật đầu cùng Địch Lỵ Á trực tiếp rời hoàng cung.

Nhìn bóng Lâm lôi rời đi Kiều An bệ hạ lúc đó mới thở ra 1 hơi, chùi mồ hôi lạnh đầy đầu trong lòng thầm than “ Lão Thiên a, Nói dối trước mặt Lâm lôi thực sự là kinh hãi, nếu Lâm Lôi hắn phát hiện ra thì không biết ai sẽ khống chế được hắn”

ổn định lại tâm tình Kiều An lại vẫn bộ mặt cao quý thân thiện như trước tươi cười hướng đại sảnh đi đến.

…..

Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á sánh vai bước rời khỏi hoàng cung dọc đường từ hoàng cung trở về Lâm Lôi vẫn bảo trì sự trầm mặc. Địch Lỵ Á bên cạnh cũng biết Lâm Lôi trong lòng khó chịu nhẹ giọng gọi 'Lâm Lôi'. Lâm Lôi nghe tiếng bừng tỉnh quay sang Địch Lỵ Á hỏi ' Làm sao vậy' Dịch Lỵ Á nhẹ giọng an ủi 'Ngươi có phải đang nghĩ đến Lôi Nặc phải không'.

Lâm Lôi khẽ gật đầu ' Địch Lỵ Á, trong lòng ta Da Lỗ lão đại, Kiều Trì, còn có lão tứ bọn họ với ta như thân huynh đệ, cho tới bây giờ ta cũng không có nghĩ Lão tứ hắn chết trận' Lời nói mặc dù bình thản nhưng Địch Lỵ Á phát hiện mắt Lâm Lôi đã đỏ hồng lên.

Lâm Lôi là con người kiên nghị mà bây giờ mắt hắn hồng đỏ lên chứng tỏ trong lòng hắn khó chịu thế nào.

Cho dù không muốn nghĩ tới nhưng từng kí ức cứ xuất hiện. Hắn hoàn toàn nhớ kĩ bốn huynh đệ cùng nhau uống rượu, cười đùa khi đàm luận về các nữ sinh trong học viện, Khi đó Da Lỗ và Lôi Nặc là kích động nhất. Nhớ đến bộ dáng của Lôi Nặc khi đó trong lòng Lâm Lôi lại dâng lên cảm giác khó chịu.

trước cửa phủ bá tước.

Đại nhân - hai gã thủ vệ cung kính chào.

Nhìn bá tước phủ Lâm Lôi quay lại nói với Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á ngươi về trước đi.

'Ngươi đi đâu' Địch lỵ á nghi hoặc đồng thời liền nói 'Lâm Lôi, ngươi ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẩn' Địch Lỵ á biết tâm trạng Lâm Lôi lúc này nếu hắn có làm ra chuyện gì thì có trời mới biết.

Lâm Lôi lắc đầu ' đừng lo ta đến nhà Lôi Nặc - Đặng tư Thản gia tộc.

Đặng tư Thản gia tộc là 1 gia tộc lâu đời của Áo bố lai ân đế quốc. Trong quân đội Đặng tư Thản gia tộc cũng rất có ảnh hưởng. Đặng tư Thản gia tộc cũng cách hoàng cung không xa.

Thi triển “Phong ảnh thuật” Lâm lôi như gió nhẹ phiêu diêu trên đường, những người dân bình thường còn chưa có phát hiện hình bóng Lâm Lôi thì hắn đã cách xa hàng trăm thước rồi.

“Ài, ngươi cẩn thận 1 chút, sao lại xúc phạm phu nhân chứ. Ngươi thật sự là...” tại cửa phủ đệ Đặng tư Thản gia tộc 2 gã thủ vệ đang cười nói chuyện phiếm.

Một gã thủ vệ khác đang xoa xoa tay trên mặt kiểm tra, trên mặt hắn hiện lên 1 dấu tay đỏ ửng.

“ Ta cũng không có xúc phạm phu nhân a, chỉ là phu nhân đến lúc ta không có để ý. Phu nhân tức giận quát ta và cho ta 1 cái tát. thực sự là oan chết ta mà”

“ Còn oan cái gì, Lôi Nặc thiếu gia chết trận, kẻ nào trêu chọc vào phu nhân là kẻ đó muốn chết a”

Hai gã thủ vệ tuỳ ý tán gẫu, bỗng dưng 1 trận gió nhẹ thổi qua, 1 đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện tại cửa Đặng tư Thản gia tộc.

Hai gã thủ vệ cả kinh “Xin hỏi đại nhân ngài là ai?” 1 gã cung kính hỏi.

“Ngươi đi thông báo 1 chút nói rằng có Lâm Lôi muốn gặp Đặng tư Thản gia tộc tộc trưởng, thanh âm Lâm Lôi đạm mạc nhưng cũng khiến linh hồn rung động.

“Lâm Lôi đại sư” hai gã thủ vệ nhìn nhau trong mắt lộ vẻ kinh hãi.

Lâm lôi thân phận gì chứ, ngày nay hắn chính là 1 trong những cường giả mạnh nhất Ngọc lan đại lục, có thể sánh cùng Quang minh giáo hoàng và Hắc đức Sâm.

Hai gã thủ vệ vội vàng cung kính.

“Lâm lôi đại sư thỉnh người chờ 1 chút, ta lập tức đi thông báo”. Một gã thủ vệ rất nhanh hướng bên trong chạy vào.Lâm Lôi lẳng lặng đứng chờ thân hình giống như Tiêu thương bình ( cái này không hiểu anh em thông cảm) thẳng tắp.

Trong chốc lát có 3 trung niên nhanh chóng chạy ra, dẫn đầu chính là tộc trưởng Đặng tư Thản gia tộc –Ni Ân cha của Lôi Nặc.

Ni Ân Đặng tư Thản biết Lâm lôi tới nhanh chóng ra nghênh đón. Họ biết hôm nay là ngày đại hôn của Ốc Đốn cùng Nina công chúa, chỉ là Lôi Nặc chết trận khiến cho gia tộc đau thương, hào khí sút giảm nên Đặng tư Thản gia tộc cũng không có tham dự hôn lễ.

“Đây là Lâm lôi đại sư”. Ni Ân Đặng tư thản từ xa cẩn thận quan sát Lâm lôi. Cây có tên, người có bóng. Lâm Lôi là nhân vật cấp bậc đại sư, Ni Ân chỉ liếc mắt nhìn thấy ánh mắt Lâm lôi nhìn lại mình mà khiến trong lòng rung động, đây là 1 loại linh hồn áp lực.

Cao thủ tu luyện quan trọng nhất là tinh thần, linh hồn cũng thay đổi. Một người thánh vực cường giả cho dù mặc đồ rách rưới cũng không thể nhầm lẫn với 1 tên mặt trắng ăn mặc xa hoa.

Lâm lôi quay đầu nhìn Ni ân ba người ánh mắt như lôi điện. Đảo qua 3 người một cái khiến Ni ân ba người cùng hít sâu một hơi. Lúc này Ni ân nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp nói “ Lâm Lôi đại sư có chuyện gì chỉ cần phái người đến thông báo 1 tiếng ta sẽ tới ngay, sao phải khiến Lâm Lôi đại sư tự mình đến phủ đệ.”

Lâm Lôi cũng không nói nhiều trực tiếp bước qua cửa, đi qua 3 người hướng phủ đệ bên trong đi tới.

Ni ân 3 người đáy lòng nghi hoặc nhưng cũng lập tức đuổi theo.

Lâm Lôi hôm nay đối với phong hệ hiểu được “Quan sát qua chuyển động của gió” mình căn bản chỉ cần 1 ý niệm thì mấy ngàn mễ thước đều ở trong mắt. Lâm Lôi trực tiếp hướng phòng khách Đặng tư Thản gia tộc đi tới. Giờ phút này trong khách sảnh đã tụ tập không ít người, tuy nhiên đều là nam nhân.

“Bái kiến Lâm Lôi đại sư” mọi người trong khách sảnh lập tức hành đại lễ.

Lâm lôi cố gắng xuất vẻ mặt tươi cười nói “ các vị không cần khách khí, mục đích hôm nay ta tới đây không nói hẳn nhiều người cũng biết.”

Mọi người trong gia tộc Đặng tư Thản nhìn nhau, khẽ run người trong chốc lát.

“Lôi Nặc đã chết” Lâm lôi đảo mắt nhìn qua một lượt, âm thanh trầm thấp “ Lôi Nặc là hảo huynh đệ của ta cũng giống như thân sinh huynh đệ.” Âm thanh Lâm lôi làm cả phòng phải đứng cả dậy. “Ta bây giờ muốn biết lão tứ rốt cuộc chết như thế nào. Có đúng hay không quân sĩ Ni Nhĩ thành cứu viện không kịp mới chết trận” Lâm Lôi ánh mắt dừng trên thân Ni Ân tộc trưởng.

Ni Ân khổ sở thở dài nói “Lâm Lôi, Lôi Nặc là con trai ta, hắn chết ta phi thường khó chịu, nhưng thật không có biện pháp chiến tranh chết người là không thể tránh khỏi. Không thể chỉ bởi vì con trai ta chết mà Đặng tư Thản gia tộc náo loạn được. Gia tộc chúng ta là quân nhân từ đầu đã quy định mỗi một người, mỗi một đệ tử đều phải xung quân 10 năm làm binh lính, vì thế việc chết trận của mỗi cá nhân đã được chuẩn bị tinh thần từ trước. Không trải qua huấn luyện bọn họ như thế nào có thể thành tài”.

“Điểm ấy ta hiểu được” Lâm Lôi nhin Ni Ân tộc trưởng “ Vì tổ quốc hi sinh, điểm ấy không thể trách, bất qúa ta cuối cùng muốn biết rõ bởi vì Lôi Nặc chết tại Ni Nhĩ thành ta không qúa tin tưởng. Ni nhĩ thành chẳng lẽ không có lấy 1 cao thủ trực tiếp từ trên tường thành nhảy xuống cứu người.”

“Ni Ân thúc thúc” người hiểu được ta muốn biết huynh đệ của ta đã chết, nếu hắn là vinh quang chết trận ta sẽ vì hắn mà tự hào nhưng nếu vì 1 nguyên nhân không đáng mà chết, là 1 cái chết không có ý nghĩa. Là huynh đệ của hắn ta muốn biết rõ hết thảy.” Nếu trong đó có 1 số nguyên nhân, Một số người nào đó cố ý khiến huynh đệ ta chết trận vậy ta muốn hắn phải chết!!! Lâm Lôi ánh mắt như dao.

Nhóm người Ni Ân trong lòng run lên.

“Ni Ân thúc thúc” Lâm Lôi xưng hô như thế khiến đáy lòng Ni Ân rung động.

“ Ngươi nói cho ta biết , con trai ngươi, huynh đệ của ta chết oan hay là không?” Lâm Lôi nhìn Ni Ân chờ hắn trả lời.

Ni Ân vẻ mặt phức tạp, sau đó nhìn thẳng Lâm Lôi âm thanh vang lên trả lời “ Lâm Lôi, phi thường cảm tạ ngươi tuy nhiên con trai ta hắn là vinh quang chết trận không có chết oan!!!

Lâm Lôi quét ánh mắt nhìn mọi người 1 cái “Vậy ta xin cáo từ” Lâm Lôi xoay người trực tiếp rời khỏi Đặng tư thản gia tộc.

Nhìn bóng lưng Lâm Lôi rời đi, Ni Ân cùng mọi người trong gia tộc thở ra 1 hơi. Ni Ân nhìn mọi người nói “ Mọi người đều mệt rồi, các ngươi cũng về nghỉ đi thôi.

Nói xong Ni Ân rời phòng khách trực tiếp hướng phòng mình đi tới.

“Lôi Nặc tha thứ cho cha “ vẫn bước tới trước ánh mắt Ni Ân đã đỏ lên.

Đặng tư Thản gia tộc trong quân đội cũng có ảnh hưởng, thực lực tự nhiên biết rốt cục xảy ra chuyện gì. Con trai mình tại Ni Nhĩ thành cùng địch nhân khổ chiến một hồi rồi mới bị giết.Vậy mà Ngọc Lâm thân vương lại hạ lệnh không cho phép bất kì kẻ nào mở cửa cứu người.

“ Cái Chết Oan”

Ni ân trong lòng khổ sở “ Lâm Lôi đại sư có thể giết Ngọc Lâm thân vương báo thù cho ngươi nhưng là bệ hạ rất sủng ái Ngọc Lâm thân vương, hắn không dám trả thù Lâm Lôi đại sư nhưng hắn lại có thể trả thù Đặng tư Thản gia tộc chúng ta a”.

Con trai, không có cách nào khác.

Người chết thì cũng đã chết , hết thảy cũng vì những người còn sống.

Tập 9 chương 39

Sự thật bị che dấu

Lâm lôi về tới bá tước phủ, chỉ có một mình trong đình viện. Tất cả các người khác đều không có mặt. Mặc dù hôm nay là đại hôn của Ốc Đốn và Nina nhưng khi nghe tin Lôi Nặc chết trận cũng hiểu được tâm tình đại ca lúc này.

Tại bá tước phủ bất luận kẻ nào cũng không dám quấy rầy Lâm Lôi.

Cửa đình viện đóng chặt.

Lâm Lôi ngồi cạnh 1 chiếc bàn đá, trên bàn có 1 bình rượu, hai chén rượu. Trước mặt Lâm Lôi 1 chén còn phia đối diện cũng có 1 chén nhưng là đối diện với Lâm Lôi không có bóng người nào cả. Rót đầy 2 chén Lâm lôi tay giơ 1 chén.

“Lão tứ” Lâm Lôi nhìn đằng trước mặt, ánh mắt phảng phất xuyên thấu hư không, Lâm lôi con mắt đỏ hồng nói “ Cạn chén”.Lâm lôi ngửa đầu uống cạn rồi ném chén rượu tan thành từng mảnh.

Lão tứ đã chết, Lâm Lôi đáy lòng thật không cam lòng. Nhưng trải qua chất vấn Kiều An bệ hạ và qua cuộc nói chuyện với Đặng tư Thản gia tộc, thậm chí còn cẩn thận quan sát vẻ mặt của mọi người trong Đặng tư thản gia tộc, Lâm Lôi cuối cùng phán đoán” Có lẽ lão tứ thật sự là vinh quang chết trận, không có liên quan đến bất cứ kẻ nào” Lâm Lôi không biết rằng tại Đặng Tư Thản gia tộc cũng chỉ có ba bốn người là biết sự thật. Biết Lâm Lôi sẽ quan sát vẻ mặt mọi người trong gia tộc nên họ cũng dấu kín, không nói cho người khác biết chân tướng sự việc.

Còn có một người biết chân tướng sự thật đó là mẫu thân của Lôi Nặc.

Mẫu thân Lôi Nặc rất thương tâm đã giáo huấn 1 tên phủ vệ. Ni Ân biết rõ ràng trước mặt Lâm Lôi mẫu thân Lôi Nặc không thể che dấu được, cho nên khách sảnh không cho đàn bà phụ nữ tham dự vì thế tất nhiên không có mẫu thân Lôi Nặc.

“ Lão tứ, ngươi là người nhỏ nhất trong 4 huynh đệ chúng ta, không có nghĩ rằng ngươi lại là người ra đi trước tiên.Lâm Lôi lòng như dao cắt, hai hàng nước mắt không khống chế được chảy xuống.

Lâm lôi vươn tay cầm bình rượu ngửa đầu trực tiếp tu một hơi.

Khái... Khái..uống 1 hơi xong Lâm Lôi đứng dậy ho khan. tuy nhiên sau khi ho khan được 2-3 lần hắn lại đưa rượu lên miệng 1 hơi tu hết sạch.

Có Bối Bối, Hắc Lỗ ở trong đình viện canh giữ căn bản không có ai dám đến quấy rầy Lâm Lôi.

“Lão Đại đây là lần thứ tư hắn thương tâm như vậy” Bối Bối thầm nghĩ :” Lần thứ nhất là chia tay với Ngải Lệ Tư, lần thứ 2 là cha chết, lần thứ 3 là Đức Lâm gia gia chết. Thân nhân của hắn, huynh đệ của hắn lần lượt rời đi.

Lâm Lôi thống khổ nhưng hắn biết hắn phải kiên cường, hắn vẫn còn những thân nhân, những huynh đệ còn sống. Mặc kệ, bất kể là chết đi vì người hay còn sống vì mọi người hắn vẫn phải kiên cường.

“Cứ thế tâm trạng của hắn trải qua ba ngày không cần khống chế” Lâm lôi thống khổ trong lòng nhưng ngoài mặt lại bình thản, không có gì bận tâm đến hắn ngoài việc khóc lóc, uống rượu, cười to, hoặc là lẩm bẩm một mình hoặc nhớ lại quá khứ cùng Lôi Nặc nói chuyện với nhau.

Ba ngày sau.

“Chi nha” cửa đình viện mở ra, Địch lỵ á mấy ngày nay vẫn ở bên ngoài đình viện, nàng dứt khoát chờ đợi ở bên ngoài không vào. Nàng ngồi trên bàn đá cao nhất nhìn vào cánh cửa lẳng lặng canh chừng Lâm Lôi.

Ba ngày!

Lâm Lôi ở trong đình viện 3 ngày thì Địch lỵ á cũng ở bên ngoài 3 ngày.

Nghe được âm thanh cửa đình môn mở ra, Địch Lỵ Á kinh hãi nhìn tới. Giờ phút này Lâm Lôi một thân trường bào màu xanh thẫm, dáng người vẫn phong lưu tiêu sái không có chút nào nhếch nhác.

Lâm Lôi - Địch lỵ á kinh hãi tiến tới nghênh đón.

Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á trong lòng xuất ra 1 trận cảm động. Với tu vi của Lâm Lôi bên ngoài đình viện có người hắn sao lại không biết mà Địch Lỵ Á còn ở bên ngoài 3 ngày.

Mặc dù ở trong đình viện cách Địch Lỵ Á 1 cánh cử nhưng Lâm Lôi hắn cảm nhận được sự quan tâm của Địch Lỵ Á.

Lâm Lôi đột nhiên đưa tay ôm lấy Địch Lỵ Á. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chủ động ôm qua nàng .

Lâm Lôi ôm Địch Lỵ Á cúi đầu trong mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng mê hồn từ mái tóc nàng Lâm Lôi cảm thấy cõi lòng thanh thản yên lặng.

Phảng phất như một con thuyền cuối cùng cũng cập bến.

Địch Lỵ Á cám ơn ngươi - Âm thanh Lâm Lôi vang lên bên tai Địch Lỵ Á.

Ôm Lâm Lôi, dựa đầu vào ngực Lâm Lôi Địch Lỵ Á cảm giác hạnh phúc mà trước đó chưa hề có. Mấy năm ơ học viện còn có 10 năm chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả.

Cùng nhau đi ra khỏi hậu viện, quan hệ của hai người tiến thêm 1 bước. Bây giờ chỉ cần nhìn ánh mắt là hai người cũng có thể cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nhau, chỉ là Lâm Lôi hắn chưa dám vựơt qua rào cản mà Địch Lỵ Á cũng không có chủ động.

Đại nhân thế nào rồi' tại sân luyện công hậu viện bá tước phủ Cái Tỳ hỏi Ốc Đốn.

Ốc Đốn trên mặt lộ vẻ cười 'Đại ca cùng Địch Lỵ Á tiểu thư từ trong đình viện đi ra ta thấy đại ca trên mặt có vẻ tươi cười phỏng chừng tâm tình đại ca cũng đã ổn rồi'

Cái Tỳ gật đầu ' Đại nhân 3 ngày không ra thật sự làm người khác phải lo lắng a'

' Lão ngũ, ngươi cho rằng đại nhân với ngươi giống nhau, dễ dàng nổi giận như thế sao? ' Bên cạnh 1 đại hán cười cười nói.

' Nhị ca đến ngươi mà cũng nói ta như vậy sao' Cái Tỳ bất mãn nói.

Bá Tước phủ cuộc sống vẫn yên lặng. Lâm Lôi vẫn như trước im lặng tu luyện đồng thời hắn cũng chuẩn bị đi Hỗn Loạn Chi Lĩnh.

' Bệ hạ, Lâm Lôi đại sư bây giờ với trước giống nhau, một mực tu luyện cũng không có bất cứ hành động gì. Đương nhiên cũng chỉ có hôm Đại hôn của Ốc Đốn đại nhân Lâm Lôi đại sư đi Đặng tư Thản gia tộc 1 chuyến. Thij giả cung đình cung kính bẩm báo.

Kiều An trên mặt lộ vẻ hài lòng tươi cười nói. ' Được rồi ngươi lui đi'

Kiều An bệ hạ biết lâm Lôi không có hành động gì trong lòng thở ra 1 hơi.' Hoàn hảo, Lâm Lôi chắc chắn cho lời ta nói là sự thật'

'Vậy Đặng tư Thản gia tộc cũng coi như thức thời' Kiều An bệ hạ rất hài lòng. hắn biết Đặng tư Thản gia tộc trong quân đội cũng rất có ảnh hưởng dám chắc cũng biết chân tướng sự thật, có khi còn biết trước cả hắn nữa.

Lâm Lôi, rất rõ ràng tại Đặng tư Thản gia tộc không hề phát hiện chút gì hơn nữa còn thật sự cho rằng Lôi Nặc chết trận Binh lính Ni Nhĩ thành cứu viện không kịp.

……….

Đich Lỵ Á nhìn bức thư trong tay, một mặt nhìn Lâm Lôi sắc mặt dường như có chút khó coi.

‘Đich Lỵ Á làm sao vậy’ Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Đich Lỵ Á

Đich Lỵ Á bất đắc dĩ lắc đầu ‘Là thư của cha mẹ ta, họ nói nãi nãi ta bệnh nặng thúc ta phải nhanh chóng quay về, nãi nãi ta ….’ Đich Lỵ Á trên mặt lộ vẻ đau thương.

Lâm Lôi cầm tay Đich Lỵ Á an ủi ‘đừng lo lắng nãi nãi ngươi sẽ không việc gì đâu’.

‘ Lâm Lôi ta cần phải về, ta còn nghĩ sẽ cùng đi với ngươi tới Hỗn loạn chi Lĩnh, nhưng bây giờ ……’

Lâm Lôi mỉm cười an ủi ‘ không có việc gì, ngươi trước tiên cư trở về, chúng ta 1 nhóm người đều có thực lực, đến Hỗn loạn chi LĨnh cũng rất nhanh có thể trở về. Ngươi sau này hãy tìm ta, ta biết ngươi rất dễ dàng tìm được ta mà’

Đich Lỵ Á không muốn xa Lâm Lôi nhưng nãi nãi bệnh trọng, cha và mẫu thân miêu tả càng làm nàng thêm thương tâm. Thật nàng không có biện pháp cũng đành trước tiên trở về Ngọc Lan đế quốc.

Sáng sớm Ngày thứ hai Đich Lỵ Á ngồi trên lưng Tật phong Lôi Ưng trực tiếp hướng Ngọc Lan đế quốc bay đi.

Áo bố lai ân đế quốc trung tâm giữa các quận thành, trên tầng cao nhất của 1 tửu điếm lẻ loi 1 mình Da Lỗ tiếp nhận 1 bức thư tín từ thuộc hạ.

‘Thư về lão tứ, lão tứ làm sao vậy, chả lẽ vừa lập được đại công, được phong quan’ Da Lỗ mỉm cười.

Trong bốn huynh đệ Da Lỗ và Lôi Nặc là hoa tâm nhất, theo đuổi các cô gái thủ đoạn cũng theo nhau thật tương đầu ý hợp. Lâm Lôi và Kiều trì thì nghiêm chỉnh hơn 1 chút.

Mở phong thư Da Lỗ đứng dậy đọc. Vừa nhìn sắc mặt Da Lỗ thay đổi, cả người bàng hoàng không tự chủ được. Gõ đầu 1 cái nhắm mắt lại … hồi lâu mở mắt ra.

Hắn sắc mặt trắng bệch không có lấy 1 tia máu

‘ Không có khả năng’

Hai mắt Da Lỗ đã ươn ướt, chốc lát đỏ hồng lên trong lòng bi thống không ngừng nhìn xuống bàn đọc lại.

‘Lão tứ’ nước mắt Da Lỗ đã rơi xuống.

Nếu muốn hỏi Da Lỗ coi trọng nhất là ai, sẽ không phải là anh trai hắn tuy quan hệ 2 người cũng hoà thuận. Nhưng tại Đạo Sâm thương hội nơi mà anh em có thể giết nhau tranh dành vị trí.

Từ khi tốt nghiệp Ân tư đặc học viện, qua 10 năm thời gian Da Lỗ cũng đã tín nhiệm 1 ít thuộc hạ tuy nhiên không có bất kì kẻ nào trở thành sinh tư huynh đệ. Trong lòng hắn sinh tử huynh đệ cũng chỉ có 3 người Lâm Lôi, Kiều trì, Lôi Nặc.

Da Lỗ đứng tại chỗ toàn thân run rẩy , đột nhiên từ lòng bàn tay loé lên 1 tia điện quang bức thư đã thành đám bột phấn.

Da Lỗ là lôi hệ ma pháp sư, trong 4 huynh đệ hắn là có thực lực kém nhất, hôm nay cũng đạt đến lục cấp ma pháp sư.

‘Ngọc Lâm …. thân vương’ Da Lỗ nghiến răng thân thể phát run. ‘ Ngươi trơ mắt đứng nhìn huynh đệ ta chết oan, mặc kệ ngươi là ai ta cũng nhất định giết chết ngươi’ Da Lỗ hít sâu 1 hơi nhắm mắt lại.

Đạo sâm thương hội thế lực rất mạnh. Tại địa phương như Ni nhĩ thành biên giới như thế càng là nơi trọng điểm để phát triển, chiếu cố. Tại đây các thương nhân, quý tộc cũng chịu ảnh hưởng rất lớn từ Đạo sâm thương hội.

Bí mật kia có thể giấu diếm được Lâm Lôi nhưng không thể nào dấu được Đạo sâm thương hội có mạng lưới tình báo rộng khắp.

Cha không có khả năng vì ta mà huy động Đạo sâm thương hội đối phó với 1 thân vương, càng huống chi có muốn đối phó cơ hội thành công cũng không lớn. Da Lỗ trong lòng hiểu được.

‘Lão Tam’ Da Lỗ không tự chủ được đột nhiên nghĩ đến Lâm Lôi.

Lão Tam hắn dĩ nhiên sẽ vì Lão Tứ mà báo thù. Da Lỗ phi thường hiểu được bốn huynh đệ thân thiết như thế nào. Nếu Lâm lôi biết Lôi Nặc chết oan dám chắc hắn sẽ báo thù. Dám chắc là Ngọc Lâm thân vương bưng bít thông tin cùng Hoàng Đế che dấu hết thảy. Lão Tam hắn cũng không có hệ thống thông tin tình báo gì.

‘Lão Tứ, ta cùng Lão tam sẽ vì ngươi mà báo thù’ Da Lỗ lầm bầm. Đột nhiên hướng ra ngoài quát ‘Người đâu các ngươi nhanh chóng chuẩn bị ta lập tức xuất phát đến đế đô 1 chuyến.

Gần 5 phút sau Da Lỗ cưỡi trên lưng 1 con tuấn mã mang theo 2 gã hộ vệ hướng đế đô nhanh chóng chạy đi. Dọc đường hắn cũng rất khẩn trương không kịp ăn cái gì, cũng chỉ uống vài ngụm nước. Trên đường cũng không nghỉ lại, cứ đến thành thị mới thì thay ngựa sau đó nhanh chóng hướng đế đô chạy đi.

Hai ngày một đêm Da Lỗ mang theo người một hơi chạy tới đế đô. Giờ phút này hắn tranh thủ thời gian, hai mắt giăng đầy tia máu, sắc mặt tái nhợt giống như người mới khỏi bệnh.

‘Tới rồi’

Xa xa Da Lỗ nhìn thấy bá tước phủ. Hai ngày 1 đêm cuối cùng cũng đã có 1 chút hy vọng dù thân thể đã rất mệt mỏi.

‘Da Lỗ đại nhân’ Thủ vệ bá tước phủ tất nhiên nhận ra Da Lỗ, mỗi lần hắn đến là lại gặp Lâm Lôi. Da Lỗ tiến đến tự nhiên không cần bẩm báo chẳng qua là 2 gã thủ vệ ngạc nhiên khi thấy Da Lỗ có vẻ mệt mỏi .

‘Lão Tam’

Da Lỗ vừa bước vào phủ đệ lập tức hô hoán ‘ Lão tam đi ra, Lão tam đi ra nhanh!’ Lâm Lôi nghe được Da Lỗ hô hoán rất nhanh trực tiếp chạy tới.

Lâm Lôi nhìn Da Lỗ lúc này sắc mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù. A Kia có phải là trang phục của Da Lỗ lão đại ko a?

Da Lỗ thấy Lâm Lôi trực tiếp chạy tới nắm chặt bả vai hai mắt đỏ lên vừa khóc vừa nói ‘Lão tam, Lão tứ đã chết, ngươi nhất định phải báo thù a’.

Bình Luận (0)
Comment