Đức bệ hạ nhìn Địch Lợi Á vui vẻ cười: “Địch Lợi Á! Bản hoàng ta cũng đã có một thời gian với ngươi rồi. Từ để quốc Áo Bố Lai Ân trở về, chẳng phải nhà ngươi cũng đã đến hoàng cung chơi rồi đấy sao”!
Đức bệ hạ bàn về tuổi tác thì cũng như Địch Lợi Á, quan hệ hai người với nhau rất tốt.
“Thầy giáo đòi hỏi phả rất nghiêm khắc. Bệ hạ cần phải tu luyện Ma pháp rồi”. Địch Lợi Á cố tình lẫn tránh.
Lam Đức bệ hạ cười.
Lúc này, gấu Cáp Đốn đại địa nói với bệ hạ: ‘Này, cái người đầu tóc xanh kia ạ! Chủ nhân ta bào ngài đi vào”. Gấu đại địa nói với nhà vua với lời lẽ hỗn láo, nhưng Lam Đức bệ hạ không thèm chấp: “A Hoàng à. Nhà ngươi có thể không gọi ta là bệ hạ được không? Chỉ cần gọi ta là Lam Đức thôi cũng được. Như thế, chí ít ta cũng còn chút thể diện rồi”.
“A Hoàng, ngài xưng hô với ta thế ư”? Gấu đại địa quay cái đầu mềm mại đi, tỏ vẻ không vừa ý.
Lam Đức bệ hạ lại cười, chào Kiều Trị và Địch Lợi Á rồi đi vào trong nhà.. Lúc này ở ngoài sân chỉ còn lại Kiều Trị và Địch Lợi Á. Địch Lợi Á có ấn tượng rất đẹp với Kiều Trị. Bởi Kiều Trị là người anh em tốt của Lâm Lôi.
Kiều Trị lão Nhị là người anh em trong số bốn người, nhưng tính tình rất bình tĩnh, chắc chắn. Tính cách rất tốt nên không hề làm mếch lòng ai cả, nhân duyên tuyệt vời.
Nhưng Địch Lợi Á hiểu, Kiều Trị cũng là một nhân vật rất lợi hại, tuổi ít thế mà trở thành đại thần của đế quốc Ngọc Lan, trông nom việc quan trường mờ ám, có uy phong chốn quan trường, thậm chí còn là đại thần của đế quốc Ngọc Lan. Kiều Trị bụng dạ vốn chẳng có thủ đoạn gì.
Trong bốn anh em với nhau gọi là thâm thuý, nhưng Kiều Trị có tính tình tốt nhất cho dù có thâm thuý.
“Kiều Trị. Ngồi đi”! Địch Lợi Á cười vui vẻ.
Kiều Trị cũng cười đáp lại: “Địch Lợi Á à. Năm rồi, cậu đi đế quốc Áo Bố Lai Ân có gặp lão Tam chứ? Này, lão Tam là Lâm Lôi đấy”.
“Muội biết rồi”. Nụ cười Địch Lợi Á rạng rỡ. “Lâm Lôi cũng rất nhớ huynh lắm đấy”!
Lòng Kiều Trị cảm thấy ấm áp.
Tạm biệt Lâm Lôi cũng đã mười năm có lẻ rồi, nay Kiều Trị đã hai mươi chín tuổi rồi, sắp bước qua ngưỡng cửa ba mươi, thế mà đã hai con rồi. Khi còn nhỏ, Kiều Trị cũng ngang tàng lắm. Nay nghĩ lại mới thấy quãng thời gian đó sao mà đẹp đẽ.
Mười năm chốn quan trường, Kiều Trị trải qua những gian lao vất vả, ngày càng dày dạn hơn lên, vì thế cũng ít khi được gặp gỡ lại bạn bè
“Lão Tam có được như hôm nay, ta cũng cảm thấy tự hào”. Kiều Trị tỏ vẻ khâm phục. “Khi ở Áo Bố Lai ân chắc chẳng có ai dám làm phiền gì đến cả. Ở trên thế gian này, cần đạt đến đỉnh cao thì đó mới là chỗ dựa vững chắc”.
“Lâm Lôi nay đã là thủ lĩnh ở lãnh địa Hỗn Loạn rồi.
“Thủ lĩnh lãnh địa Hỗn Loạn”?
Kiều Trị chau mày lại. Kiều Trị còn nhớ Lâm Lôi lúc ở Hách Tư thành có mâu thuẫn với Quang Minh Giáo Diên, đặc biệt là với nhân vật chóp bu ở đế quốc Ngọc Lan. Kiều Trị cũng hiểu rất rõ thế lực của Quang Minh Giáo Diên và Hắc Ám Giáo diên lắm. “Tính khí lão Tam, thì không muốn mopử rộng biên cương, lãnh thổ. Nhưng”...
Kiều Trị nhìn Địch Lợi Á, hạ thấp giọng: “Lão Tam muốn đấu với Quang Minh Giáo Diên”.
Địch Lợi Á giật bắn người lên. Cái tay Kiều Trị này thật lợi hại.
“Phải rồi”. Địch Lợi Á gật đầu. Chuyện này Lâm Lôi cũng đã kể cho nàng biết.
Lòng Kiều Trị tỏ âu lo. Kiều Trị rất hiểu tính tình của Lâm Lôi. Ngày đó, vì báo thù mà Lâm Lôi bất chấp tất cả. Nếu như là Kiều trị thì tuyệt đối cam chịu nhẫn nhịn, nhẫn nhịn cho đến khi thực lựuc đủ mạnh mới ra tay.
“Lão Tam có gan lắm”. Kiều Trị nhìnnĐịch Lợi Á. “Nhưng Quang Minh Giáo Diên cũng nào có giản đơn”.
Địch Lợi Á cười: “Kiều Trị à. Lâm Lôi không đơn giản như huynh nghĩ đâu”.
Kiều Trị cười. Rõ ràng, Lâm Lôi là một thiên tài. Khi đó chia tay với Lâm Lôi, Kiều Trị cũng không nghĩ rằng, Lâm Lôi không thể lớn mạnh ngang ngửa với Hắc đứuc Sâm. Đặc biệt là Ma thú Bối Bối, Kiều Trị rất bực với nó: “Cái đồ quỷ Bối Bối ấy, đã biến đổi đến mức thế đó. Thật là một quái thai”.
... ...
Rất lâu sau, Lam đứuc bệ hạ mới đi ra.
“Kiều Trị. Chúng ta về thôi”!
Lam đức bệ hạ nhìn Kiều Trị giục. Kiều Trị nhổm người đứng dậy. Lam đứuc bệ hạ nhìn địch Lợi Á cũng cùng đứng lên. “Nếu có thời giờ thì vào hoàng cung chơi. Công chú Ba lức nào cũng nhớ cô đấy”.
Địch Lợi Á cười: “Nhất định sẽ đến chơi”.
“Thôi khỏi cần tiến”. Lam đứuc bệ hạ cười vui vẻ cùng Kiều Trị đi về.
* *
Tại thư phòng của nhà vua, lúc này có ba người, là nhà vua, cận vệ cung đình và tộc trưởng gia tộc Lai Ân Đại Nghiệp.
“Đại Nghiệp à”. Lam Đức bệ hạ buông cây bút xuống ngẩng đầu nhìn Đại Nghiệp Lai Ân. “Hôm nay ta cho gọi ngươi đến vì chuyện con gái của ngươi Địch Lợi Á”.
Đại Nghiệp Lai Ân nhìn nhà vua: “Vâng, thưa bệ hạ. Ý bệ hạ thế nào ạ”?
Lam Đứuc bệ hạ cười: “Bản vương ta biết là, con gái ngươi chưa gả cho ai cả”?
“Bẩm bệ hạ. đúng thế ạ”.
“Lam Đức bệ hạ đã nhắm đúng con gái ông rồi đấy”.
Lam Đức bệ hạ gật đầu: “Phải rrồi. Nói thật lòng, bản vương ta vốn vẫn rất thích con gái nhà ngươi. Thế này đi. Ngươi giúp ta nói với con gái ngươi xem xem. Có đồng ý lấy ta không? Đương nhiên... ngươi phải tôn trọng ý kiến của cô ấy”.
Đại Nghiệp Lai ân cung kính: “Bệ hạ yên lòng. Thần nhất định sẽ hỏi con gái thần ạ”.
Lam Đức bệ hạ nhìn Đại Nghiệp Lai Ân: “Đại Nghiệp. Nhà ngươi nên hiểu, khi trước bản vương còn đang là hoàng tử, phải ở ở lại nối ngôi neê mới có tư cách kế vị hôm nay. Người con gái ấy, bản vương ta cũng không ưng, chẳng thấy có cảm tình gì cả. địch Lợi Á con gái ngươi không bàn chuyện xuất thân nữa, còn tố chất bản thân thì hơn hẳn người kia. Nếu con gái ngươi chịu lấy ta, bản vương dám hứa, sau này Địch Lợi Á sẽ làm hoàng hậu”.
Đại Nghiệp giật thót người.
Hoàng hậu ư?
Nếu con gái được làm con ở trong cung thì gia tộc Lai Ân đã vinh quang lắm rồi, đằng này lại còn làm hoàng hậu ư? Liệu tai Đại Nghiệp có nghe nhầm không? Con hầu với hoàng hậu là khác nhau lắm.
Đại Nghiệp rất hiểu, giừo Lam Đức bệ hạ đã là người phi phàm rồi, rất có thế lực, nói con gái ông trở thành hoàng hậu thì có gì mà không làm được!
“Thôi, được rồi, ngươi lui ra”. Lam Đức bệ hạ cười.
“Vâng ạ. Thưa bệ hạ”. Đại Nghiệp Lai Ân cảm thấy lòng lúc này sao mà rộn ràng đến lạ.
* *
Hôm nay, Đại Nghiệp cho người đi gọi con gái về. địch Lợi Á vốn cũng rất thích được về thăm nhà, vì lẽ, mỗi lần về là một lần giải bày với cha mẹ chuyện hôn nhân. Tuy địch Lợi Á nói Lama Lôi là độc lập bên ngoài đế quốc Áo Bố Lai Ân, có gả cho Lâm Lôi thì gia tộc không có bị ảnh hưởng gì.
Nhưng cha mẹ Địch Lợi Á không thích Lâm Lôi.
Trong con mắt cha mẹ nàng, em trai Lâm Lôi đã lấy công chúa thứ bảy đế quốc Áo Bố Lai Ân là Nê-na, mối quan hệ giữa Lâm Lôi với đế quốc Áo Bố Lai ân không cắt đứt được.
“Cái gì ạ”? Địch Lợi Á như bị cả nồi nước sôi dội lên mình, kinh ngạc nhìn cha mẹ.
Mẹ nàng khuyên bảo: “Con gái à. Bệ hạ tuổi tác trang lưũa cùng con. Lịch sử đế quốc chúng ta vốn chưa từng có người giỏi giang như hoàng đế bây giờ. Con lấy bệ hạ thì tốt quá. Gả cho bệ hạ... Gì thì gì, với gia tộc, đều hết sức có lợi”.
“Có lợi cho gia tộc ư? Thế còn với con thì có lợi ích gì”? địch Lợi Á không nén đwocj giận dỗi.
Địch Lợi Á không hiểu nổi nữa, cha mẹ cho gọi nàng về chính là cái chuyện này.
“Địch Lợi Á, con gái. Lẽ nào bệ hạ không đủ ưu tú? Con căm ghét bệ hạ”?
Địch Lợi Á cãi lại: “Cha à. Bẹe hạ ưu tú thì có liên quan gì đến con? Con không ghét bệ hạ. Nhưng... người con không ghét thì nhiều lắm mà. Lẽ nào người con không ghét thì con được gả cho họ ư? Gả cho một người, không phải là ghét hay không ghét, hiểu không ạ”?
“Địch Lợi Á, con gái. Bệ hạ với con rất thành tâm. Người nói, nếu gả con cho bệ hạ, sau này con sẽ làm hoàng hậu”. Đại Nghiệp cố nài nỉ.
“Thế hoàng hậu hiện giờ”? Địch Lợi Á chau mày lại.
Đại Nghiệp gượng cười: “Bà hoàng hậu ấy, chẳng qua là khi bệ hạ còn là hoàng tử lấy nhau. Bản thân bà ta chẳng có năng lực gì cả, mà bản thân cũng chỉ con của một quý tộc nhỏ nhoi thôi. Bà ta làm hoàng hậu, khối người bàn tán sau lưng, họ bất mãn lắm. Bệ hạ phế truất bà ta thì khó gì đâu.
“Hừm”.
Địch Lợi Á đứng thế nhìn cha mình: “Cha à. địa vị hoàng hậu e sẽ rất quan trọng đối với cha mẹ. Nhưng với con mà nói, chẳng là cái quái gì cả”. Tức tối đến nỗi lời nói của Địch Lợi Á có phần hỗn.
Đại Nghiệp Lai Ân điên tiết đập mạnh tay xuống bàn, đứng đậy: địch Lợi Á. Con ăn nói thế ư”?
“Cha à. Địch Lợi Á nhìn cha mình tức tối: “Cha đứng có ra oai trước mặt con gái. Hôm nay con nói rõ cho cha mẹ biết. Với chuyện của bệ hạ ấy, cha quá quắt quá đấy. Con thà chết chứ không bao giờ nghe lời cha. đời nào con lấy bệ hạ được. Ngoài Lâm Lôi ra, con chẳng thèm lấy ai cả”.
Đại Nghiệp điên tiết nhìn con gái. Con gái bây giờ đã dám nói như vậy với cha đẻ rồi cơ đấy.
“Con xin lỗi”. Địch Lợi Á thở dài.
“Hày”... Đại Nghiệp lộn ruột lên, ho khan. Mẹ địch Lợi Á ngồi bên đỡ chồng. Vợ thấy chồng nhìn con gái phẫn nộ, ủng hộ chồng, khuyên con: “Địch Lợi Á. Con không bé bỏng gì nữa đâu. Không được hỗn hào con nít. Thôi được, con đi đi, suy nghĩ rồi nói sau”.
Địch Lợi Á nhìn cha mình mặt vẫn hằm hằm giận dữ, quay mình lặng lẽ bỏ đi.
“Lúc bấy giờ, cha mẹ ở đâu”? Địch Lợi Á còn nhớ ngày nhỏ, cha mẹ coi nàng như cục vàng. Nàng muốn làm gì thì làm không ai ngăn cản cả. Nàng ngồi trên lưng cha mẹ chơi trò cưỡi ngựa.
Tuổi thiếu niên sao mà tươi đẹp vậy, cha mẹ nàng sao quá tuyệt vời!
Nhưng giờ đây...
Trong nhà, Địch Lợi Á được chiều chuộng nhất. Có cha mẹ, anh trai, bà nội, và nhiều người, địch Lợi Á cứ mong ngóng. Nàng nghĩ sao khi đó không ở lại luôn với Lâm Lôi để quan hệ giữa nàng với gia tộc cho tốt đi, như cái thửo ấy...
“Đợi chút. Khi Lâm Lôi gây dựng được công quốc thì nhất định thái độ của cha sẽ thay đổi”. Địch Lợi Á tiếp tục chịu đựng và chờ đợi.
* *
Trong núi Thần bí, ở cổng phủ đệ trong hang núi, Tư Đức Lê, Hải Nhiêu đức, Mẽ Lặc, Băng Sắc Lâm và nhiều người nữa đều đang ngồi trên ghế đá cạnh bàn lớn uống rượu, nhìn Lâm Lôi và Hi Kim Sâm thi tài. Còn chỉ Lâm Nặc và Mông Nê Kha thì ở mãi bên bãi cỏ.
“Mông Nê Kha. Muội vốn nói về mẹ muội, có đúng thế không”? Lâm Nặc nhìn Băng Sắt Lâm từ phái xa, nghi ngờ hỏi Mông Nê Kha.
Mông Nê Kha không thể trả lời nổi.
Trước đây, mẹ nàng vốn rất lạnh lùng, muốn biết... Mẹ nàng vốn đến từ cung điện nữ thần Băng Tuyết. Vẻ lạnh lùng đó âu cũng bởi từ đó mà ra.. Nhưng mấy ngày nay, Băng Sắt Lâm đối xử với Lâm Lôi và Lâm Nặc lại rất tốt.
Lâm Nặc đã bắt đầu ngò ngợ. Như thế thì, trước Mông Nê Kha nói là không đúng.
“Muội cũng không hiểu nổi nữa”. Mông Nê Kha cũng chỉ biết trả lời được có thế mà thôi.
Lúc này, Lâm Lôi giữ thanh kiếm nặng Ngọc đen, còn Hi Kim Sâm thì cầm thanh kiếm dài mờ mờ ánh bạc, cả hai so tài cao thấp. “Áo Nghĩa đại địa” của Lâm Lôi thể hiện rồi, tuy không ra đòn hiểm nhưng cũng đã khiến Hi Kim Sâm kinh hồn.
“Cổ quái, cổ quái”. Hi Kim Sâm khen: “Ta chưa bao giờ gặp ai ra đòn cổ quái đến thế bao giờ”.
Lâm Lôi cũng chăm chú theo dõi Hi Kim Sâm, gặp phải kẻ mạnh tu luyện phép Quang Minh thật là phiền toái. Phương pháp tu luyện Quang Minh có trình độ nhất định. Khả năng khôi phục của họ cũng rất ghê gớm, cho dù tay có bị gãy thì cũng nhanh chóng lànhlại.
“Lâm Lôi đến bây giờ, có thể đã hiểu chiêu của ta rồi chứ”? Hi Kim Sâm mỉm cười.
Lâm Lôi sững sờ người. Cái ông Hi Kim Sâm này, sao bây giờ có được tốc độ nhanh đáng sợ đến thế?, có sức công kích còn hơn cả Áo-lợi-duy-á. Đó mới chỉ là đánh chơi thôi đấy.
“Kiếm này gọi là “Ảo không chi kiếm”. Hi Kim Sâm cầm cây kiếm mờ mờ ánh bạc, cả người nữa phút chốc ngỡ như một vệt sáng, đến ngay trước mặt Lâm Lôi. Lâm Lôi lộn một vòng, giơ kiếm ngọc trong tay thủ thế. Lâm Lôi theo dõi thanh kiếm của Hi Kim Sâm.
Gì gọi là “Ảo không chi kiếm”?
“Vù”... Chung quanh không khí chấn rung cả lên, thanh Ảo không chi kiếm thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Lama Lôi. khiến cho Lâm Lôi cảm thấy bị uy hiếp mạnh. Thanh kiếm dài này chừng như sinh ra ảnh ảo liên tiếp, không khí cũng chứng như điệp lại, cả không gian nơi đó đảo điện.
“Ngươi thua rồi”.
Lâm Lôi còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm đã ngừng ngay trước mặt. Lâm Lôi quả không kịp trở tay chống trả.
“điều này”... Đầu óc của Lâm Lôi quả chỉ thấy có mỗi thanh kiếm, cảm thấy mình như chỉ nắm được mõi gì đó. Lúc này, Lâm Lôi nhắm mắt lại xếp chân ngồi xuống. Cũng không nghĩ đến những ai khác kia bắt đầu tìm kiếm cái linh cảm vừa rồi.