Bàn Long

Chương 294 - Trở Về Nhà

Trong thư phòng của Ô Sâm Nặc.

“Trưởng quan toà đại nhân”! Người đàn ông trung tuổi mái tóc màu vàng khe khẽ lên tiếng. Kể từ khi Ô Sâm Nặc bị Lâm Lôi và Bối Bối đánh bại về nhà đến giờ, Ô Sâm Nặc lặng lẽ hơn thường ngày nhiều, mọi người hình như không còn dám đến gần.

Ô Sâm Nặc ngẩng đầu lên, con ngươi tối sầm lại.

Người đàn ông trung tuổi mái tóc vàng cố gượng một chút cười: “Trưởng quan toà đại nhân! Giờ thì chúng ta nên đối phó với Lâm Lôi thế nào đây”?

“Lâm Lôi”? Ô Sâm Nặc cười gằn.

Người đàn ông trung tuổi tóc vàng giật mình. Ông ta cảm nhận như nhiệt độ thư phòng xuống đến rất thấp. Ô Sâm Nặc lạnh lùng nói: “Ngươi ngay lập tức đưa tin này đến Thánh đảo, báo cáo với Giáo Hoàng. Cái thằng Lâm Lôi còn chưa triệt được nó, sau này e... Nếu Giáo Diên ta bị tiêu diệt, thì sẽ chỉ bị tiêu diệt bởi bàn tay Lâm Lôi”.

Ô Sâm Nặc rất bàng hoàng bởi sự lớn nhanh về tốc độ của Laâ Lôi.

Tháng tám năm ngoái, Lâm Lôi đánh nhau với Hắc Đức Sâm, khi đó thực lực của Lâm Lôi cũng chỉ ngang ngửa được với Hắc Đức Sâm thôi. Thế mà chỉ mới có tám tháng sau, chỉ có... thực lực của Lâm Lôi đã trưởng thành đến đáng sợ.

Đòn công kích của kiếm dài màu tím ấy, trước kia uy lực nào đã đạt đến trình độ của Hắc Đức Sâm đâu. Thế mà giờ đây còn sát thương được cả Ô Sâm Nặc!

“Hắn ta. Hắn ta còn chưa tới ba mươi tuổi”! Lòng Ô Sâm Nặc đầy lo lắng.

“Vâng! Trưởng quan toà đại nhân. Kẻ bề tôi sẽ ngay lập tức cử người đi gặp đức Giáo Hoàng bệ hạ”. Người đàn ông trung tuổi mái tóc vàng đáp.

Ô Sâm Nặc than vãn: “Nếu như, nếu như ngày đó giết chết hắn ta đi, cống phúng cho người của Chúa Quang Minh, không có mẹ của Lâm Lôi, hoặc gỉa... Lâm Lôi có phải là cây rường cột của Quang Minh Giáo Diên chúng ta rồi không? Lại rất đủ điều kiện để đè bẹp Hắc Ám Giuáo Diên cho chúng ta nhò nữa”!

Muộn rồi!

Lâm Lôi đã đối đầu lại với Quang Minh Giáo Diên rồi.

... ...

Ở lãnh địa hỗn loạn, giờ đây đã có tới ba thế lựuc lớn, một là Quang Minh Giáo Diên, một là Hắc Ám Giáo Diên và một là Lâm Lôi. Bởi cuộc chiến quận thành Xã Lý kết thúc thì Quang Minh Giáo Diên đã chìm lại rồi, chỉ giữ nổi điệu trầm.

Còn Hắc Ám Giáo Diên thì không thể hiện, họ còn chờ đợi nhìn xem Quang Minh Giáo Diên với Lâm Lôi thế nào đã, cứ “Toạ sơn quan hổ đầu” rồi thể hiện cũng chưa chết ai, cứ tạm giữ điệu trầm. Miễn sao Lâm Lôi không làm gì tới, và họ cũng không dám làm gì đến Lâm Lôi.

Trong hoàn cảnh như thế.

Phía Lâm Lôi có điều kiện thể hiện thanh thế phát triển lực lượng. Và công quốc Ba Lỗ Khắc đã có điều kiện ra đời. Hiện tại Ba Lỗ Khắc đã có tới ba quận thành, mười chín thành trì lớn bé, dân số trên hai triệu người. Với một diện tích lớn như vậy, thực tế đã vượt quá một nửa của vương quốc bình thường.

Công quốc quá cỡ.

Còn Lâm Lôi? Lại một lần nữa được dân chúng ngợi ca. Chiến tích của Lâm Lôi, giết chết sáu Thiên sứ bốn cánh, đánh lui trưởng quan toà Quang Minh Giáo Diên. Tên tuổi Lâm Lôi vang xa muôn lần, vì thế không ít tông phái, ma pháp sư, chiến sĩ kéo về Ba Lỗ Khắc công quốc.

* *

Đế đô đế quốc Ngọc Lan.

Tại nơi ở của Long Nhĩ Tư đại sư, Địch Lợi Á vẫn như mọi ngày ngồi sưởi nắng giữa sân, hít thở không khí trong lành, nghiên cứu ghi chép của đại sư Long Nhĩ Tư.

“Địch Lợi Á tiểu thư! Người của thương hội Đạo Sâm ở ngoài cổng chờ”! Vệ sĩ chạy vào bẩm báo.

Mắt Địch Lợi Á sáng ngời lên.

“A Hoàng ta dám cuộc, chắc chắn là thư của Lâm Lôi đấy”! Gấu đại địa bên cạnh cười sảng khoái. Địch Lợi Á lườm gấu đại địa, phân công: “Nhanh đi mời người đó vào”.

“Thưa vâng”! Vệ sĩ đi ngay lập tức.

Chỉ một lúc sau, một người đàn ông mặt mày tươi tỉnh đi vào. Nhìn thấy Địch Lợi Á, người này lấy trong người ra bức thư: “Địch Lợi Á tiểu thư. Thư của tiểu thư đây ạ. Thư từ lãnh địa hỗn loạn”. Đây không phải là lần đầu tiên người này đưa thư đến cho Địch Lợi Á.

Địch Lợi Á nhìn người đưa thư biết ngay thư của phía Lâm Lôi gửi tới.

“Địch Lợi Á tiểu thư. Xin chào tôi về”. Người đàn ông cung kính chào ra về.

Địch Lợi Á cảm kích cười lên vui vẻ, chờ người đàn ông đi khỏi mới bóc thư ra đọc. Gấu đại địa beê cạnh ghé đầu nhìn trộm. Địch Lợi Á quay lại lườm gấu đại địa: “A Hoàng! Ta giận đấy”!

Gấu đại địa cười.

Địch Lợi Á cười vui vẻ, tiếp tục đọc thư, đọc đi đọc lại mấy lần. Nàng sung sướng đến run bắn người lên.

“Tốt quá. Tốt quá”. Địch Lợi Á cảm động đứng lên, gần như nhảy múa reo hò, mồ hôi toát đấm người.

“Địch Lợi Á! Sao mà vui vẻ đến thế”? Gấu đại địa ngờ vực hỏi, ngay cả chim ưng cuồng lôi tật phong bên cạnh cũng nghi ngờ khó hiểu. Lúc này, một người đàn ông trung tuổi đi từ trong nhà ra, đó là Long Nhĩ Tư pháp sư phong hệ Thánh Ma đạo.

“Thưa sư phụ”! Địch Lợi Á cung kính.

Long Nhĩ Tư mỉm cười nhìn học trò”Cáp Đốn mách với ta, trò nhận được thư của Lâm Lôi. Hình như có điều gì vui vẻ lắm”?

Địch Lợi Á lườm gấu đại địa, gấu đại địa chỉ còn biết cười thôi.

“Thưa sư phụ”. Địch Lợi Á cảm động khó nói thành lời: “Là thư của Lâm Lôi. Huynh ấy mách với trò là... Công quốc Ba Lỗ Khắc thành lập năm 416, tức là hôm nay đấy. Công quốc của Lâm Lôi rốt cuộc đã thành lập rồi. Thực tại, thực tại quá tốt.”.

Long Nhĩ Tư rất hiểu lòng học trò.

“Vui vẻ như thế này? Như thế thì muốn ngay lập tức gặp Lâm Lôi phải không! Sướng quá phải không”! Long Nhĩ Tư vui lây.

Địch Lợi Á cười đỏ cả mặt lên, không hiểu mặt đỏ dậy bởi xấu hổ hay sung sướng? Âu bởi quá kích động mà thôi?

“Tốt rồi. Sư phụ, trò nói với sư phụ, trò trở về một chuyến. Trò kể cho cha mẹ biết chuyện này. Theo như chuyện cha mẹ trò nói lúc trước, Lâm Lôi đã gây dựng công quốc rồi, cha mẹ sẽ không phản đối chuyện của trò với Lâm Lôi nữa”. Địch Lợi Á cương quyết giải bày.

Long Nhĩ Tư đại sư gật đầu.

“Tốt thôi! Con đi đi”!

Địch Lợi Á gật đầu lia lịa, vội dẫn theo chim ưng ‘Bạc Lôi’ rời tệ xá của Long Nhĩ Tư. Nhìn thấy Địch Lợi Á ra đi, Long Nhĩ Tư lắc đầu thở dài: “Cha mẹ của Địch Lợi Á, chưa dễ gì thuyết phục nổi đâu”!

* *

Trong gia tộc Lai ân.

Hai vợ chồng Đại Á Lai ân rất tiếc là lắm nghi ngờ. Giữa phòng khách, không hiểu là đã nói những chuyện gì?

“Thưa cha mẹ. Con có chuyện quan trọng muốn nói”. Địch Lợi Á hít sâu hơi.

Cha mẹ Địch Lợi Á cười vui vẻ: “Có chuyện gì mà vui thế? Nom bộ dạng này”...

Địch Lợi Á cười đáp: “Vâng! Cha mẹ ạ. Trước đây cha mẹ chẳng đã nói, có thể hoàng đế bệ hạ sẽ đánh giá thấp tin cậy gia tộc chúng ta phải không? Nhưng bây giờ thì, Lâm Lôi đã thành lập công quốc ở lãnh đại hỗn loạn rồi”.

“Thành lập công quốc”? Đại Á Lai Ân ngạc nhiên.

“Địch Lợi Á! Con gái yêu của ta à. Con không lừa dối cha mẹ đấy chứ? Rốt cuộc, chuyện con vừa nói ấy, ta được nghe từ đâu đây”? Đại Á Lai Ân chất vấn.

Địch Lợi Á thầm cười.

Ba Lỗ Khắc công quốc của Lâm Lôi hôm nay mới thành lập. Cái tin đó đã lan đến cả ngàn dặm Ngọc Lan đế quốc chúng ta. Nhanh cũng đã nửa tháng hoặc mười ngày. Nếu như cha Địch Lợi Á bây giờ mới biết thế thì kỳ lạ quá.

“Đây là thật. Nhưng trước ít hôm trước con nhận được tin, Lâm Lôi thành lập công quốc Ba Lỗ Khắc”. Địch Lợi Á khẳng định

Hai vợ chồng Đại Á Lai Ân đưa mắt nhìn nhau.

“Thật đấy mà. Cha, mẹ, lẽ nào hai người không tin lời con nói”? Địch Lợi Á bĩu môi lên.

Đại Á Lai Ân cười hà hà lắc đầu: “Lời con... Mà lẽ vì sao con cứ phải đòi gả cho Lâm Lôi cơ chứ? Tuy Lâm Lôi gây dựng nên công quốc... Nhưng làm một người vợ đại công... gần như là một hoàng hậu lại không hơn ư”?

Mặt Địch Lợi Á mất vui

“Cha! Ý cha định nói gì”? Mặt Địch Lợi Á trầm lại.

Đại Á Lai Ân giơ tay lấy bức thư Địch Lợi Á trao cho, than vãn: “Địch Lợi Á con! Phải rồi. Lâm Lôi là Thánh Vực Cường Giả, rất lợi hại. Nhưng Lam Đức bệ hạ là hoàng đế của đế quốc Ngọc Lan chúng ta. Gả con cho hoàng đế chẳng phải hơn không? Mà nữa... Toàn bộ gia tộc Lai Ân chúng ta chẳng phải có lợi lắm ru”!

Địch Lợi Á nhìn cha của mình, trong mắt không còn tin nổi nữa.

“Cha à! Cha có còn là người cha lúc đó nữa không”? Giọng nói của Địch Lợi Á như ngẹn lại.

Đại Á Lai Ân sững sờ người lên. Vợ ông ta cũng sửng sốt khi nghe con gái chất vấn.

“Cha! Con rất yêu Lâm Lôi, không phải vì hôm nay huynh ấy là Thánh Vực Cường Giả. Khi ấy, còn ở học viện Ma pháp Ân Tư Đặc , con đã yêu chàng rồi. Lúc đó cũng đã là Thánh Vực Cường Giả rồi đấy thôi? Vì lẽ gì cha mẹ lại nghĩ con gái mình là thế”?

“Còn nữa. Từ khi ở học viện về, con đã kể rõ sự tình, con yêu Lâm Lôi cũng đã tám chín năm rồi. Con không chấp nhận bất cứ một chàng trai nào ở đế đô này cả. Mặc họ theo đuổi. Vì sao? Lẽ nào cha mẹ không hiểu”?

Địch Lợi Á rõ ràng không hiểu ý nghĩ của cha mẹ mình thế nào nữa.

“Con từ đế quốc Áo Bố Lai Ân trở về, kể rõ chuyện hai chúng con yêu nhau. Con muốn cha mẹ chúc phúc. Thế như... cha mẹ cản ngăn bằng được”.

Mắt Địch Lợi Á đẫm lệ: “Con thừa nhận, lời cha mẹ nói có lý lắm. Lúc bấy giờ, con và Lâm Lôi ở bên nhau, rõ ràng là có ảnh hưởng tới lòng tin của bệ hạ với gia tộc”.

“Cha, mẹ. Con yêu cha mẹ. Con cũng rất yêu cái gia đình này. Nên con không muốn cha mẹ khó xử. Con đã rất muốn đến ngay với Lâm Lôi, nhưng vì cha mẹ, con cam chịu đựng, ở lỳ đế đô, vì con yêu quý cái gia đình này, yêu kính cha mẹ”.

“Thế mà, cha mẹ lại lúc nào cũng đe nét, gả cho người này, gả cho người kia, thế là thế nào? Lâm Lôi lẽ nào không xứng đáng như những người kia quý tộc? Cha mẹ làm sao cứ khư khư cách nghĩ đó”? Lòng Địch Lợi Á bao tháng nay bị ức chế mạnh quá.

“Đến bây giờ rồi, Lâm Lôi đã gây dựng nên công quốc rồi. Hôm nay con đến, sẽ vui sướng vô cùng. Cin tin rằng... Con sẽ nhận được chúc phúc của cha mẹ. Thế mà”...

Địch Lợi Á nói một thôi một hồi, nước mắt đầm đìa: “Cha mẹ đã làm con thất vọng, rất thất vọng”!

Hai vợ chồng Đại Á Lai ân trầm ngâm mĩa, nhìn con gái.

“Cha, mẹ. Con rất yêu cha mẹ, rất kính trọng cha mẹ”... Địch Lợi Á thở dài: “Nếu như cha mẹ còn có thương con, con hi vọng, cái ngày con kết hôn với Lâm Lôi, sẽ nhận được lời chúc phúc của cha mẹ. Nếu cha mẹ không còn coi con ra gì nữa... thì xong rồi”...

Địch Lợi Á nói xong, quay người bỏ đi.

Hai vợ chồng Đại Á Lai ân nhìn nhau bối rối.

Chờ khi con gái định đi, hai người mới tỉnh lại.

“Địch Lợi Á”! Hai người kêu to, lúc này Địch Lợi Á đã ngồi trên lưng chim ưng cuồng lôi, bay lên trời cao.

... ...

Ngồi trên lưng chim ưng cuồng lôi, nhìn xuống dưới là đế đô cứ nhỏ dần nhỏ dần. Địch Lợi Á chào tạm biệt đại sư xong, Địch Lợi Á rời khỏi đế đô. Gió thổi tung mái tóc dài của Địch Lợi Á, cũng làm khô khoé mắt của nàng.

Giờ đây, trong lòng khổ đau của nàng chỉ còn có mỗi Lâm Lôi, chỉ có lòng Lâm Lôi mới làm cho nàng ấm áp.

Chim ưng cuồng lôi cũng nhỏ nhẻ mấy lời an ủi Địch Lợi Á.

Dần dần... hình bóng chim ưng và Địch Lợi Á biến mất vào không trung.

* *

Bên ngoài thành Hắc Thổ. Dưới chân núi Hắc Ô.

“Lâm Lôi giờ đang tu luyện ở núi Hắc Ô”. Trại Tư Lặc đáp, mỉm cười chỉ tay về ngọn núi xa xa. Địch Lợi Á nhìn về nơi núi thẳn rừng xanh hoa trái, lòng kích động vô cùng.: “Trại Tư Lặc tiên sinh! Lâm Lôi luôn ở đây chứ”?

Trại Tư Lặc cười: “Hình như có bao nhiêu thời giờ, Lâm Lôi đều dồn vào tu luyện. Bối Bối cũng ở đó”.

Hai người nhìn lên núi, cùng đi lên.

Men theo những con khe Trại Tư Lặc dẫn Địch Lợi Á đi lên núi cao. đến bên một bờ hồ, giữa túp nhà gỗ, Địch Lợi Á đã nhìn ra Lâm Lôi. Lúc này Lâm Lôi đang vận áo bào màu xanh da trời, tóc dài xoã cả bờ vai, nom rất mơ hồ.

Qảu nhieê, lúc này Laâ Lôi còn đắm chìm trong tu luyện.

“A! Địch Lợi Á! Cô đến rồi. Lão đại à”... Bối Bối đang nô giỡn giữu hồ nhìn thấy reo mừng. Cặp mắt nhỏ xinh xinh nhìn Địch Lợi Á, phấn khởi kê to.

Lâm Lôi vội vã ngừng mọi động tác, đứng vụt lên.

Nhìn thấy Địch Lợi Á, Lâm Lôi cảm động vô cùng, chừng như không còn tin vào mắt mình nữa, sưng sờ người lên hồi lâu, đoạn bay vội đến cùng Địch Lợi Á. Địch Lợi Á không kìm nén được nỗi lòng cảm kcíh, tươi cười nghẹn ngào, nước mắt làm nhoà mắt nhìn.

Bình Luận (0)
Comment