Bàn Long

Chương 296 - Vương Quốc

Lâm Lôi cảm nhận rõ ràng, thời niên thiếu khi ôm Ngải Lệ Tư thấy có một cảm giác khác, mà giờ đây ôm Địch Lợi Á có một cảm giác khác. Nhưng bây giờ là đang ôm ấp Địch Lợi Á, lúc này Lâm Lôi cảm thấy sao mà ấm áp, một sự mãn nguyện xung động linh hồn.

Đây, gọi là hạnh phúc.

Khối băng đá trong lòng Lâm Lôi giờ đã tan chảy.

Khuôn mặt xinh tươi của Địch Lợi Á chan hoà nụ cười hạnh phúc. Bao nhiêu năm rồi, nàng chưa có được cảm giác ngọt ngào như thế này.

“Lâm Lôi! Muội rất thanh thản”.Địch Lợi Á lọt thỏm trong lòng Lâm Lôi dịu dàng nói.

“Ta cũng vậy”. Laâ Lôi vuốt ve từng làn tóc của người yêu, ghì bờ vai trong lẳn của nàng.

Địch Lợi Á ngoan ngoãn nằm vào lòng chàng, miệng ấp a ấp úng: “Lam Lôi! Muội cảm thấy như đang trong mộng vậy... Huynh nói đi, đây là sự thực ư”? Một cô gái cả gan trò chuyện đàng hoàng với một hoàng đế giờ đây ngoan ngoàn sà vào lòng một người như đứa trẻ thơ.

“Thật đấy chứ! Rất thật”! Lâm Lôi cảm nhận được hơi ấm từ người yêu, nồng nàn thắm thiết, liền kề.

Địch Lợi Á bỗng ưỡn ngực cao lên, thổn thức nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi! Nếu có một ngày, Ngải Lệ Tư tìm đến, huynh sẽ làm thế nào”? Địch Lợi Á rất sợ, sợ Lâm Lôi bị Ngải Lệ Tư cướp mất.

“Ngải Lệ Tư”?

Lâm Lôi giật mình, vuốt ve mái tóc người yêu động viên: “Tình cảm với Ngải Lệ Tư đã chấm dứt từ lâu rồi. Tất nhiên, cô ấy thích ai là quyền của cô ấy”... Lâm Lôi vuốt ve khuôn mặt người yêu, mỉm cười: “Địch Lợi Á. Chớ có nghĩ lung tung. Ta thề mãi mãi không xa rời nàng. Nếu phải xa rời nàng... thì ta sẽ là một thằng ngốc”.

“Địch Lợi Á! Muội nói đi, ta có phải là thằng ngốc không”? Lâm Lôi nhìn Địch Lợi Á.

Địch Lợi Á cười, nụ cười rất cởi mở.

“Thiên tài! Huynh là một thiên tài nhất trong những thiên tài của đại lục Ngọc Lan này”. Địch Lợi Á tự hào nói.

Nhìn làn môi ngọt ngào của người yêu, lòng Lâm Lôi xung động, không còn do dự chần chừ nữa, Lâm Lôi cúi thấp đầu xuống hôn nồng nàn lên cặp môi mọng đỏ tươi. Địch Lợi Á ngỡ như bị điện giật, người đờ đẫn ra, bị cuốn hút vào nụ hôn nồng nàn...

Đây là lần thứ hai Lâm Lôi và Địch Lợi Á hôn nhau

Lầ đầu tiên trong đêm tối ở thị trấn núi Ô Sơn.

Rất lâu rồi, chia môi.

Địch Lợi Á nói gì, vẫn còn lưu lại trong lòng Lâm Lôi. Lúc đó, mặt nàng then thùng. Lâm Lôi phát hiện ra, lúc đó Địch Lợi Á sao mà nhút nhát đáng yêu.

“Á! Nhìn không thấy được gì nữa rồi. Nhìn không thấy được gì nữa rồi. Nhìn không thấy được gì nữa rồi, á”... Bỗng nhiên Bỗi Bối vọt từ dưới nước lên. Lâm Lôi, Địch Lợi Á ngỡ ngàng.

Bối Bối ở trên không nhìn hai người cười: “Á! Xin lỗi. Xin lỗi. Lão đại, chị dâu. Hai người tiếp tục đi”.

“Chị dâu”? Lâm Lôi và Địch Lợi Á cười rộ lên.

“Thì ra ngươi cứ nhìn trộm ư? Bối Bối. Bối Bối, nói đi, ta nên trừng phát ngươi thế nào đây”? Lúc này, Lâm Lôi cũng đoán biết Bối Bối đã nhìn trộm, mà ban nãy, Bối Bối đã sử dụng thuật hoá ảnh, hiện vào trong hình ảnh dưới hồ.

Lâm Lôi không sử dụng sức mạnh tinh thần để dò xét, không phát hiện ra gì cả.

“Trừng phạt đệ”? Bối Bối nghĩ ngợi một lúc: “A! Thì trừng phạt ta một chuột mẹ đi, lợi hại giống như ta vậy . Ta giờ đây cũng đang cô đơn đây”. Bôi Bối làm ra vẻ đáng thương.

Lâm Lôi và Địch Lợi Á lại cười rộ lên.

“Đáng tiếc! Ta là một con chuột trời phú cho ngoan ngoãn đến lạ thế này, ngàn năm chẳng có được”. Bối Bối thở dài, đoạn cười hì hì: “Lão đại! Chị dâu... Khi nào hai người cưới nhau đấy? Ta đang lo cho hai người đây”!

“Cưới nhau”?

Lâm Lôi nhìn Địch Lợi Á, chuyện này sẽ bàn sau.

* *

Thành phủ Hắc Thổ thành.

Khi Ba Khắc và mấy người nhận ra Lâm Lôi, Địch Lợi Á hai người tay nắm tay nhau đi tới, ai nấy đều sững sờ người lên. Trại Tư Lặc tỏ dấu hiệu đầu tiên, cố lớn tiếng nói: “Lâm Lôi đại nhân! Ngươi cùng tiểu thư Địch Lợi Á phen này thế nào đây”?

Bởi thân phận của Lâm Lôi ở giữa công chúng, Trại Tư Lặc đã xưng hô ‘đại nhân’ rồi.

“Ta muốn cưới Địch Lợi Á. Muốn kết hôn với nàng”!Lâm Lôi cười nói.

Cái tin này giống như với một Ma pháp cấm kỵ khiến cho mọi người có mặt cuống lên trong giây lát.

“Hay quá! Cưới nhau”! Cái Từ là người đầu tiên reo to lên.

“Ai à! Địch Lợi Á, chị lấy Lâm Lôi hử? Tốt quá”. Lệ Bối Kha cũng nhảy cẫng lên, toàn bộ phòng khách lúc này chó gà nháo nhác, chỉ có mỗi một người có chút không vui, đó là Chiêm Nê. Chiêm Nê mấy lâu nay ngập vào công việc quản lý công quốc.

Nàng không ngờ được là nhận được cái thông tin như thế này đây!

Đương nhiên... Chiêm Nê cũng đã lường trước rồi mà. Sẽ có cái ngày này.

Lâm Lôi có chuyện gì mà không kể ra với địch Lợi Á đâu. Địch Lợi Á cũng hiểu chuyện giữa Lâm Lôi với Chiêm Nê. Địch Lợi Á cười vui vẻ đi đến chỗ Chiêm Nê, cầm lấy cánh tay Chiêm Nê: “Chiêm Nê. Hôm chị cưới Lâm Lôi ấy, muội làm phù dâu nhé”.

Chiêm Nê nhìn Địch Lợi Á cười, cùng đi ra ngoài thân mật trò chuyện cùng nhau.

Lâm Lôi khi đi ngang qua Ba Khắc, Trại Tư Lặc và mấy người khác: “Ta cùng nói bàn bạc với Địch Lợi Á rồi, chúng ta tổ chức cưới. Ngày cưới, đúng ngày 21 tháng 7 ba tháng sau”. Lâm Lôi cười sung sướng nói riêng với Ba Khắc: “Ba Khắc à. Ta muốn... Trong ba tháng tiến đánh các công quốc chung quanh. Ta muốn trong ba tháng thành lập được một vương quốc. Được không”?

Lâm Lôi muốn cùng Địch Lợi Á tràn trề niềm vui một thể.

Nhưng ba tháng, theo như Lâm Lôi biết, thời gian ra vẻ ngắn quá.

“Ba tháng ư? Không cần lâu thế đâu”. Ba Khắc vô cùng tự tin nói: “Một tháng thôi là đủ”.

“Một tháng thôi ư”? Lâm Lôi hoài nghi: “Một tháng này, chỉ riêng điều quân tiến đánh thôi còn chưa kịp, còn phải chỉnh quân. Phiền lắm đó. Một tháng thì đánh có giỏi thắng một công quốc thôi”.

Cái Từ cười góp lời: “Đại nhân. Điều này rõ đại nhân chưa biết rồi. Mời nhìn vào đây”. Cái Từ đi đến bên bờ tường đại sảnh, nơi treo tấm bản đồ quân sự: “Đại nhân à! Đại nhân nhìn toàn bộ phân bố lực lượng lãnh địa Hỗn loạn đi. Hai mươi công quốc khu vực này thuộc về Quang Minh Giáo Diên. Còn hai mươi công quốc khác ở khu vực này lại thuộc Hắc Ám Giáo Diên. Còn nơi đây... Chưa là của ai cả”.

Lâm Lôi phát hiện ra ngay.

Các thế lực phân bổ thật là quái lạ.

Khu vực Quang Minh Giáo Diên khống chế và khu vực Hắc Ám Giáo Diên khống chế đều thuộc phần nam và giưũa của lãnh địa hỗn loạn, chiếm phần lớn đất đai. Chỉ còn lại một phần giáp với Hắc Ám Giáo Diên là chưa có ai làm chủ, thuộc phía bắc.

Lãnh địa Hỗn loạn có hình dài chữ nhật, nếu đem cắt làm bốn phần theo hướng đông tây.

Phần cực bắc nhất, cũng là vùng tiếp giáp với rừng Hắc Ám Giáo Diên”. Ba Khắc giải thích.

“Ừ. Trước đây ta chưa chú ý mấy”. Lâm Lôi nhìn tỉ mỉ bản đồ quân sự: “Quang Minh Giáo Diên, Hắc Ám Giáo Diên hai thế lực mạnh chiếm quá nửa khu vực này. Nhưng cớ làm sao, nơi cực bắc kia, giáp Hắc Ám Giáo Diên rừng núi rộng thế ấy họ lại không cần”?

Giờ đây đã là Ba Lỗ Khắc công quốc, đang giáp với Hắc Ám Giáo Diên.

“Lâm Lôi đại nhân”! Trại Tư Lặc đi đến gần: “Điều này chúng ta nên giải thích thế nào đây! Có thể trong thời gian ngắn, là nguyên nhân thống nhất cả một khu vực”.

“Ồ! Lâm Lôi hoài nghi nhìn Trại Tư Lặc: “Không thuộc của hai bên. Thì dễ thống nhất quá thôi”.

Trại Tư Lặc cười giải thích: “Không phải ý đó. Mà là, ngoài chúng ta ra giáp Hắc Ám Giáo Diên có bảy công quốc, có lẽ hầu hết các công quốc sẽ thần phục chúng ta”.

“Hầu hết thần phục ư”? Lâm Lôi vẫn còn chưa hiểu: “Lẽ nào lại dùng sức mạnh đè nén”?

Trại Tư Lặc giải thích: “Lâm Lôi đại nhân à. Đại nhân đã quên mất rừng sâu giáp Hắc Ám Giáo Diên rồi à. Mười mấy năm hoặc mấy chục năm lại một lần Ma thú bạo động. Mỗi lần Ma thú bạo động, đều đi từ rừng sâu phía Hắc Ám Giáo Diên đi ra. Trận chiến vì thế mà giáp với công quốc thuộc Hắc Ám Giáo Diên”.

Lâm Lôi đã hiểu ra rồi: “Ông nói tới những công quốc này ư”...

“Phải rồi. Những công quốc này thuộc lãnh địa hỗn loạn. Rất nghèo. Và cũng là công quốc có nhiều khổ đau”. Trại Tư Lặc cảm thán: “Quang Minh Giáo Diên, Hắc Ám Giáo Diên đều không muốn đến thốgn trị. Chính vì... Ma thú chống đối, họ tốn người mất của, mất hơn cả những gì họ đã bỏ ra lấy được bấy nhiêu công quốc”.

Laâ Lôi hoàn toàn hiểu rõ.

Đây là một khu đồi khoai sọ nóng bỏng.

Thốgn lĩnh cài vùng này, phải có sự chuẩn bị để đấu với mMa thú khu rừng Hắc Ám Giáo Diên. Lâm Lôi hoàn toàn có thể tưởng tượng, những trận đấu thảm khốc... Mỗi lần... Người tử thương sẽ hàng triệu”.

“Lâm Lôi. Ngàoi ra còn bảy công quốc, ngoài công quốc không chịu đầu hàng ra, số còn lại hầu như đều mông muốn có một núi cao để dựa. Mà đại nhân, người... Một kẻ mạnh Thánh vực, chính là một quả núi vững chắc”. Trại Tư Lặc cười nói: “Không chỉ có họ, ngay cả dân chúng bình thường đều mong được nằm dưới quyền thống trị của đại nhân, như thế đấy, họ mới cảm thấy an toàn.

Ba Khắc cười: “Nhưng mà, thưa đại nhân. đấy là hiện giờ. Đã có người của ba công quốc được cứ tới, thương thảo chuyện đầu hàng chúng ta. Chỉ có điều là, lãnh thổ của họ không liền với chúng ta. Chúng ta cần phải đánh cái công quốc ở phía đông chúng ta”.

Lâm Lôi gật đầu” “Cứ như thế đi. Các ngươi cứ chủ động hành động đi”.

Cái Từ vỗ ngực dóng dạc: “Đại nhân! Một tháng sau, một phần lãnh thổ của lãnh địa hỗn loạn nhất định sẽ thuộc quyền của chúng ta. Đương nhiên... Nhưng có điều là, những nơi này nghèo khó lắm. Hơn thế nữa, người dân lại có bản tính ngang tàng”.

Lâm Lôi gật đầu: “Trại Tư Lặc, ông thu xếp đi. Đem thiếp mời của ta gửi tới các nơi đi. Lát nữa ta đưa danh sách tới cho”.

“Tuân lệnh. Lâm Lôi đại nhân”. Trại Tư Lặc vâng lệnh, cười vui vẻ: “Thế thì hôn lễ của đại nhân thông báo ra bên ngoài chứ”?

Lâm Lôi nhìn chung quanh, địch Lợi Á đang trò chuyện với Chiêm Nê. Lòng Lâm Lôi cảm nhận hạnh phúc. Gì thì gì, nhất định phải để cho địch Lợi Á hạnh phúc.

“Công khai. Ta muốn cùng ngày với thành lập vương quốc Ba Lỗ Khắc một thể, và tổ chức thật long trọng”. Lâm Lôi hào hứng.

Rõ ràng, một tháng thống nhất cả một phần utư lãnh địa hỗn loạn, và ba tháng sau... đồng thời với thành lập vương quốc Ba Lỗ Khắc kết hợp tổ chức hôn lễ. Một phần tư lãnh thổ Hỗn loạn, diện tích vô cùng rộng lớn.

So với vương quốc Phần Lai thì lớn hơn rất nhiều.

Chỉ đơn thuần về mặt dân số thôi đã có gần một trăm triệu..

* *

Lúc này, tại quần đảo trên biển, Thánh Đảo, trung tâm của Quang Minh Giáo Diên, nhận được thông tin đến từ lãnh địa hỗn loạn.

Tại tầng chín của Quang Minh Thần điện, Hải Diên Tư nhìn thư gửi tới.

“Cái tay Lâm Lôi này liên kết với Ma thú đã đánh lui Ô Sâm Nặc”? Hải Diên Tư đọc đến đoạn này thật sự như bị trúng đòn. Thực lựuc của Ô Sâm Nặc làm thế nào mà nghi ngờ được. Đặc biệt là “thuật phân thân”, một phân làm bốn Rất đáng sợ cơ mà!

Vốn Hắc Đức Sâm đối diện với Ô Sâm Nặc đã bị đánh cho trọng thương, sau đó bị giết.

Rốt cuộc, chống chọi với thuật phân thân quả là khó lắm.

“Ô Sâm Nặc nói rất đúng”. Hải Diên Tư cảm thấy lòng căng thẳng: “Nếu cứ như thế này, thì”...

Lâm Lôi chỉ mỗi mình, rõ ràng là Giáo Diên không sọơ.

Nhưng Lâm Lôi không chỉ có mỗi một mình, mà còn có Bối Bối Ma thú nữa. Thêm vào đó là năm chiến sĩ bất tử, và người anh em của hắn ta?

“Đợi sau này, người Lâm Lôi đạt đến Thánh Vực. Cả năm huynh đệ kia trở thành Thánh Vực, rồi lại em trai Lâm Lôi trở thành Thánh Vực... như thế là có đến bảy chiến sĩ đỉnh cao, cộng với Bối Bỗi một Ma thú”...

Mỗi một chiến sĩ đỉnh cao, có Bối Bối Ma thú đánh vào Thánh đảo... Hải Diên Tư nghĩ đến khi đó, Quang Minh Giáo Diên chấp nhận mày sống tao chết, thế thì đi đời rồi.

“Không được. Nhất định phải giết bằng được Lama Lôi”.

Hải Diên Tư nhìn Cát Nhĩ Mặc đại giáo chủ hồng y, ra lệnh: “Cát Nhĩ Mặc! Ngà ngươi gọi quân đoàn trưởng Lôi Minh đến đây cho ta”.

“Quân đoàn trưởng Lôi Minh”? Cát Nhĩ Mặc thất kinh hỏi.

Quang Minh Giáo Diên nếu nói thực lực rất mạnh, thì đó là Quang Minh Giáo Hoàng “Hải Diên Tư”. Nếu gọi là thần bí đáng sợ thì đó là Ô Sâm Nặc. Khiến người khâm phục, đó là quân đoàn trưởng Lôi Minh, kẻ khổ hạnh tu l;uyện làm lãnh tụ “Lạc Diệp đại nhân”. Nếu nói... ai là người khiến cho người khác sợ hãi nhất, thì đó là Lôi Minh quân đoàn trưởng kẻ cuồng tín trong truyền thuyết.

Kẻ cuồgn tín, bản thân có một loại sức mạnh đặc thù.

“Còn chần chừ nỗi gì nữa? Đi nhanh đi”. Hải Diên Tư giục giã.

Hải Diên Tư không dám để kéo dài. Ông ta nhất định phải xuất Lôi Minh, một tượng trưng cho sức mạnh không thua kém gì Ô Sâm Nặc. Hai người này liên kết lại... nếu không giết chết Lâm Lôi thì sao lại không tin chứ!

Bình Luận (0)
Comment