Bàn Long

Chương 325 - Bối Lỗ Đặc

Vong linh ma pháp,Sinh mệnh ma pháp, Đại dự ngôn thuật đều chứa đựng những điều huyền bí kỳ diệu bên trong.

Tuy nhiên nếu là một trong Tứ đại chí cao vị diện cường giả, chắc chắn biết rõ rằng Đại dự ngôn thuật mới là thứ đáng sợ nhất, thứ khó có thể đề phòng nhất. Bởi vì phương thức công kích của nó cực kỳ quỷ dị, được truyền từ một trong Tứ đại Chí cao Thần là ‘Vận Mệnh Chí Cao Thần’.

Dựa theo ‘Vận Mệnh Quy Tắc’ hoá thân của Chí Cao Thần mà truyền hạ ‘Đại dự ngôn thuật’, sự huyền ảo có thể tưởng tượng được.

“Không hay rồi!” Rốt cuộc ở thời khắc này, nhóm người Đức Tư Lê, Hải Ốc Đức, Hi Kim Sâm đã nghe thấy Hải Đình Tư từ chính miệng nói ra bốn chữ “Sinh Mệnh ----- Bác Đoạt!”

Một cỗ lực lượng vô hình trong nháy mắt bao phủ lấy Lâm Lôi, làm cho thân thể hắn tức thời trở nên bất động, lực lượng quỷ dị này không gặp bất cứ trở ngại nào, trực tiếp hướng tới sâu thẳm trong trí óc của Lâm Lôi, đả phá linh hồn hắn. Thứ quan trọng nhất của con người đó chính là linh hồn!

Khi người ta chết đi, linh hồn có thể tiến vào Minh giới để tiến hành tái sinh.

Song một khi hồn phi phách tán, thì ngay đến cả Chủ Thần cũng không có cách nào cứu được.

Trong hải dương linh hồn lực mênh mông, thất thải tinh thể bán trong suốt huyền phù, bao phủ chung quanh linh hồn lực là thanh sắc quang vụ nhàn nhạt, chính là đặc hữu của chung cực chiến sĩ. Lúc cỗ lực lượng vô hình này trùng kích tới thì thanh sắc quang vụ này cũng lập tức trũng xuống.

Khi lực lượng vô hình đã suy yếu đi, vầng sáng thanh sắc đồng thời cũng suy yếu.

Đại dự ngôn thuật cũng cần phải quan tâm tới việc ai là người thi triển. Nếu là Thần cấp cường giả thi triển, Lâm Lôi căn bản không có năng lực phản kháng.

“Phập”. Vầng sáng thanh sắc cuối cùng đã không còn được hỗ trợ, trực tiếp bị công phá.

Mặc dù lực lượng vô hình nọ đã suy yếu đi nhiều, nhưng vẫn có thể trực tiếp tiến đến bản chất linh hồn của Lâm Lôi - một khối tinh thể bảy màu bán trong suốt - mênh mông khiến cho linh hồn lực về căn bản không có cách nào ngăn cản lực lượng huyền bí này, vô hình lực lượng của ‘Đại Dự Ngôn Thuật’ cuối cùng cũng đã xâm nhập tới vùng linh hồn.

Rung động!

Từ linh hồn truyền tới sự rung động, thậm chí còn khiến cho cả thân thể Lâm Lôi run lên bần bật.

“Lão Đại” Giờ khắc này Bối Bối cũng luống cuống.

Trên thất thải tinh thể bán trong suốt nọ đồng dạng có thanh sắc quang vụ nhàn nhạt bao quanh, trong khi lực lượng vô hình này xâm nhập đến ‘Thất Thải Tinh Thể’, không một ai chú ý tới – Bàn Long giới chỉ trên ngón tay Lâm Lôi.

Một quầng sang cơ hồ không thể nhìn thấy dọc theo hoa văn điêu khắc hình bàn long uốn lượn khẽ lưu chuyển, trong nháy mắt liền biến mất.

Cùng lúc đó ——

‘Thanh Sắc Quang Vụ’ trên tinh thể bán trong suốt tựa như nhận được sự bổ sung đầy đủ.

“Oong ——”

Thanh sắc quang vụ bỗng sáng rực lên, tựa như giữa hải dương linh hồn bỗng xuất hiện một mặt trời xanh vậy. Ánh sáng màu xanh soi rọi khắp hải dương linh hồn, lực lượng của ‘Đại Dự Ngôn Thuật’ dưới ánh sang của thanh sắc quang mang chiếu tới, mặc dù mềm mại khó phá…

Nhưng cũng như trước đó, như một khối băng từ từ dung hoá rồi hoà tan ra.

Vầng sáng thanh sắc chiếu sáng hồi lâu cuối cùng mới từ từ dịu đi rồi tắt hẳn.

“Sao lại như vậy?” Hải Đình Tư sắc mặt trở nên nhợt nhạt, hắn giật mình nhìn lướt qua Lâm Lôi, tuyệt chiêu này hắn đã dùng toàn lực để thi triển, vậy mà cũng không thể giết chết được Lâm Lôi. Lâm Lôi vốn chưa đạt tới Thánh ma đạo cảnh giới! Dù cho có đạt tới cảnh giới đó thì khả năng chống lại một kích này cũng khó có thể nói được.

Sau đó, y bỗng thoáng thấy nhóm người Đức Tư Lê từ đằng xa, trong lòng thầm than: “Bọn chúng đã tới!”

“Lạc Diệp, đi mau.” Không chút do dự, Hải Đình Tư hoá thành một đạo ánh sáng trắng, cực nhanh bay về phía Tây. Khổ tu giả Lạc Diệp đứng cạnh đó, cũng đồng dạng hoá thành một luồng ánh sáng trăng bay theo hướng đó.

Bất kể là Đức Tư Lê hay là Bối Bối thì người mà họ quan tâm đều là Lâm Lôi.

Bọn họ vốn không quản tới Hải Đình Tư và Lạc Diệp.

“Phù.” Lâm Lôi thở phào một hơi, nhẹ nhàng mở mắt.

Nói một cách chậm rãi, trên thực tế thì ‘Đại Dự Ngôn Thuật’ cũng chỉ là tấn công linh hồn của Lâm Lôi trong một hai giây thời gian thôi, nhưng với một hai giây cũng đủ để cho Hải Đình Tư và Lạc Diệp hai người mất hút ở phía trời Tây. Về phần A Phất Lai Khắc, Áo Khải Tây hai người mắt thấy đám người Hải Đình Tư bỏ đi, liền cũng nhanh chóng thúc ma thú rút lui.

“Lão Đại, huynh không sao chứ?” Bối Bối lo lắng phi tới, đôi mắt nhỏ chan chứa tình cảm lẫn lo lắng.

Bối Bối với linh hồn của Lâm Lôi vốn tương thông, khi nãy hoàn toàn cảm nhận được sự rung động tại linh hồn của hắn, vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.

“Ổn cả, ổn cả.” Lâm Lôi sau cùng cũng đã vượt qua.

Sâu trong đáy lòng hắn cũng có chút nghi hoặc: “Vừa rồi ta cảm ứng được lực lượng thủ hộ của Long Huyết chiến sĩ bị Đại dự ngôn thuật quỷ dị công kích, nhưng tại sao ngay lúc trọng yếu sắp công phá đuợc thì lực lượng thủ hộ đại tăng, nhẹ nhàng hoá giải Đại dự ngôn thuật?”

Lâm Lôi không hiểu được lý do.

Nhưng việc linh hồn vừa rồi rung động, hắn biết rất rõ.

Hắn biết …… nếu vừa rồi không ngăn trở được đối phương công kích, sợ rằng linh hồn của mình đã trực tiếp bị nghiền nát mà tiêu tán rồi.

“Bọn chúng đâu?” Ánh mắt Lâm Lôi quét nhìn về bốn phía, song A Phất Lai Khắc, Áo Khải Tây, Hải Đình Tư và Lạc Diệp bốn người đã bỏ chạy thật xa, bây giờ có truy theo cũng không kịp.

Đức Tư Lê bay tới, xin lỗi rồi nói: “Lâm Lôi, ta tới chậm một chút, nếu như ngươi thật sự bị Đại dự ngôn thuật của Hải Đình Tư giết chết, ta đây thật là ……” Đức Tư Lê rất xấu hổ, nhưng hắn cũng rất rõ là Đại dự ngôn thuật rất đáng sợ.

“Là do ta tự đại thôi.” Lâm Lôi tự cười nhạo mình.

Vốn hắn cho rằng mình có khả năng phòng ngự linh hồn mạnh mẽ, hơn nữa còn có long lân cùng Mạch động phòng ngự, nên hắn cho rằng đối phương không thể làm gì được mình.

Nhưng vừa rồi, thật sự thì thiếu chút nữa cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn.

May mắn cho hắn là ở thời khắc cuối cùng, từ giữa linh hồn, lực lượng bảo vệ đặc hữu thuộc về Long huyết chiến sĩ đột nhiên đại thịnh, uy lực trong nháy mắt gia tăng gấp trăm lần, ngay cả lực công kích của Đại dự ngôn thuật cũng bị trực tiếp dung hoá tiêu tán.

“Bốn tên gia hoả đó bỏ chạy nhanh thật.” Bối Bối giọng mang đầy vẻ oán hận nói.

Ba Khắc cũng gật đầu, giọng hưng phấn nói: “Lâm Lôi đại nhân, xem ra Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình đã không thể gượng nổi nữa, hiện thời Ô Sâm Nặc cũng đã chết, kể cả Khắc Lai Mặc Sâm cũng đã vong, không ít Thiên sứ một đi không trở lại, lực lượng của bọn chúng đã giảm sút nghiêm trọng. Ta thấy, với thực lực của chúng ta, tiêu diệt Quang Minh giáo đình không phải là vấn đề.”

“Đúng.” Tái Tư Lặc âm hiểm cười nói, “Lâm Lôi đại nhân, bọn chúng lần này cũng đã không tuân theo ước định lúc đầu, ngươi không cần tôn trọng ước định nữa.”

Trong lòng Lâm Lôi chợt chấn động.

Trong quá khứ, mình đã từng có ước định, nếu muốn đi trả thù cũng chỉ có thể đi một mình. Nhưng bây giờ, nếu đối phương đã không tuân thủ theo ước định, vậy mình cũng có thể đái lĩnh nhân mã sát đến Thánh đảo. Lúc đó tiêu diệt Quang Minh giáo đình cũng không phải là việc khó.

“Lâm Lôi”. Đức Tư Lê vội vàng nói: “Công bằng mà nói, hai phe đó lần này đích xác đã đi quá giới hạn, ngươi cũng không cần phải tuân thủ ước định đó nữa. Nhưng mà ta vẫn cần phải khuyên ngươi một chút, không nên công kích Quang Minh giáo đình ở Thánh đảo.”

Lâm Lôi nhíu mày: “Đức Lê tiên sinh, ngài cho rằng, ta cùng với đệ đệ và năm huynh đệ Ba Khắc cùng nhau tấn công, còn có Bối Bối, Tái Tư Lặc …… chẳng lẽ còn công phá không được Thánh đảo? Bây giờ trên Thánh đảo cũng chỉ có Hải Đình Tư, Lạc Diệp cùng với Lôi Minh là có chút uy hiếp thôi.”

“Không phải.”

Đức Tư Lê lắc đầu rồi giải thích, “Ngươi phải biết rằng, năm đó ta cũng là một thành viên của Quang Minh giáo đình”

Lâm Lôi lắng nghe.

Đức Tư Lê cảm thán nói: “Quang Minh giáo đình đuợc truyền thừa không biết đã qua bao nhiêu năm, cũng không nói đến đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng Quang Minh giáo đình không hề bị người ta huỷ diệt, ngươi có biết tại sao không?” Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Đức Tư Lê.

Chính xác, lâu như vậy, khẳng định phải có chỗ dựa nào đó.

“Đầu tiên, trên Thánh đảo khẳng định phải có ‘Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang’ ma pháp trận. Ma pháp trận này nếu không có được Thần cấp thực lực căn bản không thể phá được.” Đức Tư Lê nói.

Hồi ức của Lâm Lôi lập tức tràn về. Năm đó, khi hắn còn ở Phân Lai thành, bởi vì muốn giết Phân Lai quốc vương mà bị quan áp đến Quang Minh Thần điện, chỉ là một toà Quang Minh Thần điện mà được bố trí ‘Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang’ ma pháp trận, dựa theo lý thuyết mà nói thì ngay cả Thánh vực cường giả cũng không công phá nổi vách tường của Thần điện.

Đây là công hiệu của ma pháp trận.

Sau này, vào Ngày tận thế, vương giả của Ma Thú dơn mạch ‘Đế Lâm’ công kích Thần điện.

- Đệ nhất kích làm toàn bộ vách tường của Thần điện xuất hiện vết nứt, nhưng ma pháp trận vẫn còn chống đỡ được.

- Đệ nhị kích trực tiếp phá huỷ ma pháp trận, Thần điện sụp đổ.

Ngay cả ‘Đế Lâm’, một trong những Thần cấp cường giả cũng phải công kích đến hai lần.

Như vậy lực phòng ngự có thể tưởng tượng được.

‘Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang’ ma pháp trận này không đơn thuần chỉ có khả năng phòng ngự, chỉ cần ở bên trong có người thao khống, hoàn toàn có thể biến thành ma pháp trận công kích địch nhân. Đức Tư Lê cảm thán nói: “Lâm Lôi, các ngươi tiến vào Thánh đảo, có lẽ có thể giết chết được rất nhiều người. Nhưng những người trốn trong Quang Minh Thần điện, các ngươi tuyệt đối không thể giết được.”

Lâm Lôi nhướng mày.

Đây là sự thật, khi huỷ diệt Quang Minh Thần điện ở Phân Lai thành, hắn có thể đang ở bên trong Thần điện.

“Thôi được, để cho bọn chúng rụt đầu rụt cổ lại trên cái tiểu đảo vậy.” Lâm Lôi chỉ có thể quyết định như vậy, trong lòng hắn thầm nghĩ, “Để sau này ta đạt được cực hạn Phong chi áo nghĩa, đại địa áo nghĩa, khi đó có thể sẽ đi tới Thánh đảo kiểm nghiệm uy lực của ‘Quang Minh Chi Chủ Vinh Quang’ ma pháp trận.”

Lâm Lôi hôm nay không còn một chút nào sợ hãi đối với Quang Minh giáo đình.

“Ba Khắc, ngươi đi an bài thuộc hạ, thi thể của ‘Địa Ngục Hoả Phượng Hoàng’ với ma tinh hạch của nó không thể hoang phí.” Lâm Lôi cười nói.

“Vâng, thưa đại nhân” Ba Khắc cũng cười.

Mặc kệ là như thế nào, trận đánh này bọn họ đã giành được thắng lợi, hơn nữa phe Lâm Lôi có thể chiến với Quang Minh giáo đình, Hắc Án giáo đình lưỡng phương mà giành được thắng lợi tuyệt đối, ngay cả Đức Tư Lê cũng không phải ra tay.

…………

Trận chiến lần này cuối cùng cũng đã quyết định được kết cục của Hỗn Loạn chi lĩnh.

Chiến sĩ Ba Lỗ Khắc vương quốc cùng với quân đội hỗn hợp của Thử quần cứ đến nơi nào, ở đó cơ hồ đều đã đầu hàng quy thuận. Chỉ còn lại một vài Tông giáo tín ngưỡng giả lẻ tẻ, dưới lực lượng của Thử triều, cũng trực tiếp bị đánh tan… Hỗn loạn chi lĩnh bắt đầu thống nhất với một tốc độ kinh người.

Đồng thời, việc phe Lâm Lôi đại chiến với phe Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Có chuyện này, là do Ba Lỗ Khắc vương quốc cố ý truyền bá tin tức phe Lâm Lôi đánh bại lưỡng phương làm cho địa vị của Lâm Lôi tại Ngọc Lan đại lục tăng lên vùn vụt, hoàn toàn vượt xa địa vị tôn quý của Quang Minh Giáo hoàng, Hắc Ám Giáo hoàng, đồng thời cũng gần đạt tới cấp độ tồn tại như Vũ Thần, Đại Đế Ti.

Các sự tích về cuộc đời của Lâm Lôi từ trước tới nay cũng được khắp mọi ngõ ngách ở Ngọc Lan đại lục không ngừng bàn tán.

Cả một khu vực Hỗn loạn chi lĩnh, vô số người trở nên sùng bái Lâm Lôi, cũng giống như Lâm Lôi năm đó ở trong đám thiếu niên, đều lấy Lâm Lôi làm mục tiêu, người người đều nỗ lực khổ tu.

……

Tại Hỗn loạn chi lĩnh, Ba Lỗ Khắc thành, giữa vương cung.

Đầy trời bông tuyết bay, hôm nay cũng đã là giữa tháng mười hai, từ nay đến tết Ngọc Lan cũng chẳng còn mấy ngày. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, cùng với Thái Lặc, Toa Toa đám hài tử, Ba Khắc ngũ huynh đệ, Lệ Bối Tạp, Lệ Na, Chiêm Ni, Ốc Đốn một đám người đang quây quần ở đây.

Trong hai tỷ muội Lệ Bối Tạp thì Lệ Bối Tạp tương đối hoạt bát cùng Cái Tì suốt ngày ồn ã, từ 10 năm trước 2 người đã kết hôn rồi. Về phần Lệ Na với cá tính hơi trầm hơn một chút, rốt cuộc cũng thành thân với Ba Khắc. Ba trong số năm huynh đệ còn lại cũng đều đã có thê tử. Chỉ còn lại mình Chiêm Ni vẫn thường xuyên sống chung với một vài người bạn tốt tại vương đô, nàng vẫn còn độc thân.

“Nhanh quá, mới đó chẳng bao lâu vậy mà giờ đây cả Hỗn Loạn chi lĩnh đều đã thống nhất rồi.” Ốc Đốn nở nụ cười.

“Còn phải nói.” Thái Lặc rất tự hào, “Phụ thân của ta là người lợi hại nhất.”

Thấy bộ dạng của Thái Lặc, Lâm Lôi cũng bật cười, xoa xoa đầu nó, đoạn Lâm Lôi nhìn Ốc Đốn: “Ốc Đốn, nhớ cho kỹ, truyền bá tông giáo nhất định phải cấm, nếu để cho bọn chúng truyền bá, sau này con cháu chúng ta quản lý quốc gia sẽ gặp khó khăn.”

“Theo như ta biết, thời gian gần đây, có không ít tông giáo tín ngưỡng giả gây náo loạn.” Ốc Đốn cảm thán nói.

Tông giáo, đối với quốc gia có uy hiếp cực kỳ lớn. Hơn nữa, hiện tại phe Lâm Lôi đã thống nhất cả Hỗn Loạn chi lĩnh, Ba Lỗ Khắc vương quốc cũng nên cải tên thành ‘Ba Lỗ Khắc Đế Quốc’ rồi.

Lâm Lôi vốn không coi trọng quyền lực Đế quốc, cái mà hắn lo lắng chính là con cháu của gia tộc.

“Lâm Lôi, Bối Bối” Ba vị Tử Kim sắc Thử vương đột nhiên loé lên rồi hiện ra giữa đại sảnh, mọi người lập tức quay lại nhìn về hướng đó. Trong ba vị Thử vương, lão Đại ‘Cáp Lý’ trực tiếp mở lời bằng tiếng người, “Lâm Lôi, chúng ta tới đây, chính là muốn mời Bối Bối tới Hắc Ám chi sâm của chúng ta một chuyến.”

“Muốn mời ta?” Bối Bối vốn đang đứng tại bàn ăn.

“Là ai mời?” Lâm Lôi nghi hoặc dò hỏi.

“Là phụ thân của chúng ta.” Lão tam trong Tử Kim Thử vương ‘Cáp Duy’ kiêu ngạo nói, “Cũng chính là Hắc Ám chi sâm vương giả, cũng là vương giả của Ngọc Lan đại lục, tối vô địch, cường đại tồn tại.” Xem ra hắn ta rất tự hào.

Hắc Ám chi sâm vương giả? Ngọc Lan đại lục vương giả?

Lâm Lôi trong lòng cả kinh, thầm nói: “Hắc Ám chi sâm vương giả cũng là Ngọc Lan đại lục vương giả? Chẳng lẽ hắn cũng lợi hại như đám Vũ Thần, Đại Tế Ti?”

Lâm Lôi trong lòng tự nhiên chấn động, ngay sau đó dò hỏi: “Xin hỏi, phụ thân ngươi được xưng tụng là chi?”

Tử Kim thử vương lão nhị ‘Cáp Đặc‘ đáp: “Lâm Lôi, ngươi có thể gọi phụ thân của chúng ta là ……Bối Lỗ Đặc đại nhân!”

“Bối Lỗ Đặc” Trong đầu Lâm Lôi chợt như có sét đánh.

Bối Bối cũng khiếp sợ, con mắt trợn tròn lên.

Hết quyển 10.

Bình Luận (0)
Comment