Khe suối nhỏ cuồn cuộn lưu động, Lâm Lôi khoanh chân ngồi, cầm trong tay bình đao cùng với một khối đá to bằng bàn tay.
"Bắt đầu từ căn bản trước tiên dùng tảng đá nhỏ này tiến hành luyện tập ……"
Tại phía sau núi của Ân Tư Đặc Học viện, Lâm Lôi một mình một người, dưới sự giáo dục của Đức Lâm Kha Ốc Đặc bắt đầu học tập điêu khắc, nhận biết của hắn đối với điêu khắc càng ngày càng rõ ràng, Lâm Lôi cũng hiểu được tại sao 'Bình Đao' lưu phái trong hậu kỳ, nguyên nhân nào có thể đề cao Tinh thần lực.
Người khác điêu khắc phải sử dụng một đống lớn công cụ.
Chỉ riêng điểm bất đồng là phải dùng nhiều công cụ khác nhau thì đã phải tốn hao rất nhiều tâm tư, tự nhiên thêm lao tâm lao lực, mỗi một tác phẩm được làm ra, đều là tổn hao rất nhiều tâm huyết.
Bình Đao Lưu phái thì khác biệt.
Công cụ chỉ có duy nhất là bình đao, không cần lưu tâm đổi đi đổi lại các loại công cụ, đương nhiên chỉ sử dụng một loại công cụ khó khăn cũng lớn hơn rất nhiều, như ngọc oản đao dùng để điêu ra các bộ phận, yêu cầu trong việc sử dụng bình đao điêu khắc, quan trọng nhất là phải phải nắm bắt thật rõ ràng đối với thạch chất.
Bên cạnh đó cũng cần cả sức khỏe.
Một ít phần thừa có khối lượng lớn cần phải sử dụng búa để bổ ra, nếu chỉ sử dụng riêng bình đao thì phải có sức lực đầy đủ.
Đối với việc nắm giữ khối đá, có thể dựa vào năng lực đặc hữu của Địa hệ ma pháp sư để cảm nhận. Nhưng lực ở tay, cần phải luyện tập. Lâm Lôi hiện tại đã là nhị cấp ma pháp sư, cơ tay cũng có thể xem như tạm được. Nhưng lực tay cũng chỉ có thể điêu khắc được tác phẩm nhỏ, để điêu khắc được tác phẩm có hình dạng lớn thì sức lực không đủ.
Tuy nhiên……
Bây giờ Lâm Lôi chỉ là đang học căn bản mà thôi.
Vào lúc một năm học kết thúc, Lâm Lôi trở lại Ô Sơn trấn.
Sau khi đón năm mới, tiểu Ốc Đốn cùng ca ca Lâm Lôi gặp mặt nhau chỉ có vài ngày, dưới sự trông nom của Hi Lý quản đi trước đến Áo Bố Lai Ân đế quốc, Lâm Lôi ánh mắt không nỡ nhìn tiểu Ốc Đốn rời đi, Hi Lý khóc lóc không thôi, năm ấy tiểu Ốc Đốn sáu tuổi còn Lâm Lôi mười tuổi đã rời xa nhau.
Thời gian trôi qua.
Tại Ân Tư Đặc Học viện, Lâm Lôi vẫn như cũ độc hành đi trên con đường cũ, đại bộ phận thời gian một ngày đều tại phía sau núi của Học viện cực khổ tu luyện.
Bước vào thời kỳ tuổi trẻ phát triển, lượng thức ăn của Lâm Lôi cũng nhiều thêm, chiều cao cũng phát triển, tố chất thân thể cùng với sức lực tự nhiên đột biến tăng mạnh, trong kỹ nghệ thạch điêu, có sự giáo dục của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, cùng với bản thân Lâm Lôi cố gắng, cũng dần trở nên tiến bộ
Xuân đi thu đến, hoa nở rồi tàn, đảo mắt ba năm trôi qua.
Ân Tư Đặc Học viện tại thác nước phía sau núi.
"Ầm ầm ầm ~~~" Tiếng thác nước đổ xuống giữa một cái hồ sâu.
Mà Lâm Lôi đứng bên cạnh thác nước, cầm trong tay một bình đao dài khoảng ba mươi thước tại một khối đá cao đến nửa người không ngừng điêu khắc, bình đao như múa thành một mảnh ảo ảnh, khi bình đao lướt qua, các khối đá phế liệu không ngừng bị cắt gọt đi, hình dạng phôi thai của thạch điêu cũng dần dần có bộ dáng đại khái.
Từ sáng sớm đến đêm khuya, thạch điêu càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Lôi ánh mắt hoàn toàn ngưng tụ tại thạch điêu, toàn thân giờ khắc này giống như chìm đắm trong tự nhiên, trái tim khế hợp với cả thạch điêu bên trong, cái loại cảm giác kỳ diệu này khiến cho Lâm Lôi căn bản không còn nhớ tới thời gian tại trôi qua, loại cảm giác gần như là tự nhiên, vậy mà khiến cho Tinh thần lực của Lâm Lôi bắt đầu khôi phục thậm chí phát sinh sự phát triển rực rỡ.
Mà Lâm Lôi bản thân giác ngộ dường như bừng tỉnh, dễ dàng điều khiển cánh tay sử dụng bình đao.
Các tảng đá phế liệu không ngừng bị tước giảm, làm cả thạch điêu diện mục càng thêm đột hiển ra ngoài, đến khi ánh mặt trời khuất sau ngọn núi, bình đao trong tay Lâm Lôi rốt cục cũng dừng lại.
"Phù!"
Lâm Lôi thở nhẹ một hơi, bột đá vụn bị thổi bay mất, cả thạch điêu hoàn toàn hiện ra, chỉ thấy ngay lúc đó là một con chuột dài gần nửa thước rất sống động đứng ở trước mặt Lâm Lôi, mới thoạt nhìn còn tưởng rằng là con chuột thật, làm cho tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' đứng một bên 'Chi Chi' kêu loạn.
Từ đầu tới đuôi, thống nhất một thể!
"Đúng là một cảm giác kỳ diệu." Lâm Lôi lúc này mới phát giác, không ngờ Tinh thần lực của mình lại tăng cường được một lượng lớn.
Mà Đức Lâm Kha Ốc Đặc thân mặc trường bào màu trắng trên mặt cười mị mị đứng ở bên cạnh: "Lâm Lôi, từ hôm nay trở đi, ngươi miễn cưỡng xem như nhập môn rồi đó, ngươi cũng cảm nhận được cái cảm giác kỳ diệu này sao? Nhưng tác phẩm của người chỉ có thể xem như là trung bình, chỉ có thể đặt ở những phòng thông thường của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán mà xem thôi, đem ra ngoài thì đúng là sẽ làm mất mặt ta đó."
"Vâng, thưa Đức Lâm gia gia."
Bình đao trong tay Lâm Lôi liên tục chớp động mấy lần, thạch điêu liền bị cắt nhỏ thành hơn mười phần, Lâm Lôi bây giờ, kỹ nghệ thạch điêu xem như đã nhập môn rồi.
Nhưng năm nay, Lâm Lôi đã mười ba tuổi!
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Sau khi nhập môn kỹ nghệ thạch điêu, Lâm Lôi Tinh thần lực tốc độ tiến bộ cũng nhanh hơn. Chuẩn xác mà nói thời điểm Lâm Lôi chín tuổi rưỡi đã đạt tới nhị cấp ma pháp sư rồi, mà hắn thời điểm mười một tuổi thành tam cấp ma pháp sư. Đến khi mười ba tuổi đã trở thành tứ cấp ma pháp sư!
Ma pháp sư cấp bậc càng lên cao khó khăn cũng kịch liệt gia tăng, theo đạo lý, Lâm Lôi từ tứ cấp ma pháp sư tới ngũ cấp ma pháp sư, tối thiểu phải cần ba năm thời gian mới đúng.
Nhưng sự thật là -
Mùa thu năm 9996 của Ngọc Lan lịch, cũng chính là lúc Lâm Lôi được mười bốn tuổi rưỡi, hắn đã đạt tới ngũ cấp ma pháp sư rồi. Từ tứ cấp ma pháp sư đến ngũ cấp ma pháp sư chỉ tốn hao một năm rưỡi. So với tam cấp lên tứ cấp thời gian còn ngắn hơn.
Cái này chính là tác dụng của Bình Đao Lưu phái điêu khắc !
Mùa xuân năm 9997 của Ngọc Lan lịch, là năm thứ bảy của Lâm Lôi tại Ân Tư Đặc Học viện, năm nay Lâm Lôi mười lăm tuổi.
Lâm Lôi mặc quần áo trường bào màu lam đi trên con đường của Ân Tư Đặc Học viện, đứng thẳng trên vai Lâm Lôi vẫn y nguyên là tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' đáng yêu, tuy nhiên so với sáu bảy năm trước đây, hình thể tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' cũng chẳng thay đổi chút nào.
Bây giờ Lâm Lôi thân cao chừng một thước tám, cả người tự nhiên toát ra một cỗ khí tức điềm tĩnh, Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố không ngừng cải tạo thân thể hơn nữa Lâm Lôi không gián đoạn việc tu luyện, cùng với Long huyết chiến sĩ huyết mạch đặc biệt là một ưu thế, khiến cho Lâm Lôi bản thân cũng đạt tới thực lực tứ cấp chiến sĩ.
Cự thạch mấy trăm cân đều có thể dễ dàng giơ lên, một quyền có thể đập vỡ tảng đá.
Học tập Bình Đao Lưu phái cũng khiến cho Lâm Lôi kể từ mười ba tuổi năm đó, Tinh thần lực bắt đầu không ngừng tăng lên.
Đầu năm 9997 của Ngọc Lan lịch, Lâm Lôi đã bước vào ngũ cấp của Ân Tư Đặc Học viện, cùng với đệ nhất thiên tài của học viện 'Địch Khắc Tây' cùng là ngũ cấp, Địch Khắc Tây lúc trước tốn hao ba năm công phu mới từ tứ cấp ma pháp sư đạt tới rồi ngũ cấp ma pháp sư, thế nhưng từ ngũ cấp ma pháp sư đến lục cấp ma pháp sư, thật sự rất khó đạt được.
Mười lăm tuổi, ngũ cấp ma pháp sư!
Lâm Lôi và Địch Khắc Tây đích xác có thể xem như nhân vật biến thái, bất quá trong số đông lòng người, Lâm Lôi lại càng biến thái hơn, dù sao thì xem qua thời gian thi kiểm tra của học viện, Lâm Lôi hình như chỉ là tốn hao một năm thời gian đã từ tứ cấp ma pháp sư đạt tới rồi ngũ cấp ma pháp sư rồi.
Lâm Lôi tốc độ tiến bộ kinh người, làm cho mọi người phải thầm than sợ hãi.
Lâm Lôi cùng với Địch Khắc Tây được mọi người trong học viện công nhận là 'Ân Tư Đặc Học Viện Lưỡng Đại Tuyệt Thế Thiên Tài'.
"Nhìn kìa, đó là Lâm Lôi, trước năm ngoái hắn đạt tới tứ cấp ma pháp sư, rồi năm ngoái lại đạt tới ngũ cấp ma pháp sư rồi, chỉ gần một năm mà thôi! Thật kinh người. Ta xem chừng a, Lâm Lôi so với Địch Khắc Tây sẽ đạt tới lục cấp ma pháp sư sớm hơn đấy."
"Lâm Lôi hắn mỗi ngày đều tại phía sau núi khổ tu, nghe nói Địch Khắc Tây gần đây cũng đi ra phía sau núi khổ tu, không chừng cũng đã bị Lâm Lôi ảnh hưởng."
"Rất có thể, bởi tốc độ tiến bộ kinh khủng của Lâm Lôi thậm chí xem ra sẽ thay thế được Địch Khắc Tây, thành đệ nhất thiên tài mới của Ân Tư Đặc Học viện chúng ta."
Trên con đường không ít người đã thấy Lâm Lôi đều cùng nhau thấp giọng bàn luận, Ân Tư Đặc Học viện công nhận có hai đại thiên tài, đi tới nơi nào cũng đều là bị người ta vây xem bàn luận. Nhưng Lâm Lôi cho dù thực lực mạnh mẽ, cũng vẫn như trước không một lần nào tham gia thi đấu võ đài theo cấp.
"Thiên tài?" Lâm Lôi tự giễu cười.
Lâm Lôi cho tới bây giờ không có cho rằng mình là thiên tài, thực lực của hắn là mỗi ngày cơ hồ không gián đoạn khổ tu, tại học viện trong sáu năm như một đều kiên trì, hơn nữa được Đức Lâm gia gia hết lòng giáo dục mới có thành tựu như ngày hôm nay.
"Bất quá thực lực của ta cũng đánh không lại Bối Bối đây." Lâm Lôi nhìn Bối Bối bên cạnh, "Bối Bối, ngươi bây giờ đạt tới cấp bậc gì rồi?"
"Chi chi ~~~" Bối Bối hướng Lâm Lôi nhếch miệng cười, linh hồn trao đổi nói, "Ta cũng không biết, ta cũng chưa từng cùng với ma thú khác tỷ thí qua, dù sao ngươi cũng không phải đối thủ của ta đâu, cạp cạp~~" Nhưng thật ra Bối Bối lại rất đắc ý.
Căn bản không thèm để ý mọi người chung quanh với ánh mắt sùng bái cùng với âm thanh bàn luận, Lâm Lôi bình tĩnh đi ra cửa sau Ân Tư Đặc Học viện, tiến vào phía sau núi, lại bắt đầu giống như trước đây khổ tu. Sáu năm như một đều là khổ tu, chính là nguyên nhân thành công của Lâm Lôi.
Lâm Lôi rất nhanh phiêu dật lẩn trốn vào giữa núi rừng, tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' cùng với Lâm Lôi không ngừng thông qua linh hồn trao đổi tán gẫu: "Lâm lão Đại, chúng ta lúc nào đi Ma Thú sâm lâm tiến hành thí luyện a, ngươi đã đạt tới ngũ cấp ma pháp sư rồi, cũng có thể bắt đầu thí luyện, ta Bối Bối cũng có thể đại triển thân thủ a."
"Không vội." Lâm Lôi trả lời rất ngắn gọn.
"Thật sự là làm cho người ta đau lòng a, ta là một ma thú, thế nhưng thât sự một lần cũng chưa từng đi qua Ma Thú sâm lâm, thật sự là đau khổ quá a." Sáu năm đã qua, Bối Bối chưa biểu đạt năng lực nhưng thật ra càng ngày càng mạnh lên.
"Trật tự đi, ngươi nếu còn nói tiếp, hôm nay ta không giúp ngươi nướng thịt nữa." Lời này của Lâm Lôi vừa nói ra, Bối Bối lập tức câm miệng không dám than vãn.
Trong khi Lâm Lôi đang xuyên hành qua sơn lâm, Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng phiêu nhiên ở bên cạnh, nhìn Lâm Lôi, Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng vui mừng không thôi.
"Lâm Lôi." Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột nhiên lên tiếng.
Lâm Lôi quay đầu lại, nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười, linh hồn trao đổi với nhau nói: "Đức Lâm gia gia, có chuyện gì sao?"
Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười nói: "Căn cứ vào vài món tác phẩm gần đây nhất của ngươi, ta có thể chính thức nói cho ngươi hay, ngươi thạch điêu kỹ nghệ đã xem như sơ nhập vào cung điện được rồi."
Lâm Lôi đôi mắt không khỏi sáng ngời.
Đã biết Đức Lâm gia gia có tính tình khá cổ quái, đã là tác phẩm thạch điêu không đạt đến tiêu chuẩn thì cho dù có hoàn thành cũng phải phá hủy, theo lời giải thích của Đức Lâm Kha Ốc Đặc: "Để lại tác phẩm như vậy trên đời, còn đâu là mặt mũi của Bình Đao Lưu phái chúng ta, còn đâu là mặt mũi của đường đường một Thánh vực ma đạo sư như ta."
Cũng vì lí do đó, Lâm Lôi bất đắc gĩ phải phá hủy những tác phẩm của mình mà khả dĩ có thể đem đi bán lấy tiền.
"Sơ nhập cung điện? Đức Lâm gia gia, ý này của người là gì?" Lâm Lôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc vui vẻ gật đầu nói: "Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, thạch điêu tác phẩm hoàn thành của ngươi sau này không cần phá hủy nữa, đủ tư cách tồn tại trên đời. Đương nhiên, ngươi cũng có thể đem tác phẩm đưa đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán bán ra, bước đầu khai hỏa cho danh tiếng Bình Đao Lưu phái chúng ta, lại thuận tiện có được một ít kim tệ nữa."
(Hết chương 25)