Đối mặt với lời dụ dỗ của Y Ni Qua, A Lý Khuê Ân nhíu mày trầm tư.
“A Lý Khuê Ân Đại nhân, ngươi còn lo lắng cái gì chứ? Bối Lỗ Đặc tuyệt đối không thể phát hiện được” Y Ni Qua nói luôn.
Con kim miêu trong lòng ngực A Lý Khuê Ân cũng nói: “Meo, chủ nhân, tên Y Ni Qua này nói có đạo lý đó. Cường đại như Chủ thần cũng không thể biết được quá khứ, tương lai, giết chết tên Bối Bối đó, Bối Lỗ Đặc hầu như cũng không có khả năng phát hiện”
A Lý Khuê Ân hừ nhẹ một tiếng: “Giết Bối Bối? Các ngươi nói đích xác là có đạo lý”
“Phổ Tư La, để cho ba người bọn Lâm Lôi đi ra” A Lý Khuê Ân phân phó nói.
Đôi mắt con kim miêu sáng rực lên, lập tức ngọt ngào kêu một tiếng “Meo” nhất thời hồ nham thạch màu vàng đang sôi sục trực tiếp tách ra, lộ ra ba người Lâm Lôi, Bối Bối và Địch Lỵ Á đang ở trong đáy hồ. Trong mắt bọn họ tràn ngập kinh ngạc.
“Lão Đại. không biết vừa rồi bọn họ lặng lẽ bàn bạc cái gì”
Bối Bối truyền âm nói.
Lâm Lôi cũng cảm thấy lo lắng.
Ba người mình đang ở dưới đáy hồ vẫn nghe được ở bên trên nói chuyện. Trước nghe thấy A Lý Khuê Ân để cho Tát Lạc Mông, Ny Ti chạy đi, lúc ấy Bối Bối hắn rất lo lắng, nhưng hắn lại không thể đi ra ngoài. Chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở đáy hồ mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, bên trên không truyền lại một âm thanh gì.
Lâm Lôi lúc ấy đoán định: “tên Y Ni Qua và A Lý Khuê Ân đang đứng ở bên trên, tuyệt đối sẽ không đứng đó mà không nói câu gì, ta phỏng chừng, bọn họ ngăn cách âm thanh phòng ngừa chúng ta nghe nén, có lẽ, bọn họ thảo luận liên quan đến chúng ta.”
“Thảo luận liên quan đến chúng ta. Chẳng lẽ thảo luận có giết chúng ta hay không?” Địch Lỵ Á nói, trừ điều này thì Địch Lỵ Á không nghĩ ra cái gì khác.
Địch Lỵ Á, Bối Bối đều có chút lo lắng.
Dù sao, mạng của bọn họ hiện đang ở trong tay người khác, mặc dù tạm thời đối phương không giết bọn hắn. Nhưng không có nghĩa là thả bọn họ đi. Cũng giống như Bối Bối và Địch Lỵ Á, nhưng trong lòng Lâm Lôi còn có thêm một lo lắng, lo lắng đến từ hai giọt Chủ thần lực.
“Nếu như uy hiếp đến tính mạng, cho dù không nỡ cũng phải sử dụng một giọt Chủ thần lực” Lâm Lôi thầm quyết định trong lòng.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn nham thạch màu vàng tách ra, Lâm Lôi mở miệng nói: “Chúng ta ra ngoài thôi” Lúc này ba người Lâm Lôi trực tiếp bay ra khỏi hồ nham thạch màu vàng, rơi xuống huyệt động trên mặt đất. Lúc này bọn Lâm Lôi mới phát hiện phía trên huyệt động có mở ra một thông đạo rất lớn nối thẳng với bên ngoài.
Đây chính là thông đạo mà Tát Lạc Mông và Ny Ti ly khai.
Bọn Lâm Lôi cũng không có chạy trốn, nếu đối phương muốn giết bọn họ, tốc độ ba người Lâm Lôi không thể kịp được.
“A Lý Khuê Ân tiên sinh, cảm tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình đối với ba người chúng ta” Lâm Lôi hơi khom người hành lễ nói.
A Lý Khuê Ân ngẩn ra cười thầm trong lòng: “Tên tiểu tử Lâm Lôi này cũng biết làm người đó, trước tiên nịnh nọt ta. Nếu như là người coi trọng mặt mũi sẽ không tiện mở miệng giết chết hắn. Không đúng, ta vốn cũng không muốn giết hắn” A Lý Khuê Ân quay đầu liếc nhìn Y Ni Qua một cái.
Giết Bối Bối, đoạt Thần cách vũ khí.
“Đầu ta nóng lên rồi, phải làm như vậy” A Lý Khuê Ân cười trong lòng.
Đích xác, giết chết Bối Bối, Bối Lỗ Đặc có lẽ không biết ai là hung thủ.
Nhưng nếu Bối Lỗ Đặc thật sự nổi giận điều tra, phát động ảnh hưởng của hắn, đến lúc đó tra ra ai là hung thủ cũng không phải không thể, như vậy, mạng của A Lý Khuê Ân hắn không phải xong đời sao.
“Một kiện binh khí Thần cách, nếu thật sự đoạt được, bản thân ta không dám sử dụng, không sử dụng không đại biểu hung thủ không phải là ta? Cho dù bán đi, cũng chỉ kiếm được một ít tài phú mà thôi. Binh khí Thần cách cũng không quý trọng như Chủ thần lực, vì đống tài phú này mà vứt mạng thì không đáng giá chút nào”
A Lý Khuê Ân tính toán rất rõ ràng.
Lúc đầu muốn giết Tát Lạc Mông, hắn không có gì phải sợ. Dù sao Tát Lạc Mông cũng là tốn hao tài phú của Bác Y gia tộc và một nhân tình mới được Ngả Khẳng hỗ trợ. Cho thấy Ngả Khẳng không coi trọng. Nếu như Ngả Khảng không lấy tài phú ban cho Tát Lạc Mông một giọt Chủ thần lực, vậy mới gọi là coi trọng.
“Giết Tát Lạc Mông không sao, nhưng giết Bối Bối, mặc dù tỷ lệ phát hiện không cao, nhưng bị phát hiện, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ” A Lý Khuê Ân không hề muốn chọc vào Bối Lỗ Đặc.
“A Lý Khuê Ân Đại nhân”Y Ni Qua mở miệng đề tỉnh, con kim miêu trong lòng ngực A Lý Khuê Ân cũng nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Còn Lâm Lôi thì đang cảnh giác, lúc nào cũng chuẩn bị đem một giọt Chủ thần lực trực tiếp đưa vào trong cơ thể. “Hy vọng ngươi đừng làm ta lãng phí giọt Chủ thần lực này” Lâm Lôi nói thầm trong lòng.
A Lý Khuê Ân có lẽ có một ít tài phú, nhưng tài phú đó sao có thể so sánh với Chủ thần lực? Tài phú của cả Bác Y gia tộc sợ rằng cũng không bằng một giọt Chủ thần lực.
A Lý Khuê Ân lạnh lùng nhìn Y Ni Qua, chợt nhìn về ba người Lâm Lôi cười nói: “Lâm Lôi, Bối Bối phải không?” Khuôn mặt A Lý Khuê Ân xuất hiện nụ cười: “Xin lỗi, lần này khiến các ngươi bị kéo vào trong việc này, ba người các ngươi có thể đi”
Y Ni Qua ngạc nhiên.
Con kim miêu trong lòng ngực A Lý Khuê Ân cũng ngẩng đầu nhìn chủ nhân của nó.
“A Lý Khuê Ân Đại nhân?” Y Ni Qua liền nói.
“Ân? Ngươi có ý kiến?” A Lý Khuê Ân nhìn hắn. Y Ni Qua chỉ còn biết cười cười: “Không ý kiến” nhưng đang thầm mắng trong lòng “Ta lần này tổn thất hơn 100 triệu, và nhiều thuộc hạ như vậy mà chưa có được cái gì, đám hỗn đản này đều đáng chết”
Y Ni Qua tức giận trút hết lên người bọn Lâm Lôi, nhưng trước mặt A Lý Khuê Ân hắn không dám ra tay.
Ba người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối vô cùng mừng rỡ.
“Thật sự là cảm ơn A Lý Khuê Ân Đại nhân” Lâm Lôi liền nói.
“Không cần cảm ơn, trên đường các ngươi phải cẩn thận đó” A Lý Khuê Ân tươi cười, cố gắng biểu hiện thật tốt, có một vài người như vậy, nếu không muốn gắc tội đối phương sẽ rất hữu hảo, chỉ khi nào muốn giết người đoạt bảo thì sẽ không hề lưu tình.
Ba người Lâm Lôi, Bối Bối và Địch Lỵ Á nhìn nhau.
“Chúng ta đi thôi” Lâm Lôi cười nói.
Chủ thần lực không phải dùng đến, Lâm Lôi rất cao hứng.
Đúng lúc ba người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối vừa mới bay lên “Hưu” một đạo bóng kiếm màu đen xẹt qua trước người Lâm Lôi. Chỉ không khí ba động do bóng kiếm sinh ra đã khiến cho Long lân bên ngoài cơ thể Lâm Lôi phát ra tiếng vang.
“Cái gì? Lâm Lôi sợ hãi tim đập loạn lên.
Nhất thời ba người Lâm Lôi dừng lại nhìn sang bên cạnh.Chỉ thấy trước mặt xuất hiện một thông đạo bị kiếm bổ ra. Một vị nam tử lạnh lùng cầm trường kiếm trong tay đang bay ra từ trong đó. Đúng là tên Lục tinh Ác ma Lý Nhĩ Mông Tư.
Trong nháy mắt Lý Nhĩ Mông Tư liền phát hiện ra ba người Lâm Lôi, đồng thời cũng cúi đầu nhìn Y Ni Qua và A Lý Khuê Ân trong huyệt động.
“Những người khác đâu?” Lý Nhĩ Mông Tư hỏi Lâm Lôi.
“Chết hết rồi” Lâm Lôi lập tức trả lời.
Lý Nhĩ Mông Tư khẽ lắc đầu, tuy nhiên nhìn thấy ba người Lâm Lôi còn sống, thì trong lòng Lý Nhĩ Mông Tư vẫn có một tia vui mừng. Dù sao trên đường đi, Lâm Lôi luôn cố gắng tu luyện khiến cho Lý Nhĩ Mông Tư rất khen thưởng hắn.
“Sưu” Lý Nhĩ Mông Tư trực tiếp bay xuống bên dưới.
Bọn Lâm Lôi chỉ vừa bay lên chỉ cách huyệt động không đến mười mét, tình cảnh trong huyệt động đều thấy rất rõ ràng.
“Lão Đại, chúng ta nhìn xem một chút” Bối Bối nói, Lâm Lôi và Địch Lỵ Á cũng không vội vã rời khỏi. Dù sao hai bên đều không giết mình, sao không ở lại quan sát một phen?
“Là ngươi?” Lý Nhĩ Mông Tư nhìn thấy Y Ni Qua, liền nhướng mày lên.
Hiển nhiên, Lý Nhĩ Mông Tư nhớ lại cảnh ở Sa mạc cổ bảo, khi đó hắn cũng phát hiện được Y Ni Qua.
Y Ni Qua nhìn thấy Lý Nhĩ Mông Tư không khỏi biến đổi sắc mặt. Tuy nhiên nghĩ đến A Lý Khuê Ân đang ở bên cạnh, liền cười cười nói: “Y Ni Qua kính chào Lý Nhĩ Mông Tư tiên sinh”
“Phổ Tư La” A Lý Khuê Ân bất mãn, khẽ quát một tiếng.
“Meo, Đại nhân, hắn thật là lợi hại, có thể dễ dàng phá vỡ thạch bích. Ta đã cố gắng hắn đi đường khác, nhưng hắn vẫn chạy được đến đây” Con kim miêu ủy khuất nhỏ giọng nói.
Lý Nhĩ Mông Tư quay đầu nhìn A Lý Khuê Ân: “Ta là Lý Nhĩ Mông Tư, xin hỏi ngươi là?”
“A Lý Khuê Ân” A Lý Khuê Ân lạnh nhạt nói, hắn không để Lý Nhĩ Mông Tư vào trong mắt, mặc dù hắn đã từ Y Ni Qua biết được thực lực của Lý Nhĩ Mông Tư.
“A Lý Khuê Ân?” Hai mắt Lý Nhĩ Mông Tư sáng lên: “Ngươi chính là A Lý Khuê Ân Thất tinh ác ma năm đó?” Lý Nhĩ Mông Tư biết một ít tuyệt thế cường giả của Địa ngục. Dù sao bản thân hắn cũng sắp đạt đến trình độ đó.
“Ngươi biết ta?” A Lý Khuê Ân nhướng mày một cái.
Hai mắt Lý Nhĩ Mông Tư sáng ngời, toàn thân tràn ngập chiến ý, cao giọng nói: “Ta Lý Nhĩ Mông Tư Lục tinh Ác ma, hôm nay muốn nhất chính là khiêu chiến Thất tinh ác ma.”
A Lý Khuê Ân không khỏi nhíu mày lên. Trong Địa ngục có một đám người rất thích chiến đấu, thích khiêu chiến cường giả. A Lý Khuê Ân rất ghét những người này, bởi vì những người này rất khó đối phó, mà tên Lý Nhĩ Mông Tư trước mặt này hiển nhiên là loại người đó.
“Hôm nay, tâm trạng ta không tốt, không muốn lại ra tay, ngươi cút đi” A Lý Khuê Ân lạnh lùng nói.
“Khó có thể gặp được một vị Thất tinh ác ma. Ta sao có thể bỏ qua chứ?” Lý Nhĩ Mông Tư cười cười: “tên Y Ni Qua bên cạnh ngươi hẳn là một chủ mưu tập kích chúng ta. Từ khi ta đạt đến Lục tinh Ác ma, chưa bao giờ có nhiệm vụ thất bại”
Vừa dứt lời.
“Hưu”
Một đạo kiếm khí tăm tối đột ngột xuất hiện, trực tiếp xẹt qua bên cạnh A Lý Khuê Ân. Tên Y Ni Qua bị đánh bay ngược lại, trong tay cũng xuất hiện thanh nhuyễn kiếm.
“Thương” Kiếm khí và nhuyễn kiếm chạm nhau.
Sắc mặt Y Ni Qua trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người vô lực rơi xuống đất, lập tức ngã xuống.
Đã chết.
Trong mắt Y Ni Qua có một tia kinh hãi và không cam lòng.
“Chính là chiêu kiếm này”
Đang ở bên trên len lén nhìn trộm cảnh này, Lâm Lôi cảm thấy kinh hãi trong lòng: “Năm đó Lý Nhĩ Mông Tư giết chết hơn 10 Thượng vị thần rất dễ dàng, ngay ả Y Ni Qua đều không thể đỡ được chiêu kiếm này, thật là đáng sợ” Lâm Lôi mặc dù nhìn thấy chiêu kiếm này không chỉ một lần, nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi.
Nhưng ở trong huyệt động.
“Một kiếm tiêu diệt hai Linh hồn?” A Lý Khuê Ân có chút giật mình.
Lý Nhĩ Mông Tư mỉm cười cầm trường kiếm trong tay, nói: “A Lý Khuê Ân, ta Lý Nhĩ Mông Tư Lục tinh Ác ma, hôm nay chính thức khiêu chiến với ngươi, sinh tử không màng” Lý Nhĩ Mông Tư luôn muốn khiêu chiến Tu La, nhưng hắn biết thực lực của hắn hôm nay còn chưa đến trình độ đó.
A Lý Khuê Ân hừ lạnh một tiếng: “Hủy diệt pháp tắc của ngươi tu luyện không tệ. Tuy nhiên, ngươi cho rằng dựa vào đó là có thể thắng ta sao?”
A Lý Khuê Ân trong lòng rất buồn bực.
Nỗ lực nhiều như vậy rồi phải trơ mắt nhìn Tát Lạc Mông rời khỏi. Điểm này không nói, mà điểm chết người là kiện Thượng vị thần khí đã bị hủy khi A Lý Khuê Ân hắn đỡ tuyệt chiêu kia của Bối Bối. Một kiện Thượng vị thần khí thích hợp nhất với mình là phải dựng dưỡng rất lâu dài.
Kiện Thần khí này đã bị phá hủy, nhưng lại ngay lúc này lại có người khiêu chiến mình, bảo sao A Lý Khuê Ân không phẫn nộ cho được?
“Chẳng lẽ, A Lý Khuê Ân ngươi sợ” Lý Nhĩ Mông Tư khẽ ngửa đầu lên.
“Hừ” A Lý Khuê Ân rốt cuộc cũng nổi giận. Hắn vừa lật tay, trong tay liền xuất hiện một thanh trường tiên màu đen. Một tên cường giả bình thường sẽ có nhiều hưn một kiện Thần khí công kích. Như Lâm Lôi có Tử Huyết nhuyễn kiếm, Hắc Ngọc trọng kiếm, vậy A Lý Khuê Ân tự nhiên còn có thanh Thượng vị thần khí thường xuyên sử dụng khác.
“Ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ giúp ngươi chết” Ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng A Lý Khuê Ân rốt cuộc cũng bộc phát.
“Ha ha….”
Lý Nhĩ Mông Tư thấy cảnh này lại hưng phấn cười ha ha: “A Lý Khuê Ân, ở đây quá nhỏ, chúng ta ra ngoài kia đại chiến một phen?” “Được” A Lý Khuê Ân cười lạnh đáp.
Nhất thời.
Hai người Lý Nhĩ Mông Tư, A Lý Khuê Ân trực tiếp dọc theo thông đạo bay lên trời. Trực tiếp xẹt qua bên cạnh ba ngừi Lâm Lôi, trong nháy mắt đã đến chân trời, một vị Lục tinh Ác ma, một vị Thất tinh ác ma, hôm nay muốn đánh một trận chính thức.
Ba người Lâm Lôi ở bên dưới đang nhìn chăm chú. Đặc biệt hai mắt Lâm Lôi sáng rực lên.
Trận chiến của cường giả sao có thể bỏ qua?