Bàn Long

Chương 517 - Ấu Thú

Mặc dù giật mình nhưng Cổ La Đức, Gia Lan cũng kính sợ thực lực của nhóm người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, biểu hiện của bọn họ vô cùng hữu hảo.

“Hì, Gia Lan, hai người các ngươi hẳn là đã ở tại Tử tinh sơn mạch trong một thời gian dài chứ?” Bối Bối cười dò hỏi. Hai người Gia Lan, Cổ La Đức nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ bất đắc dĩ.

Gia Lan thở dài một tiếng nói: “Chúng ta đã ở đây rất lâu rồi, tối thiểu cũng phải trăm triệu năm.”

“Trăm triệu năm?” Mấy người Lâm Lôi đều chấn kinh.

Một trăm triệu năm!

Nói ra thì dễ, nhưng đây lại là con số quá phóng đại. Lâm Lôi cho tới bây giờ cũng mới chỉ sống hơn trăm năm, so với khoảng cách một trăm triệu năm thì còn rất xa.

Cổ La Đức kia cũng khổ sở nói: “Năm đó ta và Gia Lan bất ngờ gặp phải vụ hải này, rồi thân bất do kỉ mà tiến vào Tử tinh sơn mạch. Ngày đó Tử tinh quái thú rất hung hãn, giết chết rất nhiều người, tuy nhiên hai người chúng ta may mắn chạy thoát. Năm đó ta là trung vịthần, Gia Lan vẫn còn là hạ vị thần… … Nhiều năm trôi qua như vậy, ta và Gia Lan cũng đều đạt tới cảnh giới thượng vị thần. Bởi vì thời gian đã quá lâu, hai người chúng ta cũng không có tính toán chính xác, nhưng ít nhất cũng phải một trăm triệu năm.”

Lâm Lôi khiếp sợ trong lòng.

Từ hạ vị thần phát triển thành thượng vị thần cần có thời gian. Một người bình thường tuyệt đối sẽ phải cần một khoảng thời gian vô cùng dài.

“Chẳng lẽ các ngươi không muốn ra ngoài?” Lâm Lôi nhìn bọn họ hỏi. “Chẳng lẽ Tử tinh sơn mạch này quả thật giống nhưu trong truyền thuyết, vào được nhưng lại không thể đi ra?”

Lúc đầu ở tại bên bờ vụ hải nghe được người khác nói điều này, nhưng Lâm Lôi chỉ nửa tin nửa ngờ.

Lúc này Lâm Lôi cũng chưa có tiến vào Tử tinh sơn mạch, chưa gặp những người ở trong này, như thế nào có thể biết được nếu vào đây sẽ gặp phải tình huống này. Thậm chí bây giờ cho dù tự bản thân tiến vào Tử tinh sơn mạch, Lâm Lôi vẫn ôm một tia ảo tưởng.

Tin tưởng rằng bản thân mình vẫn còn cơ hội rời khỏi.

“Đúng. Vào được nhưng không thể ra được.” Cổ La Đức nói rất chắc chắn.

“Không thể ra được?” Lâm Lôi ngẩn người.

Chẳng lẽ mình cũng phải vĩnh viễn ở lại chỗ này?

Địch Lỵ Á đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Lâm Lôi, biết được Lâm Lôi muốn trở lại U Lam phủ, đi tới thăm Ba Lỗ Khắc gia tộc. Địch Lỵ Á liền hỏi: “Cổ La Đức, ngươi như thế nào lại biết được Tử tinh sơn mạch này rộng lớn mà khẳng định rằng mọi người không thể rời khỏi đây?”

Tông phát nữ nhân Gia Lan an ủi: “Ta biết các ngươi không cam lòng, nhưng mà đây là sự thực.”

“Đầu tiên là lực hút tại Tử tinh sơn mạch này rất lớn.” Gia Lan lại nói: “Một thượng vị thần bình thường không thể chống lại lực hút này.”

Địch Lỵ Á, Lâm Lôi khẽ gật đầu.

Địch Lỵ Á chính là thượng vị thần, nhưng cũng không thể kháng lại lực hút. Lâm Lôi mặc dù có thân thể mạnh mẽ cũng không thể kháng lại lực hút.

Gia Lan tiếp tục nói: “Tử tinh sơn mạch đã tồn tại lâu như vậy, lúc đầu những người rơi vào đây cũng có nhiều người đã đạt tới cảnh giới cực cao, thực lực phỏng chừng có thể so với ngũ tinh ác ma, lục tinh ác ma. Đã từng có một thượng vị thần cường đại có thể kháng lại lực hút để bay ra phía ngoài.”

Lâm Lôi nhíu mày.

“Thượng vị thần đó có thể kháng cự lại lực hút này, nhưng khi bay đến khu vực tràn ngập tiếng gió quỷ dị thì lúc đến gần đầu óc dễ bị ảnh hưởng. Mặc dù có thể bảo trì sự thanh tỉnh nhưng nếu hắn kiên trì suốt mười năm giữa không trung cũng không tìm thấy phương pháp đi ra ngoài!” Gia Lan nói.

Bối Bối kinh ngạc nói: “Hơn mười năm? Vì sao địa phương đó lại làm cho đầu óc con người mụ mị?”

“Đúng, tuy nhiên khu vực nọ rất quỷ dị, không phải đơn giản chỉ là mê trận. Ngay cả linh hồn cũng bị ảnh hưởng. Căn bản là không thể đi ra.” Gia Lan lắc đầu nói.

Lâm Lôi không khỏi căng thẳng trong lòng.

Ngay cả có thể kháng cự lại lực hút kia cũng không chắc chắn ra được. Hắn có thể làm như thế nào bây giờ?

Cổ La Đức nghi ngờ nói: “Sau đó cũng kỳ quái, vị cường giả kia đã từ bỏ, quay trở lại Tử tinh sơn mạch, không lâu sau thì vô duyên vô cớ biến mất”

“Biến mất không lý do?” Bốn người Lâm Lôi kinh hãi.

Gia Lan cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, không chỉ có mình hắn, sau hắn còn có rất nhiều cường giả cũng đột nhiên biến mất. Cũng không biết là họ đã chết hay là đã trốn thoát được ra ngoài.” Gia Lan cùng Cổ La Đức hiển nhiên cũng rất mù mờ.

Lâm Lôi nhíu mày, đạt tới lục tinh thì có thể coi là người mạnh, vọng tưởng có thể tự mình đi ra ngoài nhưng lại thất bại. Đơn giản là không thể đi ra ngoài.

“Mặc kệ thế nào thì vẫn còn có thể đi ra ngoài. Vẫn có thể kiểm soát. Hay là bị một thế lực cường đại ở phía sau khống chế.” Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Lâm Lôi nhìn lại Tử tinh sơn mạch một vòng.

Lâm Lôi cảm giác Tử tinh sơn mạch này mặc dù cũng rất kỳ lại, linh hồn tinh hoa là linh hồn tối quan trọng nhất. Nhưng tại Tử tinh sơn mạch này lại không thể nhận thức được.

Tiếp theo đó là sương mù bao phủ quanh năm, lại còn tiếng gió quỷ dị kia, lực hút kinh người… …

Còn có lực hút từ trong huyệt động!

Tất cả những điều này làm Lâm Lôi cảm thấy kiêng kị. Hắn đột nhiên chỉ vào huyệt động phía xa nói: “Chúng ta thấy tử tinh không ngừng bắn ra từ huyệt động kia. Chuyện gì xảy ra vậy. Chỉ bắn ra trông chốc lát thì ngừng lại rồi lại tiếp tục hút vào. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”

“Chỗ đó các người không thể đi vào.” Gia Lan liền nói. “chỗ đó gọi là Tử tinh ma quật, cả Tử tinh sơn mạch có tổng cộng 108 cái Tử tinh ma quật.”

“108 cái?” Bối Bối trừng mắt. “Vậy địa phương quỷ quái này làm sao lại có nhiều như vậy?”

Gia Lan liền nói: “Đúng vậy. Tử tinh ma quật này phun ra tử tinh. Bình thường thì nó chỉ phun ra với số lượng rất ít, chứ không có bắn ra nhiều như hôm nay. Còn lúc ma quật kia ngừng bắn ra tử tinh thì các ngươi ngàn vạn lần cũng đừng có nổi lòng tham mà đi vào bẫy để bị vùi lấp bởi tử tinh.

“Biết rồi” Bối Bối nói. “Chính mắt ta trông thấy bốn người trực tiếp đi vào bị hút vào trong hyệt động. Thật là đáng thương cho Chiêm Kim kia… …” trong mắt Bối Bối cũng có thoáng thương cảm.

“Có một vài người bị hút vào?” Cổ La Đức đứng bên cạnh kinh hãi kêu lên một tiếng. Sau đó nói luôn. “Bị hút vào thì là đúng rồi nhưng cũng không biết được. Tử tinh ma quật này bắn ra và hút vào chia làm ba giai đoạn. Trong đó thời gian bắn ra là dài nhất. Thời gian ngừng lại là ngắng nhất, thời gian hút vào thì bình thường. Chăng những thời gian ngừng lại ngắng mà thời gian mỗi lúc lại khác nhau, không thể biết được quy luật, cũng không biết lúc nào là nguy hiểm cho nên không ai nhảy vào cả.”

Bốn người Lâm Lôi khẽ gật đầu.

Tình huống đó bọn họ cũng đã thấy được. Thời gian bắn ra tử tinh là dài nhất, thời gian ngừng lại chỉ có vài giây.

“Muốn lấy tử tinh thật ra cũng không khó. Thừa lúc thời gian ngắn ngủi đó sử dụng nguyên tố phân thân hoặc là nguyên tố đại thủ trực tiếp vơ một cái.” Gia Lan mỉm cười nói.

Lâm Lôi vừa nghe thấy như vậy.

Đúng rồi, nếu như thi triển thổ chi nguyên tố hình thành một cánh tay dài để tóm lấy thì cho dù có bị hút vào cũng không có tổn thất nhiều lắm.

“Chiêm Kim bọn họ thật sự là!” Lâm Lôi thở dài trong lòng. Tuy nhiên bọn họ lúc đó cũng không có biết đó là Tử tinh ma quật, nhìn thấy huyệt động tự nhiên dừng lại nên quá mừng rỡ mà đi thu nhặt tử tinh.”

“Ha ha… … kỳ thật lấy tử tinh này cũng có gì lý thú?” Cổ La Đức lắc đầu cười nói: “có lấy nhiều tử tinh tại Tử tinh sơn mạch này cũng chỉ lãng phí vì chúng ta cũng có ra khỏi nơi này được đâu… …Tử tinh cũng không có khả năng đổi thành mặc thạch, trạm thạch.”

Bốn người Lâm Lôi ngẩn ra.

“Đúng. Nếu không thể thoát ra, phải ở lại Tử tinh sơn mạch này thì có nhiều tử tinh cũng có lợi ích gì?” Áo Lợi Duy Á cũng lắc đầu.

Lâm Lôi cùng Áo Lợi Duy Á đều không bằng lòng với cuộc sống bình thường, thích khiêu chiến với kẻ mạnh. Bắt bọn họ phải ở lại một chỗ không thể ra ngoài thì đúng là bị hành hạ.

Mơ hồ có tiếng gió núi thổi qua.

Bốn người Lâm Lôi cùng với Cổ La Đức, Gia Lan đang đứng sườn một ngọn núi.

Không ai biết được ở đâu có Tử tinh ma thú, không bằng đứng lại chỗ này.

Trong khi bọn Lâm Lôi đang nói chuyện phiếm, đàm luận về Tử tinh sơn mạch thì đột nhiên … …

"Hống hống ……

"A!" "Sát!"……

Vô số tiếng hô chém giết vang lên, quanh quẩn giữa núi rừng. Khi nghe được tiếng hống này, sáu người Lâm Lôi đều biến hẳn sắc mặt.

“Nhiều Tử tinh quái thú như vậy!” Lâm Lôi nhìn về hướng phát ra thanh âm. Chỉ nghe thanh âm Lâm Lôi cũng phát hiện Tử tinh quái thú có số lượng rất lớn.

“Tối thiểu cũng có mấy chục con.” Cổ La Đức kia bèn nói. “Chúng ta mau chạy đi.”

Lâm Lôi trong nháy mắt phán đoán phương hướng: “chúng ta hướng bên này chạy đi.” Mọi người không muốn chạm mặt Tử tinh quái thú, lập tức đi theo Lâm Lôi đang nhanh chóng chạy trốn. Nếu như chỉ có hai hoặc ba Tử tinh quái thì thì mấy người Lâm Lôi còn có thể miễn cướng chống lại.

Nhưng nếu như là mấy chụ Tử tinh quái thú… …

Đến lúc đó những người khác khẳng định là xong đời. Lâm Lôi cùng Bối Bối trước đông đảo Tử tinh quái vây công gặp nguy hiểm.

“Nhanh lên một chút” Lâm Lôi đồng thời thúc giục. Phía sau sương mù mơ hồ truyền đến tiếng rống giận dữ.

“Ngươi đúng thật là chậm.” Bối Bối trực tiếp nắm lấy Áo Lợi Duy Á. Áo Lợi Duy Á cũng mượn lực đuổi theo.

“Tốc độ bọn họ rất nhanh!” Hai người Cổ La Đức, Gia Lan cũng thất kinh. Tốc độ của những người này không hề kém hơn sơ với bọn hắn là thượng vị thần. Đặc biệt tốc độ của Lâm Lôi cùng Bối Bối tựa hồ còn nhanh hơn một chút.

Chạy trốn được một đoạn đường, một lúc lâu sau không còn nghe thấy tiếng rống từ phía sau truyền đến.

“Hô, cuối cùng cũng an toàn.” Bối Bối Bối xoay tay đội cái mũ lên, dựa vào cự thạch bên cạnh. Chúng ta ở chỗ này nghỉ tạm. Những Tử tinh quái thú này không biết phương hướng của chúng ta nên cũng không đuổi theo.

Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á cũng ngồi xuống một chỗ. Áo Lợi Duy Á tùy ý đứng một bên.

Hai người Cổ La Đức, Gia Lan lộ ra vẻ tươi cười trên mặt nói: “Mọi người chúng ta đừng có gấp, sương mù chỉ còn có một ngày hôm nay thôi. Cũng chỉ có ngày hôm nay Tử tinh quái thú điên cuồng chạy. Đợi hết ngày hôm nay Tử tinh quái thú sẽ phải trở về. Chúng ta sẽ cố ngàn năm sống yên lặng.”

“Nếu như mỗi ngày đều như vậy thì cuộc sống cũng quá thống khổ.” Bối Bối thì thầm.

“Bối Bối, ngươi cũng sợ a.” Lâm Lôi cười chế nhạo nói.

“Cái loại quái vật đánh không, ai thấy cũng đều đau đầu.” Bối Bối bất đắc dĩ nói. Trong khi đó mọi người đều tùy ý tán gẫu.

“Mọi người xem đó là chuyện gì?” Bối Bối đưa một ngón tay chỉ ra chỗ xa x a.

Mấy người Lâm Lôi cùng nhìn về phía đó. Chỉ thấy ở phía xa nọ có một làn sương mù dao động. Sương mù nhanh chóng biến mất, tầm nhìn của nhóm người Lâm Lôi tăng lên. Chỉ trong nháy máy, sương mù trong phạm vi vài dặm đã biến mất.

Mấy người Lâm Lôi, Bối Bối trợn mắt há hốc mồm.

Đứng ở giữa sườn núi, sáu người thấy cách đó khoảng ba, bốn dặm có vô số Tử tinh quái thú ở đó. Ít nhất có thể thấy được một ngàn Tử tinh quái thú. Những con khác tụ tập ở phía xa chỗ sương mù.

“Cái này, cái này … …” nhóm Lâm Lôi bị hù dọa đến ngây người.

Hai Tử tinh quái thú đã khó đối phó như vậy, mười ngàn Tử tinh quái thú thì thế nào?

“Có người! A, không nghĩ tới bọn họ lại bị bao vây.” Cổ La Đức cùng Gia Lan sắc mặt biến đổi. Lâm Lôi nhìn kỹ, quả nhiên … …

Bên trong vòng vây của Tử tinh quái thú có mấy trăm người.

Mà ở trong đám Tử tinh quái thú kia có một Tử tinh quái thú lớn nhất, cao chừng 7 thước, chiều dài cũng hơn 20 mươi thước, Tử tinh cự thú. Nhưng điều gây chú ý nhất không phải là Tử tinh cự thú khổng lồ này mà là trên đầu nó có một Tử tinh ấu thú đang đứng.

Tử tinh ấu thú có chiều dài chừng một thước. So sánh tỷ lệ với Tử tinh quái thú nọ thì thật là nhỏ bé.

Phệ thần thử khi chiến đấu biến lớn hơn hình dáng cũng không sai biệt lắm so với Tử tinh ấu thú này. Theo đạo lý thì loại ấu thú này đáng nhẽ phải được nuôi dưỡng ở bên trong sào huyệt mới đúng.

Nhưng khi nhìn thấy Tử tinh ấu thú này, nhóm người Lâm Lôi không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì Tử tinh ấu thú này đang mở cái miệng nhỏ nhắn ra. Vô số sương mù cuồn cuộn chui vào miệng nó, chỉ trong chốc lát phương viên mười dặm xung quanh không còn chút sương mù. Thật là quỷ dị… …Sương mù ở những chỗ khác cũng không có lan tới đây

Tử tinh ấu thú đắc ý vuốt mũi một cái, trong bụng lập tức phát ra thanh âm vang vọng trời đất: “Haha, nhân loại. Sương mù xung quanh đã bị ta khống chế, các ngươi muốn tiến vào bên trong sương mù chạy trốn cũng không thể được. Tất cả đám người các ngươi chuẩn bị được đem làm thức ăn.” Giọng nói như giọng trẻ con nhưng thanh âm lại rất trôi chảy.

Nhóm người Lâm Lôi kinh hãi.

Bởi vì bọn họ biết Tử tinh quái thú nói chuyện rất cà lăm, hơn nữa trí tuệ cũng tương đối thấp. Nhưng Tử tinh ấu thú này lại không như vậy.

“Ha ha, chúng tiểu nhân giết cho ta!” Tử tinh ấu thú đắc ý quát to.

Nhất thời vô số Tử tinh quái thú đều rống lên, đồng thời nhằm hướng mấy trăm người kia điên cuồng thi triển tyệt chiêu của mình. Lâm Lôi nhìn mấy trăm người này, xem ra những người này đều là cao thủ, pháp tắc công kích huyền ảo, ngay cả Lâm Lôi cũng cảm thấy kinh hãi.

Trong lúc nhất thời trong thiên địa không ngừng vang lên những tiếng rống giận dữ, tiếng hô chém giết không ngừng!

“Quái vật chết đi.” Trong đó có một tráng hán mái tóc ngắn màu bạc, trong tay cầm một thanh trường thường, cả người hóa thành trường thương giống như mặt trời chói mắt. Một đạo bạch quang xẹt qua, trực tiếp nhằm hướng Tử tinh ấu thú đâm tới.

Tử tinh ấu thú nhếch miệng cười tà ác, tùy ý vung tay lên, một đạo tử quang bắn vào vào trong cơ thể tráng hán có mái tóc ngắn màu bạc kia. Tráng hán ngã từ trên không xuống, chết thảm tại chỗ!

“Ồ, tìm chết?” Tử tinh quái thủ tỏ vẻ không quan tâm nói.

Bọn Lâm Lôi thất kinh.

“Đó chính là linh hồn công kích!” Bối Bối cả kinh nói “tuy nhiên cũng ẩn chứ huyền ảo kỳ lạ.”

“Tử tinh quái thú đã biết pháp tắc công kích?” sắc mặt Lâm Lôi đại biến.

Tử tinh ấu thú này tồn tại một cách không tầm thường, hoàn toàn khác biết với Tử tinh quái thú.

“Những người đó đều là thượng vị thần, cùng giống chúng ta, bọn họ đều đã ở đây rất lâu rồi.” Gia Lan cả kinh nói. Người vừa mới bị Tử tinh ấu thú nọ giết chính là một thượng vị thần, nhưng chỉ trong một chiêu đã bị giết chết. Thực lực của tiểu quái vật kia… …”Gia Lan sợ cứng lưỡi.

Đây là thực lực gì?

Thực lực của Tu la?

“Chúng ta mau đi thôi” Lâm Lôi liền nói.

“Nhanh chạy mau lên.” Bối Bối cũng nói.

Lúc này mấy người Lâm Lôi đã quay đầu chạy đi.

Ở chiến trường phía xa nọ, Tử tinh ấu thú đứng trên đầu Tử tinh quái thú vung tay lên, một đạo tử quang lại trực tiếp giết chết một thượng vị thần. Nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía bọn Lâm Lôi ở phía xa phất tay nói: “Oh? Chuẩn bị sẽ thu thập các ngươi, đừng nghĩ rằng ta không trông thấy, cứ sợ hãi đi.”

Lập tức Tử tinh ấu thú đắc ý lớn tiếng hô cao: “Chúng tiểu nhân, đuổi theo chúng cho ta!” thanh âm vang vọng đến tận chân trời.

Nhất thời vô số Tử tinh quái thú lập tức hưởng ứng, rống lên. Vô số Tử tinh quái thú theo hướng móng vuốt của Tử tinh ấu thú nhanh chóng đuổi theo. Trên mặt đất chỉ còn lại các thi thể, mấy trăm thượng vị thần đều đã chết hết

Bình Luận (0)
Comment