“Ta muốn nó phải chết”! Tải Khắc La nhìn chằm chằm vợ mình: “Đứa con trong bụng cô là của kẻ khác. Khi đó đi thành luỹ Tự Do mua quần áo cho vợ, nào ngờ, vợ ta lại có ngay thằng đàn ông khác. Và cái thai đứa con trong bụng là của kẻ khác. Trời ơi là Trời”!
Gia tộc Huyết Văn Thái Thản là gia tộc ngang ngược nhất trong địa ngục, rất có thế lực và cực kỳ đáng sợ. Đảo Mịch La, bề ngoài cứ tưởng là năm đại gia tộc cai quản, nhưng thực ra, bốn gia tộc lớn kia chỉ là những gia tộc phụ thuộc vào gia tộc Ba Cách Tiêu mà thôi!
Gia tộc Ba Cách Tiêu là gia tộc Huyết Văn Thái Thản, đây là một điều bí mật, ít ai biết đến.
Vốn Tái Hi Lợi không hiểu gì chứ nếu không thì chẳng đã vui vẻ chạy đến mách với chồng là cái thai là con của chàng.
“Không, không phải”! Tái Hi Lợi lắc đầu.
“Con * này vẫn còn chưa nhận”. Tộc trưởng Bào Khắc điên tiết lên: “Con à. Đây là nỗi nhục nhã của gia tộc mình. Nếu con * này đến chết mà vẫn không chịu nhận, trực tiếp đem chi nhánh của gia tộc Cái La Đức của nó tru di toàn bộ đi”.
Tái Hi Lợi giật bắn người lên.
Gia tộc Cái La Đức lớn nhất trong năm đại gia tộc, có rất nhiều chi. Huỷ diệt đi một chi, với gia tộc Ba Cách Tiêu trên Mịch la đảo này mà nói thì dễ còn hơn lật bàn tay.
“Nói”! Tái Khắc La nhìn vợ gầm lên.
Tái Khắc La vô cùng cần bộ mặt. Tái Khắc La thường ngày vẫn tỏ ra tự hào về dòng tộc của mình, hơn thế nữa Tái Khắc La lại còn là một tộc trưởng, huyết thống tuyệt đối, rất tôn qúy. Tái Khắc La rất tự cao tự đại. Giờ đây trong cái bụng của vợ mình lại là giọt máu của kẻ khác thì lẽ nào Tái Khắc La lại không điên tiết lên được.
Sắc mặt Tái Khắc La điên lên trở thành màu mận quân.
“Nói đi”! Chân Tái Khắc La đạp vào người Tái Hi Lợi. Tái Hi Lợi bị đá té sang bên hòn núi giả trong phòng. “Nếu không, mày với cả chi tộc nhà mày đều chết hết”! Tái Khắc La điên khùng lên tột độ.
“Thiếp nói, để thiếp nói”! Tái Hi Lợi vội vã cất tiếng. Nàng gần như điên lên rồi.
Thực tình thì nàng cũng không biết rõ, đứa con trong bụng là con người nào. Bởi thời gian trước đó, nàng cùng lúc ăn nằm với hai người. Một là Tái Khắc La và một là Hi Tái. Nàng cùng lên giuờng với hai người, nàng nào biết được cái thai là của ai? đứa con của người nào?
Vốn, Tái Hi Lợi nghĩ rằng, ngay mình mà không biết được thì đương nhiên là của Tái Khắc La chứ còn là con ai nữa. Trừ khi có cách nào giải thích được cụ thể.
Thật đáng tiếc, nàng không thể hiểu, cái gia tộc Ba Cách Tiêu này là một gia tộc Huyết Văn Thái Thản!
“Thiếp nào có biết được! Con là của ai”. Tái Hi Lợi giận dữ phân bua: “Nhưng thiếp khẳng định, không phải con của chàng. Là giọt máu của Hi Tái., không phải là con chàng. Là Hi Tái”…
“Hi Tái”?
Tái Hi Lợi sững người lên, ngửa mặt nhìn lên cười chua chát: “Hà ha ha”… Tiếng cười nghe sao mà điên dại. Trên mình Tái Khắc La đỏ dậy lên. Hắn ta, Tái Khắc La, con cưng của Trời, chưa từng chịu bất kể nỗi nhục nào thế này.
Có vợ mình, mang thai kẻ khác thật là mất mặt.
“Hi Tái. Tao sẽ giết chết mày”… Tái Khắc La điện tiết cực độ, mắt đục ngầu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Tại phòng ở của Tháp La Sa, mấy ngày này, Lâm Lôi nghỉ ngơi rất thoải mái, mỗi ngày đều đi xem chừng mười cuộc giao đấu của Lạc Mậu, hoặc là cùng bạn bè cũ tán gẫu chuyện trò. Với Ngải Kỳ, Bối Thứ và nhiều người káhc thì đều đã rời đảo Miạch La rồi.
“Cái tay Lạc Mậu này quả mạnh mẽ”. đẩy cửa vườn ra, bọn Lâm Lôi mấy người vừa đi vừa trò chuyện bàn tán: “Chưởng đao đó, quả khó lòng né tránh, rất dễ chém làm đôi đối phương thành hai mảnh”.
“Công kích vật chất, công kích linh hồn đều giỏi như nhau”. Tháp La Sa tán thưởng.
Áo Lợi Duy Á nói: “Đặc biệt là với tốc độ, nhanh đến kinh hoàn. Tên Lạc Mậu này, thực lực quá mạnh. Mỗi một trận chiến đấu đều nhẹ nhõm. Đến bây giờ không một ai có thể so đo nổi với hắn ta cả, chỉ chiêu đầu thôi là đã thất bại rồi”.
Lâm Lôi nhớ lại trận chiến mà ngỡ ngàng.
Lạc Mậu trong trận chiến đấu đó, tuy có kiêu ngạo, coi khinh đối thủ, nhưng vì Lạc Mậu vốn có thực lực mà.
“Lâm Lôi! Các người về rồi ư”? Chỉ nghe thấy Đế Lâm nói rồi từ trên lầu xuống. Lâm Lôi và mọi người đến bên: “Đế Lâm! Hi Tái đâu”?
“Hi Tái”? Đế Lâm chau mày, hạ thấp giọng xuống: “Hi Tái đang còn ngủ”.
“Ngủ”?
Kẻ mạnh cấp Thần vốn không ngủ. Hi Tái thường ngày nào có ngủ, thế nhưng kể từ sau khi đổ vỡ tình cảm với Tái Hi Lợi, Hi Tái buồn khổ đến thảm thương, thường ngày nằm ngủ chán chường.
Tháp La Sa lắc đầu than vãn: “Không quấy rầy hắn ta nữa. để hắn ta ngủ cho ngon giấc”.
Khi bọn Lâm Lôi tụ tập lại với nhau, thiếu gia Tái Khắc La gia tộc Ba Cách Tiêu có phần trầm ngâm, dẫn theo ba kẻ mạnh mặc giáp đến phủ đệ gia tộc. Ba kẻ mạnh mặc giáp đen này đều là bảo vệ tinh anh nhất của gia tộc Ba Cách Tiêu.
“Cái thằng Hi Tái này, thật sự không dám trú ngụ ở Mịch La đảo nữa”. Tái Khắc La càng giận dữ hơn.
Đã tằng tịu với vợ Tái Khắc La còn đâu dám ở địa bàn này nữa!
“Đi”! Tái Khắc La ngay lập tức vọt lên Trời, bay đến đảo Mịch La. Ba kẻ mạnh khoác áo giáp cũng lặng lẽ bay theo.
Trong khoảnh khắc, Tái Khắc La cùng đệ tử đến ngay đảo Mịch La, tuần tra đảo ngay lập tức nghênh đón. Những chiến sĩ bảo vệ đảo nhìn thấy bốn người đến với thái đọ giận dữ thì ai nấy hốt hoảng cả lên. Họ chú ý đến ba người khoác áo giáp đen, những người không nói không rằng gì cả, cứ như ba tảng băng lạnh giá.
Tuy trầm ngâm, nhưng ba người vẫn tỏ bề mặt dễ chịu.
“Đi! Nhanh chóng gọi đội trưởng vạn nhân tới đây”. Tái Khắc La khoát tay ra hiệu, đưa ra lệnh Mịch La Huyết sắc.
“Lệnh Mịch La Huyết sắc. Ngay lập tức điều động đội vạn nhân lại đây”! Lính tuần rối rắm cả lên, ai nấy cung kính ra mặt: “Vâng, thưa đại nhân”. Lòng ai nấy đầy nghi hoặc, gọi khẩn cấp đội vạn nhân lại. Đã có lệnh Mịch La Huyết sắc rồi.
Rất nhanh sau đó, đội vạn nhân được triệu tập ra ngoài.
“Thiếu gia Tái Khắc La”. Đội trưởng vạn nhân nhận ra Tái Khắc La: “Người làm”?..
“Không hỏi nữa. Đi theo ta”! Tái Khắc La lạnh lùng quát.
Đội trưởng vạn nhân giật minh sợ hãi, phát hiện thấy Tái Khắc La sao mà hùng hổ đến lạ, không giống với ngày thường chút nào, luôn luôn vui vẻ cười nói. Thế mà hôm nay, mặt hằm hằm đến là khó coi, khiến ai ai cũng cảm thấy có gì nguy hiểm.
“Vèo”…
Tái Khắc La bay lên không trung, ba kẻ mạnh áo giáp cũng bay theo lên. Liền theo đó là đội quân gồm ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo đi theo.
“Phòng 306”. Tái Khắc La còn nhớ lời vợ mình khai là là đã cùng chung chăn với Hi Tái.. Mã số lính bảo vệ đảo đều ghi rõ to, còn người ở thì rất bé, dành cho người đặc biệt.
Kẻ mạnh Thần vị cả trăm trận đánh.
Nơi ở của Tháp La Sa, bọn Lâm Lôi đang tụ họp vui vẻ.
“Tháp La Sa. Các người không cần đi theo chúng ta đâu” Lâm Lôi hỏi lại lần nữa: “Hi Tái đồng ý là chúng ta đi rồi mà”.
Nói thế nào thì nói, đảo Mịch La không phải là gốc quê của Hi Tái và Tháp La Sa.
Còn phủ U Lam vẫn là nơi của bốn gia tộc Thần thú. Lâm Lôi luôn muốn mọi người quần tụ lại với nhau ở đó.
Hi Tái đã đồng ý đi, nhưng Áo Bố Lai Ân thì muốn đi theo Tháp La Sa. Trước kia Tháp La Sa đã cho Áo Bố Lai Ân Thần vị bậc trung, xem như là một lời hẹn ước.
“Không được. Chúng ta không muốn đi khỏi nơi này”. Tháp La Sa lắc đầu cười.
Đế Lâm cũng lắc đầu không đồng tình. Chúng ta ở đây đã quen rồi, đã coi đây như nhà mình rồi, không muốn đi đâu nữa”.
Lâm Lôi chỉ còn biết cười chấp nhận.
“Đợi khi kết thúc cuộc đấu giữa Lạc Mậu, vài ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây”. Lâm Lôi nói: “Thật cũng tiếc, rất muốn cùng ở với các người, nhưng chẳng có cách nào nữa cả. Ta cần phải trở về U Lam phủ”. Lâm Lôi không muốn làm khó dễ cho người nào.
Đối phương không muốn thì làm sao được.
“Xin lỗi. Lâm Lôi”. Đế Lâm tỏ bày.
“Không sao cả”. Lâm Lôi lắc đầu.
Bất chợt Lâm Lôi cảm thấy kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên không gian vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo kéo đến.
“Làm sao lại có quá nhiều chiến sĩ bảo vệ đảo kéo đến thế này? Có chuyện gì xẩy ra rồi ư”? Tháp La Sa nghi ngờ nói.
Nhưng Lâm Lôi phát hiện ra, trong hàng vàn chiến sĩ cấp Thần kéo đến có một người tóc cắt ngắn mặt lạnh lùng, đó là Tái Khắc La.
“Người đó đến làm gì vậy”? Lâm Lôi chột dạ.
Chính lúc này, đám đông bất chợt cùng xộc cả vào phủ đệ. Tái Khắc La dẫn theo ba kẻ mạnh áo giáp đen đi vào giữa sân, còn hầu hết cả ngàn chiến sĩ bủa vây chung quanh, một số thì đứng giữa trời cao.
“Lão đại”!
“Lâm Lôi”!
Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đều đứng cả lên, họ đều nhìn thấy Tái Khắc La.
“Có phải là đến tìm chúng ta”? Địch Lợi Á dùng Thần thức truyền tin hỏi.
Lâm Lôi nhìn chằm chằm Tái Khắc La, khó hiểu sự thể. Theo khả năng phán đoán, hẳn Tái Khắc La đến không phải là chuyện nhỏ. Nhưng Tái Khắc La, rõ là đã dẫn cả một đội quân hùng hổ đến bao vây vòng trong vòng ngoài.
“Các người là”… Tháp La Sa cất tiếng hỏi.
“Tháp La Sa”. Đội trưởng đội bảo vệ đảo nói: “Vị này là thiếu gia gia tộc Ba Cách Tiêu , đến đây vì có câu chuyện”.
“Gia tộc Ba Cách Tiêu”?
Tháp La Sa, Đế Lâm và cả bọn hơi chột dạ.
Tái Khắc La có phần lo lo nhìn Lâm Lôi: “Ngươi đương nhiên là ở đây”. Liền đó, Tái Khắc La không quản việc Lâm Lôi nữa, tức giận: “Hi Tái ở đâu? Mau buộc nó cút nhanh cho ta”! Tiếng quát tháo vang ầm cả lên.
“Hi Tái? Thì ra ngươi đến tìm Hi Tái”? Mày Lâm Lôi nhíu lại. Tái Khắc La không phải đến tìm Lâm Lôi mà là tìm Hi Tái. Nhưng Tái Khắc La tìm Hi Tái làm gì? Có phải vì cái chuyện đàn bà Tái Hi Lợi?
“Tái Khắc La thiếu gia. Thiếu gia tìm Hi Tái có việc gì”? Tháp La Sa hỏi vặn.
“Khỏi phải hỏi nhiều. Mau bảo nó cút khỏi nơi đây”. Tái Khắc La nhìn quanh ngôi nhà, đoạn hằm hè, trực tiếp truyền Thần thức. Ngay lập tức Tái Khắc La phát hiện có Hi Tái bên trong, nhìn kỹ lên tầng hai.
“Ai tìm ta”? Một giọng nói cất lên. Hi Tái xuất hiện, bay từ tầng hai xuống.
“Mày là Hi Tái”? Tái Khắc La nhìn như đinh đóng cột vào Hi Tái.
“Ngươi là… Tái Khắc La”? Hi Tái nhanh nhẹn hiểu rõ vấn đề, mắt đỏ ngầu lên.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Tái Khắc La bỗng dưng cười rống lên điên cuồng. Tiếng cười khiến bọn Lâm Lôi cảm thấy chuyện không giản đơn nữa. Tái Khắc La nén cơn giận dữ trong lòng lại, mắt đỏ ngầu lên thù hận.
Tuổi thọ của Thần quả dài lâu.
Một nữ Thần bàn chuyện yêu đương, có mấy đàn ông là chuyện quá thường tình.
Tái Khắc La nào cũng cố chấp đâu.
Chỉ mong sao vợ mình phải ở bên cạnh mình không được chung tình với người đàn ông khác là được. Nhưng điều khiến Tái Khắc La điên tiết lên lại là, đứa con trọng bụng vợ lại là con của Hi Tái, người đàn ông khác không là chồng. Tái Khắc La nuốt không trôi hận.
“Tái Khắc La. Ngươi tìm ta có chuyện gì”? Hi Tái hỏi.
“Làm gì ư”? Tái Khắc La ngửa mặt nhìn trời cười gằn, vẻ mặt điên cuồng tím tái. Tái Khắc La nhìn chằm chằm Hi Tái: “Hôm nay ta đến, chính là để giết ngươi”!
Bọn Lâm Lôi tái nhợt mặt mày.
Tái Khắc La không đếm xỉa gì tới những ai khác, gầm lên: “Hôm nay, ta gia tộc Ba Cách Tiêu, cần xử tử ngươi, Hi Tái. Mọi người khác tránh ra đi. Nếu không tránh ra thì là kẻ thù của gia tộc Ba Cách Tiêu ta”.
Áo Bố Lai Ân, Lâm Lôi và mọi người hốt hoảng.
Hi Tái mặt vẫn bình thản, ngoái nhìn Lâm Lôi, Tháp La Sa và mọi người, lắc đầu: “Các người cứ mặc ta. Thực tình thí quãng thời gian gần đây, ta sống trong ngắc ngoải, Các người đừng mắc tội với hắn ta”.
“Như thế sao được”? Áo Bố Lai Ân bước mạnh lên một bước, nhìn Hi Tái: “Hi Tái à! Chẳng phải chúng ta cùng đi đến đây từ đế quốc Ngọc Lan ư! Bao nhiêu năm qua, cùng sống chết có nhau. Có chết thì cùng chết, sợ quách gì”?
“Áo Bố Lai Ân, mù quáng không xong đâu. Chớ có liều”. Tháp La Sa nhỏ nhẹ dặn dò, nhìn sang bên cạnh: “Chuyện này, ta mặc không quan tâm”.
Lâm Lôi kinh hoàng.
“Áo Bố Lai Ân, ngươi chớ có can thiệp. Can thiệp là chết đấy, không ý nghĩa gì cả”. Đế Lâm lắc đầu, rồi đi đến bên cạnh hai đứa con hai đầu sáu mắt của mình, lộ rõ sự hãi hùng.
“Cha à”. Kim Nghê hai đầu sáu mắt nhìn Đế Lâm.
“Lại đây”. Đế Lâm quát to.
Hai anh em Kim Nghê đưa mắt nhìn nhau, đi theo cha mình sang một bên.
“Các người… các người”… Áo Bố Lai Ân không tin vào mắt mình. Khi đến địa ngục này, cả bọn sao mà hồ hởi, sống chết có nhau, mọi người tin tưởng nhau, không ai vứt bỏ ai, vậy mà sao hôm nay lại…
“Rất tốt”. Tái Khắc La lạnh lùng nói, đưa mắt lướt đến phía Lâm Lôi: “Vị tiên sinh này, còn ngươi”?
“Ta”? Lâm Lôi, Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đưa mắt nhìn nhau.
Trong tiếng cười mỗi người một cách nghĩ.
Lâm Lôi cười, bước vài bước đến bên Hi Tái, Áo Bố Lai Ân, nói: “Ta cũng đến từ đế quốc Ngọc Lan mà. Không ai bỏ rơi ai cả”!
“Ta cũng đến từ đế quốc Ngọc Lan”. Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á cùng tiến lên, coi Lâm Lôi là kẻ đứng đầu.
Nét mặt Lâm Lôi nghiêm túc lại, mắt lướt nhìn đám chiến sĩ bảo vệ đảo.
Lâm Lôi hiểu…
“Lần này, thực sự là liều mạng rồi, không thể mềm yếu con tim”. Lòng Lâm Lôi bùng lên sát khí. Giây phút quan trọng, bằng mọi giá làm nên trận long trời lở đất.