Bàn Long

Chương 567 - Ước Chiến

Lâm Lôi bắn vào hành lang bên ngoài, khóe miệng trào máu.

Hắn lúc này mới đạp mạnh chân xuống đất một cái, hóa thành một đạo lưu quang hướng đại điện chạy trốn, trong lòng cười lạnh. "Y Mạn Nữu Nhĩ này còn muốn giết ta nữa sao? Bất quá, không đến lúc cuối cùng không được bại lộ thực lực." Lâm Lôi trong lúc chạy trốn đồng thời cất cao miệng hét: "Gia Duy trưởng lão cứu mạng!"

Âm thanh cánh cửa mật thất vỡ nát, cùng tiếng kêu lớn của Lâm Lôi với thính lực của thượng vị thần, lại còn không nghe thấy sao?

"Hô!" "Hô!"…

Chỉ thấy từ xa vài đạo nhân ảnh cực tốc phi tới. Dẫn đầu chính là tuấn mỹ thanh niên 'Gia Duy'.

"Đừng tưởng chạy thoát!" Một tiếng gầm lớn vang lên. Thân ảnh Y Mạn Nữu Nhĩ như mũi tên nhọn hướng Lâm Lôi bay tới.

Lâm Lôi nhìn thấy Gia Duy cùng với một đám hắc bào nhân, vội lẻn đến sau lưng bọn họ, rồi vội vàng nói: "Gia Duy trưởng lão, Y Mạn Nữu Nhĩ trưởng lão muốn giết ta!" Gia Duy vừa nghe xong trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận.

"Y Mạn Nữu Nhĩ. Ngươi muốn làm gì!" Gia Duy quát hỏi.

Y Mạn Nữu Nhĩ dừng lại, căm tức nhìn Lâm Lôi rồi lập tức nhìn Gia Duy: "Gia Duy, ngươi tránh ra."

"Lâm Lôi là tộc nhân chúng ta. Ngươi tại sao muốn giết hắn." Gia Duy bất mãn. "Nguyên lai, ngươi muốn một mình nói chuyện cùng Lâm Lôi chính là để giết hắn."

"Không phải."

Y Mạn Nữu Nhĩ vội đáp. Y Mạn Nữu Nhĩ khi thấy Gia Duy xuất hiện, là biết có phiền toái. Hắn lo lắng nhất là gặp phải cảnh này, nhưng mà hắn cũng khiếp sợ: "Một chưởng vừa rồi của ta, không ngờ chưa giết được Lâm Lôi. Chủ thần khí quả nhiên lợi hại. Bảo vệ tánh mạng thật là hữu ích."

Lâm Lôi giờ phút này khóe miệng tràn đầy vết máu. Sắc mặt tái nhợt.

Y Mạn Nữu Nhĩ còn cho rằng một chưởng của mình không giết được Lâm Lôi, là vì nhờ có bàn long chi giới.

Hắn không biết rằng…

Vết máu trên miệng Lâm Lôi, sắc mặt tái nhợt cũng đều là do Lâm Lôi cố ý giả bộ.

"Một chưởng đó so với phòng ngự của ta, căn bản không thể gây thương tổn." Lâm Lôi cười thầm trong lòng, "Bất quá hiện tại không có gì phải vội mà phải hiển lộ thực lực." Từ khi tới tứ thần thú gia tộc, Lâm Lôi liền quyết định trước tiên cứ an tĩnh, im lặng bồi đáp thân nhân, đợi khi tu luyện tới thượng vị thần rồi mới tính.

Hơn nữa đợi tới thượng vị thần, uy lực của mình cũng cũng sẽ lớn hơn.

Bây giờ không thể bại lộ thực lực. Một khi bại lộ, cuộc sống an tĩnh phỏng chừng sẽ không còn nữa.

"Lâm Lôi, nói cho ta biết, sao lại thế này?" Gia Duy nhìn Lâm Lôi.

"Gia Duy trưởng lão, ta căn bản là không có trêu vào Y Mạn Nữu Nhĩ trưởng lão. Nhưng hắn lại vô duyên vô cớ muốn giết ta." Lâm Lôi đáp. Chuyện bàn long chi giới này, tuyệt đối không thể bại lộ được, giờ phút này Lâm Lôi cũng đã biến ảo bộ dáng của bàn long chi giới.

Ngay cả thần khí đều có thể biến ảo. Chủ thần khí tự nhiên cũng có thể biến ảo.

Lâm Lôi hối hận do trước kia không có biến ảo bàn long chi giới, một là vì không ai từng phát hiện nên hắn buông lỏng không đề phòng, hai là vì thực lực tăng, nên càng có tự tin. Ai ngờ gặp phải tình huống như thế này.

"Y Mạn Nữu Nhĩ?" Gia Duy nhìn về phía lão.

"Gia Duy. Ngươi là tin tưởng ta hay là tin tưởng hắn?" Y Mạn Nữu Nhĩ tức giận dâng đầy, sắc mặt trở lên cực kỳ khó coi, "Lâm Lôi kia mạo phạm ta. Hôm nay ta nhất định phải giết hắn. Gia Duy. Ngươi tránh ra."

Trên hành lang đám hắc bào nhân cũng đều kinh hãi, Y Mạn Nữu Nhĩ quá nóng vội rồi.

"Y Mạn Nữu Nhĩ!" Gia Duy lạnh lùng quát, "Đây là thiên tế sơn mạch! Trong tộc có quy định, không được tùy ý giết chóc. Ngươi muốn làm gì đây."

"Y Mạn Nữu Nhĩ trưởng lão, ta cũng rất muốn biết. Ngươi tại sao muốn giết ta." Lâm Lôi nhìn chằm chằm Y Mạn Nữu Nhĩ nói.

"Đúng, ngươi tại sao muốn giết hắn?" Gia Duy cũng nhìn.

Y Mạn Nữu Nhĩ căm tức nhìn Lâm Lôi, hai mắt muốn phát hỏa. Hắn tức giận, tức giận vì Lâm Lôi không biết điều: "Ta đã phải xuất ra một giọt chủ thần chi lực, hắn còn không muốn. Là hắn bức ta." Y Mạn Nữu Nhĩ trong lòng đã quyết định.

"Y Mạn Nữu Nhĩ trưởng lão, sao lại phẫn nộ như vậy? Tựa hồ là ta mới phải phẫn nộ a." Lâm Lôi cười lạnh. "Cùng lắm thì trạng chết chúa cũng băng hà! *(Nguyên tác: Lưới thủng, cá chết!"

Y Mạn Nữu Nhĩ giật mình.

Hắn bây giờ lo lắng nhất là điều gì?

Không phải sợ bọn Gia Duy nhúng tay vào mà là sợ Lâm Lôi nói ra chuyện Thanh Long chi giới. Một khi công khai … cho dù gia tộc có thật sự thu lại, cũng không có khả năng đến lượt Y Mạn Nữu Nhĩ hắn.

"Giỏi. Lâm Lôi." Y Mạn Nữu Nhĩ cười lạnh. "Ngươi ngoan cố lắm."

"Ta ngoan cố? Là ngươi bức người quá đáng." Lâm Lôi đáp trả.

Gia Duy cùng với đám hắc bào nhân bên cạnh đều cảm thấy mê hoặc. Bọn họ không hiểu Lâm Lôi, Y Mạn Nữu Nhĩ hai người đang nói cái gì.

"Y Mạn Nữu Nhĩ trưởng lão, ta là tiểu bối muốn có một câu nói với ngươi!" Lâm Lôi trành trứ nhìn Y Mạn Nữu Nhĩ, khóe miệng khẽ mỉm cười. "Sau này, đừng có tham quá, tham quá là chết đó. Nếu là của ngươi, sẽ là của ngươi, không phải của ngươi, thì vĩnh viễn sẽ không là của ngươi."

Y Mạn Nữu Nhĩ giận dữ cười.

"Tiểu tử, lời này ta trả lại cho ngươi." Y Mạn Nữu Nhĩ phát hỏa. "Đừng tham quá, tham quá là chết đó!"

"Ồ? Chết?" Lâm Lôi mỉm cười. "Trưởng lão tôn quý. Ngươi là thất tinh ác ma lợi hại, còn ta chỉ là một trung vị thần, ta thừa nhận thực lực không bằng ngươi, ngươi muốn ta chết không khó, nhưng ngươi cũng đừng có ép người quá."

"Các ngươi tới cùng là nói cái gì?" Gia Duy cả giận hỏi.

"Y Mạn Nữu Nhĩ." Gia Duy nói, "Nếu Lâm Lôi quả có điều gì quá phận. Ngươi trực tiếp hướng trưởng lão đoàn mà nói, trưởng lão đoàn sẽ tiến hành trừng phạt Lâm Lôi."

Y Mạn Nữu Nhĩ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lâm Lôi, ngươi mạo phạm ta không cách nào nhẫn nổi. Tại đây, ta hướng ngươi đưa ra sanh tử chiến!"

"Sanh tử chiến?"

Gia Duy cùng với đám hắc bào nhân trên hành lang đều giật mình. Gia Duy kinh ngạc nhìn Y Mạn Nữu Nhĩ, thần thức truyền âm hỏi: "Y Mạn Nữu Nhĩ. Ngươi định làm gì? Không phải chỉ là một trung vị thần sao, nếu thật muốn giết hắn, trình bày với trưởng lão đoàn, cần gì phải sanh tử chiến?"

Gia Duy sao có thể biết Y Mạn Nữu Nhĩ là muốn tự mình giết Lâm Lôi, đoạt lấy Thanh Long chi giới.

Đám hắc bào nhân lúc này đều nhìn Lâm Lôi, trong mắt hiện lên vẻ nuối tiếc.

"Xin hỏi, sanh tử chiến là cái gì?" Âm thanh của Lâm Lôi vang lên.

Nhất thời Gia Duy trưởng lão, cùng với những người khác đều kinh ngạc, Lâm Lôi này còn không biết sanh tử chiến là gì.

Gia Duy thầm than một tiếng, vì Lâm Lôi mà thấy hối tiếc, chỉ biết nói: "Lâm Lôi, người trong gia tộc rất nhiều, nhiều người ở chung một chỗ, không phát sinh mâu thuẫn là chuyện không thể, khi mâu thuẫn đạt tới cực điểm không chết không ngừng, không cách nào điều tiết nổi, cho dù trong gia tộc quy định đồng tộc không được chém giết lẫn nhau, nhưng mà cừu oán quá lớn, gia tộc điều tiết cũng vô dụng."

"Lúc này chỉ có thể tiến hành 'Sanh Tử Chiến'!"

Gia Duy nghiêm nét mặt nói, "Sanh tử chiến là loại chiến đấu tàn khốc nhất trong nội tộc. Hai bên tham chiến cho đến khi một trong hai người phải chết mới chấm dứt. Đương nhiên kẻ thắng có thể tha mạng đối phương. Nhưng mà thường đã tham gia sanh tử chiến, đều là bất tử bất hưu cả."

Lâm Lôi nghe xong trong lòng giật mình.

Nộ khí không khỏi dâng lên: "Y Mạn Nữu Nhĩ này thật sự là không lưu cho ta chút đường sống nào."

"Chẳng lẻ khi hắn khiêu chiến, ta phải tiếp nhận?" Lâm Lôi hỏi.

"Ngươi có thể cự tuyệt." Gia Duy nói, "Nhưng mà, cho dù ngươi cự tuyệt, đối phương cũng sẽ hướng trưởng lão đoàn tiến hành thân thỉnh, một khi trưởng lão đoàn đã thông qua, cho dù ngươi cự tuyệt … cũng vẫn phải tham gia sanh tử chiến."

"Ha ha ……" Lâm Lôi cười lớn. "Trưởng lão đoàn sao?"

Y Mạn Nữu Nhĩ này chính là thành viên trưởng lão đoàn. Y Mạn Nữu Nhĩ thân thỉnh sanh tử chiến, lại còn không thông qua sao?

"Lâm Lôi, bây giờ hối hận còn kịp." Y Mạn Nữu Nhĩ cười lạnh nói, "Điều kiện của ta vẫn như trước không thay đổi, ta sẽ tha mạng cho ngươi." Điều kiện của Y Mạn Nữu Nhĩ chính là dùng một giọt chủ thần chi lực đổi lấy bàn long chi giới.

Lâm Lôi nhìn hắn. Chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.

"Ta bây giờ hối hận còn kịp?" Trên mặt Lâm Lôi hiện lên một nét cười trào phúng.

"Đúng vậy." Y Mạn Nữu Nhĩ gật đầu.

"Y Mạn Nữu Nhĩ, nghe ta nói đây." Lâm Lôi vẫn cười. "Sanh tử chiến này, ta cự tuyệt!"

"Cự tuyệt cũng vô dụng." Y Mạn Nữu Nhĩ đáp.

Lâm Lôi cười: "Hiện tại ta cự tuyệt, còn trưởng lão đoàn có thông qua thỉnh cầu của ngươi hay không, ta không quản được. Ta chỉ nói với ngươi một câu …Y Mạn Nữu Nhĩ, bây giờ ngươi hối hận còn kịp, sau này, hối hận sợ đã muộn."

Lâm Lôi nói xong quay đầu bỏ đi, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Lâm Lôi thật sự đã động sát khí!

"Vốn ta còn tưởng tiếp tục cuộc sống yên lặng này, cho đến khi trở thành thượng vị thần. Y Mạn Nữu Nhĩ. Là ngươi bức ta!" Lâm Lôi không còn bận tâm nữa, nếu phải tham gia sanh tử chiến, nhất định phải giết chết Y Mạn Nữu Nhĩ!

Nhìn bóng lưng Lâm Lôi rời đi, Y Mạn Nữu Nhĩ cười lạnh.

"Cự tuyệt sao? Cự tuyệt được sao?" Y Mạn Nữu Nhĩ cười, "Đến lúc đó. Ngươi hối hận cũng vô dụng." Y Mạn Nữu Nhĩ quay đầu bỏ đi, cũng không để ý đến Gia Duy.

Gia Duy thở dài một tiếng.

"Đáng tiếc một kẻ thiên tài, lại phải chết." Gia Duy căn bản không nghĩ Lâm Lôi có thể sống. Y Mạn Nữu Nhĩ thân là gia tộc đời thứ tư. Cha hắn là gia tộc đời thứ ba. Bà hắn chính là gia tộc đệ nhị đại.

Trong cả Thanh Long nhất tộc, đệ nhị đại chỉ có hai người, một đôi huynh muội. Một người là Thanh Long nhất tộc tộc trường, là nhi tử của lão tổ tông 'Thanh Long', người kia cũng chính là em gái ruột của tộc trường.

Ở trong gia tộc, địa vị của Y Mạn Nữu Nhĩ không tính là cao, nhưng lực ảnh hưởng lại không phải nhỏ.

Còn Gia Duy ư? Không biết thuộc bao nhiêu đời đằng sau này, tuy cũng là thất tinh ác ma, nhưng lực ảnh hưởng không thể bằng đối phương.

Đêm tối, trăng tím ngắt trên cao.

Lâm Lôi một mình một người phi hành trên long đạo. Đường về Lâm Lôi nhớ rất rõ.

"Bàn long giới chỉ này." Lâm Lôi cúi đầu nhìn một cái, trong đầu không khỏi nhớ lại những chuyện từ lúc còn nhỏ cho tới tận bây giờ.

Vì có bàn long giới chỉ, chính mình mới gặp Đức Lâm gia gia.

Bởi vì Đức Lâm gia gia, chính mình mới thành một cường giả.

Cả một con đường dài, cũng nhờ vào bàn long giới chỉ này chính mình mới có thể bù đắp khoảng cách với thượng vị thần về mặt linh hồn. Nhờ có bàn long giới chỉ, chính mình mới dám cùng thất tinh ác ma chiến đấu trên cơ, bất tri bất giác …

Chính mình từ khi sinh ra, đã gắn bó với bàn long giới chỉ.

"Bàn long giới chỉ này, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp đoạt." Lâm Lôi thầm nhủ.

"Nếu quả thật ép ta phải tham gia sanh tử chiến." Mục quang Lâm Lôi lạnh lẽo. "Nhất định ta phải giết chết Y Mạn Nữu Nhĩ. Bây giờ người biết ta có bàn long giới chỉ chỉ có một mình hắn. Hắn khẳng định sẽ không ngu ngốc nói tin này ra, giết hắn, người ngoài sẽ không biết nữa."

Y Mạn Nữu Nhĩ lúc đó quay về, lập tức đi tìm ba vị trưởng lão phụ trách quản lý 'Sanh Tử Chiến'.

Sinh tử chiến bình thường , ba vị trưởng lão là đủ để quyết định.

"Y Mạn Nữu Nhĩ ngươi gấp gáp tìm ba người chúng ta làm gì?" Hai vị nam, một vị nữ ba người đều mặc thanh sắc khải giáp với hoa văn mầu vàng, khoác áo choàng có ma văn phức tạp đặc thù.

Ba vị trưởng lão.

"Có một trung vị thần mạo phạm ta, tựa hồ không coi ta vào đâu." Y Mạn Nữu Nhĩ giận dữ nói, "Ta muốn giết hắn. Ta thân thỉnh sanh tử chiến. Các ngươi hỗ trợ một chút, đáp ứng thân thỉnh của ta là được." Nói rồi chìa ra một tờ giấy.

Ba vị trưởng lão nhìn tờ giấy đó rồi lại nhìn nhau.

Nói đùa sao?

Một vị trưởng lão, muốn sanh tử chiến để giết một trung vị thần?

Nữ tử tóc vàng trong nhóm cười: "Y Mạn Nữu Nhĩ, ngươi thân là trưởng lão, sao lại hạ mình xuống đấu với một trung vị thần?"

"Ta nhất định phải giết hắn." Y Mạn Nữu Nhĩ kiên quyết.

Một vị trưởng lão tóc bạc khác cũng cười: "Y Mạn Nữu Nhĩ, nếu ngươi quả thật muốn giết hắn, đưa nguyên nhân hắn mạo phạm ngươi nói cho chúng ta biết, chúng ta trực tiếp phái người bắt hắn lại, với danh nghĩa của gia tộc, tội mạo phạm trưởng lão, trực tiếp xử tử hắn, cần gì phải dùng đến cái gì là sanh tử chiến, ngươi đường đường là một trưởng lão, lại sinh tử chiến với một trung vị thần. Có đáng cười hay không?"

"Ba vị, hãy tính là Y Mạn Nữu Nhĩ ta cầu xin ba vị đi. Được không?" Y Mạn Nữu Nhĩ nói.

Ba vị trưởng lão nhìn nhau.

"Được rồi. Chúng ta đáp ứng." Ba vị trưởng lão đều xuất thủ lấy ra bút lông, trên tờ giấy ký tên của mình vào.

Y Mạn Nữu Nhĩ thấy vậy, trong lòng cười thầm: "Lâm Lôi, bây giờ ngươi hối hận không còn kịp rồi."

(Hết chương 14)

Bình Luận (0)
Comment