Biên giới của Thiên Tế sơn mạch, Tứ thần thú gia tộc tộc trường, các trưởng lão cùng tụ tập một chỗ. Bí mật bàn về việc Bát đại gia tộc sử dụng cách không tính là cao minh nhưng lại rất âm hiểm. Thật là hiểm độc!
Lúc đầu, Tứ thần thú gia tộc lựa chọn lùi bước. Đã nghiến răng, thống khổ quyết định.
Nhưng bây giờ Bát đại gia tộc lại trực tiếp lớn tiếng cười nhạo. Việc này chỉ đổ thêm dầu vào lửa, so với việc chém giết lẫn nhau, còn làm cho Tứ thần thú gia tộc tức giận, phẫn nộ, oán hận hơn. Bốn vị tộc trường, các trưởng lão đều đang thương lượng làm sao để ứng phó, mà trong Lâm Lôi lòng đang nghĩ tới sự việc khác: "Rốt cuộc, nguyên nhân gì mà Bát đại gia tộc lại muốn giết ta. Thậm chí hai tộc trưởng còn liên thủ đối phó với ta?"
Trong lòng Lâm Lôi tràn ngập sự nghi hoặc, không thể nào giải thích được.
Đồng thời, Lâm Lôi nhìn về phía đối diện. Đột nhiên, Lâm Lôi nghi hoặc, chau mày: "Bọn họ làm vậy để làm gì?"
Tại Bát đại gia tộc nhất phương, có mấy chiễn sĩ đang hợp lực vận chuyển một khối tiểu ải sơn rộng gần ngàn thước, cao gần trăm thước cao. Thần giới sơn thạch nọ nặng kinh người. Ải sơn có thể tích như vậy thì hoàn toàn có thể tượng ra trọng lượng.
"Bọn họ vận chuyển một tòa ải sơn làm chi?" Bối Bối cũng nghi hoặc nhìn.
Bốn vị tộc trường Cái Tư Lôi Sâm và các trưởng lão khác cũng đều nhìn thấy, đều có chút nghi hoặc.
Chỉ thấy mấy vị chiến sĩ đồng loạt phát lực, nâng vất tiểu ải sơn lên. Tiểu ải sơn bay thẳng lên. Cuối cùng, từ trên không trung rơi xuống. "Oanh!" Rơi vào Thiên Tế sơn mạch và khu vực Bát đại gia tộc trở nên trống trải.
Nam tử lạnh lùng có trường mi màu xanh bay về phía ải sơn.
"Là hắn?" Lâm Lôi không quên hắn chính là người sử dụng chủ thần khí công kích mình.
Nam tử lạnh lùng có trường mi màu xanh lật tay. Nhất thời đại lượng thanh phong nhận màu xanh biếc tung bay. Đại lượng địa phong nhận xẹt qua ải sơn, nhất thời đại lượng đá nát bấy, cuồng phong gào thét. Thạch phấn bay loạn, chỉ một lát sau, tòa ải sơn lập tức thay đổi hình dạng.
Chiều dài rộng đều trăm thước, độ cao năm mươi thước.
Một chiến thai (Võ đài)!
"Sưu!" Một gã thanh niên gầy gò có ánh mắt lạnh lùng, bay tới lên võ đài. Ánh mắt quét về phía đối diện, cất cao giọng nói. "Các ngươi không thích quần chiến? Tốt. Hôm nay chúng ta một chọi một chiến đấu. Những người khác không được nhúng tay vào. Lâm Lôi, ngươi đã giết đại ca ta. Hôm nay, ta hướng Lâm Lôi ngươi khiêu chiến. Lâm Lôi, ngươi có dám ứng chiến?"
"Lâm Lôi, ngươi có dám ứng chiến?"
Thanh âm truyền khắp cả Thiên Tế sơn mạch, không ngừng trong thiên địa quanh quẩn sinh ra tiếng vang. Ở trong hợp cốc, từ đầu, Địch Lỵ Á nghe thấy đối phương hướng tới Lâm Lôi nói. Không an tâm, cũng đã phi hành tớn.
Tất cả nhìn về phía Lâm Lôi, chờ đợi Lâm Lôi trả lời.
"Lâm Lôi. Đừng đi chiến đấu." Cái Tư Lôi Sâm thấp giọng nói.
"Lâm Lôi." Địch Lỵ Á đã bay tới, Lâm Lôi gật đầu hướng Địch Lỵ Á cười.
Lúc này, thanh âm trở nên trào phúng: "Một chọi một cũng không dám ứng chiến, hừ!" Đây là ý khinh thường, khiêu khích ẩn chứa trong đó. Mặc dù nói như vậy, nhưng là ở đối diện không ít người vẫn còn nhìn chằm chằm Lâm Lôi, xem phản ứng Lâm Lôi.
"Bối Bối, Địch Lỵ Á, chúng ta trở về." Lâm Lôi cười nhạt, quay đầu đi.
Lâm Lôi nhìn ra được Bát đại gia tộc rõ ràng muốn kích mình đi ra ngoài chiến. Nhưng trải qua lần sáu đại cao thủ vi sát, trong lòng Lâm Lôi đã sớm hiểu rõ . Bát đại gia tộc phi thường địa muốn giết mình. "Ta bây giờ đi nghênh chiến. Không phải là anh dũng. Mà là ngu ngốc."
Nhìn thấy Lâm Lôi hướng Thiên Tế sơn mạch bên trong bay đi. Bát đại gia tộc nhất phương tộc trường, các trưởng lão không khỏi có chút bất đắc dĩ. "Vừa rồi các ngươi ra tay, không giết chết Lâm Lôi. Ta biết Lâm Lôi sẽ đề phòng, hiện đang suy nghĩ cách làm cho hắn đi ra. Khó quá!" Thanh âm hùng hậu vang lên vang lên.
"Bây giờ nói điều này đã muộn rồi!"
Tám vị tộc trường cũng đều có chút hối hận. Cơ hội tốt như vừa rồi lại không tranh thủ được. Hiện đang suy nghĩ cách giết Lâm Lôi. Lâm Lôi căn bản không tạo cho bọn hắn cơ hội.
Thiên Tế sơn mạch, đại hạp trong cốc, sau ngày Bát đại gia tộc tới đã được ba ngày. Chỉ trong ba ngày, Bát đại gia tộc đã phát ra nhóm người thay nhau chửi bới, trào phúng Tứ thần thú gia tộc. Đương nhiên bọn họ cũng có lúc dừng, không phải là cả ngày nhưng quá nửa dùng để nhục mà, trào phúng.
Tựa hồ trào phúng Tứ thần thú gia tộc là việc làm vui sướng.
Đương nhiên bọn họ thường xuyên nhắc đến đến tên một số trưởng lão, tộc trường như bốn vị tộc trường Cái Tư Lôi Sâm, còn có Lâm Lôi. Họ bị chỉ đích danh để cười nhạo. Cho dù biết đối phương có âm mưu nhưng Lâm Lôi cũng phát hỏa.
"Lâm Lôi. Trong khoảng thời gian này ngươi ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài." Cái Tư Lôi Sâm trịnh trọng dặn dò nói.
Lâm Lôi cười khổ gật đầu: "Tộc trường yên tâm, ta hiểu mà , chỉ là……" Lâm Lôi nghe được rõ từ trên không ngừng truyền lại tới âm thanh trào phúng, cười nhạo. Bát đại gia tộc địa nhân mã thiên tới bên cạnh Thiên Tế sơn mạch đã chừng ba ngày.
"Cứ nhục mạ như vậy mãi, ai chả nổi giận “ Lâm Lôi trầm giọng nói.
" Ba ngày, không ít tộc nhân không nhịn được, đi tới chiến thai cùng Bát đại gia tộc tộc nhân chém giết." Cái Tư Lôi Sâm thở dài một tiếng, "Phẫn nộ tới cực điểm. Tộc nhân không thể nhịn được. Ngay cả mệnh lệnh của gia tộc cũng không ngăn được bọn họ đi chém giết. Dĩ nhiên, Bát đại gia tộc cũng thủ tín, đều là một chọi một, bất quá, không lại kết quả bọn chúng chiếm ưu thế." Cái Tư Lôi Sâm nói lời này, cũng có chút vô lực.
Tộc nhân liều mạng, có thể là gia tộc cường giả nhưng đấu không lại đối phương.
Ở trong địa ngục chém giết, đều có thể xem là tuyệt thế cường giả.
Lâm Lôi biết vần đề buồn bực này, liền dời đi, nói:: "Được rồi, tộc trường, hôm trước, người cứu ta khỏi loan đao kia. Trong tay người có hắc sắc thủ sao. Có phải là chủ thần khí không?"
"Không phải."
Cái Tư Lôi Sâm lắc đầu nói: "Ta không có công kích chủ thần khí. Còn hắc sắc thủ sáo là do phủ chủ đại nhân tặng cho ta. Nó là thần cách binh khí."
"Thần cách binh khí?" hai mắt Lâm Lôi sáng ngời.
Bối Bối cũng có một thần cách binh khí, thần cách vô cùng cứng rắn không thể nào phá được nên thần cách binh khí đương nhiên bất phàm.
"Chủ thần khí, trải qua chủ thần dưỡng, bên trong chủ thần khí ẩn chứa năng lượng cực kỳ kinh người, lực công kích phi thường đáng sợ. Mà thần cách binh khí không có gì năng lượng, bất quá nó có một có ưu điêm - cứng rắn!" Cái Tư Lôi Sâm cười nói: "Bằng vào thần cách thần khí, ta dám đi ngăn cản chủ thần khí. Bất quá, kiện phong thuộc tính đích công kích chủ thần khí kia có uy thật đáng sợ. Ta cũng chỉ dám tá lưc. Không dám trực tiếp ngăn cản. Dù sao. Thần cách binh khí so với chủ thần khí vẫn còn thua một bậc."
Lâm Lôi gật đầu.
Có lẽ độ cứng của Thần cách binh khí không thể so với chủ thần khí được. nhưng chủ thần khí trải qua sức mạnh chủ thần lực dung dưỡng mà thành, lực công kích rất đáng sợ.
"Có cơ hội, ngươi cũng nên xin phủ chủ đại nhân tác 1 kiện thần cách binh khí, tin tưởng rằng phủ chủ đại nhân tất nhiên sẽ cho ngươi." Cái Tư Lôi Sâm cười nói, " 'Hắc Thạch Không Gian' của ngươi có uy lực thật là lớn. Nhưng lực công kích của ngươi vẫn còn yêu. Có một thanh thần cách binh khí có thể mạnh hơn nhiều."
Trong lòng Lâm Lôi không nhất động.
Thần cách binh khí đích cứng rắn, đã chứng kiến qua, so với long lân của mình còn cứng rắn hơn.
"Những người này không cảm thấy không phiền sao." Cái Tư Lôi Sâm đột nhiên chau mày. Ngửa đầu nhìn về phía phía trên.
"Tứ, điều trùng gia tộc, cả đám đều thượng vị thần bình thường. lẫn các trưởng lão đi đâu hết rồi? Lại để cho tiểu nhân vật ra chiến đấu, các trưởng lão đều là đám nhát gan, trốn ở trong đó. Ha ha ……" Bên ngoài quanh quẩn âm thanh trào phúng.
Lâm Lôi nghe xong cũng không khỏi nhíu mày.
Cho dù có thể cố nén tức giận, nhưng, nghe nhiều cũng phiền, càng dễ nổi giận.
"Đã nhẫn mấy ngày rồi. Bây giờ bên trong gia tộc đang ở điêu khắc cự hình ma pháp trận. Hình thành một cự hình nguyên tố tráo, đến khi xong sẽ đem âm thanh ở ngoài hoàn toàn cách ly." Cái Tư Lôi Sâm bất đắc dĩ nói. Thời khắc này, thanh âm chế nhạo quả thực là một loại hành hạ.
Trên bầu trời Thiên Tế sơn mạch hình thành một cự hình nguyên tố tráo. Ngoại giới thanh âm hoàn đều bị cách ly. Dù Bát đại gia tộc nói như thế nào thì bên người trong gia tộc cũng nghe không được. Mặc dù không nghe được…… nhưng tâm lý mọi người cũng cảm giác không tốt.
Giống như có bức tường đất ngăn ở tai, bọn họ cũng cảm thấy sỉ nhục!
"Sanh lực huyền ảo bình cảnh thật khó đột phá." Lâm Lôi khoanh chân ngồi ở đât phẳng. Lâm Lôi vẫn nắm bắt thời gian. Muốn có thể hiểu rõ sanh lực huyền ảo, đạt tới thượng vị thần cảnh giới.
Mấy ngày này, từ lúc Bát đại gia tộc nhục mạ,trào phúng, sau đó gia kiến tạo cự hình ma pháp trận để ngăn cách thanh âm.
Việc này vẫn gây áp lực tâm lý cho Lâm Lôi, trong lòng vẫn có một cổ hỏa.
"Lão Đại." Đột nhiên thanh âm Bối Bối vang lên. "Gia gia ta tới."
Lâm Lôi mở mắt. Chỉ thấy giữa không trung, Bối Lỗ Đặc, Bối Bối, Phổ Tư La đang bay xuống tới. Trên mặt Bối Lỗ Đặc vẫn mang theo nét vui vẻ. Lập tức Lâm Lôi đứng lên, hướng bọn họ nghênh tiếp.
"Lâm Lôi, ngươi thật đúng tĩnh tâm." Bối Lỗ Đặc cười nói.
"Không tĩnh tâm, có thể làm gì?" Lâm Lôi bất đắc dĩ nói.
"Hiện ở bên ngoài không phải là một chọi một chiến đấu sao? Tại sao ngươi không đi?" Phổ Tư La hứng thú dò hỏi.
Lâm Lôi bất đắc dĩ nói:: "Phổ Tư La , Bát đại gia tộc một lòng muốn giết ta, hơn nữa …… bây giờ ta thực lực còn kém. Không phải đối thủ của tám vị tộc trường đối phương."
Phổ Tư La cười nói: "Ta nghe ngươi nói. Ngươi bây giờ không đi. Sau này sợ là khó tìm được cơ hội khác để đi chiến đấu đâu."
"Có ý gì vậy?" Lâm Lôi khó có thể tin nói.
Sau này khó tìm được cơ hội khác để đi chiến đấu đâu? Lâm Lôi hoài nghi nhìn Phổ Tư La, Bối Lỗ Đặc hai người: "Bối Lỗ Đặc đại nhân, các ngươi muốn?"
"Loại nháo kịch này cũng nên kết thúc." Bối Lỗ Đặc cười nhạt nói, "Đi thôi, ngươi dẫn ta đi gặp ngươi tộc trường."
"Gia gia, tộc trường không biết các ngươi tới sao?" Bối Bối có chút kinh ngạc.
Phổ Tư La bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi gia gia ngươi muốn sớm gặp ngươi một chút. Trực tiệp bay trước vị tuần tra đội trường. Đều biết ta và Bối Lỗ Đặc nên không dám làm gì."
Đang nói chuyện thì có vài giọng nói vang lên.
"Phủ chủ đại nhân." Cái Tư Lôi Sâm cùng mấy người bay xuống.
"Phủ chủ đại nhân ngươi tới sao không cho ta biết một chút. Ta đi ra nghênh đón." Cái Tư Lôi Sâm cười nói.
Bối Lỗ Đặc cười nhạt nói: "Tốt lắm, được rồi, Cái Tư Lôi Sâm, ngươi mau truyền lệnh xuống. Thông báo vài vị tộc trường cùng với các nhân vật trọng yếu triệu tập đến đây đi. Hôm nay, ta giúp Tứ thần thú gia tộc các ngươi cùng Bát đại gia tộc chấm dứt ân oán."
Cái Tư Lôi Sâm ngẩn ra, vài vị trưởng lão khác phía sau cũng ngây người.
Khoảng thời gian này, đặc biệt là khi Bát đại gia tộc chuyển tới bên cạnh Thiên Tế sơn mạch ... tinh thần chịu áp lực rất cao. Sớm làm cho Cái Tư Lôi Sâm bọn họ trong lòng mệt mỏi. bọn họ cũng không biết …… khi nào kết thúc.
Có lúc họ cũng muốn giống như các tộc nhân bình thương khác. Điên cuồng đi đến cùng đối phương tận tình chém giết!
Nhưng bọn họ thân là tộc trưởng, trưởng lão phải vì gia tộc mà lo nghĩ!
Lưng như đeo đá. Loại áp lực địa này làm bọn họ đều nổi giận.
"Phủ chủ đại nhân, người, người vừa rồi nói cái gì?" Cái Tư Lôi Sâm lắp bắp nói.
"Ngươi không phải vẫn muốn ta làm như vậy sao?" Bối Lỗ Đặc cười nhạt nói.
Trên mặt Cái Tư Lôi Sâm lộ ra mừng như điên.
'Bồng' một tiếng trọng trọng, xứng đáng quỳ xuống. Trong mắt nước mắt tràn ra: "Phủ chủ đại nhân. Ta …… người này, đại ân này, Tứ thần thú gia tộc vĩnh viễn sẽ không quên!" Ở phía sau, mấy vị trưởng lão trong mắt cũng không tự chủ được có nước mắt.
"Các ngươi nhanh đi. Đi mời ba vị tộc trường khác lại đây. Cả Đại trưởng lão bọn họ cũng lại đây." Lập Cái Tư Lôi Sâm phân phó nói.
"Vâng, tộc trường!"
Mấy vị trưởng lão giờ phút này cũng kinh ngạc mười phần.
Lâm Lôi nhìn chằm chằm Bối Lỗ Đặc, Bối Lỗ Đặc quay đầu nhìn qua: "Lâm Lôi. Ngươi như vậy nhìn ta làm gì?"
"Ta, ta không dám tin tưởng." Lâm Lôi như trước cảm thấy đang nằm mơ.
Mặc dù, Bát đại gia tộc không người nào địch nổi Bối Lỗ Đặc. Nhung họ cũng có mây người là chủ thần sứ giả. Bối Lỗ Đặc muốn giải quyết ân oán. Chẳng lẽ không sợ gặp phải một đống làm phiền phức sao?
"Tộc trường! Đại sự không tốt rồi." Một đạo thân ảnh cực nhanh bay xuống, "Đại trưởng lão, Đại trưởng lão đã đi chiến thai. Đang cùng Bát đại gia tộc tộc nhân chém giết rồi!"
"Cái gì?"
Cái Tư Lôi Sâm nhất thời nóng nảy.
"Nhanh. Đi xem một chút." Bối Lỗ Đặc cười nói.
Ps: Còn chương 64. Hi vọng là dịch xong trong đêm nay. Tác giả viết như này thì chỉ sướng con nghiện, còn khổ dịch giả :118: