Bàn Long

Chương 637 - Bị Lạc

Lâm Lôi vừa tiến vào U Minh sơn, liền cảm thấy một cổ uy áp kinh người đang tán ra.

"Uy áp thật mạnh!"

Lâm Lôi vẻ mặt trong nháy mắt trịnh trọng hẳn lên,

"Ngay cả khi đối mặt với Huyết Phong chủ thần tại Địa Ngục thì uy áp cũng không lớn thế !"

Vừa tiến vào U Minh sơn đã bị loại uy áp áp bức, khiến Lâm Lôi nhớ lại cảm cảm giác tại Ô Sơn trấn ngày xưa, khi hắn còn là một hài đồng, lần đầu tiên nhìn thấy ma thú Hắc Long.

Hồi hộp! Ngay cả linh hồn cũng chịu áp bức!

"Lão đại, ta đến thần thức cũng phát ra không nổi nữa." Bối Bối quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi - "Uy áp quá mạnh mẻ, so với Huyết Phong chủ thần còn mạnh hơn."

"Đó là Huyết Phong chủ thần phủ xuống lần đó chỉ là một phân thân, không phải bổn tôn." Lâm Lôi cẩn thận đánh giá xung quanh.

Sau khi bước vào U Minh sơn sơn môn, các thượng vị thần chưa từng xâm nhập bao giờ nên tất cả đều cẩn thận xem xét hoàn cảnh chung quanh trước. Hung danh U Minh sơn vang dội khắp nơi đến mức cao thủ thất tinh ác ma tiến vào cũng rất có thể vong mạng. Địa phương nguy hiểm như thế làm sao dám sơ xuất đây ?

"Bên trong U Minh sơn ngay cả dẫn lực cũng không có, hình như cùng với ngoại giới ngăn cách." -Lâm Lôi phán đoán.

"Đám sương trắng cũng đủ làm cho người ta phát đau đầu. Bất quá đối với ta và Bối Bối thì ảnh hưởng không quá lớn."

Lâm Lôi không ngừng tính toán khi quan sát tình huống chung quanh.

U Minh sơn dầy đặc điệp trùng các loại thảo mộc, đại thụ to lớn san sát nhiều không kể siết, bên trên bạch vụ cuồn cuộn hoàn toàn che phủ, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là thiên địa tỏa liên cùng lấp lóa nhằng nhịt những lôi điện đầy uy lực. Tất cả những điều Lâm Lôi cũng có nghe qua giờ hoàn toàn không muốn nếm thử uy lực của đám lôi điện kia một chút nào.

"Hô!"

Lâm Lôi thân thể trầm xuống, trực tiếp hạ xuống một đỉnh sơn thạch.

"Bối Bối. Tại U Minh sơn chúng ta men theo dãy núi mà tiến thôi."

Lâm Lôi trịnh trọng truyền âm

"Nếu phi hành, đám sương trắng hoàn toàn có thể khiến chúng ta mất phương hướng, chưa kể có thể đụng phải lôi điện tỏa liên. Vậy thì không xong rồi."

"Đệ đang có hứng muốn thử đây."

Bối Bối cười cười nhưng vẫn hạ xuống đứng trên đỉnh núi đá.

"Nhớ kỹ, phải đề phòng lũ rắn với đám cây cối!"

Lâm Lôi truyền âm, đồng thời cũng cảnh giác nhìn sang một gốc đại thụ bên cạnh. Đám cây cối sinh trưởng trong U Minh cũng có chút đặc thù. Không chừng đại thụ sẽ công kích ngoại nhân đây. Lâm Lôi không dám tùy tiện khinh thường.

"Yên tâm." Bối Bối cũng nhìn một chút cây cối chung quanh: "Đám cây cối này không thể thương tổn được ta đâu!”

Lúc này, đám thượng vị thần đối với hoàn cảnh dung quanh đã có nhận định, bọn họ đều bắt đầu xuất phát.

"Chúng ta xuất phát." - Lâm Lôi ra lệnh.

Lúc Lâm Lôi, Bối Bối hai người tại U Minh sơn bắt đầu hướng phía trước phi hành nhưng tốc độ cũng không dám quá nhanh sợ cây cối trên đường đột nhiên tập kích. Ngoài ra, hồng phát nữ tử có nhắc nhở đề phòng lũ rắn mà đến giờ bọn Lâm Lôi đến một con cũng chưa gặp.

Lát sau …

"Xoát!" Lâm Lôi và Bối Bối bỗng dừng lại. Trong mắt hai người đều có mê hoặc.

"lão Đại, chúng ta bây giờ đi hướng nào?"

Bối Bối ngó nghiêng tứ phía.

"Địa phương này thật quỷ quái."

Lâm Lôi trong lòng lo lắng.

Xung quanh là vô tận sương trắng mịt mù, cho dù Lâm Lôi, Bối Bối cũng chỉ miễn cưỡng mơ hồ thấy cảnh vật cách mấy chục thước mà thôi. Hơn nữa U Minh sơn còn tồn tại uy áp đáng sợ đè xuống, thần thức căn bản không cách nào xuất ra bên ngoài thân thể. Chưa kể đến việc bên trong U Minh sơn còn không có dẫn lực. Kết quả là không cách nào xác định phương hướng!

Mặc dù rõ ràng trông thấy địa thế núi non trùng điệp nhưng do hoàn toàn không có dẫn lực nên bọn Lâm Lôi dù có đặt chân lên trên núi cũng vô phương xác định mình đang ở đâu. Cây cối trong hoàn cảnh đó cũng tạo nên vô số hình thù kỳ lạ.

“ U Minh sơn bên trong thật quái đản! Không có cách xác định phương hướng, còn không rõ đi thế nào thì lên núi mà đi hướng nào thì xuống núi nữa"

Lâm Lôi nhìn kỹ bốn phía, tất cả đều bị các đại thụ kì quái che kín cùng với một biển sương trắng dầy đặc mênh mông.

Bối Bối vẻ mặt đau khổ:

"Ta chỉ biết là đi bay thẳng ra ngoài núi sẽ gặp thiên địa tỏa liên. Về phần trước sau, trái phải hai bên … ta đều không biết đi đến đâu!"

Lâm Lôi Bối Bối hai người lúc nào đã va phải nan đề thứ nhất của U Minh sơn

Hoàn toàn mất phương hướng!

"Mặc kệ! Cứ đề phòng mà thẳng tiến!"

Lâm Lôi cắn răng

"Phạm vi sương trắng bao phủ bất quá đường kính cũng chỉ hơn mười vạn thước, không đến ngàn dặm. Chúng ta cứ xông loạn … nói không chừng là có thể ra khỏi"

Trong tình trạng này thì cũng chỉ có một biện pháp tạm thời thế. Dùng tốc độ mà xông loạn thôi.

"Vâng." Bối Bối cũng đồng ý.

Lúc hai người lại bắt đầu dựa vào chính mình, hướng phía trước đi tới! Tuy nhiên bọn Lâm Lôi cũng không dám toàn lực mà đi, trên đường còn phải cảnh giác đám cây cối, còn phải cảnh giác lũ rắn giờ chưa thấy hiện thân, tốc độ vì thế chậm đi một chút.

"Có người!"

Bối Bối truyền âm.

Lâm Lôi cùng với Bối Bối lập tức dừng lại, chỉ thấy phía trước cách đó không xa trong sương trắng mờ hồ một nhân ảnh. Bóng người này cũng hướng phía Lâm Lôi và Bối Bối đi đến. Khi đủ gần mới nhận ra không ngờ chính là tên hắc bào tử phát thanh niên. Tên này giờ cũng nhận ra được bọn Lâm Lôi hai người, chỉ hừ nhẹ một tiếng, liền tiếp tục đi tới.

Đột nhiên

"Phanh!"

Trên bầu trời rồi đột ngột giáng xuống một đạo lôi điện, trực tiếp bổ vào một gốc cây đại thụ cách chỗ Lâm Lôi khoảng hơn mười thước, đại thụ nọ trong nháy mắt hóa thành tro bay đi.

" Chuyện gì xảy ra vậy?"

Bối Bối sợ đến mức muốn nhảy dựng lên.

"Hai người cẩn thận một chút!"

Thanh âm của tử phát thanh niên cách đó không xa truyền tới

" Bên trong U Minh sơn vẫn còn có lôi điện đánh xuống. Lôi điện này chính là thiên địa tỏa liên ẩn chứa uy lực cực lớn! Các ngươi trong khi phi hành phải chú ý một chút trên đầu, một khi bị đánh trúng … hừ hừ …" Thanh âm càng lúc càng xa, không còn nghe rõ nữa.

Thiên địa tỏa liên hàng năm bảo trì vô tận năng lượng lôi điện bởi vì thiên địa tỏa liên thì lúc nào cũng hấp thu lôi điện nguyên tố, không ngừng lớn mạnh. Đương nhiên khi năng lượng vượt quá mức dung chứa của thiên địa tỏa liên sẽ tùy ý đánh xuống, để giảm bớt một ít năng lượng.

Cho nên nói... các ngươi không đụng chạm thiên địa tỏa liên, nhưng thiên địa tỏa liên đôi khi lại bổ tới các ngươi.

Lâm Lôi cùng Bối Bối không khỏi ngửa đầu nhìn về phía trên.

" Địa phương quái đản." Bối Bối nghiến răng "Vô duyên vô cớ lôi điện từ trên đánh xuông, không phải tự dưng bị chết oan sao!"

"Dám đến U Minh sơn ai cũng sớm chấp nhận sẽ thảm tử rồi!" Lâm Lôi cười nhạt nói "Đi thôi! chúng ta tiếp tục!"

Mặc kệ là bọn họ muốn tìm U Minh quả địa hay là bọn Lâm Lôi nếu đã lựa chọn tiến vào U Minh sơn thì có chết cũng không thể trách ai được. U Minh sơn chính là tử địa nguy hiểm nhất của Minh giới, còn là khu vực mà chủ thần mạnh nhất trong số bảy chủ thần - Tử Vong chúa tể ở. Vậy địa bàn lại dễ dàng thâm nhập được sao?

Lâm Lôi cùng Bối Bối hiện tại đều cảm giác chính mình đã đi theo một lộ tuyến thẳng tắp một hồi lâu.

"Sao, như vậy còn chưa tới ư?" Bối Bối nghi hoặc nói. "Chúng ta bây giờ hẳn là đã đi chừng một ngàn lý đúng không?"

"Tựa hồ chúng ta đi sai phương hướng rồi!" Lâm Lôi nói.

Rõ ràng nếu phương hướng không thay đổi thì phải ra khỏi phạm vi sương trắng bao phủ từ lâu. Bình thường, Lâm Lôi bọn họ cho dù nhắm mắt cũng có thể thoát được. Nhưng vì bên trong U Minh sơn có uy áp đáng sợ, hơn nữa màn sương trắng cũng ảnh hưởng đến linh hồn một chút. Lâm Lôi và Bối Bối không thể nào cảm ứng chính xác nên không định được phương hướng, dường như sai một ly đi một dặm mất rồi.

"Mặc kệ! Cứ đi tới xem sao." Bối Bối nói.

Lâm Lôi cũng gật đầu. Hai người lại tiếp tục đi trong màn sương trắng. Dọc đường, bọn Lâm Lôi cũng không phát hiện bất kì công kích nào của đám cây rối hay rắn rết, ngoại trừ trên bầu trời thỉnh thoảng đánh xuống một hai đạo lôi điện. Dường như ở trong U Minh sơn ngoại việc bị mất phương hướng ra cũng không có nhiều nguy hiểm.

"Sao, sương trắng có vẻ nhạt đi rồi!" Lâm Lôi nhất thời mừng rỡ.

U Minh sơn Tam sắc mây mù, vừa vặn chia làm ba khu vực, tại nơi tiếp giáp, chắc chắn sẽ có một đoạn không có vụ khí. Lúc này sương trắng đột nhiên mỏng đi, có thể nói... đã tới phần biên giới đó!

"Đi!"

Bối Bối kinh vui vẻ nói, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt Bối Bối đã thay đổi

"Sao lại thế này?"

Lâm Lôi cùng với Bối Bối khi chạy tới lại thấy xuất hiện thiên địa tỏa liên cùng một khe hở trong suốt ám tàng lôi điện. Lâm Lôi nhìn xuyên qua khe hở thấy phía bên kia là một dải đất rộng đến khôn cùng.

"Chúng ta trở lại chân núi?" Lâm Lôi không khỏi cười khổ.

Từ U Minh sơn sơn môn đi vào, giống như người mù đi quanh quẩn hồi lâu cuối cùng trở về chân núi. Bất quá cũng là chân núi chứ không phải sơn môn.

"Đi lâu thế ít ra cũng được một hai ngàn lý, cũng đủ trở đi trở về mấy mươi lần. Ta nhất định không tin chúng ta nãy giờ chỉ quanh quẩn một chỗ."

Lâm Lôi quay đầu, lại đi vào trong sương trắng. Bối Bối cũng không còn cách nào khác là đi theo.

"Phanh!" Cách đó không xa một đạo lôi điện đột ngột đánh xuống.

Nhưng Lâm Lôi, Bối Bối tốc độ không giảm, vẫn đi tới.

Nguyên lai Lâm Lôi cũng cho rằng màn bạch vụ cũng đơn giản, không ngờ bị trở đi trở lại đến ba lần. Mà tốc độ của hai người đều rất nhanh, quãng đường phải lên đến ngàn dặm. Tuy nhiên bọn Lâm Lôi vẫn kiên nhẫn tiếp tục.

"Phía trước có người."

Bối Bối con mắt sáng ngời.

Lâm Lôi cũng thấy được phía trước có người. Đó là một tráng hán có mái tóc ngắn màu vàng. Tráng hán này đang cẩn thận phi hành, rồi tựa hồ phát giác ra, quay đầu lại nhìn thoáng liền sợ muốn nhảy lên. Tràng cảnh Lâm Lôi long hóa còn in đậm trong đầu óc khiến hắn tưởng rằng đã gặp phải quái thú nhưng nháy mắt hắn đã bình tâm lại.

"Hai vị cũng không đi ra ngoài được à ?"

Tráng hán có tóc ngắn màu vàng cũng tới gần hai người:

" Địa phương quỷ quái, phương hướng đều không rõ." Bối Bối nói.

" Trong U Minh sơn, phía dưới màn sương trắng là nơi ít nguy hiểm nhất đó!”

Kim phát tráng hán cười nói.

"Chỉ là phương hướng rối loạn không thể xác định. Ta đã thử vài lần. Nói không chừng vận khí tốt sẽ nhanh chóng thoát ra thôi. Chỉ hoa phí một chút thời gian thôi. Một lần không được thì mười lần, trăm lần … Sợ không có đủ thời gian thôi. "

Lâm Lôi cười:

"Vậy chúc ngươi mau đi ra ngoài được! Chúng ta cũng không quấy rầy ngươi nữa. Bối Bối, xuất phát!"

Lâm Lôi, Bối Bối hai người lúc này lại hướng phía trước mà đi.

Kim phát tráng hán đôi mắt có xẹt qua một tia thất vọng. Hắn tới chỗ Lâm Lôi cũng là muốn cùng đi. Nơi này là hiểm địa, mà hắn đã rõ Lâm Lôi và Bối Bối đích thị siêu cấp cao thủ. Đi theo hai người trong U Minh sơn có lẽ là an toàn nhất.

"Không để ý tới ta?" Tráng hán có tóc ngắn màu vàng con mắt sáng ngời, cũng hướng phía Lâm Lôi, Bối Bối hai người đuổi theo, miệng nói "Nhị vị, các ngươi từ Địa Ngục tới đây, làm sao quen thuộc với U Minh sơn. Ta đối với nơi này vẫn còn biết chút ." - Vừa nói, hằn vừa bay đi đến.

Lâm Lôi, Bối Bối không khỏi quay đầu lại nhìn kim phát tráng hán một cái.

"Lão đại, người này thật phiền phức!"

Bối Bối truyền âm.

"Thôi kệ cho hắn theo."

Lâm Lôi cũng không để ý, đột nhiên khóe mắt Lâm Lôi dư quang lóe lên phát hiện một đạo ảo ảnh màu xanh biếc, trong nháy mắt bắn ra từ một thân cây bên. Lâm Lôi lập tức đề cao cảnh giác, Lưu Ảnh thần kiếm cũng xuất hiện trong tay. Chính lúc này đạo ảo ảnh màu xanh biếc,cũng bắn về phía sau bọn Lâm Lôi và tráng hán có mái tóc ngắn màu vàng.

Lâm Lôi và Bối Bối lập tức xoay người.

"Hát!" rít lên một tiếng, kim phát tráng hán trong tay đột ngột xuất hiện một thanh chiến đao nhằm thẳng bóng xanh bổ tới, bên ngoài thân cũng hiện hắc sắc quang mang bảo vệ.

"Hưu!"

Bóng xanh tại giữa không trung vặn vẹo tránh thoát một đao công kích của kim phát tráng hán,

Bóng xanh trực tiếp đánh vào màn hắc sắc quang mang. Quang mang bảo vệ này cũng không ngăn cản được mà bóng xanh trong nháy mắt đột phá màn quang mang màu đen này công kích thân thể của kim phát tráng hán. Một cảnh quỷ dị liền diễn ra. Sau khi bóng xanh dung nhập vào trong cơ thể, chỉ thấy hắc quang bảo vệ của kim phát tráng hán lấp tức tiêu tán, thanh chiến đao trong tay cũng để rơi xuống.

"A, a “

Tráng hán trong miệng phát ra thanh âm đau khổ kinh hãi, toàn thân run rẩy. Nháy mắt sau, tráng hán thân thể cứng lại, không còn thanh âm nữa.

"Bồng!"

Kim phát tráng hán ngã xuống ngay bên một thân cây cao lớn, rồi thân thể tráng hán bỗng bắt đầu từ từ huyền phù lên.

Lâm Lôi, Bối Bối hai người cẩn thận nhìn chằm chằm thi thể tử kim tráng hán.

"Xuy xuy”

Trên trán thi thể đột nhiên xuất hiện liễu một lỗ thủng, một con rắn nhỏ dài màu xanh biếc từ trong đó ngoe nguẩy bò ra, rồi thân hình tiểu lục xà con rắn khẽ động. Chỉ thấy lóe lên một đạo lục quang đã chìm trong biển bạch vụ mênh mông.

Sắc diện Lâm Lôi và Bối Bối lập tức trở nên trầm trọng.

"Rắn!" Lâm Lôi trong lòng chấn động.

Bình Luận (0)
Comment