"Ta xin chúc Lâm Lôi lĩnh chủ nhị vị thành công trở về !” Lão già tóc bạc Cao Luân cười cười, đột nhiên như nhớ tới cái gì, liền nói thêm : « À, Lâm Lôi lĩnh chủ, không biết ngươi đã biết chưa. Một khi tham gia vị diện chiến tranh, phải đến khi chiến tranh kết thúc, các ngươi mới có thể trở về.”
"Sao?"
Lâm Lôi quay đầu nhìn về phía hắn.
"Lâm Lôi lĩnh chủ ngươi quả nhiên không biết.”
Lão già tóc bạc Cao Luân cười nói
”Đây là quy tắc ! Ngươi có thể lựa chọn thời điểm tiến vào vị diện chiến trường. Nhưng ngươi, cũng như tất cả người khác, phải đợi đến khi chiến tranh chấm dứt mới có thể đi ra được. Không thể bỏ cuộc nửa chừng, không có cách nào thoát được đâu . »
"Phải đợi hơn tám trăm năm.”
Lâm Lôi nhướng mày. Hắn vốn nghĩ cùng Bối Bối tận dụng thời gian hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, cố gắng đạt mục tiêu rồi quay ra.
"Ta cũng tự cao tự đại quá rồi, nọ, giết thống lĩnh đâu phải đơn giản, hơn tám trăm năm, chỉ có thể ở bên trong đó hơn tám trăm năm thôi.”
Lúc này, Lâm Lôi cũng hiểu ra tại sao rất nhiều lĩnh chủ, phủ chủ, không muốn tiến vào vị diện chiến trường . Bởi vì cho dù ngươi đạt được quân công như ý muốn nhưng vẫn phải chịu nguy hiểm cho đến thời khắc cuối cùng. Cho dù ngươi không công kích người khác, người khác hoàn toàn có thể tấn công ngươi.
"Lão Đại, đi thôi.”
Bối Bối một chút cũng không sợ.
Lâm Lôi gật đầu, cùng Bối Bối hướng về không gian chi môn bay đi.
Không gian chi môn rộng năm thước, cao mười thước, toàn thân tản ra quang mang màu đen. Lâm Lôi và Bối Bối cứ thế bay vào bên trong không gian chi môn. Như thể chìm vào một làn nước, thân ảnh hai người bông nhiên biến mất ở đại điện vắng vẻ.
"Không biết bọn họ có thể còn sống mà trở lại không.” Cao Luân có chút lắc đầu.
Tại vị diện Ngọc Lan đại lục , Lâm Lôi từng đi qua không gian chi môn tới Chúng thần mộ địa . Nhưng khi đi qua vị diện chi môn thì cảm giác hoàn toàn không giống.
"Không gian chi môn không ngờ là một thông đạo dài.”
Lâm Lôi có chút kinh dị, còn Bối Bối cũng kinh ngạc nhìn bốn phía.
Trên vách thông đạo luân chuyển đạo đạo lưu quang chói sáng tuyệt đẹp. Lâm Lôi, Bối Bối cứ theo không gian thông đạo hướng phía trước mà phi hành. Lâm Lôi trong lòng rung động:
”Thông đạo tựa hồ là một không gian có thể vặn vẹo.”
Phi hành trong đó, Lâm Lôi cảm giác được không gian và thời gian có chút hỗn loạn.
"Lão đại, ngươi thử nói xem nếu ta thử công kích, không hiểu thông đạo có thể bị đổ vỡ không ?" Bối Bối bỗng mở miệng.
Lâm Lôi nghe xong trong lòng không khỏi giật mình, trừng mắt nhìn Bối Bối một cái:
”Bối Bối, ngươi không được hồ đồ. Nếu vị diện thông đạo hỏng mất, ta và ngươi lập tức rơi vào không gian loạn lưu. Kết quả sẽ rất bi thảm.”
Lâm Lôi rất biết rằng dù một thượng vị thần có lợi hại đến đâu đi nữa, một khi rơi vào không gian loạn lưu thì đều có thể xong đời.
"Ta chỉ nói một chút thôi mà.” Bối Bối nói thầm.
Đột nhiên -
Lâm Lôi phát hiện không gian thông đạo phía trước ẩn hiện quang mang:
« Sao? Tới rồi sao?"
Lâm Lôi, Bối Bối hai người trực tiếp thoát ra thông đạo.
"Hoan nghênh hai vị đại nhân.”
Một đạo thanh âm hùng hậu vang lên. Lúc này Lâm Lôi, Bối Bối hai người còn chưa kịp quan sát vị diện chiến trường, lập tức nhìn về hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy rất đông người. Lâm Lôi đảo mắt nhìn sơ qua:
”Chừng mấy trăm người!"
Có điều Lâm Lôi cũng nhận ra ngay khí tức huy chương của bọn họ.
Chính là cùng một chiến tuyến với mình!
Lâm Lôi thở nhẹ một hơi. Người vừa phát thoại là một vị phụ nhân tóc đỏ, sắc diện lạnh lùng. Nàng tiếp tục nói:
”Hai vị đại nhân, không biết đây là lần đầu tiên hai vị tới vị diện chiến trường, hay là đã có kinh nghiệm từ trước?"
Lâm Lôi không khỏi nhíu mày.
"Đại nhân xin đừng để ý.” Phụ nhân tóc đỏ mỉm cười
”Chúng ta tới từ Minh giới thông qua không gian chi môn. Hiện giờ chúng ta phụng mệnh lĩnh chủ đại nhân đứng chờ tại đây. Nếu có ai lần đầu tiến vào vị diện chiến trường, không quen thuộc với vị diện chiến trường thì thông báo rằng lĩnh chủ đại nhân có thể tiếp các ngươi, và nói cho các ngươi một ít tin tức.”
Lâm Lôi cùng Bối Bối nhìn nhau.
"Lão Đại, cứ đi xem sao. Sợ gì.” Bối Bối truyền âm.
Lâm Lôi cũng rõ rằng vị diện chiến trường hoàn toàn lạ lẫm với mình. Nếu hiểu thêm một ít cũng tốt.
"Tốt lắm. Các ngươi hãy dẫn đường.” Lâm Lôi mở miệng nói.
"Xin mời đi theo ta.”
Phụ nhân tóc đỏ liền hướng dẫn bọn Lâm Lôi hai người xuất phát. Lâm Lôi cùng Bối Bối vừa phi hành, vừa cẩn thận quan sát vị diện chiến trường. Thoáng một cảm ứng, Lâm Lôi có chút sợ hãi than:
« Dẫn lực tại vị diện chiến trường so với Minh Giới và Địa Ngục còn mạnh hơn! Ta thấy mạnh nhất trong các vị diện mà ta từng biết. Hơn nữa, phạm vi tra thám bằng thần thức cũng hạn chế hơn.”
Lâm Lôi nhận thấy thần thức chỉ phóng ra được trong phạm vi tối đa trăm thước mà thôi.
"Hai vị đại nhân, vị diện chiến trường truyền thuyết chính là do bốn vị chí cao thần hợp lực sang tạo.”
Phụ nhân tóc đỏ cười nói tiếp :
”Minh Giới, Thiên Giới và tứ đại chí cao vị diện thì cũng do bốn vị chí cao thần phân bố sáng tạo thôi. Vị diện chiến trường, nói về mức độ ổn định còn vượt xa chí cao vị diện. Ở đây, các thống lĩnh đại nhân muốn xé rách không gian cũng rất khó.”
Lâm Lôi không khỏi thất kinh.
Vị diện càng ổn định, dẫn lực bình thường càng lớn, hấp lực cũng càng lớn.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn lên trên.
Vị diện chiến trường bầu trời không có các vì tinh tú, tại nơi cực cao chỉ là đủ mọi loại màu sắc của không gian loạn lưu. Cả vị diện chiến trường sở dĩ không bị chìm trong bóng tối cũng bởi các màu sắc từ không gian loạn lưu chiếu xuống. Nhưng đồng thời cũng làm vị diện chiến trường lúc nào cũng nhuốm một màu âm u.
"Phía trên kia xảy ra chuyện gì vậy?" Bối Bối bỗng hỏi.
Phụ nhân tóc đỏ chợt cười:
« Bầu trời vị diện chiến trường rất nguy hiểm. Nếu cứ hướng thẳng lên trên phi hành, đến một độ cao nhất định sẽ gặp những khe hở không gian, càng lên cao, càng dày đặc các khe hở không gian, rất dễ bị cuốn vào trong không gian loạn lưu. Cho nên lúc chiến đấu phải cẩn thận một chút, chỉ bất cẩn là tiến vào trong không gian loạn lưu.”
Lâm Lôi cùng Bối Bối nhìn nhau.
Địa phương quỷ quái. Xem ra hoàn cảnh cũng thật ác liệt .
"Chiến đấu trong vị diện chiến trường kỵ nhất là hai điều : Bay lên quá cao và rơi xuống quá thấp ! »
Phụ nhân tóc đỏ cười nhạt nói
”Xuống sâu đến mức độ nào đó cũng xuất hiện khe hở không gian. Càng sâu, các khe hở càng dày đặc.”
Lâm Lôi có chút gật đầu.
"Thật sự phiền toái.” Bối Bối nói thầm.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Lôi để ý chung quanh binh lính càng ngày càng nhiều, hiển nhiên ba người đang đến một doanh trại lớn. Phụ nhân tóc đỏ rất quen đường lối nhanh chóng dẫn bọn Lâm Lôi hai người tới một lều thoáng trông rất bình thường, sau đó nhắc nhở Lâm Lôi và Bối Bối:
”Hai vị đại nhân, không nên tới gần.”
Lâm Lôi cùng Bối Bối có chút nghi hoặc, ngay cả tới gần lều cũng không được? Nhưng bọn họ cũng không hỏi thêm.
Lúc này, phụ nhân tóc đỏ cung kính hướng về phía lều:
”Đại nhân, có hai vị đại nhân từ không gian chi môn của Minh Giới tiến vào. Ta đã dẫn bọn hắn tới đây.”
"Vậy sao?" Một đạo thân ảnh từ trong lều đi ra.
Đây là một thanh niên lực lưỡng, đầu bóng loáng, mặc áo bào màu đen, có một cái bớt màu hồng ngay tại giữa lông mày. Hắn nhìn Lâm Lôi cùng Bối Bối một chút, nghi hoặc hỏi:
”Hai vị, ta tựa hồ chưa thấy qua hai vị.”
"Lão Đại ta là tân Xích Nham lĩnh chủ.” Bối Bối nói thẳng.
"À.”
Thanh niên đầu bóng loáng, mặc áo bào màu đen liếc nhìn Lâm Lôi một cái, nhưng không hoàn toàn tin tưởng, lạnh nhạt nói :
« Vì là lần đầu tiên các ngươi đến đây, ta có một bản đồ của một phần vị diện chiến trường. Trong đó có miêu tả sơ qua một số điều, các ngươi hãy tự mình xem đi.”
Nói xong trực tiếp vung tay lên, một thư tịch màu đen rất mỏng lập tức hiện ra.
Lâm Lôi đạm cười tiếp nhận: « Cám ơn!"
"Lão Đại, gã đầu bóng loáng này hình như đối chúng ta có chút đề phòng.” Bối Bối nói : « Thậm chí còn giữ một khoảng cách với chúng ta, cũng không mời chúng ta đi vào trong lều. Chúng ta từ Minh Giới tới, cùng chiến tuyến với hắn, hắn sao còn có đề phòng chúng ta ? Thật sự không hiểu.”
" Thật sự hắn có phòng bị. Nhưng đợi một lát nữa, chúng ta rời đi.”
Lâm Lôi cũng thấy được thanh niên mặc áo bào mầu đê đề phòng hai người. Mặc dù không không biết vì sao lại đề phòng, nhưng Lâm Lôi vẫn mở miệng nói:
”Chúng ta còn có chuyện, không tiện lưu lại, chúng ta xin đi trước một bước.”
"Vậy hai vị trên đường cẩn thận.”
Lúc này, thanh niên mặc áo bào màu đen thoáng nét tươi cười :
”Ni An Na. Ngươi thay ta tiễn nhị vị rời đi.”
"Vâng, thưa đại nhân.” Phụ nhân tóc đỏ khom người nói.
Lập tức phụ nhân tóc đỏ dẫn Lâm Lôi cùng Bối Bối rời khỏi quân doanh. Đến ranh giới quân doanh, phụ nhân tóc đỏ dừng chân, dõi mắt nhìn Lâm Lôi, Bối Bối hai người rời đi:
”Thật kỳ quái, lĩnh chủ đại nhân lại để hai người rời đi thay vì liên thủ! Không lẽ lĩnh chủ đại nhân cũng không nhận ra thực lực hai người. Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Có khả năng một mình từ Minh Giới tới đây, dám chắc một trong hai người đạt đến cấp bậc lĩnh chủ, phủ chủ.
Thanh niên hắc bào vốn định tử tế bắt chuyện để kết giao, thế nhưng căn bản không nhận ra thực lực bọn Lâm Lôi hai người nên không có ý tiến hành hợp tác.
Trên mặt chiến trường mênh mông, Lâm Lôi, Bối Bối hai người đang sóng vai cùng nhau xem xét lại các thông tin đã biết về vị diện chiến trường.
"Vị diện chiến trường phương viên cũng nhỏ khoảng trăm ngàn dặm. Bất quá, cũng chia làm hai bộ phận bởi Tinh Hà giới. Chúng ta cùng Hắc Ám Thần giới một bên, còn bên kia Tinh Hà là Quang Minh thần giới đại quân.”
Lâm Lôi đã đọc qua bản đồ nên hiểu rõ thêm rất nhiều.
Bối Bối kinh hãi than lên:”Lão Đại, thì ra nguy hiểm nhất không phải trên trời cao, cũng không là dưới đất sâu, mà là Tinh Hà!"
"Ừ.” Lâm Lôi gật đầu.
Ví dụ như trên trời cao kia, cũng phải bay tới một độ cao nhất định mới gặp các khe hở không gian, càng cao càng nguy hiểm. Nguy hiểm đó có thứ tự, có một độ cao ước chừng để cho tất cả mọi người chuẩn bị, cẩn thận không vượt qua độ cao kia.
Nhưng Tinh Hà thì không thế.
Tinh Hà ngoại trừ khu vực cực nhỏ là an toàn, tuyệt đại bộ phận còn lại thì nguy hiểm đến mức cực đoan.
"Vị diện chiến trường giống như do hai tiểu hình vị diện bính giáp lại. Tinh Hà chính là nơi tiếp giáp. Ngay cả ở tiếp điểm an toàn, chung quanh cũng là không gian loạn lưu.” Lâm Lôi âm thầm lắc đầu, các miêu tả trong bản đồ có vẻ đáng sợ. Nhưng Lâm Lôi và Bối Bối cũng chưa nhìn thấy, nhất thời cũng vô phương xác định mức độ nguy hiểm của Tinh Hà.
"Chúng ta muốn đi giết thống lĩnh của quân địch, xem ra phải đi qua Tinh Hà .” Bối Bối nói thầm.
"Không.” Lâm Lôi lắc đầu
”Cũng giống như chúng ta, phía địch quân có nhiều thống lĩnh tiến vào, chắc cũng có một số thống lĩnh hành động đơn độc. Bọn chúng cũng mong tìm giết chúng ta. Cho nên bọn chúng cũng phải bay qua Tinh Hà sang bên này. Chúng ta tạm thời không cần vội, có thể đợi bọn chúng.”
Bối Bối nghe xong liền gật đầu.
"Lão Đại, vị diện chiến tranh đã được hơn một trăm năm .” Bối Bối đột nhiên nói.
"Cho nên thống lĩnh địch quân sang bên phía chúng ta có thể không ít đâu.”
Lâm Lôi cảnh giác nhìn bốn phía : « giờ chúng ta giây phút nào cũng phải cẩn thận. Chiến trường không phải nơi một mình khiêu chiến. Quân địch có thể tấn công một cách không quang minh chính đại.”
"Sợ cái gì, gặp được bọn chúng thì càng tốt.” Bối Bối tin tưởng mười phần.
"Trước tiên chúng ta xuất phát đã.”
Lâm Lôi cùng Bối Bối hai người cùng đứng lên. Vị diện chiến trường căn bản không có sao để phân biệt phương hướng, đành phải thông qua một số ngọn núi, dòng sông đặc biệt mà phán đoán thôi.
"Qua bên kia xem sao.” Lâm Lôi vừa nói vừa nhìn một ngọn núi lớn màu nâu ở phía xa.
Lâm Lôi, Bối Bối hai người liền cẩn trọng đi tới giữa vị diện chiến trường. Trong vị diện chiến trường, ngoại trừ một ít quân doanh là náo nhiệt, còn lại chỗ nào cũng phi thường âm u, và yên tĩnh. Tất nhiên không ai dám chắc đằng sau vẻ âm u, và yên tĩnh đó có ẩn dấu một vị thống lĩnh cường đại hay không. Thậm chí có thể có cường giả mạnh cỡ Bối Lỗ Đặc.
"Sao?" Bối Bối đột nhiên quay đầu nhìn lại đằng xa : ”Lão Đại, có người!"
Thân hình Lâm Lôi lập tức ẩn vào đám cỏ dại cao vút, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy cách khoảng hơn ngàn thước, một thân ảnh màu đen đang lặng lẽ tiến tới.