Bàn Long

Chương 685 - Lấy Máu Nhận Chủ Hoàng Quan

La Phổ tại phương diện Đại địa pháp tắc đã dung hợp năm loại huyền ảo.

Trong sáu loại huyền ảo của Đại địa pháp tắc, thứ duy nhất hắn chưa dung hợp được là trọng lực không gian. Sau khi Sinh lực huyền ảo, Địa hành thuật, Đại địa mạch động cùng Thổ chi nguyên tố dung hợp, hắn liền sáng chế ra một loại Địa hành thuật cực mạnh. Mà linh hồn lực trong đầu của hắn cũng sinh ra không ngừng hình thành một vòng tuần hoàn, do đó khí tức không hề bị phát tán ra ngoài một chút nào.

Bản lĩnh ẩn nấp và chạy trốn vì thế đã đạt tới cực hạn.

Tuy nhiên, có được thì cũng có mất. Một đao công kích của hắn chỉ dung hợp bốn loại huyền ảo, mà Địa hành thuật căn bản không có cách nào khế hợp vào trong một đao này.

“Vù!” La Phổ trong Hắc Thạch không gian giống như một con cá, không ngừng di động.

Nhưng Lâm Lôi cũng chẳng khó khăn gì trong thế giới của mình, dễ dàng ngăn trở đối phương.

“Ai chết còn chưa chắc được đâu!” La Phổ trong lòng gầm lên, chiến đao trong tay không một tiếng động xẹt qua không gian, trực tiếp đánh tới đầu Lâm Lôi . Ngay một khắc sau khi Lưu Ảnh thần kiếm trong tay Lâm Lôi quét về phía đao của hắn, năng lượng của chiến đao đột nhiên tăng vọt.

“Bùng!”

Một đao đấu với một kiếm!

Thân thể Lâm Lôi có chút lắc lư lùi lại, :"Ha ha, tốt lắm!” Lâm lôi cười to rồi tiếp tục xông tới, trên phương diện vũ khí , đao của La Phổ so với Lưu Ảnh thần kiếm của Lâm Lôi còn có một chút thua kém.

“Dựa vào vũ khí mà thôi”. La Phổ cũng nhận thấy vũ khí của đối thủ bất phàm, trong lòng tức giận, ánh mắt trở lên lạnh lẽo. Ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái hắn rất đột ngột cùng phất lên rồi bắn ra, một đạo kiếm chỉ trong suốt bắn về phía Lâm Lôi, tốc độ cực nhanh, trực tiếp đi vào trong đầu Lâm Lôi.

Đó là linh hồn công kích!

“Ha ha, La Phổ…, linh hồn công kích mèo què của ngươi cũng dám xuất ra sao”. Lâm Lôi căn bản không quan tâm, Đại địa pháp tắc cường giả vốn không am hiểu linh hồn công kích, bản thân La Phổ tại phương diện này càng bình thường, uy lực có thể mạnh được sao? Lâm Lôi chỉ cần dựa vào linh hồn lực đã dễ dàng phá tan một chiêu này.

La Phổ do đã hết cách mới phải làm vậy.

“Đúng vậy không?” La Phổ cười lạnh, thế công càng thêm điên cuồng, Lâm Lôi lập tức vui vẻ nghênh đón.

”Bùng!”

“Bùng!”

Lâm Lôi cùng La Phổ hai đạo thân ảnh không ngừng giao thủ, nhưng song phương hiển nhiên không phân biệt được cao thấp. Như Lâm Lôi thấy được, thực lực La Phổ trong các thống lĩnh chỉ được tính vào loại thấp nhất: “Ngay cả một kiện chủ thần khí cũng không có, đích xác chỉ còn cách dựa vào thủ đoạn đánh lén. Có điều biện pháp ẩn nấp che dấu của hắn đáng để học hỏi”.

Lâm Lôi đoán ra được, trong số huyền ảo La Phổ dung hợp được, dám chắc có Địa hành thuật.

Ngoài ra còn một đao nọ, khi phát ra tất cả uy lực đều thu liễm, đợi tới một khắc tối hậu mới mãnh liệt bộc phát.

“Một đao này đối với Sinh lực huyền ảo diễn giải rất hoàn mỹ”. Lâm Lôi đang ôm tâm tư giao thủ cùng La Phổ để luyện kiếm, mà La Phổ cũng muốn nắm lấy cơ hội để giết chết Lâm Lôi, chiến đấu để hy vọng có cơ hội chạy trốn.

“Xoẹt!”

Lại một kiếm được Lâm Lôi đâm ra.

La Phổ bất ngờ xoay chiến đao, bỏ qua một kiếm của Lâm Lôi, đao phong lướt qua mũi kiếm hướng về phía thân thể đối phương.

“Hả? Hắn muốn liều mạng sao?” Lâm Lôi tại thời khắc mấu chốt vẫn bình tĩnh, chỉ nghe thấy “Vù!” một tiếng, một đạo ảo ảnh màu vàng chợt bung ra. Đó là long vĩ của Lâm Lôi mang theo một cỗ lực lượng đáng sợ, hung hăng đánh lên thân chiến đao. Nếu nói về trình độ cứng cỏi, long vĩ của Lâm Lôi không hề thua kém so với thượng vị thần khí.

“Phụp!”

Chiến đao bị đánh trúng khẽ lệch hướng, vốn nhằm vào đầu Lâm Lôi nhưng lúc này lại chém lên ngực hắn. Vốn bị một kích của long vĩ làm uy lực của đao đại giảm, chỉ miễn cưỡng xé rách long lân, một vài tia máu nhỏ thẩm thấu chảy ra.

“Xoạt!”

Lưu Ảnh thần kiếm của Lâm Lôi quét qua cổ La Phổ, lập tức cắt rời đầu hắn khỏi thân thể.

Một khi đầu với thân thể bị chia lìa, coi như đã bị tuyên án tử hình! Cho dù linh hồn vẫn còn tồn tại, nhưng không khống chế được thân thể tiếp tục phản kháng, chỉ còn cách thúc thủ chịu trói.

“Ngươi điên rôi! Bất quá kết quả ngươi vẫn phải chết”. Lâm Lôi nhìn vào chiếc đầu lâu đang trôi nổi nói.

“Nếu ta có chủ thần khí, kết quả nhất định sẽ khác”. Chiếc đầu của La Phổ gào lên, hắn cũng biết mình sẽ phải chết.

“Vù!” Kiếm quang của Lưu Ảnh thần kiếm chợt loé lên, thanh âm của La Phổ tắt lịm, trên trán đã xuất hiện một vệt máu đỏ.

Lúc này Thượng vị thần khí, không gian giới chỉ cùng một chiếc thống lĩnh huy chương của La Phổ cũng rơi xuống đất.

“Có chủ thần khí thì kết quả không giống?” Bối Bối bay lại cười nói, “Lời này ai chả nói được? Lão Đại ta nếu có ba kiện linh hồn phòng ngự, vật chất phòng ngự, công kích chủ thần khí thì ngoại trừ Đại viên mãn còn sợ ai?”

Lâm Lôi lắc đầu thầm than.

Thế giới này vốn là yếu nhục mạnh oai, cường giả vi tôn, người nào muốn sở hữu chủ thần khí cũng phải có thực lực, bởi vì có thực lực mạnh mới được coi trọng mà trở thành chủ thần sứ giả, được ban chủ thần khí, hoặc là lấy đủ quân công đổi được chủ thần khí, hết thảy đều là tự thân cố gắng. Mặc dù là con cái của chủ thần đích xác chiếm được tiện nghi rất lớn, nhưng đôi khi vận khí cũng là một bộ phận của thực lực.

“La Phổ này chọn cách đánh lén cũng đúng, năng lực chiến đấu thực sự của hắn trong các thống lĩnh chỉ đứng vào loại kém cỏi, chủ thần khi tuyển sứ giả không chọn hắn cũng là bình thường”. Lâm Lôi lắc đầu thở dài nói, “Cho nên cùng là dung hợp năm loại pháp tắc huyền ảo nhưng kết quả vẫn có khác biệt”.

Đại địa pháp tắc có sáu loại huyền ảo, dung hợp năm loại huyền ảo cũng có sáu tình huống khác nhau, tình huống dung hợp khác nhau sẽ quyết định lộ tuyến phát triển khác nhau.

“Một chiếc huy chương thống lĩnh này có được cũng tương đối dễ dàng”. Lâm Lôi thu lấy thống lĩnh huy chương, trong lòng nổi lên một trận vui mừng, “Bây giờ ta đã có được ba chiếc huy chương, chỉ còn thiếu một chiếc nữa”.

“Bối Bối, chúng ta đi”.

Lâm Lôi, Bối Bối nhanh chóng ly khai khỏi nơi vừa xảy ra chiến đấu.

Địa phương như chiến trường vị diện, đã tiến đến là phải chuẩn bị sẽ chết bất cứ lúc nào, cường giả này chết đi thì cường giả khác có thêm cơ hội sống sót. Nếu một người trú trong động nằm sâu phía trong núi đá, khoảng cách ra bên ngoài tới chừng vài trăm thước thì thần thức điều tra của thống lĩnh bình thường không thể tới được.

Đương nhiên cũng có ba loại ngoại lệ.

Thứ nhất, sử dụng chủ thần lực sau đó dùng thần thức điều tra.

Thứ hai là Đại viên mãn thượng vị thần, phạm vi thần thức cực lớn.

Loại thứ ba là linh hồn biến dị thượng vị thần. Đối với cường giả loại này thì đặc thù lớn nhất của họ chính là linh hồn, so với thượng vị thần bình thường thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Đương nhiên trình độ linh hồn biến dị cũng có phân biệt, nếu bản thân có hai loại thần lực mà linh hồn biến dị thì xác suất thành công tương đối lớn, tuyệt đại đa số những người linh hồn biến dị đều thuộc loại này. Ví dụ như Áo Lợi Duy Á.

Mà bản thân có ba loại thần lực, linh hồn lại biến dị thì gần như cầm chắc cái chết, trên cả Địa Ngục rộng lớn mới có một người thành công trong việc này. Tuy nhiên linh hồn của bọn họ cường đại không tưởng tượng nổi.

Còn bản thân sở hữu bốn loại thần lực biến dị thành công, vô số năm qua trong vô số vị diện không có một ai thành công. Cũng không ai biết, nếu có bốn loại thần lực mà biến dị thành công thì sẽ ra kết quả như thế nào.

Lâm Lôi đang cầm trong tay chiếc Hoàng quan rách nát, cẩn thận quan sát. Trên Hoàng quan không hề có một tia sáng hay điều gì đặc biệt, nếu bây giờ hắn tuỳ tiện vứt xuống mặt đất thì dù có người đi bên cạnh cũng chẳng ai thèm chú ý.

Bối Bối bên cạnh cũng chăm chú quan sát, một lúc sau ngán ngẩm nói: “Lão Đại, Hoàng quan này có gì đặc thù không vậy? Ta một điểm cũng không nhìn ra, ta thấy nó so với vật phẩm bình thường ở vật chất vị diện chả khác nhau tý nào”.

“Không giống”. Lâm Lôi lắc đầu nói, “Nhưng ta cũng không nhìn ra chỗ nào đặc thù cả”.

Lúc trước Lâm Lôi từng nhờ một cỗ năng lượng kỳ lạ từ Hoàng quan giúp trị liệu thương thế, hơn nữa nó còn từ không gian loạn lưu bay ra, Lâm Lôi tự nhiên không coi đó là vật tầm thường.

“Ta cũng biết là không tầm thường a, có khả năng tồn tại trong không gian loạn lưu đến bây giờ, nếu không phải thần cách vũ khí cũng là chủ thần khí”. Bối Bối nhìn kỹ Hoàng quan, “Có điều từ hình dáng của nó, ta đoán đây là linh hồn phòng ngự chủ thần khí”.

“Nếu thực sự là linh hồn phòng ngự chủ thần khí, thì cũng là một kiện tàn phá chủ thần khí”. Lâm Lôi cười nói.

Nếu chủ nhân của chủ thần khí còn sống, vậy chủ thần khí không thể bị tàn phá! Tàn phá, nói lên rằng linh hồn phòng ngự chủ thần khí không có khả năng bảo vệ chủ nhân trước công kích của đối phương, nên chủ nhân của nó đương nhiên phải chết.

“Bây giờ chỉ có một biện pháp thôi”. Lâm Lôi hơi cúi đầu nói.

“Lão Đại, mau làm thử xem”. Bối Bối thúc giục.

Biện pháp duy nhất chính là - lấy máu nhận chủ.

Lâm Lôi vươn ngón trỏ, tâm ý vừa động, nhất thời một giọt máu tươi thẩm thấu ra ngoài da tay, rơi xuống bề mặt Hoàng quan.

“Hả?” Bối Bối trừng mắt.

“Sao thế này?” Lâm Lôi cũng chau mày.

Giọt máu rơi xuống Hoàng quan, lăn nhè nhẹ trên bề mặt rồi sau đó rơi xuống đất.

“Không hấp thu?” Lâm Lôi cảm thấy nghi hoặc.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Cái thứ này là vật đã có chủ?” Bối Bối nghi hoặc hỏi.

Lâm Lôi chỉ trầm tư trong chốc lát, gật đầu nói: “Có một khả năng, đó là chủ nhân của Hoàng Quan khi chiến đấu tại chiến trường bị giết chết, chủ thần khí bị rơi vào không gian loạn lưu, có điều chủ nhân của nó còn thần phân thân ở bên ngoài nên không cách nào lấy máu nhận chủ”.

“Có lý, rất có lý! A, không đúng, lão Đại”. Bối Bối đột nhiên kêu lên, “Hoàng quan này đã bị hư hỏng, nhưng không gian loạn lưu không thể làm hư tổn đến chủ thần khí, thượng vị thần thì càng không có cách nào”.

Lâm Lôi sửng sốt, Bối Bối nói rất có đạo lý.

Thượng vị thần cho dù chiến đấu mà chết đi, nhưng chủ thần khí của họ thì không bao giờ bị hư tổn, bởi thượng vị thần không thể làm suy suyển chủ thần khí một chút nào.

“Chẳng lẽ chủ nhân của Hoàng quan này chính là chủ thần?” Lâm Lôi phán đoán, “Nó bị hư tổn trong trận chiến giữa các chủ thần giống như Bàn Long giới chỉ của ta?”

“Nếu là chủ thần, vậy người này chắc chắn đã bị hạ bệ”. Bối Bối nói, “Nếu một chủ thần đã bị suy sụp như vậy, thì người giết hắn cũng phải là một chủ thần, nhưng khẳng định người đó sẽ không buông tha cho những thần phân thân khác của kẻ bại trận, tiến hành trảm thảo trừ căn. Như vậy Hoàng quan này chắc chắn là vật vô chủ, lẽ ra phải lấy máu nhận chủ được mới đúng chứ”.

Lâm Lôi trong lòng cũng đầy khó hiểu.

Bàn Long giới chỉ mình lấy máu nhận chủ thành công, nhưng Hoàng quan này lại không làm được. Tuy nhiên đến giờ tất cả những điều hắn và Bối Bối nói chỉ là dự đoán.

“Bỏ đi”. Lâm Lôi lắc đầu, “Bối Bối, không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, tóm lại không có cách nào để nhận chủ Hoàng quan này, có lẽ nó không phải chủ thần khí”.

“ Tồn tại được trong không gian loạn lưu, không phải chủ thần khí thì là cái gì?” Bối Bối lầm bầm.

Lâm Lôi cùng Bối Bối đều không thể giải thích, theo những tri thức mà họ từng biết, nếu không phải chủ thần khí hay thần cách binh khí mà tồn tại được trong không gian loạn lưu thì chỉ còn thần cách. Về phần những khoáng thạch hay vật chất khác đều lập tức bị huỷ diệt khi rơi vào nơi này.

Không thể tìm hiểu rõ ràng về Hoàng quan, Lâm Lôi chỉ còn cách thu vào không gian giới chỉ, tạm thời không quan tâm tới nó nữa. Sau đó hắn dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn, lập tức đắm chìm trong tu luyện. Khoảng cách tới trận chiến cuối cùng còn chừng ba trăm năm, Lâm Lôi hy vọng mình đột phá thành công trong thời gian này.

“Một đao của La Phổ…..”

Lúc chém ra thu liễm đến cực hạn, tới mục tiêu lại bạo phát kinh hồn.

“Một đường quyền của Hắc Mặc Tư…”

Hình ảnh quyền đầu mạnh mẽ vô địch liên tục hiện ra trong đầu Lâm Lôi.

“Đòn lang nha bổng của gã tráng hán áo trắng…”

Lâm Lôi cũng cẩn thận phân tích đòn công kích này...

Những năm gần đây, Lâm Lôi liên tục gặp được rất nhiều đại địa pháp tắc cường giả, như Xích Nham lĩnh chủ, Bá Lặc Lôi…, mỗi cường giả đều tự nghiên cứu ra một tuyệt chiêu cực mạnh cho riêng mình. Lâm Lôi muốn từ các tuyệt chiêu của họ hy vọng tìm ra một chút huyền bí, có thể trợ giúp hắn một phần trong việc đột phá bình cảnh trước mắt. Cứ như vậy, Lâm Lôi không ngừng đắm chìm trong nghiên cứu.

Bối Bối buồn chán nằm dài trong huyệt động, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, thỉnh thoảng lại cắn một miếng thuỷ quả. Hắn lúc này đang khống chế một tử thần khôi lỗi ở bên ngoài: “Đã ba năm rồi mà chẳng thấy một cái bóng, những kẻ này thật là một lũ chết tiệt, thực lực yếu một chút đều nhát như chuột. A, không được, ta cũng là chuột mà”.

Bối Bối liếc nhìn Lâm Lôi, lông mày chợt nhướng lên: “Hả?”

Chỉ thấy xung quanh thân thể Lâm Lôi Đại địa nguyên tố không ngừng tụ lại, dần dần lấy hắn làm trung tâm hình thành một quả cầu màu vàng sáng.

“Lão Đại đang làm gì vậy?” Bối Bối cảm thấy khó hiểu.

“Xèo!”

Rất quỷ dị, quang mang hình cầu chợt co lại kịch liệt, từ ba thước đường kính bất ngờ thu súc lại thành một điểm sáng làm cho không gian sinh ra chấn động. Khoảng không xung quanh nhộn nhạo như sóng gợn khiến vách đá trong động bị biến thành bụi phấn, động đá đã bị biến thành một quầng khí lớn.

Lúc này Lâm Lôi chợt mở mắt, trên mặt đầy nét tươi cười.

“Lão Đại, ngươi đã đột phá sao?” Bối Bối dò hỏi.

Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối, gật nhẹ đầu.

Bình Luận (0)
Comment