Sau khi quay về Ân Tư Đặc ma pháp học viện, Lâm Lôi chỉ vớ lấy cái túi da mà hắn thường xuyên sử dụng rồi trực tiếp đi ra hậu sơn của học viện. Trong túi này chỉ có quần áo, ma tinh tạp cùng với một thanh bình đao.
“Lão nhị, lão tứ, các ngươi để ý đến lão tam.” Da Lỗ nhắc nhở nói.
Kiều Trì cùng Lôi Nặc cũng gật đầu, bọn họ cũng có chút lo lắng về Lâm Lôi.
“Lão đại, còn ngươi thì làm gì?” Lôi Nặc hỏi.
Trong mắt Da Lỗ hiện lên một đạo lãnh quang “Ta?”
“Ta muốn đi tìm hiểu xem, mắt mũi của Ngải Lệ Tư kia vì cái gì mà dám coi thường lão tam. Cái tên hỗn đản tiểu tử đáo để kia dám đụng đến nữ nhân của huynh đệ ta...” Da Lỗ nói rồi đứng dậy “Ta bây giờ phải đi Phân Lai thành, các ngươi giúp ta chăm sóc lão tam cho tốt.”
“Biết rồi!” Lội Nặc, Kiều Trì cùng gật đầu.
Sau đó Da Lỗ mang theo mấy người hộ vệ của gia tộc, trực tiếp li khai Ân Tư Đặc ma pháp học viện đi đến Phân Lai thành. Chỉ còn lại Lôi Nặc, Kiều Trì hai người, đội mưa tuyết lạnh căm cùng đi ra hậu sơn của Ân Tư Đặc ma pháp học viện.
Cưỡi tuấn mã, Da Lỗ mang theo mấy tên hộ vệ phóng vội giữa trời tuyết, bọn họ rất nhanh đã đến Phân Lai thành. Sau khi tiến vào Phân Lai thành, Da Lỗ trực tiếp đến nơi làm ăn của gia tộc tại Phân Lai thành.
Đó là một toà tửu lâu chín tầng, tại Phân Lai thành nổi danh là hào hoa tửu điếm.
Tại mặt sau của tửu điếm có một tiểu lâu mở độc lập không đón khách ngoài. Da Lỗ đi thẳng vào trong toà hồng sắc lưỡng tằng tiểu lâu này, bên trong tiểu lâu liền xuất hiện năm nhân vật trung niên ăn mặc hoa lệ. Năm người trung niên này khi thấy Da Lỗ liền lập tức cung kính nói: “Da Lỗ thiếu gia.”
“Hoa Đặc, nhị thúc của ta đâu?” Da Lỗ hỏi.
Trong năm người trung niên, người duy nhất mặc bộ hắc sắc trường bào tên là ‘Hoa Đặc’ cung kính nói: “Đại nhân bảy ngày trước đã trở về tổng bộ. Hiện tại công việc với Thần Thánh đồng minh bên này tạm thời do ta phụ trách.”
Hoa Đặc hiểu rất rõ, từ địa vị nhị thiếu gia ‘Da Lỗ’ trở thành Ân Tư Đặc ma pháp học viện đệ tử, địa vị trong gia tộc có sức ảnh hưởng rất lớn.
Da Lỗ không giống với những con cháu bình thường khác trong gia tộc, bởi vì hắn là con cháu trực hệ. Cho dù là thượng ti của Hoa Đặc, ‘Nhị Thúc’ cai quản tất cả sự vụ của Thần Thánh đồng minh thì cũng không dám đối xử thất lễ với Da Lỗ.
“Da Lỗ thiếu gia có sự tình gì xin cứ phân phó.” Hoa Đặc cung kính nói.
Da Lỗ trầm ngâm một chút, rồi trực tiếp phân công: “Ngươi nhanh chóng điều tra cho ta, tại Phân Lai thành Kiền Mạch lộ, có một cô gái tên là Ngải Lệ Tư, nàng ta năm nay mười sáu tuổi, cũng là đệ tử của Uy Lâm ma pháp học viện. Gần đây nàng ta có giao hảo cùng một tên nam nhân nào đó . Ngươi tìm hiểu tất cả tin tức của Ngải Lệ Tư cùng tên nam nhân kia đem về cho ta.”
“Vâng, thưa Da Lỗ thiếu gia.” Hoa Đặc chầm chậm cười nói. “Da Lỗ thiếu gia, nếu như thích Ngải Lệ Tư này, nếu là như vậy, ta có thể…”
“Không cần.” Sắc mặt Da Lỗ lạnh lẽo nói: “Ta cần tin tức, ngươi phải nhanh nhanh một chút cho ta, càng nhanh càng tốt, hiểu chưa?”
“Vâng” Hoa Đặc cũng ý tức được vị thiếu gia Da Lỗ lúc này tựa hồ như đang rất tức giận.
Tối hôm đó, dưới bóng nến mờ ảo.
Da Lỗ mặt nghiêm nghị ngồi ở cạnh bàn ăn chậm rãi uống rượu. Chỉ là trong tâm tư rõ ràng không có chút để ý đến rượu.
Chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, Hoa Đặc dẫn theo một nữ nhân băng lãnh khoảng hai mươi mấy tuổi cùng tiến vào phòng ăn. Hoa Đặc lúc này cung kính nói: “Da Lỗ thiếu gia, tin tức về Ngải Lệ Tư cùng tên nam tử kia đều đã điều tra rõ ràng.”
“Nói.” Da Lỗ lạnh lùng ra lệnh.
Hoa Đặc nhìn về phía băng lãnh nữ nhân bên cạnh. Nữ nhân này cung kính nói: “Da Lỗ thiếu gia, cô nương Ngải lệ Tư kia có tổng cộng hai người bạn trai, vị thứ nhất tên là Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc, sinh ra ở Ô Sơn…”
“Ngưng! Nói về tên nam tử thứ hai.” Da Lỗ nhướng mày
“Là nam nhân của Ngải Lệ Tư hiện tại, tên là Tạp Lam Đức Bố Tư, sinh ra ở Phân Lai thành, năm nay mười bảy tuổi, đệ tử của Uy Lâm chiến sĩ học viện, là ngũ cấp chiến sĩ! Hắn là người trong Đức Bố Tư gia tộc, là một đại gia tộc ở Phân Lai vương quốc, mà hơn nữa Tạp Lam Đức Bố Tư chính là người kế thừa của Đức Bố Tư gia tộc.”
“Tạp Lam Đức Bố Tư, Đức Bố Tư gia tộc?” Da Lỗ nhướng mày, “Chỉ là một tiểu gia tộc của một vương quốc?”
Hoa Đặc đứng bên cạnh nhẹ nhàng lấy lòng nói: “Đức Bố Tư gia tộc ở Phân Lai vương quốc có thể coi là một đại gia tộc, nhưng đương nhiên trên Ngọc Lan đại lục chẳng qua cũng chỉ là một tiểu gia tộc không cần để mắt đến.”
“Ồ, ta muốn trừng phạt Đức Bố Tư gia tộc này một chút, ngươi có biện pháp nào không?” Da Lỗ nhìn về phía Hoa Đặc.
“Chuyện rất đơn giản!”
Hoa Đặc bật cười: “Da Lỗ thiếu gia, người có điều chưa biết, Đức Bố Tư gia tộc này thực ra là một đối tác làm ăn của Đạo Sâm thương hội chúng ta ở Phân Lai thành. Chúng ta ở Phân Lai thành kiếm lợi nhuận lớn thì Đức Bố Tư gia tộc bọn họ cũng ăn theo được một chút. Sau nhiều năm như vậy, Đức Bố Tư gia tộc mới được nuôi béo lên như thế.”
“Ồ, thì ra Đức Bố Tư gia tộc là đối tác làm ăn ở Phân Lai vương quốc của nhà ta à?” Trên mặt Da Lỗ thoáng cười chế nhạo.
Hoa Đặc gật đầu đáp: “Đúng vậy, thưa Da Lỗ thiếu gia. Sinh ý của Đạo Sâm thương hội chúng ta không thể nhìn bề ngoài mà đoán được hết tất cả lợi nhuận. Ở tứ đại đế quốc, hơn mười vương quốc, bên trong chúng ta đều có đối tác làm ăn. Dù sao cũng muốn cho bọn hắn có một chút lợi nhuận.”
Da Lỗ gật đầu.
Hắn cũng biết, Đạo Sâm gia tộc nắm trong tay ‘Đạo Sâm thương hội’ có thể nói là một trong tam đại thương hội ở Ngọc Lan đại lục. Cho dù tứ đại đế quốc cùng với lưỡng đại đồng minh cũng không dám khinh thường bọn họ. Cũng nhờ nguyên do như vậy mà Da Lỗ có thể dùng cửa sau để mà tiến vào Ân Tư Đặc học viện.
Ân Tư Đặc ma pháp học viện đứng sau lưng chính là Quang Minh giáo đình, tuyên bố ra ngoài việc tuyển chọn đệ tử là tuyệt đối công bình.
Có thể đi cửa sau của ‘Quang Minh Giáo Đình’, một gia tộc bình thường liệu có thể làm được sao?
Đạo Sâm thương hội tôn chỉ kiếm tiền là ‘Có Tiền Cùng Hưởng’.
Tại tứ đại đế quốc, còn cả các vương quốc trong lưỡng đại đồng minh, trong công quốc, Đạo Sâm thương hội đề có một số đối tác làm ăn, chỉ điều này thôi các đối tác cũng có chút lợi ích rồi.
Trên dòng nước chảy, Đạo Sâm thương hội là một chiến thuyền lớn. Đối với sinh ý ở Phân Lai thành mà nói, Đức Bố Tư gia tộc chẳng qua chỉ cần đổ một chút ‘Nước’ nho nhỏ cũng đủ để giúp cho gia tộc này trở thành cự phú ở Phân Lai thành rồi.
“Da Lỗ thiếu gia, trong Phân Lai vương quốc còn rất nhiều gia tộc muốn thay thế vị trí của Đức Bố Tư gia tộc để trở thành đối tác làm ăn của chúng ta ở khu vực Phân Lai vương quốc. Chỉ bởi vì Đức Bố Tư gia tộc hợp tác với chúng ta cũng không tệ lắm, cho nên chúng ta cũng không cho các gia tộc khác một cơ hội nào.” Hoa Đặc mỉm cười nói.
Da Lỗ hiểu được ngay ý tứ của Hoa Đặc.
“Lập tức đổi đối tác làm ăn tại Phân Lai vương quốc, còn Đức Bố Tư gia tộc kia thì chèn ép cho ta!” Giọng Da Lỗ phát lạnh.
“Vâng, thưa thiếu gia.” Hoa Đặc lập tức vâng lệnh.
Đối với Hoa Đặc mà nói, đây chỉ là một đối tác làm ăn trong một vương quốc mà thôi, một người có quyền hành đứng thứ hai của Đạo Sâm thương hội tại khu vực Thần Thánh đồng minh đương nhiên là có quyền hoán đổi. Chưa nói đến việc Da Lỗ còn là còn cháu trực hệ của gia tộc nữa.
“Đáng thương cho Đức Bố Tư gia tộc a.” Hoa Đặc thầm nghĩ trong lòng.
Hậu sơn của Ân Tư Đặc ma pháp học viện, tuyết rơi dày liên tục làm cho toàn bộ hậu sơn phủ thêm một lớp trắng bạc, tại giữa rừng cây dày đặc cũng còn có một ít cự thạch. Ở một nơi trong hậu sơn, Lâm Lôi đang nhắm mắt, lẳng lặng đứng trước một một toà cự thạch.
Ảnh thử Bối Bối đứng trên mặt tuyết bên cạnh, lẳng lặng bảo vệ hắn.
Phía bên ngoài Kiều Trì, Lôi Nặc hai người cũng nhìn nhau nghi hoặc.
“Kiều Trì, Lâm Lôi hắn rốt cuộc đang làm gì? Hắn đã đứng trước cự thạch suốt một ngày một đêm rồi. Gọi hắn, hắn cũng không có phản ứng. Hơn nữa suốt một ngày một đêm qua hắn cũng chưa có ăn uống gì. Cứ như vậy thì làm sao được.” Lôi Nặc có chút lo lắng.
Kiều Trì chậm rãi lắc đầu nói: “Đừng nóng vội, lão tam là lục cấp ma pháp sư, cũng là chiến sĩ, tố chất thân thể cao phi thường, còn có thiên địa nguyên tố bổ sung, cho dù mấy ngày mấy đêm không ăn uống cũng không cần lo ngại. Chúng ta trước tiên cứ chờ xem sao đã. Ta tin tưởng lão tam không phải là loại người không chịu nổi cái đả kích như thế này.”
Lôi Nặc cũng thong thả gật đầu.
Bọn họ căn bản không thể biết được trạng thái của Lâm Lôi hiện tại.
Kỳ thật lúc này Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng đang ở bên cạnh, chỉ là Lôi Nặc và Kiều Trì hai người đều không thể thấy được mà thôi. Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhìn Lâm Lôi, trong lòng thất kinh. “Lâm Lôi tựa hồ như đang tiến vào một cảnh giới mới.” Là một nhân vật ở cấp độ thạch điêu đại sư, Đức Lâm Kha Ốc Đặc đối với trạng thái của Lâm Lôi hiện tại cũng có thể đoán ra được.
Lâm Lôi nhìn toà cự thạch trước mắt. Cự thạch cao hơn hai thước dài cũng khoảng ba bốn thước.
Nhìn các hoa văn trên bề ngoài cự thạch, các hoa văn vô cùng hỗn độn. Nhưng qua một thời gian dài Lâm Lôi quan sát, các bộ phận hoa văn phảng phất đều có thể nắm chắc được, tự nhiên mà xuất hiện trong đầu Lâm Lôi.
Những hoa văn này mơ hồ tựa như là năm thân hình.
Chỉ trong thoáng chốc, năm hình người đã biến thành năm ‘Ngải Lệ Tư’, các dạng tràng cảnh cũng không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Lôi. Trong đầu hắn, toà cự thạch tự nhiên được điêu khắc, cuối cùng biến thành năm bức thạch điêu hình nữ tử.
“Kiều Trì, mau nhìn, lão tam bắt đầu rồi.” Lôi Nặc kinh hỉ nói.
Lâm Lôi lấy từ trong túi ra thanh bình đao, tay phải cầm bình đao mắt nhìn chằm chằm vào cự thạch trước mặt. Sau đó cả người hắn chợt động, bình đao biến thành một loạt đao ảnh, quanh cự thạch ngay lập tức có một vùng mảnh đá nhỏ bị tạc bay ra.
Tâm linh cùng đại địa dung hợp, cùng với gió dung hợp.
Tâm linh của Lâm Lôi lúc này có thể cảm nhận được rõ ràng toàn bộ các hoa văn bên trong của cự thạch. Bình đao huy động tựa như những ngọn gió phiêu dật xung quanh khối cự thạch, mỗi đao đều phảng phất như được kiểm tra tính toán một cách kỹ lưỡng, chính xác tuyệt đối.”
Bình đao khi thì huy động cực nhanh, khi thì cẩn thận chầm chậm tiếp xúc, khi thì phiêu dật lướt qua để lại một nét khắc, khi thì thì chém mạnh văng ra một khối đá vụn…
“Còn nhớ rõ bộ dạng sợ hãi của nàng năm đó khi hạ Huyết chiến trư.”
Trong đầu Lâm Lôi toàn bộ đều là tràng cảnh lần đầu tiên gặp mặt Ngải Lệ Tư, toàn bộ cảm tình trong lòng đều đặt trên đầu ngọn bình đao. Các bông tuyết xung quanh bắt đầu bay vòng xung quanh, cảm giác tâm linh hoà với đại địa, hoà với gió trước giờ chưa từng có đến với Lâm Lôi, cùng lúc Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố đổ vào trong cơ thể hắn ào ạt không ngừng.
Lâm Lôi cũng không có chút ý niệm trong đầu, hắn bây giờ chính thức tiến hành chia ra các dạng cảm tình.
Dần dần, cự thạch bên trái bị chia ra thành một phần năm, bị điêu khắc đại khái thành một hình ảnh nữ nhân ở hình dáng thạch điêu sơ khai. Lâm Lôi không ăn không uống, một khắc cũng không ngừng mà tiếp tục điêu khắc. Khi thì chỉ trong nháy mắt huy động đao mấy mươi lần, khi thì trong một khoảng thời gian chỉ cẩn thận sửa đổi, khắc cho đẹp hơn một nét điêu khắc.
Hoàn toàn đem tình cảm của mình đối với Ngải Lệ Tư dung nhập vào bình đao, bản thân Lâm Lôi cũng không phát hiện ra trạng thái hiện tại của mình. Từ lúc hắn học thạch điêu đến nay đây là lần duy nhất hắn có thể đạt được trạng thái như vậy.
Trong quá khứ, cho dù bất kỳ lần điêu khắc nào, Lâm Lôi cũng sẽ không chìm đắm trăm phần trăm vào trong đó.
Ít nhất, một kiện thạch điêu trong quá khứ là do Lâm Lôi điêu khắc trong nhiều ngày, hắn có thể tuỳ hứng mà đình chỉ, đợi một thời gian mới điêu khắc tiếp.
So với lúc này đây là bất đồng, hiện tại Lâm Lôi hoàn toàn đắm chìm vào các cảm tình của quá khứ, đắm chìm vào việc điêu khắc lại các cảm tình. Trong ý thức hắn căn bản là không có nghĩ đến “Phải đình chỉ”, cũng không có ý thức đến việc “Phải ăn uống”. Trạng thái chìm đắm tuyệt đối như thế này, Lâm Lôi trước đó cũng chưa từng có được dung hợp tự nhiên như vậy.
Trạng thái dung hợp với tự nhiên tuyệt đối như vậy, Tinh thần lực của Lâm Lôi cũng chưa từng có tốc độ phát triển kinh khủng như vậy…
Tinh thần lực của hắn hiện tại đã phát triển một bước dài, so với người thường cao gấp cả nghìn lần.
“Hoàn toàn hoà vào tự nhiên, đạt tới bước tiến ‘Vong Ngã’, thật là làm cho người ta kinh hãi a.” Mắt Đức Lâm Kha Ốc Đặc toả sáng.
Ngày qua ngày, Lâm Lôi hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố cũng không ngừng thu nhập vào trong cơ thể hắn, bổ sung cho các năng lượng tiêu hao của thân thể.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, Lâm Lôi đã tiến hành điêu khắc suốt mười ngày mười đêm.
“Ầm!”
Từ vị trí trung tâm của Lâm Lôi, bông tuyết bay ra bốn phương tám hướng. Cầm trong tay bình đao, Lâm Lôi bình tĩnh nhìn cự hình thạch điêu trước mắt, kiện thạch điêu này là kiện thạch điêu hao phí tâm lực nhất của hắn, cũng là kiện thạch điêu lớn nhất do Lâm Lôi từng điêu khắc, cũng là kiện thạch điêu thành công nhất của Lâm Lôi.
Kiện thạch điêu này tổng cộng gồm có năm kiện bộ dạng của nữ nhân qua điêu khắc mà cấu thành, bộ dáng mô phỏng theo Ngải Lệ Tư…
Có bộ dạng lúc nàng lâm vào vòng vây nguy hiểm toát lên một vẻ đáng thương.
Cũng có bộ dạng đang cười nói đáng yêu ở trên ban công.
Có bộ dạng thẹn thùng lúc mới yêu của nàng.
Cũng có bộ dạng yêu cuồng nhiệt làm rung động lòng người của Ngải Lệ Tư.
Còn có bộ dạng tuyệt tình khi chia tay của nàng.
“Một năm dài, tất cả phảng phất như một giấc mộng, mà rốt cuộc bây giờ cũng tỉnh mộng, tác phẩm này nên đặt là ‘Mộng Tỉnh’ vậy.” Lâm Lôi nhìn tác phẩm thạch điêu, cảm thấy tâm linh mình trước giờ chưa bao giờ được thoải mái như vậy. Phảng phất như tất cả cảm tình đều được ký thác hết và trong tác phẩm thạch điêu này.
Thạch điêu ‘Mộng Tỉnh’ chính là được ra đời như vậy.
(Hết chương 13)