Sáng sớm ngày hôm sau, khi Chu Mộ Thời rời phòng ngủ ra phòng khách, hiếm khi không thấy bóng dáng Hạ Ngung đâu.
Trên quầy rượu phòng ăn có một bình cà phê đã được pha, hơi nóng lượn lờ, anh vừa đổ cà phê vào ly, vừa mở máy truyền tin, được trợ lý cho biết đối phương qua khu lân cận để tham gia một hội đấu giá từ thiện, vừa cất cánh không lâu.
Vào khoảng thời gian kỳ phát tình vừa kết thúc anh không có cách nào phân thân, chỉ cử hai người trợ lý theo dõi hoạt động trong ngày của Hạ Ngung, nhưng mà đối phương thích nghi rất nhanh, tất cả đều ngay ngắn rõ ràng, không có gì để lo lắng.
Dần dà, trình độ giám sát của anh với Hạ Ngung đã không khác gì người chồng trước, thậm chí ở một số phương diện Hạ Ngung còn bớt lo hơn.
Cà phê pha rất ngon, đậm vị, trong sự đắng chát mang theo mùi thơm lạ lùng, Chu Mộ Thời dựa vào quầy rượu lẳng lặng uống hết, lúc anh rời đi ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa.
Trợ lý bung dù chờ anh dưới lầu, mở cửa xe cho anh, khi Chu Mộ Thời khom lưng bước vào xe thì chợt dừng lại, anh quay đầu hỏi: "Sao anh không đi theo qua khu B?"
Trợ lý sững sờ, trả lời: "Sáng nay ngày Ngu đi rất vội, việc bên kia không quá quan trọng, nên ngài ấy để tôi ở lại chăm sóc ngài."
Chu Mộ Thời mặt không cảm xúc: "Tôi nhớ nhiệm vụ tôi giao cho anh là ưu tiên đi theo anh ta."
Trợ lý bị ánh mắt của anh nhìn lướt qua, sắc mặt thoáng chốc trắng bệt: "Xin lỗi, ngài Chu..."
Chu Mộ Thời im lặng, cúi người đi vào xe.
Khoảng thời gian gần đây là lúc cuộc tổng tuyển cử nghị viện diễn ra, nhiệm kỳ của cựu bí thư trưởng vừa kết thúc, vị trí trống này bị mọi người nhìn chòng chọc, Chu Mộ Thời cũng không cần chức vị này lắm, bởi vì tuổi anh quá nhỏ, không thuộc nhóm tranh cử, nhưng những người được chọn cuối cùng nhất định phải nằm trong phạm vi khống chế của anh.
Ngu Thành Sơn đúng là đầy dã tâm, nhưng anh sẽ không để ông ta toại nguyện dễ dàng như vậy.
Trong khoảng thời gian này, đối phương làm rất nhiều chuyện mờ ám, ông ta điều tra từ ngoài sáng đến trong tối, gần như khiến Chu Mộ Thời nghi ngờ có phải ông ta đã nhận ra sự kỳ lạ của "Ngu Uyên" hay không.
Chuyện này không thể nào giấu giếm mãi, anh quyết tâm gạt bỏ hết những nhân tố có thể uy hiếp tới mình trước khi chân tướng bại lộ.
Trước mặt quyền lực không có đồng minh lâu dài, nhất định phải tính toán lại thái độ của nhà họ Ngu mới được.
Cuộc họp trước kỳ tuyển cử diễn ra đến xế chiều, trong lúc nghỉ giải lao, trên máy chiếu phòng nghỉ đang phát sóng hoạt động đấu giá từ thiện ở khu lân cận.
Màn ảnh đảo qua khán đài, trong hàng ngồi khách quý ở trước nhất, bóng dáng Hạ Ngung lướt qua.
Hắn mặc một bộ âu phục kiểu dáng thanh lịch, làm nổi bật vai rộng chân dài, tóc được xử lý cẩn thận, tư thế ngồi thẳng tắp và ngoại hình xuất sắc khiến hắn trở thành hạc giữa bầy gà dù ở trong đám người xuất chúng khác, trong đôi mắt xanh đậm là sự kiêu ngạo của bề trên, hoàn toàn tự nhiên, không giống giả bộ.
Gần như là hai linh hồn khác nhau so với alpha luôn luôn cung kính ở trước mặt anh.
Ở trước công chúng, Hạ Ngung luôn thể hiện được trạng thái cực kỳ giống chồng cũ, ngụy trang rất hoàn mỹ.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi Chu Mộ Thời đối diện cặp mắt kia cách màn ảnh, anh lại cảm thấy khí chất vô cùng phù hợp với khuôn mặt này cũng không phải của Ngu Uyên.
Cũng không phải của Hạ Ngung dịu dàng ngoan ngoãn mà trung thành.
Mà giống như của một người hoàn toàn xa lạ.
***
Buổi đấu giá kéo dài hai đêm, cộng thêm một số thủ tục và xã giao cần thiết sau khi kết thúc, Hạ Ngung ở lại khu lân cận ba ngày.
Trong lúc đó, Chu Mộ Thời không hề liên lạc hắn, cũng không nhận yêu cầu liên lạc của hắn, từ ngày nhìn thấy hắn trong lúc nghỉ giải lao, anh không còn gặp Hạ Ngung nữa.
Nhưng anh chưa từng ngừng mơ thấy hắn.
Cảnh mơ lúc ẩn lúc hiện càng ngày càng nóng bỏng, mùi vị tin tức tố quen thuộc quẩn quanh đầu óc như ảo giác, trở thành cơn ác mộng xôn xao bất an lúc nửa đêm.
Chu Mộ Thời càng ngày càng chăm uống cà phê, nhưng vẫn không ngăn cản được sự rã rời do thiếu ngủ, sau một buổi trưa thời tiết âm u, anh kết thúc công việc sớm, tìm một quyển sách trên kệ sách phòng làm việc.
Đó là một tập thơ, chia thành hai phần, anh xem hết phần một, lại phát hiện phần hai không có trên kệ.
Chu Mộ Thời tìm khắp nơi mà không thấy, từ sốt ruột biến thành khó chịu, giống như là mất đi một món đồ quan trọng, nhất định phải tìm được nó.
Trên vách tường bên kia có một cánh cửa, bên trong là phòng ngủ của Hạ Ngung.
Đây là nhà anh, anh có quyền ra vào mọi ngõ ngách.
Trời xui đất khiến Chu Mộ Thời mở cánh cửa không khóa ra và đi vào.
Ở góc tường có một tủ sách, anh đi đến, chỗ vốn đặt ghế sô pha đã được đổi thành giường, bên gối đầu có một quyển sách bìa cứng thiếp vàng, tiêu đề được in chữ ngoại ngữ cũ kỹ.
Là quyển sách anh muốn tìm.
Anh ngồi bên mép giường, lật sách ra, mùi hương lưu lại trên trang giấy tiến vào xoang mũi, làm rung động thần kinh trong nháy mắt, anh không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.
Giống như là khát khao khôn cùng, bản năng theo đuổi của cơ thể, mùi hương đó lấp kín giác quan Chu Mộ Thời, tựa như uống rượu độc giải khát, khiến anh muốn nhiều hơn nữa.
Chẳng biết từ lúc nào, anh đã vùi cả người vào giường, vùng vẫy chà xát trong vòng vây tin tức tố, giống con thú hoang rơi vào bẫy rập càng lún càng sâu. Anh cắn một góc chăn của Hạ Ngung, cọ rớt trói buộc nửa người dưới, thở hổn hển đưa tay xuống phía dưới.
Chu Mộ Thời chôn mặt nhỏ giọng nghẹn ngào trong lãnh địa của alpha, dựa vào sự mê hoặc của tin tức tố, run rẩy đạt cao trào trong cách thủ dâm vụng về.
Khi ý thức chìm nổi trong dục vọng, anh nghe thấy giọng nam trầm thấp kêu tên anh bên tai.
Anh đột nhiên mở mắt ra.
Không thấy giường đâu, trong tầm mắt là mặt bàn gỗ lim rộng rãi, cánh tay anh đè lên một quyển sách thật dày.
Ánh sáng ấm áp của đèn bàn chiếu lên má của Chu Mộ Thời, anh chậm rãi chớp mắt một cái, phát hiện không khí nóng rực, cả người đầy mồ hôi.
Cảm giác có ngón tay mơn trớn trên trán anh, giọng nói của Hạ Ngung vang lên bên tai: "Em mơ thấy gì?"
Mơ...
Khoái cảm hư ảo hình như vẫn tồn tại trong cơ thể, Chu Mộ Thời nghiêng đầu, gương mặt xẹt qua mũi đối phương, đối diện với đôi mắt sâu như biển của người phía sau.
Hạ Ngung chống một tay lên bàn, một tay đặt trên thành ghế, cúi người bao phủ toàn thân anh lại, dáng vẻ khuất sáng còn không chân thật hơn cả trong mơ.
Chu Mộ Thời ngửa đầu, đầu óc như bị giấc mơ dẫn dắt, chóp mũi kề sát bờ môi đối phương khẽ ngửi, ngửi thấy mùi hương ôn hòa nồng đậm.
... Là thật.
Hạ Ngung kinh ngạc trong chớp mắt bởi vì hành động của anh, sau đó cười: "Ngài..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Chu Mộ Thời cắn môi cắt ngang rồi.
Hạ Ngung "Chậc" một tiếng, nắm cằm của anh và lùi lại, cặp mắt xanh đậm híp lại: "Em thật là..."
Hắn cúi người, trực tiếp bế omega trên ghế lên.
Chu Mộ Thời bị đặt trên bàn đối mặt với hắn, tay vẫn bám lấy vai Hạ Ngung, bị đè eo vùi vào lồng ngực đối phương, ngửa đầu đón nhận cái hôn đầu tiên sau ba ngày xa cách.
Cảm giác tin tức tố từ răng môi chảy xuôi theo máu lâu ngày không gặp khiến anh run rẩy, như là ruộng cạn gặp mưa rào, sau khi nếm đượcc vị ngon ngọt thì quấn lấy lưỡi Hạ Ngung không chịu thả ra.
Hạ Ngung chen vào giữa hai chân anh, vừa hôn vừa đưa tay mơn trớn trên từng tấc da thịt hơi nóng lên của Chu Mộ Thời, trong khi dừng giữa những cái hôn thì mút môi anh và cười nhẹ: "Ngài quá dễ phát tình."
Chu Mộ Thời không buồn chỉ trích lời trêu chọc lỗ mãng của hắn, trên thực tế anh hoàn toàn không hề nghe, chút ngọt ngào trên đầu lưỡi đối phương là độc dược với liều lượng nhỏ, khiến người ta nghiện và nổi điên, nếm nhiều cỡ nào cũng không thể thỏa mãn.
Hạ Ngung thò tay vào vạt áo, đi dọc xuống dưới men theo xương sống lồi lên, chui vào khe quần, cảm thấy tay ướt đẫm.
Khe mông đã ướt nhẹp trong vô thức lúc anh ngủ, ngón tay dài thò vào cửa huyệt nhẹ nhàng quấy mấy lần, kích thích chất dịch trong cơ thể trào ra mãnh liệt hơn, gần như làm ướt hai lớp quần.
Chu Mộ Thời khó chịu tránh né một chút, nhưng bị một tay của Hạ Ngung đè chặt, vạt áo sơ mi trước bị xé rách, alpha cúi đầu ngậm lấy đầu v* trước ngực anh, anh run rẩy như bị điện giật, hai tay anh vội vã tìm kiếm trên vạt áo đối phương, không cần chỉ dẫn cũng biết cởi dây nịt Hạ Ngung ra.
Sau khi tiếng kim loại vang lên, dương v*t cứng rắn phấn chấn chạm vào bàn tay anh cách một lớp vải, khiến lòng bàn tay nóng lên, Chu Mộ Thời muốn rụt tay lại theo bản năng nhưng bị một cái tay khác ngăn lại, cái tay kia nắm lấy cổ tay anh chạm vào nó lần nữa.
dương v*t của alpha đáng sợ hơn trong tưởng tượng của anh nhiều, thô to đến mức gần như không cầm được, Hạ Ngung đè tay anh lại, dẫn dắt anh cảm nhận gân mạnh đập trên đó, đầu ngón tay trúc trắc mò mẫm từ dưới lên trên, anh nắm phần thân thử vuốt, chất dịch sền sệt chảy ra giữa kẽ tay.
Hạ Ngung khẽ thở dốc một tiếng, dục vọng nổi lên dày đặc trong mắt, hắn chặn môi Chu Mộ Thời hôn một cách mất khống chế, hắn rút ra ngón tay quấy rối ở trong cơ thể anh, giật tay anh đang bao lấy phần đầu dương v*t ra, tay hai người nắm chặt nhau.
Hai tay dính đầy chất dịch ẩm ướt dâm mỹ, hòa thành một thể giữa lòng bàn tay và kẽ tay kề sát nhau.
Mấy món đồ trên bàn bị gạt sang một bên, Chu Mộ Thời bị đè ngửa trên bàn, áo sơ mi nửa người trên mở rộng, quần tuột đến gối, Hạ Ngung lột anh sạch sẽ, nhấc chân anh quấn quanh eo.
Cửa huyệt ẩm ướt mềm mại vô cùng, không cần nới rộng lần nữa cũng có thể tiếp nhận dương v*t đi vào, Hạ Ngung nằm ở trên bàn, dùng chút sự nhẫn nại cuối cùng hỏi bằng giọng khàn khàn: "Trong phòng làm việc có bao cao su không?"
dương v*t cứ đâm qua lại ở xung quanh cửa huyệt, Chu Mộ Thời đồng thời cũng hết kiên nhẫn, anh kẹp lấy eo Hạ Ngung và dùng sức, kéo hắn về phía trước, nói: "Vào đi."
"Đừng vào khoang sinh sản."
Hạ Ngung cắn cằm anh, dương v*t mở rộng vách trong mềm mại, lấp kín anh không có chút trở ngại.
Chu Mộ Thời không hề phát tình, ý thức của anh tỉnh táo, nhưng lại dâng trào dục vọng sâu thẳm mà chỉ kỳ phát tình mới có, tuyến thể sau cổ phát nóng vì sự va chạm mạnh mẽ của alpha, thôi thúc nó tỏa ra tin tức tố ngọt ngào sung sướng.
Dấu hiệu khiến cho anh cam tâm tình nguyện đắm chìm và phục tùng trong cuộc ân ái đột ngột này, giống như bản năng bị alpha trước mặt chiếm hữu là chuyện đương nhiên.
Hạ Ngung nâng chân của anh lên để đâm thọc, dương v*t ma sát khiến bên trong thông đạo chật hẹp nóng lên, đi vào chỗ sâu nhất, rồi lui lại trước cửa khoang sinh sản, lại đâm vào lần nữa bằng sức lực không cam lòng, tiếng nước vang lên không dứt ở phần nối tiếp bên dưới hai người, dịch thể tình dục bị dương v*t gạt ra chảy xuống mặt đất dọc theo bàn gỗ lim.
Dưới thân là mặt bàn cứng rắn mát lạnh, Chu Mộ Thời lại giống như chìm vào trong nước, tin tức tố đan xen thành đại dương nuốt trọn anh, lại lần lượt đưa anh lên cao trào từ động tác giao hợp, anh hết chìm lại nổi trong cảm giác ngẹt thở, gần như không nhìn thấy chút ánh sáng.
Alpha chiếm giữ anh cúi người, ngậm môi của anh, cái tay không có chỗ đặt của anh lập tức túm lấy vai đối phương, vội vàng ngưỡng đầu cắn xé môi hắn như đang níu lấy cọng rơm cứu mạng.
Chu Mộ Thời trúng độc, Hạ Ngung là thuốc giải duy nhất của anh.
Lúc tách ra hai đôi môi đều dính máu, màu mắt của Hạ Ngung đậm đen, cúi đầu chùi màu đỏ tươi lên cái cổ trắng ngần của anh giống như một bức tranh sơn dầu màu sắc tươi đẹp.
Cơn đau dày đặc xuất hiện xung quanh tuyến thể, Chu Mộ Thời nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt tóc alpha, anh ngưỡng cổ trong khoái cảm ngập đầu, lúc nghiêng đầu mặt anh cọ trúng gáy sách lạnh lẽo ở một bên.
Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một quyển sách bìa cứng thiếp vàng, trước khi bị gạt sang một bên nó đã nằm dưới khuỷu tay anh.
Môi Chu Mộ Thời mấp máy, không nhớ nổi trên sách viết gì.
Tập thơ mở ra, trên trang giấy ố vàng là chữ nước ngoài phức tạp, in mấy hàng chữ ngắn ngủn, đó là một bài thơ tuyệt vọng.
Nghiêng mình trên những buổi chiều tôi thả chiếc lưới ủ ê
Trên đôi mắt em đại dương
Khi bầy chim ăn đêm mổ những vì sao
Một cách lặng lẽ
Tôi chết đuối trong vực sâu